Tầng sương mù ban mai bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi dần dần xua tan đi, vào lúc này không biết vì cái gì đột nhiên trở nên càng ngày càng nồng
đậm hơn, nhưng vẫn như cũ đủ để có thể nhìn thấy rõ ràng cái gã nam nhân đang đi ra từ trong đám sương mù trắng đục trước mặt. Trên người gã nam nhân mặc một kiện áo khoác màu sẫm cực kỳ bình thường, một cái quần bảo hộ lao động màu lam sẫm cực kỳ chắc chắn. Phía sau mông hắn còn đeo
theo một chuỗi các loại công cụ sửa chữa không ngừng va loạn vào nhau
phát ra những thanh âm leng keng loạn hưởng như một cái phong linh vậy.
Bên dưới hai gò má dày đặc vẻ phong scất giấu độ tuổi chân chính của
mình, cũng chỉ có hai hàm răng vàng khè xấu xí lởm chởm cái còn cái mất
kia mới tinh tường xác định rõ ràng thân phận của hắn.
Nhưng mà
dấu hiệu xác nhận thân phận này thật sự có lẽ cũng không quá chính xác,
bởi vì cái gã nam nhân này thật sự có rất nhiều thân phận khác nhau. Cả
cuộc đời hắn đã tác chiến cùng với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, hóa
thân thành hàng ngàn hàng vạn người khác nhau, không biết ngày hôm nay,
vào lúc này hắn đột nhiên xuất hiện giữa phiến hồ cạn trong khu bảo hộ
động vật hoang dã này, là đang sử dụng thân phận nào.
Tên tội
phạm truy nã cấp bậc cao nhất của Liên Bang, Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng, em
trai ruột của Quân Thần Lý Thất Phu, Giáo sư Cận của Học viện Quân sự
II, là vị lĩnh tụ tinh thần của Phiến quân Thanh Long Sơn Kiều Trì Tạp
Lâm, hay là ông chủ đại thúc của cửa hàng sửa chữa điện tử tại Đông Lâm?
Phong Dư buông tay khỏi chiếc xe tàn tạ mà hắn đang đẩy tới, một phen đem hai bàn tay của mình lau mạnh mớ bùn đất vào trong phần mông phía sau, môi
thì ngậm hờ điếu thuốc lá, có chút hàm hồ không rõ ràng hồi đáp:
- Phi thuyền? Đương nhiên đã sớm hủy nó đi rồi, bằng không thì cái đám
chíp vi mạch nhân thể cơ bản tiêu chuẩn khốn kiếp kia như thế nào ta có
thể làm ra được đây?
Nghe được một câu trả lời nhàn nhạt bình
thản tựa hồ như theo lẽ thường phải là như thế kia, trên khuôn mặt tuấn
mỹ đến quái dị của Đại Sư Phạm nhất thời biến thành một mảnh đỏ bừng, tự nhiên cũng không phải là do ngượng ngùng xấu hổ, mà là do tâm tình đã
kích động đến cực điểm. Năm xưa phụ thân chính mình thương yêu nhất
chính là gã tiểu đồ đệ này, thậm chí ngay cả chiếc phi thuyền gia bảo
quan trọng nhất của Gia tộc Hoa Thị mình cũng một phen cấp cho đối
phương, kết quả không ngờ là… đã bị hủy đi!
Đại Sư Phạm khẽ hít
sâu một hơi, cả người run rẩy kịt liệt, mái tóc trên đầu dựng thẳng đứng lên, lộ ra bên trong một màu hoa râm thể hiện rõ ràng độ tuổi chân
chính của mình, giống hệt như một mớ cỏ lau nhiễm một tầng sương màu
trắng xung quanh mảnh hồ cạn này vậy.
- Gào!
Một tiếng rít bi phẫn đến cực điểm thét lên, thân thể Đại Sư Phạm chợt lao thẳng về
phía trước với tốc độ nhanh như chớp, phá vỡ tầng sương mù dày đặc phía
trước mặt, hướng về phía đối diện mà đánh thẳng tới. Bởi vì nguyên nhân
tốc độ quá mức kinh người, cho nên mớ sương mù xung quanh người hắn
không ngừng tung bay tán loạn ra sau lưng, thế nhưng vẫn phảng phất có
thể nhìn thấy vô số đạo tàn ảnh xuất hiện trong không trung, giống hệt
như là vô số đóa hoa đang nở rộ quang mang xinh đẹp nhất của chính mình
vậy!
Biểu tình trên mặt Phong Dư không hề có bất cứ một tia biến
hóa nào cả, thậm chí ngay cả điếu thuốc lá ở trên cặp môi kia vẫn như cũ đang nhàn nhạt bốc lên một luồng khói trắng tinh, hòa nhập vào trong
đám sương mù khắp nơi xung quanh. Nhưng mà hai bàn chân của hắn lúc này
đã lặng lẽ không một tiếng động mà chùi xuống bên dưới đám bùn đất dưới
chân một khoảng chừng ba phân, đám công cụ sửa chữa vốn đang kêu leng
keng loạn hưởng phía sau mông kia, không biết vì cái gì, vào lúc này đột nhiên trở nên vô cùng im lặng.
Phốc phốc phốc phốc!
Vô số những thanh âm va chạm trầm đục chợt vang lên liên miên không dứt trong phiến hồ cạn giữa tầng sương mù dày đặc. Thân ảnh của Đại Sư Phạm ở
trong không trung không ngừng vặn vẹo di chuyển, giống hệt như vô số
những đạo u linh ảo ảnh, dùng tốc độ cực cao không ngừng phóng ra. Nhưng mà ngay sau đó, vô số tàn ảnh ở trong không trung kia chợt hợp lại
thành một thân ảnh, sau đó nặng nề mà rơi thẳng xuống mặt đất mềm mại mà ẩm ướt của phiến hồ cạn bên dưới. Bên trong tầng sương mù dày đặc trước mặt hắn, chỉ có duy nhất một nắm đấm chậm rãi thu hồi về.
Sắc
mặt của Phong Dư trong phút chốc đã từng chỗ hơi trắng bệch một chút
liền biến trở lại bình thường, cực kỳ lạnh lùng nhìn về phía Đại Sư Phạm đang nằm dài trước mặt mình, căn bản không có cách nào đứng dậy nổi,
thanh âm có chút trầm đục, nói:
- Nhiều năm như vậy trôi qua rồi, mà anh vẫn như cũ không học được một điều đơn giản là khi đánh nhau
nhất định phải mạnh mẽ, lạnh lùng. Trong người có một thân năng lực kinh thế, lại đang uất ức đến cực điểm, thế nhưng khi ra tay lại không nỡ đả thương người khác. Như vậy thì cũng chỉ có thể bị người khác đánh bại
mà thôi! Xem ra ta phải thay sư phụ lão nhân gia người giáo huấn một
chút cái gã con trai không nên thân anh mới được. Hành sự mãi vẫn giống
như một nữ nhân như vậy, như thế thì có thể làm được chuyện gì cơ chứ?
Đại Sư Phạm nằm dài trên mặt đất ẩm ướt mềm nhũn mà bi phẫn khó hiểu, cũng
không nói cái gì. Phong Dư khẽ tiến tới trước mấy bước, đang chuẩn bị
đem người này đánh thành một cái bị thịt, hoàn thành cái khóa dạy học
khiến cho vị lão sư đã chết trên trời hả giận một trận. Đột nhiên đúng
lúc này hắn chợt nghe được bên trong đám sương mù dày đặc phía sau chợt
truyền đến một đạo thanh âm lạnh lùng mà cường hãn đến cực điểm:
- Ai nói là nữ nhân thì sẽ không thể làm được chuyện gì?
Cái đạo thanh âm mạnh mẽ cường hãn đến cực điểm vừa từ chỗ sâu bên trong
đám sương mù truyền ra kia, trong khoảnh khắc đã bừng tỉnh tất cả những
sinh linh ở trên mặt đất của phiến hồ cạn này. Đám sương mù một màu
trắng đục nhất thời bay loạn rung động, sợ hãi cùng cực hướng về phía
không trung mãnh liệt lao đi trốn chết, những phiến cây cỏ đẫm sương
đang lạnh rung bên dưới mặt đất cũng nhanh như chớp co rút lại thân hình mềm mại tinh tế đã lạnh như băng của chính mình.
Một đạo thân
ảnh từ bên trong đám sương mù nồng đậm đằng kia gào thét lao ra, chân
giẫm mạnh lên trên đám cỏ cây bên dưới mặt đất, giẫm lên những gốc cây
cổ thụ gần đó, chấn cho toàn thân cây phải chấn động rung lên vù vù trầm thấp. Thân ảnh kia phảng phất như là chỉ chậm hơn tốc độ thanh âm có
một chút mà thôi, mang theo lực lượng bàng bạc khủng bố như sấm sét,
không nói thêm bất cứ lời nào đã hất ra cánh tay của chính mình, đập
thẳng xuống thân thể của Phong Đế Quốc, đơn giản trực tiếp đến không thể nào tả nên lời, thanh thế mạnh mẽ dữ dằn đến mức không thể nào tưởng
tượng nổi.
Đồng tử trong mắt Phong Dư nhất thời co rút lại, hai
tay bắt chéo lại, hướng về phía đạo thân ảnh đang lao tới kia mà đón đỡ. Đối với cuộc giao thủ vào giờ phút bản thân hắn đã sớm có sự chuẩn bị
từ trước, thế nhưng hắn lại thật sự không thể nào dự đoán được, đối
phương lại đến cực nhanh đến như thế, cực kỳ cường hãn đến như thế, thậm chí càng thêm mạnh mẽ cường hãn hơn những gì mà chính mình đã tưởng
tượng nữa, thậm chí còn khiến cho chính mình cảm nhận được sự nguy hiểm
mà rất nhiều năm qua chưa từng có nữa!
Nắm tay cùng với nắm tay
va chạm với nhau, những đầu ngón tay cùng với những đầu ngón tay ma xát
với nhau, bên trong tầng sương mù dày đặc chợt có từng luồng khí va chạm kịch liệt khuếch tán ra. Sự giao phong của hai người cũng không có phát ra bất cứ thanh âm nào cả, uy lực thì lại mạnh mẽ khủng bố giống hệt
như là một khỏa tên lửa đạn đạo bùng nổ vậy. Tầng sương mù quanh quanh
đó trong khoảng khắc bị chấn cho bay tán loạn, bốn phía xung quanh vẫn
là một mảnh đục ngầu tối tăm, thế nhưng ở khu vực chính giữa lại bị vỡ
ra thành một mảnh không gian rõ ràng trong phạm vi khoảng chừng năm mươi thước. Không khí trong không gian tựa hồ như là đang bị thiêu đốt lên
vậy!
Hai đạo thân ảnh kia chỉ tiếp xúc nhau trong nháy mắt, đã
ngay lập tức lùi nhanh về phía sau, đôi giày cứng rắn để lại trên mặt
đất mềm nhuyễn ẩm ướt của phần hồ cạn tạo thành hai dãy thật sâu.
Phong Dư rất nhanh đứng vững lại thân thể mình, chậm rãi đem điếu thuốc lá
còn đang nghi ngút khói trên miệng mình gỡ xuống, chắp lại sau lưng, mấy đầu ngón tay vẫn còn khẽ run rẩy nhàn nhạt. Hắn nheo mắt nhìn về phía
cô nàng nữ nhân trẻ tuổi đang đứng ngay trước mặt mình, khóe môi nhếch
lên một tia trào phúng nhàn nhạt, chậm rãi cảm thán nói;
- Huyết
mạch của Hoa Gia cùng với Bạch Cận Hoài Gia giao hòa với nhau bao nhiêu
đời nay, mãi cho đến thế hệ này, cuối cùng cũng đã xuất hiện một quái
vật a…
Hắn khẽ ho nhẹ hai tiếng, bàn tay phải chắp sau lưng mãi cho đến lúc này vẫn chưa hết run rẩy nhàn nhạt.
Vẻ mặt Hoài Thảo Thi không một chút biểu tình, nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:
- Không phải là do ta quá mạnh, mà là do Nạp Tư Lý ông đã già rồi!
Bốn phía xung quanh phiến hồ cạn này vẫn như cũ là một mảnh sương mù trắng
đục mờ mịt, chỉ có ở khu vực chính giữa này là sương mù hoàn toàn tiêu
tán, những cây cối trên con dốc thoai thoải kia hiển lộ rõ ràng vô cùng.
Hứa Nhạc lúc này đang trầm mặc đứng ở bên dưới tàng cây giữa cái ốc đảo nhỏ giữa hồ cạn phía đông chỗ này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái gã nam
nhân đang không ngừng ho khan đằng kia, đột nhiên mở miệng nói:
- Đại thúc, đã lâu không gặp rồi!
Phong Dư mạnh mẽ nắm chặt nắm tay lại, đem một tia run rẩy cuối cùng làm cho
tiêu biến đi mất, ngẩng đầu nhìn về phía tàng cây đằng kia, cười nói:
- Tiểu tử, đã lâu không gặp!
Hứa Nhạc từ bên dưới tàng cây chậm rãi bước tới, lướt ngang qua Hoài Thảo
Thi đang đứng đối diện Phong Dư, đi thẳng tới trước mặt hắn.
Hắn
nhìn chằm chằm vào cái gương mặt đã trong khoảng thời gian rất lâu rồi
chính mình không nhìn thấy qua, có thể phát hiện được dáng vẻ phong
sương trên gương mặt cực kỳ quen thuộc này, ngắm nhìn trong khoảng thời
gian rất dài, mãi cho đến khi tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng
hắn cũng đã mạnh mẽ biến thành sự lạnh nhạt bình tĩnh, mới cực kỳ thong
thả nói:
- Chẳng phải là ông đã chết rồi hay sao? Vậy sao ông như thế nào còn không chết đi?
Vậy sao ông như thế nào còn không chết đi? Một câu hỏi hết sức hoang đường
cùng với buồn cười, lại vô cùng rõ ràng thể hiện ra tình tự chân thật
nhất hiện tại trong lòng Hứa Nhạc, sau khi trải qua quá nhiều những sự
tình như vậy, mới phát hiện ra cái chân tướng sự thật tuyệt đối không
thể nào thừa nhận nổi này.
Nghe thấy câu hỏi kia, cặp mày nhếch
nhác của Phong Dư khẽ nhăn lại một chút, không hề chút nào che giấu đi
sự tức giận cùng với trào phúng trên mặt mình.
Hứa Nhạc giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của đại thúc, gằn giọng từng chữ nói:
- Tôi ghét nhất là, con mẹ nó, bị người khác giả chết mà lừa gạt tôi,
ghét nhất là bị người khác điều khiển cuộc sống nhân sinh của tôi. Kết
quả là ông đã liên tục phạm vào cả hai chuyện đó. Cho nên tôi rất muốn
hỏi ông, vì sao đến bây giờ ông còn chưa có chết đi?
Thanh âm của hắn mặc dù gằn mạnh từng chữ, nhưng lại vẫn như trước hết sức bình tĩnh cùng với ôn hòa, không hề có chút cảm giác nào của sự phẫn nộ cả. Nhất
là khi nói đến ba chữ ‘con mẹ nó’ kia, tiết tấu cảm giác cộng thêm sự
yên lặng lạnh nhạt, vì thế khiến cho sự phẫn nộ cùng với cảm giác mất
mát được thể hiện phi thường rõ ràng.
Phong Dư đồng dạng cũng
nhìn chằm chằm cái tên tiểu tử mà chính mình đã tận mắt chứng kiến hắn
từ nhỏ trưởng thành đi lên kia, đột nhiên nghĩ thấy ánh mắt của tiểu tử
này không ngờ vẫn nhỏ một cách buồn cười giống hệt như trước đây, nhưng
mà ở tại một số phương diện khác, thì cũng đã trở nên có chút lạ lẫm hơn nhiều.
Hắn trầm mặc một lúc khá lâu sau đó, mới có chút trào phúng nói:
- Đây là toàn bộ vấn đề mà mày muốn hỏi tao đó à?
- Đương nhiên là không phải. Tôi xác thực có một vài vấn đề muốn tìm được đáp án bằng chính miệng của ông!
Hứa Nhạc bình tĩnh hồi đáp.
Phong Dư lấy từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá, định hút thuốc, nhưng lại
phát hiện ra là hộp thuốc lá vừa rồi dưới sự va chạm mạnh mẽ của kình
khí khiến cho bị ép cho bẹp dí, những điếu thuốc lá bên trong đó đã bị
tan nát hết cả, giống hệt như một đám bùi nhùi rối tung, không một điếu
còn nguyên vẹn.
Hắn chỉ đành cười khổ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Vừa vặn, tao cũng có mấy vấn đề muốn mày trả lời cho tao biết. Mày trước tiên trả lời câu hỏi của tao đi đã!
- Không!
Thanh âm của Hứa Nhạc như trảm đinh chặt sắt, nói nhanh:
- Là tôi hỏi ông trước, nếu như đáp án của ông khiến tôi cảm thấy hài lòng, như vậy tôi mới để cho ông hỏi tôi!
Phong Dư vung tay, một phen đem hộp thuốc lá vô dụng vứt xuống mặt đất bên cạnh, nhìn Hứa Nhạc chằm chằm, nói:
- Làm phản rồi a! Hiện tại không ngờ dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với tao nữa? Tao hỏi trước!
- Tôi hỏi trước!
Hứa Nhạc lúc này phi thường cường ngạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt của Phong Dư, căn bản không hề nhượng bộ nửa bước.
Phong Dư thoáng ngẩn người, phát hiện ra cái gã thanh niên trước mặt mình quả thật đã không còn là thằng bé con ngoan ngoãn, hay đeo cặp kính quang
lọc màu sẫm, ở cùng nhà mình, cặm cụi làm việc, dễ dạy dễ bảo như năm
xưa nữa. Thế nhưng trong lòng hắn lại bởi vì sự nhận tri này mà vô duyên vô cớ dâng lên một sự phẫn nộ cực độ. Hắn quơ mạnh cánh tay, mắng:
- Năm đó mày ăn của tao, uống của tao, dùng đồ của tao. Tao dạy cho mày
sửa chữa đồ đạc, dạy mày năng lực đánh nhau, hiện tại mày lại dùng thái
độ này để nói chuyện với tao à?
Hứa Nhạc so với hắn thì càng phẫn nộ hơn nhiều, cặp mắt đỏ ửng lên, giống như một đầu trâu rừng phẫn nộ,
đồng dạng cũng lớn tiếng hét lên:
- Đồ hư tại cửa hàng đều là do
tôi sửa! Cơm nước đều là do tôi làm! Tiền cũng là do tôi đi thu! Ông,
con mẹ nó ngoại trừ việc kêu tôi đi thanh toán tiền ăn chơi hưởng thụ
cho ông ra, sau này cấp cho tôi một mớ tiền sau khi trốn chết, thì đã
từng làm cái gì chứ?
- Ông cho rằng chỉ bằng vào mớ tiền năm đó
kia, thì ông muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ phải làm cái đó cho ông sao?
Ông muốn nhìn lén quần lót của nữ cảnh sát, tôi phải chạy ra ngoài cửa
sổ giả vờ đáng yêu té trên mặt đất để cho cô ta phải ngồi xổm xuống! Ông muốn đi chơi kỹ nữ xinh đẹp nhất, tôi phải chạy đi mấy trung tâm an
dưỡng hỏi xem dạo gần đây nơi nào có người mới, ai là xinh đẹp nhất, sau đó lại bị đám kỹ nữ kia vây quanh trêu chọc mãi không ngừng!
-
Ông muốn ăn thịt trâu rừng tươi, tôi con mẹ nó phải nhảy qua khỏi bức
tường vây, thay ông giết trâu rừng, thay ông mổ thịt, lại còn phải tự
mình đi nướng cho ông ăn. Nướng chín quá ông không ăn, nướng còn máu
nhiều quá ông không ăn! Rượu đỏ mua về không hợp khẩu vị ông không ăn!
Ánh mặt trời lặn bên ngoài hầm mỏ không xinh đẹp ông cũng không muốn ăn! Ông con mẹ nó đến tột cùng là muốn ăn cái gì?
Đại Sư Phạm, mãi
tới lúc này mới có thể gian nan từ dưới mặt đất bò lên, cùng với Hoài
Thảo Thi đang đứng phía sau đều đồng dạng kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh
toàn thân Hứa Nhạc giống như một tảng đá bị nung đỏ, cực kỳ phẫn nộ quát lớn đằng kia, trong lòng không khỏi một trận kinh ngạc. Thầm nghĩ những cái này cũng không khỏi quá mức uất hận rồi. Cuộc sống tuổi thơ của hắn xem ra cũng không khỏi có chút không xong a. Là ai nói rằng trong Liên
Bang chủ trọng tới nhân quyền đây?
Trong sự dự đoán trước đây của Phong Dư, khi mà chính mình một lần nữa xuất hiện trước mặt của Hứa
Nhạc, tất nhiên sẽ là một hồi trùng phùng ấm áp mà cực kỳ ướt át. Cái
thằng nhóc kia kia sẽ liền nhào vào trong lồng ngực của chính mình, lắng nghe mình giảng thuật lại những chuyện tình trong mấy năm vừa ra, sau
đó nước mắt giọt ngắn giọt dài đổ xuống, cảm động không thôi, làm sao
hắn lại tưởng tượng đến một màn giống như hiện tại.
Năm đó khi
còn ở Đông Lâm, Hứa Nhạc cũng đã từng phán đoán rằng ông chủ cửa hàng
sửa chữa điện tử của chính mình hẳn là một vị cao nhân nào đó. Tuy rằng
Phong Dư quả thật so với những gì Hứa Nhạc từng đoán lại càng cao hơn
không biết bao nhiêu lần, nhưng mà một tên gia hỏa đi chơi gái lại bắt
học trò mình đi theo trả tiền, hơn nữa còn xem đó là một chuyện đương
nhiên theo lẽ thường nữa, như thế nào có được bộ dáng của một kẻ cao
nhân đây chứ?
Phong Dư bởi vì đuối lý, lại thêm một cỗ cảm giác
xấu hổ dâng trào trong lòng, khiến cho khuôn mặt biến thành tối sầm,
mạnh mẽ không nói lý lẽ, nổi giận quát lớn lại:
- Tao là ông chủ
của mày! Tao là sư phụ của mày! Cả đời này mày cũng đừng bao giờ nghĩ
muốn chối bỏ cái đều đó! Con mẹ nó, ngay cả chuyện tôn sư trọng đạo cũng không thèm nói đến, trong vũ trụ này có còn đạo lý nữa hay không?
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt Phong Dư, trầm giọng nói:
- Còn ông thì lại đi lừa gạt một đứa cô nhi đáng thương như tôi, đó lại là đạo lý gì nữa đây?
Trên con dốc dẫn xuống mảnh hồ cạn, nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Bầu không khí có vẻ lặng lẽ, tĩnh lặng, nhưng lại áp lực vô cùng.
- Đại thúc, hiện tại tôi rất mạnh! Hơn nữa hiện còn có một người càng mạnh hơn đang đứng sau lưng tôi nữa…
Hứa Nhạc đứng ở trước người Hoài Thảo Thi, nhìn chằm chằm vào Phong Dư, ánh mắt khẽ nheo lại, nói:
- Tôi nghĩ hiện tại ông nên chấp nhận một chuyện, phương thức trao đổi
giữa chúng ta cần phải có sự thay đổi, trở nên công bằng hơn một chút,
hy vọng ông có thể thành thật trả lời một vài câu hỏi của tôi!
Phong Dư đột nhiên bật cười một tiếng, hai hàm răng xấu xí trong miệng hắn đặc biệt khá chói mắt, nở nụ cười trào phúng nói:
- Thật sự không ngờ nổi, trong vũ trụ này không ngờ lại có người dám uy hiếp tao!
Vẻ mặt Hoài Thảo Thi không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Đó là bởi vì trước giờ ông chưa từng gặp mặt qua người nào có thể uy
hiếp được ông. Ngày hôm nay thật sự rất xảo hợp, vừa vặn có đến ba
người!
Đại Sư Phạm đột nhiên trở nên hưng phấn lên, gấp gáp nói:
- Tiểu Thi, hắn đã khiến cho Phụ hoàng của con cắm sừng! Hứa Nhạc, hắn
trêu đùa cậu cả đời, còn về phần ta, hắn đã cướp đi bảo vật truyền thừa
của nhà ta… Chư vị, có phải là chúng ta nên hợp tác đánh hắn một trận
nên thân, sau đó hãy nói đến chuyện nhà cũng không muộn!
Sắc mặt của Phong Dư khẽ biến đổi một chút, sau đó mới dùng ngữ khí cực kỳ ôn hòa, nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Không phải bởi vì hiện tại mày rất mạnh, mà là bởi vì cái thằng bé con
năm xưa rốt cuộc cũng đã lớn lên rồi. Hãy để chúng ta bắt đầu một cuộc
nói chuyện giữa nam nhân với nam nhân đi.
Hắn liếc mắt nhìn về phía Hoài Thảo Thi, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Đương nhiên, cô so với nam nhân còn giống như nam nhân hơn. Cái này cũng chẳng cần phải tranh luận làm gì.
Nhưng Hứa Nhạc cũng không cười, biểu tình vẫn như cũ phi thường bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Dư, chậm rãi hỏi:
- Cái tràng tai nạn sụp quặng mỏ khiến cho cả nhà tôi chết hết năm xưa… có phải là do ông làm hay không?