Gian Khách

Quyển 4 - Chương 340: Trận chiến huyết tinh

Một gã gà mờ máy tính nhìn thấy một gã cao thủ máy tính chân chính, bình thường cũng sẽ không quá mức giật mình, hoặc là dễ dàng toát ra vẻ mặt

kinh hãi, bởi vì đối với bọn hắn mà nói, tất cả những kẻ có thể mở một

cái máy tính xách tay ra lau chùi bên trong toàn bộ đề là một cao thủ

máy tính!

Đồng dạng cùng một cái đạo lý, một gã người lùn khi

nhìn thấy một người khổng lồ cũng sẽ không quá mức giật mình, không

ngừng kinh hãi bỏ chạy, bởi vì đối với một gã lùng mà nói, thì mỗi một

người bình thường đi lại trên đường mà hắn từng gặp qua, đều là một

người khổng lồ!

Nhưng mà nếu như là Cố Tích Phong nhìn thấy Thi

Thanh Hải mà nói, thì hắn sẽ phi thường giật mình, đó là bởi vì bản thân hắn thật là một gã cao thủ máy tính. Hồ Sư nhìn thấy cái người trước

mặt mình này cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, bởi vì bản thân hắn cũng

liền đã đủ khôi ngô cường tráng rồi, hơn nữa trong cuộc đời của hắn đây

cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một gã nam nhân khôi ngô cường tráng đến

như thế.

Bởi vì quá mức khiếp sợ, cho nên Hồ Sư hoàn toàn đã quên mất chuyện ngăn cản đối phương, chỉ là ngây ngây ngốc ngốc nhìn theo

bóng dáng gã hán tử khôi ngô cao lớn kia chậm rãi đi lên sân thi đấu,

cặp mắt vẫn như cũ trừng lớn tràn ngập cảm giác không thể tin nổi.

Trận thi đấu quyền anh sinh tử thứ hai, liên lụy đến cơ nghiệp quan trọng

nhất của Lâm Bán Sơn tại Bách Mộ Đại, hai con đường mậu dịch vận chuyển

hàng hóa quan trọng nhất toàn bộ Bách Mộ Đại, còn có tính mạng của vô số người nữa, cứ như vậy mà chính thức bắt đầu.

Cái gã nam nhân cao gầy của bên phía Hội nghị Bách Mộ Đại, toàn thân trên dưới là một mảnh

ngăm đen, giống hệt như là một thanh gậy sắt đã được ngọn lửa trui rèn

qua vô số năm trời vậy. Bên dưới lớp da thịt bóng loáng lại trơn nhẵn

mười phần, mơ hồ ẩn hiện những khối cơ bắp mạnh mẽ đàn hồi mà không hề

hiển lộ rõ ràng ra, đúng là loại thể trạng tốt nhất để luyện tập chiến

đấu cận chiến!

Gã quyền thủ cao gầy này cũng không biết là bên

phía Cô Nhi Bang đã thay đổi người chiến đấu, nhưng cho dù là biết thì

hắn cũng thật sự chẳng thèm để ý đến mấy cái chi tiết này làm gì. Thân

là một gã quân nhân che giấu thân phận đi đến Bách Mộ Đại, chuyện tình

mà hắn cần làm chính là rất đơn giản, đó chính là phải đánh chết hết tất cả những người chắn trước mặt của hắn.

Phốc một tiếng vang lên,

gã quyền thủ cao gầy rất nhanh tiến tới phía trước một bước. Phần đỉnh

đầu gối trái mạnh mẽ hướng về phía bên cạnh sườn bắp chân của gã nam

nhân khôi ngô đối diện kia mà đập tới. Má tay phải biến thành một thanh

đao bổ thẳng về phía nách của đối phương. Mà một đòn công kích trí mạng

cuối cùng của hắn chính là một quyền tay trái đang nắm lại, giấu ở phía

thắt lưng, mơ hồ vẫn chưa phát ra, nhưng đã bắt đầu súc lực mạnh mẽ.

Đối thủ của hắn quả thật rất khôi ngô, cường tráng, so với chính hắn còn

cao hơn cả một cái đầu, thế nhưng gã quyền thủ cao gầy này cũng vốn

không hề đặt ở trong lòng. Trong suy nghĩ của hắn, mấy cái tên gia hỏa

chỉ biết đánh đấm mấy chiêu dã quyền tại Bách Mộ Đại này, ngoại trừ chỉ

biết bản thân cậy mạnh, nhiều lắm cũng sẽ chỉ biết một vài cái động tác

võ thuật cùng với kỹ xảo đẹp mắt mà thôi, chẳng có chút tác dụng gì,

cùng với những kỹ xảo giết người mạnh mẽ sắc bén từ bên trong quân doanh trải qua chém giết bao nhiêu năm tạo thành mà nói, chỉ giống như là đồ

chơi của một đứa con nít lên ba mà thôi.

Cho nên hắn khinh thường chẳng muốn lưu lại sức lực làm gì, ngay khi trạn đấu bắt đầu liền thi

triển ra kỹ năng chiến đấu cận thận mà bản thân am hiểu nhất, yêu cầu là một kích trí mạng. Nắm quyền tay trái của hắn đang súc lực tại dưới

thắt lưng đột nhiên phóng mạnh ra. Trong khoảnh khắc đánh ra đó, hắn ta

phảng phất giống như là đã nhìn thấy một màn hình ảnh phần xương cổ họng của đối thủ vỡ nát ra, phún máu mà ngã xuống mặt đất, không bao giờ

ngồi dậy được nữa!

Bốp! Bốp! Bốp!

Ba thanh âm vang lên. Ba thanh âm va chạm thanh thúy cơ hồ là đồng thời vang lên. Đỉnh đầu gối

mạnh mẽ của gã quyền thủ đã hung hăng đập thẳng vào điểm hội tụ các đầu

dây thần kinh cảm giác ở phần má ngoài bắp chân của đối phương. Mà cái

chưởng đao tay phải của hắn thì lại cực mạnh chặt thẳng xuống phía dưới

phần nách của đối phương. Sau đó chân trái của hắn dựa thế tiến lên phía trước một bước, nắm tay trái súc lực đã lâu đột nhiên đánh thẳng ra!

Nắm tay của hắn cực kỳ tàn nhẫn, nháy mắt đã đánh trúng vào phần cổ họng của đối phương!

- Không đúng!

Đồng tử trong mắt gã quyền thủ cao gầy đột nhiên co rút lại mãnh liệt. Hắn

phát hiện ra cái gã nam nhân khôi ngô cường tráng trước mặt này không

ngờ cũng không có ngã xuống. Tam liên kích tàn nhẫn vô cùng của chính

mình rõ ràng là phi thường chuẩn xác đánh thẳng vào khu vực yếu hại nhất của đối phương, nhưng mà vì cái gì mà đối phương thế nhưng lại không có chút phản ứng nào cả?

Vào đúng lúc này, chỗ xương cổ tay của gã

quyền thủ đột nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt phi thường rõ ràng. Sắc mặt gã quyền thủ cao gầy nhất thời kịch biến, đến lúc này

hắn mới phát hiện ra, cái nắm tay trái một kích tất sát của chính mình

không ngờ lại là nện lên trên phần ngực so với sắt thép còn cứng rắn hơn một chút của đối phương!

Ngay trong khoảnh khắc khi quyền phong

gào thét kia vang lên, thì hơn mấy trăm người bên trong cả cái hội

trường này cũng không có bao nhiêu người có thể nhìn ra được gã nam nhân khôi ngô cường tráng kia đã vô cùng đơn giản nhích nhẹ người lên một

chút.

Cũng chỉ liền bằng vào một cái nhích nhẹ người đơn giản như thế kia, đã khiến cho một cái tam liên kích tàn nhẫn vô cùng của gã

quyền thủ cao gầy kia, cùng bới cái ý tưởng đánh trúng mục tiêu yếu hại

của hắn bị lệch khỏi quỹ đạo một khoảng ngắn.

Nhưng mà điều khiến cho kẻ khác cảm thấy khó hiểu nhất chính là, cho dù người này có tránh

được những chỗ yếu hại, nhưng mà thân thể đã bị mạnh mẽ đánh trúng ba

lượt đòn nghiêm trọng như thế, vì cái gì mà thân thể của hắn ngay cả một chút lay động cũng đều không có xuất hiện lấy một chút? Chẳng lẽ năng

lực phòng ngự của thân thể hắn đã khủng bố đến loại trình độ như thế này rồi sao?

Cái loại cảm giác khiếp sợ vẫn còn quanh quẩn bên trong đầu của người xem, sự nghi hoặc cùng với những thanh âm nghị luận khe

khẽ vẫn còn chưa kịp phát ra khỏi cặp môi, thì một chút biến hóa phát

sinh ngay sau đó ở trên sân thi đấu, đã để cho những cái ngôn ngữ cảm

xúc này trong khoảnh khắc liền biến thành một mảnh kinh hô quanh co

giống hệt như một trận sóng thần, quanh quẩn vang vọng khắp toàn trường!

Cái gã nam nhân khôi ngô cường tráng, vừa mới phô bày ra năng lực phòng ngự thân thể không thuộc phạm trù khái niệm con người kia, ngay sau đó đã

liền thể hiện ra năng lực chiến đấu cận thân càng thêm kịch liệt khủng

bố của chính mình!

Ngay tại thời điểm ban đầu, hắn mạnh mẽ dùng

thân thể kháng trụ lại tam liên kích tàn nhẫn sắc bén của ối phương,

chính là bởi vì hắn tin tưởng vào cái thân hình cứng rắn như sắt thép

của chính mình, hơn nữa cũng càng là bởi vì muốn dành thời gian quan sát đối thủ, bởi vì hắn chính là muốn một kích chế địch, khiến cho toàn

trường chấn kinh. Mà hiện tại đây chính là cơ hội tốt nhất!

Cánh

tay phải thô dài của hắn giống hệt như một cánh tay máy móc đang co duỗi vậy, đột nhiên nhìn như chậm rãi mà kỳ thật phi thường nhanh bắn ra.

Bàn tay to lớn cự đại giống hệt như một cái kềm sắt vậy, mạnh mẽ chụp

lấy phần vai trái của gã quyền thủ cao gầy, dùng sức kéo mạnh một cái.

Chỉ nghe vang lên một tiếng rắc nhỏ vô cùng giòn vang, tất cả các khớp

xương vai trái của gã quyền thủ cao gầy kia đã toàn bộ vỡ vụn!

Cánh tay trái so với bắp chân của những người bình thường còn thô to hơn một chút của gã nam nhân khôi ngô, dùng một loại tư thế cực kỳ quái dị, ở

bên trong không trung gào thét quét mạnh qua một cái. Phần đỉnh khuỷu

tay nhọn hoắc hung hăng giã thẳng lên trên phần ngực của gã quyền thủ

cao gầy. Một cỗ lực đạo cực kỳ mạnh mẽ trong nháy mắt xuyên thấu thẳng

qua cơ thể của người này, trong khoảnh khắc chẳng biết đã đánh gãy bao

nhiêu cái xương sườn trong đó.

Phốc một tiếng vang lên!

Trên sân thi đấu trong chớp mắt xuất hiện một đống huyết vũ. Gã quyền thủ

cao gầy há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó toàn thân lập tức lui về phía sau đến hơn mười lăm bước, rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi nữa, bộ dáng lộ ra vẻ sầu thảm cùng cực, ngã rạp xuống mặt đất, há

miệng không ngừng hít thở kịch liệt, thế nhưng cũng không có cách nào

đứng lên được nữa.

Một màn hình ảnh tràn đầy huyết tinh tàn nhẫn, khiến cho tất cả mọi người có mặt tại nơi này đều cảm thấy toàn thân

dâng lên một cỗ hàn ý trước giờ chưa từng có. Mặc dù trong trận đấu vừa

rồi cũng có đổ máu, nhưng mà xa xa còn không có đáng sợ như trận đấu thứ hai này. Lực lượng tuyệt đối mà gã hán tử thân hình khôi ngô tráng kiện này mang đến, khiến cho toàn trường cảm giác được một lại khí tức mạnh

mẽ rung động.

Gã nam nhân dáng người khôi ngô cường tráng đưa tay lau đi đám máu vừa mới nãy bị phun lên trên mặt, chậm rãi đi đến trước

chỗ gã quyền thủ cao gầy kia đang nằm thở dốc, hờ hững khiển trách:

- Thân là một quân nhân của Quân đội Liên Bang, không ngờ lại bán mạng

thai cho đám thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược của Bách Mộ Đại,

thật sự là làm mất mặt Quân đội Liên Bang mà!

- Hơn nữa không ngờ lại dám ở trước mặt ta dùng đến những kỹ năng chiến đấu cận thân tiêu

chuẩn của Quân đội Liên Bang, thật sự là muốn tìm chết mà!

Ánh

sáng của ngọn đèn cao áp từ trên đỉnh của cái hội trường chiếu rọi

xuống, bao phủ toàn bộ cái sân thi đấu nhuộm máu, cũng từ trên mái tóc

đầu đinh cắt ngắn lởm chởm trên đỉnh đầu của gã nam nhân khôi ngô cường

tráng mà chiếu thẳng qua, lại chiếu sáng không rõ ràng được khuôn mặt

của hắn. Gã quyền thủ cao gầy nằm trên mặt đất, nhìn thấy cái thân ảnh

to lớn như một cái tháp sắt đứng ngay trước người mình, trong mắt tràn

ngập một loại tình tự hoảng sợ kinh hãi tột cùng, phun ra một ngụm máu

tươi, đứt quãng hỏi:

- Cậu… cậu… thuộc chi… bộ đội nào?

Gã nam nhân khôi ngô cường tráng khẽ cau mày, vẻ mặt không một chút biểu tình, đi xuống khỏi sân thi đấu.

Hắn tên là Hùng Lâm Tuyền, là Trung tá của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới của

Quân đội Liên Bang, là gã mãnh nam cực mạnh của Tiểu đội 7 trước đây!

o0o

Toàn trường nhất thời vang lên từng trận xôn xao hỗn loạn. Đám khán giả vô

cùng rung động với một màn hình ảnh huyết tinh xảy ra dưới sân thi đấu

kia, cùng với cái khí tức cường hãn băng lãnh của gã nam nhân khôi ngô

cường tráng kia.

Mà tất cả mọi người bên trong dãy ghế đỉnh cao

của song phương, thì lại là đang khiếp sợ không ngừng phán đoán thân

phận của gã nam nhân khôi ngô này.

Bên trong dãy ghế của đám Cô

Nhi Bang sớm đã biến thành một đoàn hỗn loạn vô cùng. Đám thuộc hạ vô

cùng hưng phấn, lại cũng có chút nghi hoặc nhìn theo thân ảnh đang dần

chìm vào bóng tối bên dưới, thầm nghĩ cái gã nam nhân này là ai, vì cái

gì mà hắn lại thay Hồ Sư tiến lên sân đấu, hơn nữa vì cái gì mà hắn lại

ra tay giúp đỡ bên mình.

Còn Lý Duy thì đang đứng chống tay bên

cạnh lan can, nhìn xuống chỗ kia, cặp mày cau lại suy nghĩ. Hắn cuối

cùng vẫn nghĩ thấy tựa hồ như cái thân ảnh kia nhìn có chút quen mắt,

giống như là đã từng gặp qua ở nơi nào rồi vậy.

- Thế nhưng chung quy cuối cùng vẫn là đã chiến thắng, sau khi chấm dứt mọi chuyện cuối

cùng cũng có thể hiểu được đến tột cùng là đã xảy ra chuyện tình gì!

Lý Duy khẽ nheo cặp mắt lại một chút, thầm nghĩ trong lòng như thế đồng

thời cũng buông tay cái chốt khởi động tạc đạn ngay từ lúc Hồ Sư đi

xuống dưới đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng trong túi áo.

Trong lòng bàn tay của hắn hiện tại tất cả đều là mồ hôi lạnh!

o0o

Còn đám đại nhân vật đang ngồi trên dãy ghế đối diện, thì lại bị gã nam

nhân khôi ngô cường tráng hoành thiên xuất thế khiến cho tâm thần chấn

động. Thế nhưng bọn hắn khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha nhận thua

như vậy. Sau khi trải qua một lúc thương nghị đơn giản, thì bọn họ đã

quyết định vận dụng đến gã cường thủ cuối cùng của mình.

- Thật

sự xin lỗi, Điền Trung tá, tuy rằng trách nhiệm của ngài là chuyên môn

phụ tráchh công tác an toàn cho Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, nhưng mà kết quả chuyện tình ngày hôm nay lại quan hệ đến ích lợi của cả Liên Bang, xin

nhờ vào ngài rồi!

Một gã quan viên Chính phủ nhìn về phía gã nam nhân mái tóc hoa râm đang đứng trước mặt mình, nhàn nhạt nói:

- Chúng ta vẫn còn đang tiến hành kiểm tra chứng thực thân phận của gã

quyền thù bên phe địch nhân kia, hẳn là ngay lập tức sẽ có kết quả thôi!

- Chẳng cần phải làm như vậy!

Gã nam nhân trung nhiên chậm rãi cởi mấy cái nút áo trên người mình xuống, xoay người nhìn về phía gã quan viên Chính phủ, ngạo nghễ nói:

- Trước khi giao chiến, từ trước đến giờ ta chưa từng quan tâm xem đối thủ là ai!

Gã quan viên Chính phủ có chút xấu hổ cười cười, sau đó gom hết dũng khí, mở miệng hỏi:

- Đám người trong dãy ghế thật sự muốn biết, đối mặt với cái tên gia hỏa kia, ngài có bao nhiên tin tưởng?

- Tin tưởng?

Gã nam nhân trung nhiên nhất thời nhíu mày, có chút tức giận quay sang nhìn hắn, nở nụ cười trào phúng:

- Cho tới bây giờ, người có thể đánh bại ta vẫn chưa có xuất hiện! Cho

nên sự tin tưởng của ta từ trước đến nay vẫn là có chút mù quáng!

Gã nam nhân trung niên này tên là Điền Hành Thiên, xuất thân từ Tu Thân

Quán Phí Thành. Kể từ sau khi được bên phía Chính phủ Liên Bang đặc xá

tha bổng khỏi nhà giam vũ trụ Tổ Hồ Ly, hắn liền gia nhập vào đơn vị

chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, hiện tại đang đảm nhiệm

chức vụ Phó Sĩ quan chỉ huy đơn vị hậu cần mặt đất.

Tự tin cùng

với kiêu ngạo vì những chiến tích mạnh mẽ từ trước cho đến giờ của mình, Điền Hành Thiên vẫn thường hay tự xưng là Đệ tam cao thủ của Phí Thành, ở trong cận chiến từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng bị đánh bại

lần nào.

Nhưng mà ngay tại khoảnh khắc khi mà hắn bước chân lên

trên sân thi đấu, cả người hắn chợt dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo kỳ dị. Hắn chợt rùng mình một cái, đã từ rất lâu rồi, hắn ta căn bản chưa

bao giờ xuất hiện qua cái loại cảm giác kỳ dị này…

Trong lòng hắn đột nhiên nhớ lại, lần trước khi hắn xuất hiện qua cái loại cảm giác kỳ quái này, tựa hồ là ở trong cái thông đạo ngầm âm u dưới lòng đất tại

Đặc khu Thủ Đô cách đây chừng ba năm… Hắn chợt nhớ tới cái túi Ba Văn

Như vô cùng mềm mại, nhớ tới cảnh máu tươi đổ xuống từ cái mũ giáp cùng

với cái đầu khôi đã bị đánh cho vỡ nát trên đầu mình, hơn nữa còn nhớ

đến, khi cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia bình tĩnh rời đi, ngay cả

một cái liếc mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn mình, lúc đó đã bị đánh cho

nằm rạp xuống mặt đất…

Sắc mặt Điền Hành Thiên nhất thời liền trở nên phi thường âm trầm. Sau đó hắn chợt phát hiện ra, trên sân đấu, đối thủ đã thay đổi một người mới. Cái thân ảnh vừa mới đi lên đài kia,

dưới ánh ngọn đèn chiếu rọi, vì quá mức sáng sủa nên không thể nhìn thấy được rõ mặt mày… Nhưng mà, cái thân ảnh kia cùng với cái thân ảnh gã

nam nhân mà hắn chán ghét nhất, cũng là e sợ nhất, không ngờ lại… phi

thường giống nhau!