Gian Khách

Quyển 4 - Chương 339: Một đám nam nhân

Bản thân Lâm Bán Sơn mang theo quyết tâm vô cùng mạnh mẽ cùng với toàn

bộ những thuộc hạ có thực lực cực mạnh chạy về Liên Bang, một phen đem

toàn bộ cơ nghiệp của nửa đời mình lưu lại tại Bách Mộ Đại, hắn ta thậm

chí ngay cả cô nàng nữ nhân mà mình sủng ái nhất mấy năm nay là Lý Phi

Nhung cũng không có mang theo, thậm chí ngay cả đứa con trai duy nhất mà không có bao nhiêu người trên thế giới này biết được cũng sảng khoái để lại luôn nơi này.

Có thể bỏ đi một cách nhẹ nhàng tiêu sái như

thế này, chính là bởi vì ở trong mắt của hắn, Bách Mộ Đại nơi này mặc dù là vô cùng hung hiểm, nhưng mà so với cục diện hỗn loạn bên trong Liên

Bang mà nói, vẫn như cũ xem như là an toàn hơn rất nhiều. Nhưng mà trên

phương diện chuyện tình này, bản thân Lâm Bán Sơn, cả cuộc đời này cực

kỳ hiếm khi mắc phải sai lầm, vẫn là đã xem nhẹ sự quyết đoán của bên

phía Chính phủ Liên Bang cùng với quyết tâm mạnh mẽ của đám người hắc

bang Bách Mộ Đại bên này.

Nhưng mà may mắn chính là hắn đã lựa chọn giao phó lại cho Lý Duy!

Một phen đem toàn bộ đường lui, nữ nhân cùng với con trai của chính mình

hoàn toàn giao lại cho Lý Duy bảo hộ, Lâm Bán Sơn đương nhiên là không

có khả năng chỉ căn cứ vào một sự tín nhiệm mù quáng đối với Hứa Nhạc mà thôi. Trên thực tế trong mấy năm trước đây, từ sau khi hắn biết được

chuyện Lý Duy cùng với Hứa Nhạc có mối quan hệ không tầm thường, hắn ta

đã một mực trầm mặc âm thầm quan sát cẩn thận quá trình phát triển của

gã thanh niên này tại Bách Mộ Đại. Thông qua quá trình quan sát này, hắn đã xác nhận được gã thanh niên này quả thật đủ mạnh mẽ.

Từ trước cho đến giờ, Lâm Bán Sơn mãi vẫn luôn cho rằng đủ mạnh mẽ chính là một

loại tố chất quan trọng nhất, cũng là hiếm có nhất của một con người. Lý Duy có được cái tố chất này, hơn nữa thậm chí còn có chút cực hạn nữa,

như vậy liền đáng giá cho hắn ký thác những kỳ vọng c.

Trong bữa

gặp mặt bí mật được sắp đặt riêng giữa hai người, khi được Lâm Bán Sơn

nói cho biết chuyện này, Lý Duy đã giật mình đến mức không thể nói được

lời nào mãi một lúc thật lâu.

Lý Duy căn bản không thể nào hiểu

nổi được cái vị Quân vương thế giới ngầm Bách Mộ Đại đang ngồi đối diện

này vì cái gì lại muốn một phen đem cái nhiệm vụ quan trọng như vậy lại

giao cho chính mình, nhưng mà hắn biết chuyện tình này thật sự hết sức

khó khăn!

Thế nhưng cũng không có mất bao nhiêu thời gian ngẫm nghĩ tự hỏi, Lý Duy liền đáp ứng lời thỉnh cầu của Lâm Bán Sơn!

Hắn hiểu rất rõ ràng nếu như chính mình vẫn có thể còn tiếp tục sống sót

sau chuyện này, thì Cô Nhi Bang vẫn như cũ sẽ còn tiếp tục tồn tại. Chỉ

cần Lâm Bán Sơn còn có thể sống sót sau trận chiến với Chính phủ Liên

Bang quay trở lại Bách Mộ Đại, tự nhiên chính mình có thể đạt được những hồi báo vô cùng to lớn. Nhưng mà nguyên nhân chân chính để cho hắn im

lặng trầm mặc tiếp nhận cái tương lai nhìn qua có vẻ phong quang vô hạn, nhưng nhất định là vô cùng hung hiểm và huyết tinh này, thì lại càng

đơn giản hơn rất nhiều.

Ba năm trước đây, Cô Nhi Bang mắt thấy

liền ngay lập tức sẽ phải chìm đắm vào trong vực sâu hủy diệt, không thể nào ngóc đầu dậy nổi, thế nhưng chỉ bằng vào một câu nói nhẹ nhàng

thoải mái của Lâm Bán Sơn, toàn bộ cục diện liền được vãn hồi hết thảy!

Đổi lại một lời khác mà nói, sau khi đắc tội với một gã Đầu lĩnh nào đó bên trong Hội nghị Bách Mộ Đại kia, Lý Duy cùng với Cô Nhi Bang có thể còn

tiếp tục tồn tại bên trong Bách Mộ Đại này, cái mà bọn hắn nhờ vào chính là một câu nói của người này.

Đối với Lâm Bán Sơn mà nói, một

câu nói này chỉ là một chuyện tình phi thường đơn giản, nhưng mà đối với Lý Duy cùng với Cô Nhi Bang mà nói, thì đó chính là một ánh rạng đông

sáng chói xinh đẹp nhất ở bên kia giới tuyến sinh tử a!

Một gã

thương nhân nắm trong tay tài phú vô cùng vô tận, tùy tiện bố thí cho

một chén cơm thừa, có thể giúp cho một tên ăn mày đói khát sắp sửa đói

chết được sống sót. Đối với một số người nào đó mà nói, thì một khi cái

bát cơm thừa này đối với gã thương nhân kia mà nói chỉ là một thứ không

hề đáng giá chút nào, như vậy thì cái sự đền ơn mà hắn cần nhận lại được cũng liền chỉ có sức nặng của một chén cơm bình thường mà thôi. Nhưng

mà trong suy nghĩ của Lý Duy mà nói, thì cái gã ăn mày kia nếu như không có cái chén cơm thừa kia thì sẽ chết đói, như vậy thì cái chén cơm thừa này chính là một cái mạng, vậy thì cần phải lấy tính mạng của mình mà

trả ơn!

Người mà Lâm Bán Sơn nhìn trúng, người mà Hứa Nhạc chú ý

bảo hộ, ai nấy cũng đều có những loại khí chất hoàn toàn khác thường… Lý Duy nhìn bên ngoài tựa hồ như không hề có bất cứ năng lực cường hãn đặc biệt nào cả, nhưng mà từ thuở nhỏ hắn cũng đã ở bên trong những khu hầm mỏ bỏ hoang, trong chợ đêm mà lăn lộn, ở trong thế giới ngầm mà ma

luyện chém giết, có thể gọi là lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, kinh nghiệm đầy mình. Nếu như ở thời đại Hoàng triều Thai Thị năm xưa, loại

người như hắn sẽ được đánh giá là một quốc sĩ a!

Thời điểm khi mà hắn đáp ứng cái chuyện tình này, hắn đã nhìn thẳng vào cặp mắt Lâm Bán Sơn mà nói thẳng:

- Nếu như tôi chết đi, như vậy thì sẽ không có biện pháp mà bảo trụ những thứ này của ông, lúc đó ông không được trách tôi đó!

Lâm Bán Sơn cũng chỉ cười cười, bên trong đôi mắt lại tràn ngập ý thưởng thức.

Ý tứ trong những lời nói này của Lý Duy rất là rõ ràng, thật sự mạnh mẽ,

đó chính là muốn biểu đạt, chỉ cần tôi còn chưa có chết, như vậy thì tất cả những cái này của ông, tôi sẽ liền nhất định thay ông bảo vệ thật

tốt.

Lý Duy chính là đã nói như thế, và cũng đã thật sự làm như thế!

o0o

Đưa tay đón lấy cái khăn ăn trắng noãn do một gã thanh niên bên cạnh mình

cung kính đưa qua, Lý Duy thong thảo lau đi mớ máu loãng đang chậm rãi

chảy ra từ trong cái áo sơ mi màu xám nhạt trên người mình. Hắn liếc mắt nhìn xuống gã quyền thủ hôn mê bên dưới sàn đấu đang được hai gã nhân

viên khiêng lên cáng nâng ra ngoài, biểu tình trên mặt chợt hiện lên một tia sầu lo nhàn nhạt, thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu.

Trận chiến tranh trong giới hắc đạo

tại Bách Mộ Đại này đã giằng co liên tục suốt hơn một tháng trời rồi.

Trong một tháng này, hắn cùng với Cô Nhi Bang của hắn đã phải sống qua

một cuộc sống đẫm máu lửa đạn không ngừng. Đối mặt với những thế lực

thâm căn cố đế mạnh mẽ nhất của Bách Mộ Đại không ngừng công kích liên

tục, ngay cả hắn cùng với các huynh đệ của hắn đã mở lớn cặp môi thị

huyết của mình, lộ ra hai hàm răng nanh trắng hếu dữ tợn, ở trên khắp

các con đường lớn trong nội thành kiên trì đau khổ chống đỡ, thế nhưng

vẫn không thể nào tránh khỏi cảnh bị đối phương dần dần đẩy vào tuyệt

cảnh, khiến cho cả người đẫm máu.

Trận thi đấu quyền anh sinh tử

dựa vào quy củ, điều luật của thế giới ngầm Bách Mộ Đại mà tổ chức này,

chính là một loại kết quả thỏa hiệp sau khi song phương cả hai bên cũng

đều đã chống đỡ không nổi nữa mà đưa ra. Dưới cái loại cục diện như thế

này, lại có thể chống đỡ đến thời điểm như thế này, Lý Duy vốn dĩ hẳn là nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Nhưng mà bản thân hắn lại rất rõ ràng

đây cũng chỉ là một loại thắng lợi tạm thời mà thôi. Sau khi trận thi

đấu quyền anh sinh tử này chấm dứt, cái thắng lợi này cực kỳ có khả năng biến thành một mảnh bọt nước!

Căn cơ của hắn tại Bách Mộ Đại

chung quy là vẫn còn thấp, không có được những cường giả chân chính cống hiến sức lực cho mình. Những huynh đệ trẻ tuổi dưới tay mặc dù là kiêu

dũng thị huyết cùng với thiện chiến, nhưng mà nếu như đặt giữa cái sân

đấu quyền anh sinh tử bị những sợi dây thừng vây bốn phía xung quanh,

nằm trong cái hội trường này, thì tuyệt đối không thể nào xưng là một

hảo thủ được!

Cùng với Cô Nhi Bang của hắn mà so sánh, thì cái

đám đại nhân vật của Hội nghị Bách Mộ Đại này, không biết đã truyền thừa bao nhiêu đời, bao nhiêu năm rồi, bên trong trang viên mỗi người cuối

cùng cũng vẫn còn cất giấu một vài nhân vật đặc biệt cường hãn.

Dưới loại tình huống nguy cấp như thế này, Lý Duy cực chẳng đã mới dùng một

khoảng tiền cực lớn từ chỗ Hàn Sở lưu lại, chạy đến Lê Minh Tinh mời đến ba gã quyền thủ lợi hại…

Hắn vốn cho rằng những gã quyền thủ mời về này nói thế nào thì ít nhất cũng có thể cùng với đối phương đánh giá được một chút, không nghĩ đến trận thi đấu quyền anh sinh tử đầu tiên

này, không ngờ cũng chưa đạt đến cột mốc hai mươi giây đầu tiên, thì

quyền thủ của bên ta đã liền bị thảm bại mà chấm dứt…

Trận thi

đấu quyền anh cùng với đám người Hội nghị Bách Mộ Đại này chính là ước

định thi đấu ba trận, hai thắng là chiến thắng. Trận thi đấu đầu tiên đã liền thất bại thảm hại như thế này rồi, một bầu không khí áp lực nhất

thời dần dần bao phủ toàn bộ cả lô ghế…

Lý Duy đảo mắt nhìn về

phía gã quyền thủ đầu trọc đang đứng giữa sàn đấu, để ý đến chuyện người này sau khi thắng lợi xong cũng không hề có làm ra hành động khoe

khoang thực lực như những gã quyền thủ bình thường, mà là trầm mặc bình

tĩnh đi xuống khỏi sàn đấu.

Một gã thuộc cấp trẻ tuổi bên cạnh Lý Duy có chút không cam lòng, nói:

- Nếu như hiện tại Hoa gia đang ở nơi này, một mình hắn liền có thể một

phen đem mấy tên gia hỏa đối diện kia đánh cho xương cốt gãy nát hết a!

Lý Duy khẽ nhíu nhẹ cặp mắt lại, nhìn về phía gã quyền thủ đầu trọc đang

trầm mặc lặng lẽ đứng ở một góc hôn ám không bắt mắt đằng xa, cánh mũi

khẽ có chút hấp háy nhẹ, phảng phất như là ngửi ra được một cỗ hương vị

thiết huyết đặc biệt chỉ có trên người những gã quân nhân.

Hắn đột nhiên mở miệng hỏi:

- Các người nói thử xem, một gã nam nhân cường đại nhất, bình thường sẽ ở trong địa phương nào?

Đám thuộc cấp trẻ tuổi nghe hắn hỏi vậy nhất thời giật mình một cái, có

người rụt rè hồi đáp chính là tại Hợp Khí Trường tại Lê Minh Tinh, có

người thì lai phản bác lại, nói một cách khẳng định chính là tại Tu Thân Quán của Phí Thành.

Lý Duy lắc lắc đầu, nói:

- Những gã

nam nhân cường đại nhất chính là ở bên trong Quân đội, không phải ở

trong Quân đội Liên Bang thì cũng là ở trong Quân đội Đế Quốc!

Đám thuộc cấp trẻ tuổi nhất thời nhớ tới hai cái tên đã sớm là truyền kỳ

kia trong Quân đội hai bên Liên Bang và Đế Quốc, liền gật gật đầu tỏ vẻ

đồng ý. Chỉ là có một gã thiếu niên bình thường vốn dĩ đặc biệt nghịch

ngợm thì lại cười hì hì phản bác, nói:

- Ngoại trừ Hứa Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân ra, cái vị Công chúa Điện hạ kia thế nhưng lại là một nữ nhân a, đâu phải nam nhân!

Trong hàng ghế nhất thời vang lên một mảnh cười vang, nhưng mà một câu nói

nhàn nhạt của Lý Duy nhất thời khiến cho những tràng cười lập tức ngừng

phắt lại.

- Mấy gã quyền thủ do đám người Tam Pháo bên kia mời đến, hẳn là đám quân nhân tinh nhuệ của bộ đội đặc chủng Liên Bang!

Đúng vào thời điểm này, đột nhiên cánh cửa bước vào hàng ghế ngồi của bọn

hắn chợt bị người ta đẩy ra. Một gã thuộc cấp của Lý Duy, thần tình trên mặt cực kỳ âm trầm, dẫn theo một gã hán tử cao gầy chậm rãi đi vào. Gã

thuộc cấp tiến đến bên cạnh Lý Duy, hạ thấp giọng nói mấy câu gì đó vào

tai hắn.

Biểu tình trên mặt của Lý Duy nhất thời cũng chợt trở

nên âm trầm một mảnh, lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào gã hán tử

cao gầy kia, lạnh giọng nói:

- Ông muốn rút lui khỏi trận đấu?

Gã hán tử cao gầy gật gật đầu mấy cái.

Lý Duy đem cái khăn ăn màu trắng đã bị nhuộm đầy máu chậm rãi đặt lên trên bàn, nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:

- Cao thủ của Hợp Khí Quán Lê Minh Tinh, cũng biết sợ hãi hay sao?

- Tôi có thể nhận ra, những người đó đều là quân nhân cả, hơn nữa đều là quân nhân chiến đấu đặc chủng vô cùng lợi hại!

Gã hán tử cao gầy chậm rãi hồi đáp:

- Cái mà tôi học tập chính là quyền thuật, đã từng tham gia qua rất nhiều những trận thi đấu quyền anh, cũng đã từng ở trên sân đấu giết chết đối phương, nhưng mà chức nghiệp chuyên nghiệp của bọn hắn chính là giết

người a!

Hắn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:

- Tôi có thể nói một cách tự tin là về mặt kỹ xảo tôi mạnh hơn họ rất nhiều,

nhưng mà tôi không có chút tự tin nào khi nói kẻ còn đứng cuối cùng trên sân đấu là chính mình! Chính xác mà nói, tôi dám khẳng định là sẽ rất

nhanh bị bọn họ giết chết!

Lý Duy khẽ nheo mắt lại, dùng loại ánh mắt giống như đang nhìn một đống rác rưởi hôi thối mà nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

- Ông có biết, dựa theo quy củ của thế giới ngầm Bách Mộ Đại, lúc này ông lựa chọn rời đi chính là muốn chết hay không?

Gã hán tử cao gầy không chút sợ hãi, hồi đáp:

- Nếu như lúc này tôi lên đài thi đấu khẳng định sẽ chết chắc, còn về

phần sau này tôi có thể chết hay không, thì còn phải xem xem buổi tối

ngày hôm nay, các người có thể nào sống sót được hay không!

Ngay sau đó vị cao thủ này mới thay đổi sắc mặt, cực kỳ bình thản, nói:

- Bên trong hội trường có quy định không được phép dùng súng, các người

căn bản không có khả năng ngăn cản tôi được. Tôi chỉ là tới đây nói một

chút lời xin lỗi, hơn nữa trả tiền lại cho các người mà thôi!

o0o

Cánh cửa đi vào dãy ghế hiện tại được đóng chặt lại, bầu không khí nơi này bị ép lại đến mức cực kỳ khẩn trương và áp lực.

Biểu tình trên mặt đám cô nhi trẻ tuổi hiện tại đã phi thường khó coi. Gã

quyền thủ mà bọn họ bỏ tiền mời đến không ngờ lại lâm trận bỏ chạy, hơn

nữa lại còn bày ra bộ dáng kiêu ngạo đến như thế, thật sự là làm cho

người ta nghĩ thấy vô cùng nhục nhã mà.

Một gã thiếu niên trẻ

tuổi dáng người khôi ngô cường tráng thong thả cởi bỏ mấy cái nút áo

trên người mình, ngữ khí thật thà chất phác, nói:

- Trận thi đấu

tiếp theo, tôi sẽ đấu. Tiểu Duy ca hiện tại đã bị thương rồi, cũng chỉ

còn lại mình tôi có thể đấu nữa thôi! Tôi biết, nếu như đấu thua rất có

thể sẽ chết, nhưng mà cuối cùng cũng không thể nào nhận thua một cách

mất mặt như vậy được!

Biểu tình trên mặt của đám người xung quanh nhất thời đọng lại một mảnh, thế nhưng trên mặt Lý Duy lại cũng không

hề có bất cứ vẻ mặt bi thương nào cả, thậm chí ngay cả một tia mệt mỏi

cùng với uể oải cũng không hề nhìn thấy một tia nào.

Hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai gã thiếu niên khôi ngôi cường tráng, bộ dáng thật thà chất phác trước mặt mình, nói:

- Cứ việc thoải mái đi đánh đi, nếu như đánh thu, tất cả chúng ta cũng

đều xuống dưới cùng với cậu! Dù sao thì tất cả mọi người cũng đều vì một người!

- Hiện tại bên trong dãy ghế nào của chúng ta có tổng

cộng năm người, tất cả chúng ta cũng đều sẽ đi cùng với cậu! Chẳng qua

tôi nghĩ thấy hơn mấy trăm tên khốn kiếp đang ngồi bên trong hội trường

này, nếu như toàn bộ cũng đều chết theo cả, như vậy hẳn là sẽ náo nhiệt

hơn một chút a!

Lý Duy khẽ đảo mắt ngắm nhìn một vòng bên dưới

hội trường vô cùng náo nhiệt, nhìn thấy đám khán giả đang cực kỳ cuồng

nhiệt cỗ vũ bên dưới, thanh âm nhất thời biến thành rét lạnh đến cực

điểm, nói:

- Chỉ cần cậu đánh thua, tôi liền một phen đem toàn bộ cái hội trường này nổ sập!

- Tiểu Duy ca, cái này hình như không hợp quy củ a!

Có một gã thuộc cấp khiếp sợ nói.

Cái gọi là thế giới ngầm của Bách Mộ Đại này căn bản chính là một cái xã

hội, pháp luật trên cơ bản giống hệt như là một đám tiểu thuyết diễm

tình vậy, trưng bày cho có mà thôi. Ở nơi này, cái quan trọng nhất chính là quy củ! Những cái quy củ này đã sớm truyền lưu vô số vạn năm nay

rồi, cùng với máu cùng với nước mắt mà sớm dần dần xâm nhập vào trong

thân thể huyết mạch của tất cả mọi người tại Bách Mộ Đại này. Không có

bất luận kẻ nào dám ngoài nghi quy củ, càng không có bất cứ ai dám khiêu chiến quy củ cả!

Cho dù năm xưa khi Lâm Bán Sơn còn ở tại Bách

Mộ Đại, đối với những cái quy củ đã truyền lưu vô số năm tại nơi này,

cũng đều phải tỏ vẻ tôn trọng ở một trình độ nhất định nào đó.

Bên trong hội trường nghị sự ở nơi này không cho phép bất cứ ai mang theo

súng đi vào, đây chính là quy củ, cho nên cho dù cái gã Quý Hỏa kia

chính là một gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược nổi tiếng lãnh

huyết nhất Bách Mộ Đại, cũng không dám mang theo một khẩu súng vào nơi

này.

Thua bạc trả tiền, đây cũng chính là quy củ, cho nên đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại này mới có thể đồng ý cùng với Cô Nhi

Bang tiến hành trận thi đấu quyền anh sinh tử này, mà cũng chính vì thế, cho nên vào lúc này mới có chuyện gã thuộc cấp trung thành nhất đưa ra

lời nghi ngờ đối với Lý Duy như thế.

- Tất cả mọi người đều sẽ chết cả, còn nói cái gì mà quy củ nữa?

Lý Duy bình tĩnh nói:

- Hơn nữa tôi là người Đông Lâm, dựa vào cái gì mà phải tuân thủ theo quy củ của Bách Mộ Đại chứ?

o0o

Cái gã thanh niên thân hình khôi ngô cường tráng, bộ dáng thật thà hàm hậu

của Cô Nhi Bang kia tên là Hồ Sư. Hắn phất tay cự tuyệt sự trợ giúp của

một gã nhân viên chăm sóc chức nghiệp của hội trường, một mình một người đi đến phía sau góc khuất của sân thi đấu mà khởi động thân thể. Hắn

chậm rãi bước dài hai chân, giơ lên hai tay, dùng sức múa may làm nóng

thân thể.

Bản thân hắn là một tay đấm mạnh mẽ kịch liệt nhất của

Cô Nhi Bang trong những tràng đối chiến trong giới hắc đạo Bách Mộ Đại,

bản thân hắn đã từng tham gia qua vô số những trận thi đấu quyền anh

không thể nào đếm hết nổi, cho nên cũng tương đối có kinh nghiệm đối với tràng diện như thế này. Vừa rồi khi hắn nhìn về phía gã quyền thủ bộ

dáng gầy gò đứng giữa sân thi đấu trên kia, cũng giống như Lý Duy, hắn

cũng ngửi ra được hương vị cực độ nguy hiểm từ trên người đối phương.

Nhưng mà hắn thật sự không sợ hãi… Cho dù hắn thua cuộc hẳn phải chết không

chút nghi ngờ, cho dù đối phương có là cường giả chiến đấu đến từ bộ đội chiến đấu đặc chủng của Quân đội Liên Bang, cho dù là đám địch nhân đại nhân vật đang ngồi bên trong hàng ghế cao nhất bên ngoài kia, cùng với

tất cả những người đang có mặt trong hội trường này nữa, cũng đều sẽ bồi táng theo mình mà thôi!

Trong lòng Hồ Sư ảm đạm thầm nghĩ, chỉ

tiếc rằng Tiểu Duy ca bởi vì không để cho đối phương hoài nghi, nên mặc

kệ lời khuyên can của anh em, kiên trì muốn tiếp tục ngồi lại trong hàng ghế của mình, chờ đợi cái thời khắc nổ tung mọi thứ kia…

Choeng choeng choeng choeng choeng!

Thanh âm chuông đồng giả cổ thanh thúy đột nhiên vang lên. Một cô nàng thiếu

nữ thân hình bốc lửa, mặc trên người một bộ quần áo màu trắng đầy những

lỗ tròn lớn, lộ ra ngoài những cảnh xuân xinh đẹp nhanh chóng chạy lên

giữa sân thi đấu, mở ra bản ghi chép, giới thiệu một chút hai quyền thủ

sắp xuất tràng của trận thi đấu này.

Hồ Sư mạnh mẽ hít sâu một

hơi, hướng về phía bên kia đầu thông đạo mà đi đến. Hắn dùng sức lay

động một chút cái đầu cực đại của chính mình, khiến cho cái cần cổ tráng kiện phát ra thanh âm rắc rắc giòn tan.

Đột nhiên một bàn tay chợt đặt lên trên bả vai của hắn.

Lực lượng truyền tới trên cái bàn tay kia thật sự vô cùng lớn, chỉ trong

khoảnh khắc đặt lên đã khiến cho hắn không cách nào bước tới được nữa.

Hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn lại, lại phát hiện ra chính mình chỉ nhìn thấy một cái bức tường!

- Trận thi đấu này, cứ để tôi lên!

Người nọ đột nhiên trầm giọng nói.

Hồ Sư mang theo thần tình khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một gã nam nhân thân thể so với chính mình càng khôi ngô, càng cường tráng hơn rất nhiều. Toàn thân gã nam nhân

kia giống hệt như một pho tượng đúc bằng sắt thép vậy, thân thể cả người mạnh mẽ, súc tích lực lượng cực kỳ khoa trương.

Vừa rồi cái mà hắn tưởng là bức tường, căn bản chính là phần ngực dày rộng của đối phương mà thôi!