Có thể nói một cách không chút khoa trương rằng, tinh quặng mỏ chính là
hệ thống mạch máu của Liên Bang, chính là thứ mà toàn bộ công tác động
lực vũ trụ, di chuyển qua lại giữa các Tinh hệ bên trong Liên Bang hoàn
toàn ỷ lại vào. Nếu như quá trình cung ứng tinh quặng mỏ xuất hiện vấn
đề gì đó, thì cho dù có được Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đi chăng nữa, Liên Bang chắc chắn cũng sẽ lâm vào hỏng mất, sau đó hoàn toàn tan rã.
Còn về phần những năng lượng cần cho Chủ pháo trang bị trên Chiến hạm,
thì so sánh ra, thậm chí còn có thể hoàn toàn xem nhẹ không cần phải để
đến.
Toàn bộ các quy trình kể từ việc khai thác tinh quặng mỏ,
cho đến công nghệ chiết xuất tinh quặng, rồi đến cả tiêu chuẩn thiết kế
các loại động cơ phi hành vũ trụ không gian nữa, từ trước cho đến giờ
mãi cũng đều là do phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu hoàn toàn khống chế tất
cả các trình tự kỹ thuật trung tâm nhất của các xí nghiệp có liên quan
trong Liên Bang. Đây chính là sự hồi báo cực kỳ khổng lồ đối với việc
năm xưa Hoàng triều Thai Thị chấp nhận hòa bình giao ra quyền lực của
chính mình mà đổi lấy.
Mà cũng chính là bởi vì dựa vào những cái
này, mà Thai Gia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu mới có thể ở bên trong
Liên Bang luôn luôn có được một địa vị cực kỳ siêu nhiên. Mà hơn nữa,
cái đại gia tộc mà thực lực che giấu chân chính thủy chung vẫn chưa từng hoàn toàn trồi lên trên mặt biển này, mặc dù mơ hồ không rõ ràng, nhưng thủy chung vẫn là lĩnh tụ chân chính của toàn bộ Thất Đại Gia Tộc Liên
Bang!
Trong một buổi uống trà sáng, nói chuyện phiếm như thế này, Thai phu nhân lại có thể nhẹ nhàng thoải mái mà hạ quyết định, chấp
nhận từ bỏ nhưng quyền lợi từ trước đến giờ Gia tộc chính mình vẫn luôn
luôn độc hưởng kia, tuy rằng trong quá trình hướng về phía Liên Bang phô bài ra những thao tác chi tiết cụ thể, bà ta khẳng định vẫn sẽ ẩn giấu
lại vô số những bí mật quan trọng nhất, cũng khẳng định cũng sẽ không dễ dàng giao ra huyết mạch quan trọng nhất của gia tộc một cách đơn giản
như thế, nhưng mà bản thân cái quyết định này vẫn như cũ có thể khiến
cho toàn bộ Liên Bang cũng phải rung động. Thậm chí cái quyết định này
còn đủ để khiến cho bên phía Tinh vực Tả Thiên cũng phải rung động nữa.
Một người phụ nữ như thế này, chỉ riêng về mặt bản sắc thôi cũng đã vô cùng thích hợp với câu đánh giá kia của Đại Sư Phạm rồi.
- Ngài quá tán thưởng rồi, chỉ là cô nhi quả phụ bị Chính phủ Liên Bang
cưỡng bức đến nổi phải lâm vào hoàn cảnh này, làm sao dám nhận câu Cử
trọng nhược khinh kia được, mà chỉ là không thể không thỏa hiệp mà thôi.
Trên mặt của Thai phu nhân chợt lộ ra một tia nụ cười mang theo ý tứ hàm xúc khó hiểu, nhìn về phía đại sư phạm, nói:
- Còn về đoạn đối thoại ở trên sân thượng lúc nãy, nói ra thật không sợ
ngài chê cười, ta luôn luôn cho rằng những phương thức đơn giản nhất,
trực tiếp nhất, cũng chính là phương thức hữu hiệu nhất!
- Khi mà tình huống vẫn cho phép ta bảo trì phong độ, như vậy thì ta cũng sẽ
không ngại bảo trì phong độ chính mình cho hoàn mỹ một chút. Nhưng lúc
không thể bảo trì được, vậy thì chỉ có thể động đao động kiếm mà thôi.
Ta có thể là một người phụ nữ tao nhã, nhưng cũng có thể là một người
đàn bà chanh chua hung dữ. Chỉ cần những chuyện tình nào cần phải làm,
thì nhất định phải làm… Miễn sau không khiến cho những bậc tiền bối của
gia tộc phải cảm thấy thất vọng là được rồi!
Đại Sư Phạm khẽ nghiêng người một cái, cực kỳ tôn kính nói:
- Phu nhân chính là một vị nữ nhân theo chủ nghĩa truyền thống a! Ta thật sự phi thường thưởng thức!
- Ta cũng rất thưởng thức đối với phong cách của ngài!
Thai phu nhân khẽ mỉm cười nhàn nhạt nhìn ông ta, đáy lòng thì lại không kềm được thở dài một tiếng. Những lời nói của bà ta rõ ràng có nhắc đến
việc trực tiếp nhất mới là hữu hiệu nhất, hơn nữa còn có nhắc tới phong
độ nữa, tất cả đều chính là đang muốn nhắc nhở đối phương, nhưng mà cái
gã trung niên nhân Đế Quốc cực kỳ xinh đẹp này, lại vốn không hề có ý
định tiếp tục cuộc nói chuyện.
Đã đến tình cảnh như thế này rồi,
lại vẫn như cũ không chịu đưa ra điều kiện đàm phán của bản thân hay sao chứ? Hơi khẽ suy nghĩ một chút, bà ta cực kỳ lễ phép hỏi:
- Xin hỏi ngài có con gái hay không?
- Nghe nói Thai Chi Nguyên tiên sinh cũng đã từng có vị hôn thê?
Đại Sư Phạm nở nụ cười tủm tỉm hồi đáp.
Thai phu nhân nghe vậy cũng chỉ có thể nở nụ cười cứng ngắc, không hề che giấu sự tiếc nuối cực kỳ sâu sắc trên mặt mình.
o0o
- Biệt đội đặc chiến của Chính phủ đã hoàn toàn bây quanh tất cả các lối ra bên ngoài trang viên rồi!
Trầm đại thư ký bước nhanh đến sau lưng Thai phu nhân, nhìn theo cái gã nam
nhân Đế Quốc đang men theo con đường nhỏ bên cạnh bờ hồ hướng về phía
ngoài cổng chính mà đi tới, nhẹ giọng nói:
- Cái vị Đại Sư Phạm này hẳn là không có biện pháp nào đào tẩu cả!
Thai phu nhân vẫn như cũ bình tĩnh nói:
- Cậu đưa ra lời kết luận như vậy, đó là bởi vì cậu không biết được ba
chữ Đại Sư Phạm bên trong Đế Quốc bên kia là có ý nghĩa như thế nào.
Trầm Cách khẽ nhíu mày lại một chút, trong lòng không hiểu nổi những lời nói này của Thai phu nhân là có ý nghĩa gì. Đột nhiên đồng tử trong mắt hắn khẽ co rút lại, nhìn thấy một màn hình ảnh phi thường quỷ dị, khiếp sợ
một lúc thật lâu sau cũng không thể nào tỉnh thần lại nổi.
Vị Đại Sư Phạm trung niên kia đang men theo con đường bên cạnh bờ hồ hướng ra
bên ngoài trang viên mà đi, đột nhiên toàn thân khẽ lướt ngang qua một
cái, mũi chân khẽ giẫm nhẹ lên trên một phiến lá cây đang nổi lửng lờ
trên mặt hồ, cực kỳ nhẹ nhàng lướt nhanh về phía trước. Toàn thân hắn
giống hệt như một đầu chim bói cá vậy, nhẹ nhàng xinh đẹp nhảy múa trên
mặt hồ, mỗi một cái chạm chân là lướt đi hơn mười thước, hướng về phía
ngọn núi tuyết phía xa xa mà lao đi!
Toàn thân gã nam nhân Đế
Quốc kia nhìn bên ngoài, vóc người căn bản là tiêu chuẩn mơ ước của bất
cứ một người nào, lại phối hợp cực kỳ chuẩn xác với bộ quần áo thời
trang hàng hiệu cao cấp nhất của giới thời trang Liên Bang, ở dưới ánh
nắng sớm phát ra ánh sáng rạng ngời, không ngờ lại khiến cho người khác
không thể nào nhìn thẳng vào hắn vậy!
Trầm đại thư ký há hốc
miệng, trừng mắt nhìn chằm chằm theo, thân thể cứng ngắc phi thường dị
thường, không thể tin tưởng vào một màn mà ánh mắt chính mình đang nhìn
thấy kia.
Mặc dù lúc này đã bắt đầu mùa đông rét lạnh, nhưng mà
mặt hồ Mạc Sầu này cũng không có bị kết đông. Cho dù là giờ phút này
trên mặt hồ có một vài phiến băng mỏng manh đi chăng nữa, nhưng làm sao
lại có thể chịu đựng được thể trọng của một người cơ chứ? Chẳng lẽ cái
gã trung niên nhân Đế Quốc kia thật sự có thể làm trái được quy luật vật lý, cứ như vậy mà đạp mặt nước bước đi hay sao?
Khi mà cái thân
ảnh quỷ dị phiêu hốt kia dần dần biến mất vào bên trong phiến núi rừng
bên kia bờ hồ, Trầm đại thư ký mới không thể không tin tưởng vào điều
này. Hắn ta theo bản năng hướng về phía trên mặt hồ nhìn lại. Lúc này
ngoại trừ một vài làn sóng nhàn nhạt ra, căn bản có cái gì khác thường
nữa đâu?
Thai phu nhân vẫn như cũ bình tĩnh nhìn về phía mặt hồ
đã không còn bóng người, khẽ phất nhẹ tay một cái, Trầm Cách đưa tay lên lau đi mớ mồ hôi lạnh trên trán mình, xoay người rời đi. Hắn phải đi ra ngoài trang viên xử lý một chút vấn đề liên quan đến Chính phủ bên kia
nữa.
- Căn bản không thể so sánh với Giáo sư Cận xem ai mạnh hơn, nhưng hẳn là không bằng được Quân Thần lão nhân gia!
Cận quản gia đứng một bên, kính cẩn nói.
- Rất khó có người nào càng cường hãn hơn so với hai anh em Lý Gia kia.
Nhưng nếu như nói đến phương diện vận dụng xảo diệu lực lượng, thì có ai có thể so sánh được với Đại Sư Phạm Đế Quốc chứ?
Thai phu nhân bình thản nhìn mặt hồ, trong lòng tràn ngập những cảm xúc phức tạp, cảm khái nói:
- Gia tộc Hoa Thị, quả nhiên ai ai cũng đều là những thiên tài!
- Sau khi Lão nhân gia thoái ẩn lui về bên bờ hồ, tôi có đi Phí Thành
thỉnh giáo qua ông ta, cũng biết được một vài chuyện xưa về Đế Quốc. Căn cứ vào sự phân tích của ngài ấy, cái gọi là chân khí Bát Đạo này, vốn
hẳn là năng lực trời sinh dành riêng cho Gia tộc Hoa Thị của phủ Đại Sư
Phạm Đế Quốc. Mà Hoàng tộc Bạch Cận của đế quốc, chỉ là do may mắn có
thể tiến hành kết hôn cùng với Hoa Thị, cho nên huyết mạch pha trộn, mới có thể may mắn chia sẻ một bộ phận năng lực thần kỳ kia.
Cận quản gia vẫn như cũ phi thường cung kính nói.
- Chỉ tiếc là vị đương kim Đại Sư Phạm Hoa Gia này lại không muốn đưa ra
điều kiện, bằng không nếu như có thể để cho A Nguyên cùng với con gái
của Hoa Gia kết hợp, sinh con đẻ cái, như vậy cái lời nguyền rủa mà Thai Gia chúng ta đã phải gánh chịu không biết bao nhiêu vạn năm kia, hẳn là có thể chấm dứt từ đây!
Cận quản gia liếc mắt nhìn một bên mặt của Thai phu nhân, có chút lo lắng nói:
- Mấy năm nay tình hình sức khỏe của thiếu gia cũng không tệ lắm!
- Lo xa luôn luôn không bao giờ dư thừa cả!
Thai phu nhân cũng không hề để ý đến sự khuyên bảo ẩn ý của Cận quản gia, nhàn nhạt nói:
- Bảo A Nguyên từ Tinh cầu S2 trở về đi. Nếu như vị Đại Sư Phạm này thật
sự có thể đào thoát khỏi sự truy sát của Chính phủ, an bày cho bọn họ
gặp mặt một chút.
o0o
Gia tộc Hoa Thị ai ai cũng đều là
thiên tài, bằng không năm đó cũng không thể nào trợ giúp được Bạch Cận
Hoài Thị trở thành Đế vương mấy vạn năm của Tinh vực Tả Thiên, vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm cũng không thể nào dạy dỗ ra được hai gã đệ tử khủng bố như Lý Thất Phu cùng với Phong Dư vậy, còn vị đương kim Đại Sư Phạm này lại cũng không thể nào có đủ can đảm mà trước thì bắt cóc Công chúa Đế
Quốc, sau đó lại ý đồ muốn lật đổ Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa như vậy!
Đại Sư Phạm này có khi điên khùng, có khi đáng khinh, có khi tính tình văn
nghệ này nọ, thế nhưng bên dưới bề ngoài thể xác cực kỳ hoàn mỹ kia, lại vĩnh viễn cất giấu một năng lực cùng với trí tuệ vô cùng đáng sợ. Ngoại trừ cái Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương cùng với cái gã tiểu sư huynh
trước giờ chưa từng hành động theo lẽ thường bao giờ kia ra, hắn ta cũng đều chưa từng kiêng kỵ để ý đến bất cứ người nào nữa cả.
Một đại nhân vật cực kỳ xuất sắc như thế kia, đi theo Sứ đoàn Đế Quốc tiến vào
Thủ Đô Tinh Quyển của Liên Bang, tự nhiên là có mục đích riêng của chính mình. Không phải chỉ đơn giản là vì muốn đi lại con đường mà năm xưa
phụ thân chính mình đã từng đi qua, cũng không phải đơn giản là bởi vì
muốn lĩnh hội những nhân vật phong tình của Liên Bang, hay là muốn tìm
kiếm một chút cảm giác văn học hoa mỹ của Đại sư Tịch Lặc ở chính quê
hương của ông ta. Hoài Thảo Thi là tới đây để cứu em trai, còn Đại Sư
Phạm ông ta, mục đích chân chính là muốn cứu vớt cả vũ trụ!
Một
con người lại đi vọng ngôn muốn cứu vớt toàn bộ vũ trụ này, một mục đích bởi vì quá mức to lớn bao la hùng vĩ mà có vẻ như không thể nào làm
được, nhưng mà bên trong cái vũ trụ hạo hàn này, quả thật cũng chỉ có
mỗi mình ông ta mới dám nói ra những lời nói như vậy mà thôi, hơn nữa
cái ý tưởng này lại phi thường phù hợp với niềm tin, tín niệm đối với
hòa bình, văn học cùng với tình yêu từ trước đến giờ của ông ta.
Trong suy nghĩ của Đại Sư Phạm, bất luận là Đế Quốc hay là Liên Bang, cảm xúc của dân chúng tuy rằng không ai có thể chống cự lại được, nhưng mà lại
vẫn như cũ bị nằm trong sự khống chế chặt chẽ của giai cấp thượng tầng
xã hội. Chỉ tiếc là Hoàng đế Hoài Phu Sa của Đế Quốc cùng với Chính phủ
Mạt Bố Nhĩ của Liên Bang bên này, cũng đều là những nhân vật mạnh mẽ
cường ngạnh đến cực điểm, cũng không có cách nào có thể thuyết phục được đối phương làm theo ý tưởng của chính mình.
Vì thế cho nên ông
ta mới một phen đem tầm mắt nhìn xa thêm một chút nữa, bên phương diện
Đế Quốc, ông ta trong nhiều năm nay vẫn luôn một mực có ý đồ gây sự ảnh
hưởng lên Hoài Thảo Thi, hiện nay lại vừa hay có thêm một Hứa Nhạc nữa.
Còn về phương diện bên phía Liên Bang, thì mục tiêu của ông ta bắt đầu
đặt lên chỗ phía sâu hậu sơn núi Mạc Sầu… Cũng không phải là bởi vì cái
địa vị siêu nhiên của đối phương ở trong Liên Bang, mà là bởi vì cái gã
người thừa kế Thai Gia, đang đảm nhiệm chức vụ Nghị viên Châu kia!
Bên phủ Đại Sư Phạm cùng với Hoàng tộc Đế Quốc đã minh hòa ám đấu với nhau
không biết bao nhiêu năm trời rồi, cho đến bây giờ cũng chưa từng chút
nào rơi xuống hạ phong, cho nên kinh nghiệm giao tế cùng với đấu đá
chính trị có thể nói là phong phú đến cực điểm. Đối với tâm tư của một
gia tộc tiền Hoàng triều còn truyền thừa đến bây giờ như Thai Gia vậy,
sự phán đoán của Đại Sư Phạm tuyệt đối là phi thường chuẩn xác: Thai Gia hiện tại đã bắt đầu không cam lòng tiếp tục giấu mình phía sau tấm màn
đen chính trị nữa rồi. Cái vị Nghị viên Châu trẻ tuổi tên là Thai Chi
Nguyên kia, thì lúc này đang bước từng bước mộ,t hướng đến đỉnh cao
quyền lực trong bộ máy chính trị của xã hội Liên Bang mà leo lên.
Cái tiền đề của những thứ lớn lao như là hòa bình của toàn bộ vũ trụ này,
đương nhiên cũng không phải là chuyện tình một sớm một chiều là có thể
xây dựng nên được. Cho nên Đại Sư Phạm hoàn toàn có thể chờ đợi. Ông ta
chính là nghĩ muốn trước tiên cùng với vị Nghị viên kia tiến hành trao
đổi trước một lúc mà thôi. Nhất là sau khi cùng với vị phu nhân kia trao đổi xong, ông ta càng thêm kiên định cho rằng, cái gã Nghị viên trẻ
tuổi kia, rất một vài năm nữa thôi, chắc chắn sẽ có thể trở thành Tổng
thống Liên Bang!
Lần này trong chuyến hành trình đầu tiên tới
phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, ông ta đã tạo nên một nét vẽ ban đầu rồi.
Đối phương một khi đã không một phen đem chính mình giao lại cho Chính
phủ Liên Bang, như vậy thì nét vẽ ban đầu này đã là một nét vẽ cực kỳ
xinh đẹp, mục tiêu đầu tiên đã đạt thành rồi. Làm như thế nào để vẽ tiếp những nét vẽ khác, tạo thành một đóa hoa xinh đẹp, đó là phải xem ông
ta sẽ làm như thế nào trong tương lai.
Từ trên vách núi tuyết
dựng đứng cao vút phiêu nhiên nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, mũi chân đạp
lên trên một cái sừng của một đầu trâu rừng màu đen nằm bên dưới, nhẹ
nhàng chấn động khiến cho đầu trâu rừng kia có chút nghi hoặc ngẩng đầu
lên rống nhẹ một tiếng, thế nhưng căn bản cũng chẳng phát hiện ra được
bất cứ thứ gì. Ngay sau đó, một chân của Dsl lại dẫn lên trên phần lưng
dày rộng của một đầu trâu rừng khác cách đó không xa. Cuối cùng thân ảnh của vị Đại Sư Phạm dần dần biến mất bên trong luồng sương trắng, cực kỳ quỷ mỵ, giống hệt như một đầu u linh vậy.
Tầng sương mù ban mai
nồng đậm bên dưới đã có khuynh hướng chuẩn bị tan đi. Nghênh đón bầu
không khí điền dã ẩm ướt ập mặt mà đến, tâm tình của Đại Sư Phạm vốn dĩ
vô cùng vui sướng, lúc này tựa hồ như nhịn không được, trong lòng muốn
cất tiếng ca vang, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn không dám thốt ra khỏi
miệng. Nơi này cũng không phải là Đế Quốc mà chính mình có muốn thoát y
quần áo chạy loạn khắp nơi cũng không sao, mà chính là Liên Bang với
Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đang không ngừng nhìn ngắm chằm chằm khắp
nơi a!
Cố gắng áp chế những tiếng ca đã chực muốn phát ra khỏi cổ họng mình lại, ông ta tiếp tục giống hệt như một cánh hoa đang được gió thổi đi, bên trong tầng sương mù trắng tinh khi ẩn khi hiện, nhẹ nhàng
bay lượn về phía trước.
Những tầng sương mù sáng sớm trắng tinh
nhẹ nhàng thổi lướt qua mớ cây cỏ ẩm ướt bên dưới mặt đất, phiêu phù bên trên dốc đồi thoai thoải bên dưới, băng xuyên qua một đống cây khô mùa
đông giống như những que cây xiên xẹo, nhìn về phía bầy dê rừng xa xa
đang cặm cụi gặp cỏ sớm, cùng với đám lợn rừng đang vùi mình trong đống
phân ấm áp của chính mình mà ngủ say, nghe được thanh âm của những loại
côn trùng rả rích kêu bi ai bên dưới những gốc cây cỏ, trong lòng Đại Sư Phạm thật sự dâng lên một loại cảm giác phiêu nhiên sảng khoái đến cùng cực, trong lòng không ngừng tán thưởng không thôi.
- Hoàn cảnh
bên trong Liên Bang quả thật được bảo hộ phi thường tốt, ta thế nhưng
càng ngày càng thích cái cỗ máy tính lạnh băng kia a!
Cái gã nam
nhân nhan sắc xinh đẹp giống như một đóa hoa này, thân thể phảng phất
như là có được một loại năng lực kỳ diệu nào đó vậy, có thể cảm nhận
được sự lưu động của những luồng gió ở trước mặt, cảm giác được những
chướng ngại vật ở phía trước mặt mình, tự do đi lại giữa một đống chướng ngại vật giữa trời sương mù mịt mà không bị chút cản trở nào cả.
Thế nhưng mà ngay lúc đó, hắn ta đột nhiên đụng phải một thứ gì đó bên
trong tầng sương mù trắng đục kia, phát ra một tiếng vang trầm đục, té
một cú thật mạnh, vô cùng thê thảm xuống mặt đất!
Đại Sư Phạm
dùng hai tay ôm chặt cái mũi đang chảy ra máu tươi ròng ròng của chính
mình, chật vật không chịu nổi từ trên mặt đất đứng thẳng người dậy, phun phì phì trong miệng ra một đống bùn đất pha trộn với một ít máu tươi.
Cực kỳ may mắn là miệng của hắn cũng không có dính phải phân của loại
động vật nào. Cuối cùng hắn mới phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm vào
tầng sương mù trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ:
- Con mẹ nó, đến tột cùng là thứ gì mà cứng rắn đến như thế?
Tầng sương mù đột nhiên tản ra một chút, một gã nam nhân, miệng ngậm theo
điếu thuốc lá, hai tay đẩy một chiếc xe tàn tạ từ trong tầng sương mù đi ra. Chiếc xe kia thật sự phi thường tàn tạ, bốn bánh xe bên dưới cũng
chỉ còn lại có ba chiếc thôi, nhưng mà lớp vỏ bên ngoài thì lại là phi
thường chắc chắn. Trên lớp vỏ kim loại lộ ra bên ngoài còn dính một vài
bùn đất, tựa hồ như vừa được đào lên khỏi mặt đất.
Cái gã nam
nhân đang ngậm điếu thuốc lá kia cũng không cách nào nhìn ra được hắn
đến tột cùng là bao nhiêu tuổi, chỉ là trên sắc mặt có chút tang thương. Hai hàm răng đang cắn nhẹ điếu thuốc lá thì là một mảnh răng sún lởm
chởm, dính đầy những bợn đen xấu xí.
- Một lão già đẩy xe à?
Đại Sư Phạm trừng mắt nhìn tên gia hỏa kia một cái, đột nhiên đồng tử trong mắt hắn chợt thu nhỏ lại cực kỳ kịch liệt, một phen đem cái khuôn mặt
này cùng với một khuôn mặt của rất nhiều năm trước đây so sánh lại với
nhau. Ngay sau đó một tiếng rống to đầy thống khổ từ trong cổ họng của
Đại Sư Phạm chợt phóng ra:
- Nạp Tư Lý! Ngươi cái tên vương bát đản này! Ngươi đã một phen giấu chiếc phi thuyền của nhà ta ở chỗ nào rồi?