Bên trong phiến sơn dã trống trải một ngày mùa thu thanh lãnh, vào lúc
này có từng luồng khói thuốc súng nghi ngút bốc lên. Nơi này vừa rồi
chính là một phiến chiến trường do chính cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang tuyển định dùm cho Sư đoàn Thiết giáp 7, là một mảnh sơn dã không
người. Tràng chiến đấu thảm thiết vừa rồi đến cuối cùng cũng đã có một
cái kết cuộc tương đối không tệ. Ngoại trừ phiến rừng rậm mùa thu đã bị
những mảnh đạn tước đi không biết bao nhiêu cành lá, cùng với mặt đất bị oanh kích chấn văng lên vô số bùn đất ra, đại khái cũng chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc, kẻ bị bắt là không hài lòng mà thôi. Chỉ là giờ phút này bản
thân hắn đã bị thương nặng cùng với suy yếu vô lực, căn bản cũng chẳng
có năng lực làm ra sự thay đổi nào cả.
Vô số những tràng chiến
đấu xảy ra trong mấy ngày liên tục đã để lại trên thân thể bên ngoài của hắn vô số những vết thương. Nhưng vết thương nặng nề này vốn đã bị hắn
dùng thuốc men, ý chí cùng với những luồng chân khí mạnh mẽ bên trong cơ thể áp chế xuống, ngày hôm nay rốt cuộc bên trong tràng chiến đấu kịch
liệt phi thường đáng sợ cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 đã hoàn toàn bùng
phát toàn diện.
Cảm giác mỏi mệt cùng với đau đớn phảng phất như
đến từ chỗ sâu nhất bên trong linh hồn, ngay trong khoảnh khắc khi mà
cái xiềng bom điện tử gắn vào hai chân hắn, thì một tia ý chí khống chế
cuối cùng của hắn nhất thời hoàn toàn nhận thua đầu hàng, một cỗ cảm
giác tinh thẩn thả lỏng nhất thời lan tràn khắp toàn thân, nhanh chóng
men theo mỗi một khớp xương đã bị tổn hại trong cơ thể truyền đến mỗi
một sợi thần kinh, cuối cùng tiến vào đại não, trong khoảnh khắc khiến
cho sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt hơn vài phần.
Lý Phong liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Hứa Nhạc, vì cứu anh, tôi đã một phen đem tất cả những quân kỷ có thể
làm trái đã toàn bộ làm trái hết một lần rồi, thậm chí còn dùng súng
nhắm thẳng vào đầu một vị Trung tướng Sư Đoàn trưởng nữa, nếu như lúc
này anh dám ngã xuống chết, anh đoán thử xem tôi sẽ thu thập anh như thế nào đây!
- Cậu có biết hay không? Năm đó khi còn ở trong căn cứ
huấn luyện quân nhân sĩ quan của Bộ Quốc Phòng, tôi đã từng tranh cãi
với Đỗ Thiếu Khanh một trận, xem là một con người đến tột cùng có thể
nào làm thay đổi kết cuộc của một hồi chiến tranh hay không…
Hứa Nhạc liếc nhìn về phía những họng súng tối om vẫn còn đang chĩa thẳng về phía mình, gian nan nở nụ cười nhàn nhạt:
- Hôm nay tôi vốn nghĩ muốn chứng minh cho hắn thấy rằng chính mình đã
đúng, nhưng mà không nghĩ tới lại thất bại hoàn toàn như vậy… Chẳng qua
thật sự rất sảng khoái a!
- Tôi phát hiện anh cùng với Đỗ Thiếu Khanh đích thật rất giống nhau!
Lý Phong đột nhiên nói.
Hứa Nhạc có chút nghi hoặc nhăn mày một cái, nói:
- Từ đầu đến giờ tôi chưa bao giờ thích tính cách của Đỗ Thiếu Khanh cả,
cái mặt lúc nào cũng âm trầm nặng nề giống như là tôi thiếu hắn rất
nhiều tiện vậy. Ngoại trừ việc tôi bắt chước hắn cách đeo kính râm ra,
quả thật không nghĩ ra nổi có chỗ nào mà tôi và hắn giống nhau cả.
Đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 phụ trách công tác áp giải
trong chiếc xe thiết giáp, nghe được những lời Hứa Nhạc vừa nói, trong
lòng chợt nghĩ đến bộ dáng của vị Sư Đoàn trưởng nhà mình, biểu tình
trên mặt nhất thời trở nên phi thường phấn khích, nhưng sau đó ngay lập
tức liền khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc tuyệt đối.
-
Tôi là nói anh cùng với cái gã băng tuyết nhân yêu Đỗ Thiếu Khanh kia
giống nhau Ỡcái tính cách chanh chua ganh đua y như là đàn bà!
Lý Phong hướng về phía Hứa Nhạc phẫn nộ rít lên một câu:
- Lúc này con mẹ nó đã đến thời khắc nào rồi, mà anh vẫn còn có tâm tình đi ganh đua mấy cái vấn đề đó.
Hứa Nhạc nghe vậy, thoáng trầm mặc một lát, sau đó thanh âm có chút chán nản nói:
- Mặc kệ cái đám đại nhân vật kia có dùng cái cớ nhàm chán như thế nào để mà gán cho tôi, nhưng mà mấy ngày hôm nay tôi chưa từng trải qua sự xét xử của Pháp viện, đã ra tay giết nhiều người như vậy rồi, bất luận là
thẩm tra như thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn là kết quả tử hình mà
thôi.
- Tất cả mấy người đó đều đáng chết cả!
Lý Phong
trừng mắt với đám quân nhân sĩ quan Sư đoàn Thiết giáp 7, bởi vì vừa rồi hắn gọi Đỗ Thiếu Khanh là băng tuyết nhân yêu nên đang phẫn nộ liếc
hắn, sau đó lạnh giọng nói:
- Tất cả những kẻ hãm hại chết lão đầu hổ đều phải chết để đền tội!
- Chung quy chẳng qua cũng chỉ là một chữ chết mà thôi, cậu cần gì phải đi làm mấy chuyện vô vị nhàm chán như thế này?
Hứa Nhạc mệt mỏi lắc lắc đầu mấy cái.
- Bắt đầu từ Đặc khu Thủ Đô cho đến Cảng Đô, tôi mãi vẫn luôn theo dõi
quá trình giết người của anh… Giết rất tốt! Anh có biết rằng tôi thật sự chưa từng bao giờ thích qua anh cả, nhưng mà anh đã thay lão đầu hổ báo thù, cuối cùng tôi cũng không có khả năng trơ mắt nhìn thấy anh bị
người khác giết đi như vậy được.
Lý Phong lãnh đạm nói:
-
Chết thì không tính là cái gì, nhưng mà tôi nghĩ anh khẳng định là không muốn bị bọn họ vu hãm là người Đế Quốc mà chết một cách oan uổng được!
- Có đạo lý!
Hứa Nhạc chậm rãi nheo cặp mắt ti hí lại một chút, cực kỳ gian nan nói:
- Sinh ra là người Liên Bang, thì cho dù có chết đi cũng phải làm quỷ
Liên Bang. Chỉ cần không phải biến thành quỷ chết đói là tốt lắm rồi.
Lý Phong thấp giọng mắng vài câu thô tục, sau đó mới đem một cái bánh dinh dưỡng áp súc năng lượng cao vừa mới mở ra, cực kỳ thô lỗ nhét vào trong cái miệng bạc thếch khô khan của Hứa Nhạc, sau đó còn muốn mở miệng nói gì nữa, nhưng lại thôi. Trầm mặc mãi một lúc lâu sau, hắn mới nhíu mày
nhìn Hứa Nhạc, hỏi:
- Hứa Nhạc, anh có từng bao giờ nghĩ qua rằng, anh thật sự có thể là người Đế Quốc hay không?
- Đừng có nói bậy!
Hứa Nhạc vừa nhai mớ bánh năng lượng cao vừa hàm hồ không rõ ràng hồi đáp:
- Nếu như tôi thật sự là người Đế Quốc, vậy thì cái người mẹ quá cố kia
của tôi, cả cuộc đời cho đến chết cũng chưa từng bao giờ rời khỏi Đông
Lâm, thậm chí ngay cả Nạp Tây Châu cũng chưa từng rời khỏi nửa bước,
khẳng định là người đầu tiên không chấp nhận chuyện này, trong lòng thầm nghĩ con mẹ nó, ai là người trả tình phí cho tình một đêm với mình đây…
Lý Phong nghĩ thấy chuyện này quả thật rất có đạo lý, liền ha ha cười rộ lên một trận.
Trong tiếng cười đầy sảng khoái, hắn dùng mấy đầu ngón tay đặt lên trên cái
còng tay đặc chế đang ràng buộc cổ tay của hai người với nhau, miệng khẽ hét lớn một tiếng, dùng sức bóp mạnh một cái. Bên trong khoang xe nhất
thời vang lên một trận khí kình mạnh mẽ. Hệ thống cơ quan máy móc tinh
vinh của cái còng tay hợp kim đặc chế thế nhưng không ngờ dưới cỗ lực
lượng cực mạnh do mấy đầu ngón tay phát ra kia, đã bị ép cho biến hình
một trận, căn bản không có khả năng mở ra được nữa!
Đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang ngồi trong khoang xe nhất thời
khiếp sợ khi nhìn thấy một màn này. Một gã quân nhân sĩ quan cấp bậc
Thiếu tá trong đó theo bản năng liếc mắt nhìn về phía trước xe, cái chìa khóa dùng để mở bộ còng tay hợp kim đặc chế này chính là đang nằm trong tay của Sư Đoàn trưởng, đang ngồi trên chiếc xe phía trước. Chỉ có điều nhìn bộ dáng chiếc còng tay hiện tại, hẳn là chiếc chìa khóa kia đã trở nên vô dụng rồi.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Hứa Nhạc, Lý Phong hết sức tùy tiện giải thích một câu:
- Như vậy ít nhất hẳn là sẽ không có tên khốn kiếp nào dám có ý đồ lén giết chết anh dưới ánh mắt của tôi!
Nghe thấy câu giải thích đó, bên trong phòng bụng ngực vốn đang vô cùng lạnh lẽo của Hứa Nhạc, đột nhiên có thêm một chút ấm áp nào đó. Hắn nghĩ
muốn nhún nhún vai, thế nhưng lại phát hiện ra vào lúc này trạng thái
thân thể của hắn không ngờ ngay cả một cái động tác vô cùng đơn giản như thế nào cũng không thể nào làm được, hắn đành phải nở nụ cười nhàn nhạt nhìn gã Thượng tá trẻ tuổi mà thân thể giống hệt như một tòa núi nhỏ
đang ngồi trước mặt mình, thầm nghĩ cái tên gia hỏa này thật sự là hết
sức kiêu ngạo cùng với tính cách như trẻ con!
Kéo theo một chi bộ đội cùng với một đám bụi mù ngay cả dài bao nhiêu cũng không cách nào
hình dung hết được, một đường hướng về phía Đặc khu Thủ Đô bên kia mà
phóng chạy tới, hơn mười đầu Robot MX màu đen trầm mặc chạy theo sát bên cạnh một chiếc xe Thiết giáp quân dụng. Bọn họ cực kỳ nghiêm cẩn chấp
hành mệnh lệnh trực tiếp đến từ vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh của
chính mình: Nếu như cái gã nam nhân ở bên trong xe kia có ý đồ muốn đào
tẩu, hoặc là nói Thượng tá Lý Phong có ý đồ muốn trợ giúp cái gã nam
nhân đó đào tẩu, thì bọn họ có quyền trực tiếp một phen đem chiếc xe
Thiết giáp quân dụng này oanh kích thành mảnh nhỏ, bao gồm cả Thượng tá
Lý Phong ở trong đó nữa.
o0o
Mặc dù đã có những tham số
chỉ dẫn phi thường chi tiết của Quân đội Liên Bang, thậm chí còn dựa
theo yêu cầu của đối phương, trang bị thêm một lớp che chắn sóng điện từ trên toàn bộ thân thể của Phi thuyền nữa, nhưng mà chiếc Phi thuyền
buôn lậu của bên phía Đế Quốc sau khi băng xuyên qua một tầng thông đạo
không gian, vẫn là bị tổn thương phi thường nghiêm trọng. Cho nên sau
khi phái đoàn đại biểu đàm phán của Liên Bang, cuối cùng dưới sự yêu cầu phi thường thống thiết bi thảm, thậm chí đến mức khiến cho kẻ khác phải phi thường buồn chán của Mộc Ân tiên sinh, cũng đã đồng ý cho phái đoàn đàm phán của Tổ chức Bình dân Phảng kháng Đế Quốc tiến đến thăm quan
Thủ Đô Tinh Quyển, bọn họ đã được chuyển sang một chiếc Phi thuyền Chiến hạm của Quân đội Liên Bang.
Mãi cho đến bây giờ, Mộc Ân tiên
sinh vẫn như cũ không thể nào hiểu nổi được, vì cái gì bên phía đối
phương lại đột nhiên chấp nhận thỉnh cầu được thăm viếng Thủ Đô Tinh
Quyển của chính mình, thế nhưng có điều về việc được gặp mặt trực tiếp
Thượng tá Hứa Nhạc, thì lại mãi vẫn duy trì trầm mặc không chút phản
hồi. Ông ta tự nhiên không biết rằng, đây chính là ý tứ của Tổng thống
Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cố tình sắp đặt. Sau khi trải qua quá nhiều chuyện
tình rắc rối trong thời gian gần đây, Tổng thống tiên sinh phi thường
nguyện ý muốn được thân thiết tiếp kiến những chiến sĩ của Tổ chức Bình
dân Phảng kháng đến từ Đế Quốc xa xôi này, hơn nữa còn nghĩ phải làm
cách nào để cho dân chúng toàn bộ Liên Bang có thể nhìn thấy hình ảnh
ông ta cùng với những người tha hương này bắt tay với nhau.
Hoài
Thảo Thi quả thật cũng chẳng thèm quan tâm đến những chuyện tình vụ lợi
tính toán vụn vặt như thế này. Bản thân nàng ta vẫn như trước sắm vai
một gã người hầu của Mộc Ân, thậm chí chẳng hề biểu hiện ra bất cứ một
tia cảnh giác nào đối với chuyện chính mình có thể sẽ bị Mộc Ân bán đứng cho bên phía Liên Bang cả. Nàng ta chỉ là phi thường bình tĩnh nhìn
chằm chằm vào những hình ảnh cảnh tượng ngân hà vô cùng lạ lẫm bên ngoài cửa sổ mạn tàu Chiến hạm mà thôi.
Phải biết rằng nếu như Mộc Ân
nói cho đám quân nhân sĩ quan Liên Bang đi cùng trên chiến Chiến hạm này biết rằng, cái gã thanh niên bộ dáng gầy yếu, mái tóc ngắn, đội mũ
nghiêm chỉnh kia chính là vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc danh chấn toàn bộ vũ trụ, hai bàn tay đã nhiễm đầy máu tươi của chiến sĩ Liên Bang kia,
vậy thì tin tưởng rằng bên phía Chính phủ Liên Bang nhất định sẽ phi
thường nguyện ý trả bất cứ cái giá nào, hơn nữa còn cấp cho Mộc Ân những hồi báo không thể nào tưởng tượng nổi.
Trước đây Hoài Thảo Thi
cũng đã từng tiến vào trong khu vực Tinh vực biên giới của Liên Bang
rồi, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta xâm nhập thẳng vào Thủ Đô
Tinh Quyển của đối phương như vậy. Cô nàng khẽ nheo chặt cặp mắt lại một chút, bên trong đôi mắt bình tĩnh ngẫu nhiên lại lộ ra một chút khát
vọng nào đó phi thường mãnh liệt. Nàng ta rất muốn tranh thủ trong
khoảng thời gian ngắn nhất, đem toàn bộ cảnh tượng về phiến ngân hà
trước mặt này, cùng với bản Tinh Đồ mà lúc trước bên phía Bộ Tình Báo
Hoàng gia Đế Quốc đã hao phí không biết bao nhiêu công sức, từ chỗ của
Bách Mộ Đại vẽ ra được, mà tiến hành so sánh với nhau.
Từ phía
con đường thông đạo Hành lang Gia Lý di chuyển đến Đại khu Tây Lâm, sau
khi ở tại Lạc Nhật Châu sinh hoạt một khoảng thời gian, ở bên trong
chuyến lữ trình vũ trụ dài dòng này còn trải qua mấy trạm kiểm tra không gian quan trọng của bên phía Liên Bang, vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc
này mãi vẫn luôn trầm mặc mà cẩn thận quan sát cặn kẽ từng chi tiết, ví
dụ như là những văn hóa ẩm thực bình thường của dân chúng đối phương như thế nào, số lượng công cụ giao thông cá nhân cùng với giao thông công
cộng ra sao, rồi trạng thái tinh thần của dân chúng… từ những cái chi
tiết đó mà phán đoán ra được tình huống chân thật về khả năng kinh tế,
nguồn cung cấp nhu yếu phẩm thiết yếu bên trong xã hội, cùng với khả
năng cung cấp nguồn nhân lực bổ sung hiện tại của Liên Bang như thế nào.
Nàng ta càng quan sát lại càng trở nên trầm mặc. Dựa theo rất nhiều những
chi tiết mà nàng quan sát được, đã phát hiện ra một sự thật khiến người
khác phải cực kỳ khiếp sợ, sự chênh lệch về tiềm lực kinh tế, quân sự
giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, so với những gì mà Bộ Tình Báo Hoàng
gia đế quốc đã từng phỏng đoán còn lớn hơn rất nhiều. Còn về sự chênh
lệch trên phương diện trình độ khoa học kỹ thuật, thì chỉ cần nhìn thấy
những đầu Quân hạm của Liên Bang có thể tự nhiên dễ dàng qua lại thông
đạo Hành lang Gia Lý, cò có vô số những phiến pin năng lượng mặt trời
đen ngòm dày đặc như một mảnh hải dương bố trí bên tển khu Căn cứ Cựu
Nguyệt bên ngoài cửa sổ của Chiến hạm kia, liền có thể vô cùng đơn giản
đưa ra một cái kết luận khiến cho toàn bộ đám người Đế Quốc bên kia phải cảm thấy rét lạnh.
- Cái khỏa Tinh cầu màu xanh thẳm kia chính
là Tinh cầu S1. Căn cứ vào thuyết pháp của phụ thân ta năm xưa nói lại,
dựa theo những gì mà tổ tiên Hoa gia từng miêu tả qua, thì đây chính là
cái khỏa Tinh cầu giống với Tinh cầu Tổ tinh của nhân loại nhất mà ông
ta từng nhìn thấy trong phiến vũ trụ hạo hàn này!
Cái gã trung
niên nhân mà đại bộ phận thời gian của chuyến lữ trình lâu dài này vẫn
mãi luôn giấu mình bên trong khoang cá nhân đọc tiểu thuyết, không biết
từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Hoài Thảo Thi. Trên đỉnh đầu hắn lúc này
đang đột một cái mũ rộng vành cực lớn, tràn ngập phong cách của khu vực
Tinh hệ Bắc vực của Đế Quốc, đã thành công đem cái khuôn mặt xinh đẹp
tuấn mỹ đến mức quá đáng của hắn che giấu lại bên dưới.
- Ta biết lúc này bên dưới vẻ ngoài trầm mặc của cháu đang cất giấu những tình tự chân chính như thế nào…
Vị Đại Sư Phạm của Đế Quốc khẽ mỉm cười, nói:
- Năm đó có lẽ đúng là bởi vì phụ thân nhìn thấy được sự chênh lệch khủng bố như thế giữa song phương, cho nên mới toàn lực ngăn cản Tiên đế khởi xướng kế hoạch Viễn chinh Tây Lâm, hơn nữa lại còn ý đồ muốn dùng cái
Kế hoạch Mầm mống kia để mà thúc đẩy nền hòa bình của phiến vũ trụ này.
Chỉ tiếc là cuối cùng ông ta đã thất bại. Mà cái Kế hoạch Mầm mống này
nằm trong tay lão phụ thân Hoài Phu Sa của cháu, lại hoàn toàn biến
thành một bộ dạng hoàn toàn khác với ý đồ năm xưa.
Không biết cái vị Quần Thần đại nhân Lý Thất Phu ngày hôm nay đã nằm ngủ say bên dưới
lòng đất lạnh phía sau núi Phí Thành kia, nếu như nghe được những lời
nói này của vị Đại Sư Phạm đương đại của Đế Quốc, thì trong lòng sẽ sinh ra những tình tự phức tạp như thế nào đây?
Hoài Thảo Thi trầm
mặc ngắm nhìn một chút khỏa Tinh cầu một màu xanh thẳm ở ngay phía trước chiếc Phi thuyền Chiến hạm kia, gắt gao mím chặt môi, không nói tiếng
nào.
- Chẳng qua cháu cũng không cần phải quá mức lo lắng, bên Đế Quốc chúng ta thủy chung vẫn luôn có được hai cái ưu thế cực lớn mà
Liên Bang vĩnh viễn không thể nào có được. Cái thứ nhất chính là dân cư. Bất cứ một hồi chiến tranh huyết tinh nào đi chăng nữa, đánh đến cuối
cùng thì kỳ thực cũng chính là so đấu về tốc độ sinh dục mà thôi. Chiến
tranh của nhân loại cùng với chiến tranh của một đám thú vật cũng chẳng
có chút khác nhau nào cả.
Vị Đại Sư Phạm của Đế Quốc này đại khái là có cái loại phương pháp đặc thù nào đó, có thể cam đoan là thanh âm
của chính mình sẽ không bị những thiết bị theo dõi bên trên Chiến hạm
bắt được, chậm rãi khoan thai nói:
- Thứ hai chính là sự tập
trung quyền lực. Tại Đế Quốc cũng chỉ có duy nhất một cái thanh âm, còn
bên phía Liên Bang thì lại có vô số thanh âm. Cuộc chiến tranh giữa song phương càng kéo dàng, hậu quả càng thảm thiết, thì cái loại ảnh hưởng
do hai cái nguyên nhân này mang đến cũng càng lớn hơn một chút.
- Đương nhiên, bản thân ta chính là một kẻ tràn ngập lòng yêu thương
nhiệt tình đối với hòa bình văn học cùng với tiểu thuyết Tịch Lặc, ta
phi thường không muốn nhìn thấy cái trận chiến tranh này sẽ phát triển
đến một bước như thế!
Hoài Thảo Thi rốt cuộc đã phá vỡ sự trầm mặc của mình, ánh mắt lạnh lùng sắc bén lóe lên một cái, nói:
- Ta cũng không quá lo lắng về chuyện tình này, ta chỉ là lo lắng cho cái tên gia hỏa luôn tự cho mình là sứ giả chính nghĩa, đã bị đám người
Liên Bang giáo dục thành một tảng đá phi thường ngu xuẩn kia, có thể nào vẫn còn là kẻ tha hương mang thân phận của đối phương mà liều mạng hay
không. Nếu hắn cứ như vậy mà chết đi một cách vô vị không chút ý nghĩa
nào như thế, như vậy thì lần này ta mạo hiểm chạy sang bên này chẳng
phải là quá mức buồn cười hay không?
- Ca ngợi Đấng Sáng Thế,
thật sự may mắn là lúc đó ở bên trong phủ, hai người các ngươi không có
thật sự phát sinh ra cái gì cả, bằng không sẽ thật sự phát sinh ra loại
chuyện tình vi phạm lễ giáo như trong bộ tiểu thuyết Bát Bộ Khúc của Đại sư Tịch Lặc năm đó rồi, lúc đó thì lỗi lầm của ta sẽ lớn đến mức nào a?
Vị Đại Sư Phạm nhẹ nhàng vỗ vỗ hai bàn tay của mình mấy cái, nhìn về phía
khỏa Tinh cầu một màu xanh thẳm đang càng ngày càng gần trước mặt, ánh
mắt chìm đắm vào phiến mây trắng như tuyết khổng lồ vắt ngang không biết bao nhiêu km trên bầu trời phía Bắc của khỏa Tinh cầu kia, tán thưởng
nói:
- Phụ thân, sự hình dung của ông tuyệt đối không sai, quả nhiên là một thanh kẹo bông đường cực lớn a!