Ở ngay trước mặt hơn một vạn gã quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn
Thiết giáp 7 công khai uy hiếp Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đáng tôn
kính như thần tượng của bọn họ, hơn nữa còn lớn giọng cao ngạo nói rằng
sẽ bắn chết hắn nữa, những người dám thô bạo kiêu ngạo cùng với khủng bố như thế cũng tuyệt đối không nhiều lắm, mà Lý Cuồng Nhân không hề nghi
ngờ chính là một trong số đó.
Một tên gia hỏa thân là nam nhân độc đinh duy nhất của Phí Thành Lý Gia, mười hai tuổi liền gia
nhập vào Quân đội, ở tiền tuyến Tây Lâm giết địch vô số, tính cách phi
thường thô bạo điên cuồng, dám phóng vọt vào Tòa nhà Nghị Viện đánh bị
thương một đám Nghị viên, đại khái thật sự cũng sẽ dám giết một gã Sư
Đoàn trưởng của một Sư đoàn Thiết giáp thiết huyết nhất của Liên Bang!
Nhưng mà biểu tình trên mặt Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ không hề có bất cứ một
tia biểu hiện khác thường nào cả. Hắn ta thậm chí không thèm quay đầu
lại nhìn nữa, chỉ là trầm giọng nói:
- Thượng tá Lý
Phong, cậu tùy tiện tự tác chủ trương gây ra việc này, ngoại trừ việc
khiến cho sự tình càng thêm phức tạp, càng thêm phiền toái ra, căn bản
cũng không có bất cứ ưu đãi nào cả.
Nói xong những lời
cực kỳ thản nhiên này, Đỗ Thiếu Khanh lại tiếp tục khu động cái cò súng
nằm ngay bên dưới ngón tay trỏ của chính mình. Phần cấu tạo máy móc cực
kỳ phức tạp ngay phía sau báng súng của khẩu súng trường ngắm bắn tầm xa ACW nặng nề trong tay ông ta khẽ rung lên một chút, cấu kiện khai hỏa
bằng xung mạch điện tử trong khoảnh khắc đã hoàn thành. Một viên Mặc đạn cứng rắn chuyên dùng để phá giáp sớm đã được lắp sẵn bên trong, cùng
mới một tiếng rít nặng nề ầm vang, đã gào thét từ trong cái hòng súng
hợp kim cường lực chĩa thẳng về phía khoảng không phun trào mà ra, dùng
tốc độ xoay chuyển nhanh chóng phi thường khủng bố, hướng về phía đầu
Robot MXT tàn phá ở phương xa kia mà phóng tới.
- Ông dám!
Lý Phong trợn tròn cặp mắt của chính mình lên, nổi giận gầm rú lên một
tiếng, ngón tay trỏ khẽ co lại một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp
mạnh cò súng. Mấy gã quân nhân sĩ quan dũng mãnh của Cận Vệ Doanh Sư
đoàn Thiết giáp 7 rất nhanh lao ra, đem thân thể chính mình ngăn cản
giữa họng súng cùng với Sư Đoàn trưởng, lại bị Lý Phong hắn xem như một
tảng đá bình thường, phất tay một cái đã ném ra ngoài.
- Lý Phong, hắn là người Đế Quốc!
- Nếu như hắn là người Đế Quốc, vậy thì con mẹ nó ông chính là một nữ nhân a!
Đỗ Thiếu Khanh khẽ cười cười một cái, sau đó không thèm để ý đến những
chuyện tình phát sinh sau lưng mình nữa, thậm chí đối với cục diện nguy
hiển Lý Phong bất cứ lúc nào cũng có khả năng bắn gục chính mình cũng
chẳng thèm quan tâm đến, ngón trỏ tay phải vẫn như cũ cực kỳ ổn định một lần nữa khu động cò súng, khẩu súng ACW lại một lần nữa phát ra một
tiếng súng trầm đục.
Trên phiến sơn dã xa xa đằng kia,
đầu Robot MXT đã bị tàn phá nặng nề kia đang có ý đồ đứng lên một lần
nữa. Nhưng mà hai khỏa Mặc đạn phá giáp cứng rắn đã dùng tốc độ cực cao
đánh úp lại. Với độ cứng rắn khủng bố cùng với vận tốc quay cực cao, hai viên Mặc đạn kia đã trực tiếp vặn phá thành công được phần hộ giáp của
chân phải máy móc của đầu Robot, sau đó còn tiến thẳng vào bên trong các khớp nối dạng cầu bằng hợp kim bên trong. Sau hai tiếng vang trầm đục,
phần cấu kiện máy móc của chân phải đã phát ra một tiếng kêu khàn khàn
cự kỳ khó nghe. Thân thể nặng nề của đầu Robot vừa mới khởi động được
một chút, lại một lần nữa đập mạnh trở lại dưới mặt đất, chấn lên một
đám bùn đất đen ngòm.
Ngay sau khi khẩu ACW bắn ra phát
đạn đầu tiên, Lý Cuồng Nhân đã phát giác ra được ý đồ chân chính của Đỗ
Thiếu Khanh, cho nên mới mạnh mẽ không chế được sự xúc động muốn bóp cò
súng của chính mình. Nhưng mà ngay sau đó, hắn đột nhiên phát hiện ra
rằng Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ không có ý tứ là sẽ đình chỉ việc nhắm
bắn. Càng khiến cho hắn cảm thấy phi thường phẫn nộ hơn nữa chính là,
đối phương sau khi bắn xong loạt bắn đầu tiên, đã tiến hành một lần điều chỉnh nhắm bắn. Như vậy thì những viên đạn tiếp theo, đối phương sẽ bắn vào chỗ nào? Vào khoang điều khiển của Robot hay sao?
Đỗ Thiếu Khanh giơ lên khẩu súng trường nhắm bắn ACW cực kỳ nặng nề, nhắm
thẳng về phía phương xa. Thân hình được bộ sắc phục Tướng quân bao vây
lại kia đã dựng lên phi thường thẳng tắp, giống hệt như là một trụ cột
đứng giữa gió thu vậy.
Nhìn thấy một màn hình ảnh như thế này, hô hấp của Lý Cuồng Nhân không nhịn được bắt đầu trở nên dồn dập
một trận. Cũng không phải là bởi vì hắn khẩn trương, mà là bởi vì những
cảm xúc thô bạo điên cuồng trong đầu hắn sắp sửa không chịu khống chế mà nổ tung lên rồi. Thân hình khôi ngô cường tráng hùng vĩ khẽ cương cứng
lên một chút, bộ quân trang động nhiên siết chặt lại, chuẩn bị bất cứ
thời khắc nào cũng có thể ra tay. Nhưng mà hắn cũng không dám làm ra bất cứ động tác nào cả. Bởi vì cho dù là hắn, cũng hoàn toàn không nắm chắc được có thể ngay trước khi Đỗ Thiếu Khanh kịp nổ súng mà đánh bại được
đối phương.
Bất luận là trong các tràng diễn tập quân sự
từ trước cho đến giờ, hay là ở trên chiến trường tại Tây Lâm hoặc là bên phía Đế Quốc, Đỗ Thiếu Khanh thân là Sư Đoàn trưởng cấp bậc Trung
tướng, trên cơ bản cho tới bây giờ cũng chưa từng phô bày ra tố chất
quân sự của chính mình. Ông ta trước giờ cũng chỉ cần chỉ huy mà thôi.
Thậm chí cho dù là đám chiến sĩ của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang có mặt
trong khu vực sơn dã ngày hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn
thấy vị Sư Đoàn trưởng của chính mình đích thân nhắm bắn.
Cái động tác chiến thuật giơ súng nhắm bắn mà Đỗ Thiếu Khanh vừa thể hiện
ra lúc này, căn bản cũng không có bất cứ chỗ nào quá mức đặc thù cả, mà
có chỉ là sạch sẽ tiêu chuẩn cùng với lưu loát vô cùng. Cho dù có xét
nét nghiêm khắc đến từng một chi tiết nhỏ đi chăng nữa, cũng đều không
kiếm ra được nửa điểm không hợp chuẩn. Nhưng mà cũng chính bởi vì cái
loại tiết tấu lưu sướng tiêu chuẩn đến mãnh liệt như thế này, đã khiến
cho một nhân vật cường hãn cuồng bạo giống như là Lý Cuồng Nhân vậy,
không tự chủ được sinh ra một cảm giác run sợ nhàn nhạt.
Cái này căn bản cũng không phải là do thiên phú chiến đấu gì cả, mà thuần
túy chỉ là do tiến hành huấn luyện những động tác chiến thuật trụ cột
chán nản buồn tẻ liên tục lặp đi lặp lại ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm liên tục không ngừng nghỉ suốt từ lúc tòng quân cho đến
nay. Đại khái là đã tiến hành nghiêm túc lặp đi lặp lại trải qua hơn
ngàn lần, thậm chí là mấy vạn lần, như vậy mới có thể một phen đem những động tác tiêu chuẩn này khắc thật sâu vào bên trong bản năng của thân
thể chính mình!
Lý Cuồng Nhân nhìn chằm chằm về phía bóng dáng của Đỗ Thiếu Khanh phía trước mặt, cặp lông mày thanh tú mà rõ
ràng của hắn lúc này đã nheo lại thành bộ dáng của hai thanh đao kiếm
đang bổ mạnh vào nhau. Mơ hồ có thể nhìn thấy được một tia cảm giác sắc
bén cùng với tia lửa nguy hiểm bắn ra từ chỗ giao nhau đó. Hắn đột nhiên mở miệng nhàn nhạt nói:
- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, Hứa Nhạc đã hạ thủ lưu tình!
Gần hai mươi đầu Robot MX màu đen của Sư đoàn Thiết giáp 7 đã bị đánh cho
ngã rạp bên dưới vùng sơn dã kia, có đầu Robot vẫn còn đang phun tung
tóe những tia lửa điện, có đầu nhìn qua phi thưởng rác rưởi chật vật,
đồng dạng ngã rạp xuống mặt đất. Dần dần cánh cửa của những khoang điều
khiển chậm rãi mở ra. Đám phi công chật vật không chịu nổi ở bên trong
khoang điều khiển, dưới sự trợ giúp của đám chiến hữu xung quanh gian
nan đi ra. Tuy rằng cả người cũng đều bị thương đẫm máu, thế nhưng nhìn
qua hẳn là không có chút nguy hiểm gì đến tính mạng.
Trong tràng chiến đấu kịch liệt vừa rồi, Lý Phong căn bản không có biện pháp
tiến gần đến Bộ Chỉ Huy lâm thời dựng lên trên sườn núi, cho nên cũng
chỉ có thể ẩn núp tại một nơi nào đó trong trận địa dày đặc bên dưới mà
trầm mặc bàng quan. Thân là một trong ba gã phi công cường đại nhất
thuộc thế hệ tuổi trẻ của toàn bộ phiến vũ trụ này, hắn ta đã sớm phát
hiện ra Hứa Nhạc điều khiển đầu Robot Tiểu Bạch Hoa ở trong chiến đấu đã có những biểu hiện hết sức kỳ lạ.
Đầu Robot MXT Tiểu
Bạch Hoa kia vào lúc đó đương nhiên đã bạo xuất ra toàn bộ lực lượng của chính mình. Nhưng mà trong khi tiến hành lựa chọn mục tiêu công kích
của mình, đại đa số thời điểm đầu Robot MXT cũng đều đã lựa chọn tấn
công vào những chỗ như đầu, chỗ liên kết giữa cổ và ngực, hoặc là các
phần sườn trong bên dưới của phần chân máy móc, nhằm để phá hư hệ thống
quan sát toàn khu vực tầm ngắn SCC, hệ thống hồng ngoại, rada trực tiếp, các thiết bị cân bằng… các cấu kiện quan trọng này của đám Robot MX màu đen của Sư đoàn Thiết giáp 7, quả thật có thể khiến cho đám Robot của
Sư đoàn Thiết giáp 7 có thể đánh mất sức chiến đấu của mình, thế nhwngc
hung quy cũng không phải là loại chiến pháp công kích thẳng vào những
chỗ yếu hại gây nguy hiểm tính mạng phi công vẫn thường được ghi lại
trong các tài liệu cơ chiến thông thường.
Cho nên vừa rồi hắn mới nói là Hứa Nhạc đã hạ thủ lưu tình.
Nhìn xuống đám chiến hữu đang gian nan chật vật trèo ra khỏi khoang điều
khiển phía xa xa, trong đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7
có kẻ đột nhiên nghĩ đến đám người thuộc Doanh đoàn T, Doanh đoàn tăng
cường phản ứng nhanh tại bên ngoài Tòa án Quân sự, tất cả đều là bị
thương ở trên vai mà thôi. Toàn bộ đám người nhất thời lâm vào trầm mặc. Một gã quân nhân sĩ quan bình thường vẫn luôn nổi danh tuân thủ quân
kỷ, lúc này đột nhiên cực kỳ hiếm thấy đứng thẳng người lên, bước tới
trước mấy bước, nhìn thẳng về phía Đỗ Thiếu Khanh, dũng cảm mà kính sợ
run giọng khuyên nhủ:
- Sư Đoàn trưởng, ngài xem có thể…
- Hứa Nhạc là người Đế Quốc!
Biểu tình của Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ phi thường lạnh lùng, bên trong
thanh âm trầm thấp lại lộ ra một sự kiên định mạnh mẽ không cho phép
người khác nghi ngờ.
Lý Cuồng Nhân kinh ngạc nhìn hắn
chàm chằm, bàn tay trái không biết phải phát tiết chỗ nào, cũng chỉ đành dùng sức vò loạn mái tóc trên đầu mình, hướng về phía hắn điên cuồng
phẫn nộ hét lớn:
- Ông đừng có quên rằng, đám người Đế
Quốc chết dưới tay của hắn so với cả ông lẫn tôi cũng đều không ít hơn
chút nào! Nói hắn là người Đế Quốc à? Tuyệt đối sẽ không có bất cứ kẻ
nào tin tưởng cả! Tôi không tinh, tất cả đám binh sĩ dưới quyền ông cũng sẽ không có ai tin đâu! Toàn bộ cả Liên Bang này con mẹ nó cũng sẽ
không có bất cứ ai tin cả!
Đỗ Thiếu Khanh cũng chỉ trầm mặc không có mở miệng trả lời.
Lý Cuồng Nhân quơ loạn cánh tay trái của mình, phẫn nộ gào thét:
- Cái lão vương bát đản Lý Tại Đạo kia cùng với đám gia hỏa tại Đặc khu
Thủ Đô nói mà ông cũng có thể tin nổi hay sao? Ông cứ như vậy mà ngu
xuẩn tin tưởng vào đám hỗn đản kia à? Ông con mẹ nó thật sự là một nữ
nhân ngu ngốc mà!
Nghe được ba chữ vương bát đản từ miệng của Lý Phong, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn như điêu khắc bởi sắt
thép đột nhiên khẽ nhích động một chút, xuất hiện một nụ cười cực kỳ
quái dị mà không chút tự nhiên nào. Ông ta lạnh lùng hồi đáp:
- Mẹ của tôi thật sự là nữ nhân, nhưng mà cũng không có ngu ngốc, hơn nữa bà ta… tuyệt đối không phải là người Đế Quốc!
Ngay tại khoảng khắc trong nháy mắt này, Lý Phong đột nhiên nghĩ thấy rằng
cho dù chính mình có nổi điên đến thế nào đi chăng nữa, thì đối mựt với
cái gã Tướng quân nổi tiếng là mặt sắt của Quân đội Liên Bang này, cũng
căn bản không có bất cứ biện pháp nào cả. Bởi vì hai người căn bản không thể nào trao đổi rõ ràng với nhau được!
Đột nhiên hắn
chợt nghĩ đến một sự kiện bi thương nào đó, trên khuôn mặt thanh tráng
mà thô bạo của hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Đỗ Thiếu
Khanh, chậm rãi gằn từng chữ nói:
- Tôi hiểu rồi, ông căn bản chính là muốn giết chết Hứa Nhạc, bất luận hắn có là người gì đi
chăng nữa thì cũng vậy. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở ông một tiếng, chính
là Quân kỷ của Quân đội Liên Bang nghiêm cấm sát hại tù binh. Cho dù hắn có là người Đế Quốc đi chăng nữa, thì sau khi mất đi năng lực chống cự, cũng cần phải trải qua xét xử mới có khả năng tiến hành xử quyết được.
Ông, không thể dùng công để báo thù riêng!
Mấy chữ cuối
cùng của hắn giống hệt như là những hạt đậu bằn đồng giã mạnh lên trên
mặt đất, sau đó mạnh mẽ cứng rắn vang dội ngược trở lên. Lý Phong giương mắt nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanh, lạnh giọng nói:
- Ngay bây giờ, tôi sẽ không trơ mắt nhìn thấy các người trợ giúp cái đám hỗn đản tại Đặc khu Thủ Đô kia, giết chết hắn giống như giết chết Lão
đầu hổ vậy!
Nghe được mấy chữ Lão đầu hổ, biểu tình trên
mặt Đỗ Thiếu Khanh nhất thời trở nên vô cùng phức tạp, phi thường xa
xăm. Tựa hồ như là hiện tại thân thể của hắn còn đang đứng tại bên trong phiến sơn dã này, nhưng mà tâm hồn chân chính lại không biết đã đặt ở
nơi nào rồi vậy… Mãi một lúc lâu sau, khẩu ACW nặng nề trong tay của hắn chợt chậm rãi hạ xuống một chút…
Bằng bằng bằng bằng bằng!
Trong khoảng thời gian ngắn nhất, khẩu súng ACW nằm trong tay Đỗ Thiếu Khanh
nhất thời nổ súng cực kỳ mãnh liệt. Đầu Robot MXT Tiểu Bạch Hoa đã bị
tàn phá nặng nề đang nửa quỳ ở phía xa xa kia, phần chân phải máy móc,
thứ duy nhất vẫn còn nguyên vẹn, có thể tạo được tác dụng chỗ đỡ thân
thể của nó, sau khi trải qua vô số lần tập kích của những viên Mặc đạn
cứng rắng, rốt cuộc cũng gãy rời. Thân thể nặng nề của đầu Robot phát ra một tiếng oanh lớn, trực tiếp ngã rạp xuống mặt đất.
Ném xuống đất khẩu súng trường bắn tỉa ACW nặng nề trống rỗng không còn
viên đạn nào nữa, Đỗ Thiếu Khanh từ trong tay gã sĩ quan cận vệ hậu cần
bên cạnh mình tiếp nhận lấy cặp kính râm quen thuộc, đeo lên trên mũi,
sau đó chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn
chằm chằm về phía Lý Phong, trầm giọng nói:
- Hứa Nhạc
chính là người Đế Quốc, cái này cũng không phải là tội trạng do cái vị
phụ thân vương bát đản kia của cậu hoặc là do Tổng thống tiên sinh giả
mạo đưa ra, mà là sự phán định của chính cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang kia. Sư đoàn Thiết giáp của ta lần này chấp hành hành động quân sự
cũng không phải là theo mệnh lệnh của Chính phủ Liên Bang, mà là trực
tiếp nhận được danh sách nhiệm vụ thuộc quyền hạn cấp độ I do đích thân
Cục Hiến Chương bên kia đưa xuống!
Nghe thấy mấy lời nói
này, biểu tình trên mặt Lý Cuồng Nhân nhất thời trở nên cực kỳ quái dị.
Thân là một người Liên Bang, từ nhỏ đã sinh hoạt bên dưới sự bao phủ của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, bình thường có lẽ sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của phiến quang huy kia, nhưng mà một khi đến thời điểm cần
phải cân nhắc, thì bọn họ cũng chưa bao giờ hoài nghi rằng cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang sẽ phạm phải sai lầm gì.
- Cho
nên ta thật sự không rõ cậu vì cái gì lại muốn ngăn cản ta giết chết Hứa Nhạc. Theo như suy nghĩ của ta, nếu để cho hắn biết được chân tướng sự
thật, về sau lại phải chịu cái loại tra tấn tinh thần như vậy, còn không bằng cứ để hắn như vậy chết đi cho xong.
Lý Cuồng Nhân
chậm rãi hạ khẩu súng lục trong tay mình xuống, nhìn theo bóng dáng của
Đỗ Thiếu Khanh, không thèm để ý đến chính mình mà hướng về phía phương
xa rời đi, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Nhưng mà cuối cùng ông vẫn không có nổ súng!
Bước chân Đỗ Thiếu Khanh thoáng tạm dừng lại một chút, trầm mặc trong khoảng thời gian khá dài, đột nhiên hồi đáp:
- Bởi vì ta cũng hy vọng rằng cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia lần này có thể xuất hiện sai lầm gì đó. Tuy rằng… tính khả thi căn bản gần
bằng 0.
o0o
Trên bầu trời phương Đông đột
nhiên vang lên một trận thanh âm gầm rú mạnh mẽ như sấm giật. Hơn mười
đầu phi cơ chiến đấu K12 của Quân đội Liên Bang đang dùng tốc độ cao gào thét phóng đến, hướng về phía đầu Robot MXT đã bị tàn phá bên dưới khu
vực sơn dã kia mà bay tới. Tất cả mọi người trên mặt đất thậm chí còn có thể rõ ràng nhìn thấy bên dưới cánh của đám phi cơ chiến đấu kia có
trang bị hơn chín đầu tên lửa đạn đạo không đối địa khủng bố nữa. Rất rõ ràng là mục đích của đám phi cơ chiến đấu kia chính là muốn đem đầu
Robot MXT đã không còn bất cứ năng lực hành động nào nữa kia oanh kích
thành một đống mảnh vỡ kim loại không thể nào vỡ tan thêm được nữa.
Lý Cuồng Nhân lúc này đã đi tới phía trước mặt đầu Robot Tiểu Bạch Hoa kia một khoảng không xa, chợt khẽ ngẩng đầu lên một chút, nhìn về phía đám
phi cơ chiến đấu đang dùng tốc độ cao gào thét mà đến kia, trong lòng
thầm nghĩ không biết là chi bộ đội nào đến đây chiếm tiện nghi. Cái này
hẳn là vỡ hài kịch do cái lão đầu tử khốn kiếp nhà mình bày ra. Một sự
phẫn nộ cùng với khinh thường đột nhiên dâng lên, hắn chợt ngẩng đầu lên quát lớn một tiếng:
- Cút!
Một tiếng cút
lớn bao hàm sự phẫn nộ cùng với lực lượng phi thường khủng bố, thật sự
rất giống như là một tiếng sấm gầm, liên tục không ngừng nổ tung trên
bầu trời của vùng sơn dã, thậm chí hoàn toàn át đi tiếng động cơ gào
thét của đám phi cơ chiến đấu kia!
Đám phi công ở trên
những chiếc chiến đấu cơ kia đã sớm thông qua các thiết thị theo dõi mặt đất cực kỳ linh mẫn, phát hiện ra được gã quân nhân sĩ quan Liên Bang
đứng bên dưới. Sau đó tiến hành liên lạc cùng với đám người Sư đoàn
Thiết giáp 7 bên dưới mặt đất, biết được thân phận của người này, liền
trong khoảng thời gian ngắn nhất, từ bỏ ý định bấm vào cái nút phóng
thích tên lửa đạn đạo kia, khẩn cấp kéo mạnh cần lái, đem theo một luồng khói dài sau lưng, bay nhanh về phía Tây Nam xa xa. Quả thật là mang
theo sát khí mạnh mẽ gào thét phóng tới, lại cúi đầu phẫn nộ gào thét bỏ đi.
Có lẽ là ảo giác, vào lúc này, đám Robot MX màu đen
của Sư đoàn Thiết giáp 7 cùng với đám binh lính điều khiển các thiết bị
hỏa lực tầm xa, tên lửa đạn đạo… đang đứng dày đặc bốn phía xung quanh
vùng sơn dã, khi nhìn thấy đám phi cơ chiến đấu đang rời đi kia, cũng
chậm rãi thu hồi lại những nòng súng Cơ phá, những họng súng hỏa lực cao cùng với tên lửa đạn đạo đang nhắm lên trên bầu trời của chính mình.
Cánh cửa của khoang điều khiển đã bị tổn hại phi thường nghiêm trọng được
một đầu Robot công trình chuyên môn điều tới mạnh mẽ cạy mở ra. Lý Phong bình tĩnh nhìn vào bên trong một phen đem cái tên gia hỏa đã mỏi mệt
đến mức tận cùng, thương thế nghiêm trọng đến mức ngay cả một đầu ngón
tay cũng không thể cử động nổi đang ở bên trong đó kéo ra.
Mấy trăm khẩu súng ống cùng với các khẩu Cơ pháo Đạt Lâm của hơn hai chục
đầu Robot MX màu đen đồng thời nhắm thẳng về phía đầu Robot MXT kia, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng. Ở trong mắt đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7, mặc dù Hứa Nhạc hiện tại đã
không còn chút khả năng hành động nào nữa, tuy rằng cực kỳ khiến kẻ khác kính nể, nhưng cũng cực kỳ có cảm giác áp bách khủng bố.
Lý Phong từ trong tay gã binh lính bên cạnh mình tiếp nhận một cái còng
tay quân dụng đặc chế, gắt gao khóa chặt cổ tay chính mình cùng cổ tay
của Hứa Nhạc lại cùng với nhau. Nhìn thấy gã binh lính kia tiếp tục đưa
qua một cái xiềng chân gắn bom điều khiển bằng điện tử, thoáng trầm mặc
một lát, sau đó cũng thấp giọng mắng chửi vài câu gì đó, cũng đích tay
đeo vào trong chân của Hứa Nhạc.
Trong suốt cái quá trình này, sắc mặt Hứa Nhạc đã tái nhợt, mãi cũng không có mở miệng nói tiếng nào, cũng chỉ là yên lặng nhìn theo mỗi một động tác của Lý Cuồng Nhân, ngẫu nhiên lại có chút gian nan nâng cánh tay mình lên, lau đi mớ máu
loãng không ngừng chảy ra từ trong lỗ mũi của chính mình.
- Đừng có giả chết!
Lý Phong khẽ nhíu mày, nói:
- Nếu như thật sự sắp chết, vậy thì hãy mau mau nói lại di ngôn đi, ít nhất cô nhỏ cũng còn có thể được chia một vài di sản…
Hứa Nhạc mệt mỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Sắp đói chết rồi!