Ngay buổi tối hôm đó, Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải uống say một trận, sau khi tỉnh rượu, hai người lại nhậu say thêm một trận khốc liệt nữa. Cứ như vậy hai người liên tục say xỉn suốt hai ngày liền. Sau đó hai người mới dần dần thanh tỉnh lại. Sau khi hai gã huynh đệ này gặp lại, cũng không có quá nhiều lời cần nói với nhau. Vào thời điểm ánh hoàng hôn chiếu rọi lên căn nhà có bức vách bằng thủy tinh, Thi Thanh Hải nheo cặp mắt giống như hoa anh đào của hắn lại, nghiêng đầu có chút ngốc nghếch nói một câu không đầu không đuôi:
- Có đám mây giống như Kiều Trì Tạp Lâm, có đám mây giống như là hải tặc lang thang...
- Vài ngày nữa có thể ta sẽ biến thành một gã hải tặc lang thang trong vũ trụ đây...
Hứa Nhạc dùng khăn lau mặt mình, nhìn chi tiết nhiệm vụ mới được chuyển đến thông qua đường dây điện thoại bảo mật, lắc lắc đầu nói:
- Cậu có muốn cùng đi với ta không?
Thi Thanh Hải đứng dậy, làm một động tác vươn vai hơi chút khoa trương, một lúc sau mới nói:
- Không, ta muốn đi tìm tổ chức.
Điện thoại di động của Hứa Nhạc lúc này lại vang lên, hắn nheo mắt nhìn những tin tức hiện lên trên màn hình, đột nhiên mở miệng nói:
- Tổ chức của cậu, tối hôm nay có mở một buổi dạ tiệc.
Cái cô gái thích đeo cặp kính mắt gọng đen kia, chắc là cũng sẽ xuất hiện trong buổi dạ tiệc này... Nghĩ đến điều này, Hứa Nhạc trầm mặc thật lâu không nói gì.
Thời gian sớm như nước chảy qua cầu, sớm đã đem vết thương lòng chua xót trong lòng gã thiếu niên Hứa Nhạc này thổi quét cho phai nhạt rồi. Cũng giống như là sản phẩm cà tẩm dấm chua, đặc sản ở Tây Lâm vậy, bị ngâm trong nước lâu ngày, bên ngoài da thịt biến thành không còn chút mùi vị nào nữa, thế nhưng vị cay nồng còn lưu lại sâu trong ruột thì lại khiến cho người ta phải chảy nước mắt.
0O0
Sau khi đạt thành Đại hòa giải Liên Bang, đã tổ chức một buổi dạ tiệc tại Đặc khu Thủ Đô để đón tiếp những thành viên của ủy Ban Trung Ương Phiến Quân Thanh Long Sơn đến tiến hành đàm phán lần này. Dùng danh nghĩa là buổi tiệc tối từ thiện để trùng kiến lại nền hòa bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu. Lần bắt tay mang tính lịch sử của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Lãnh tụ Nam Thủy khiến cho những người bên phía Thanh Long Sơn đến đây tham gia đàm phán tại Đặc khu Thủ Đô đạt được sự tôn trọng trước giờ chưa từng có, thậm chí còn đến mức hơi có chút khoa trương nữa. Cho nên những quan khách quan trọng đến đây tham gia buổi tiệc rượu này đặc biệt rất nhiều.
Địa điểm để tổ chức tiệc rượu lần này cũng được lựa chọn vô cùng quan trọng. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, người tiến hành thúc đẩy tiến trình Đại hòa giải Liên Bang lần này chính là Thai Gia, cho nên Thai Gia cũng đã đặc biệt đem Hội sở Lưu Phong Pha ở bên cạnh Quảng trường Hiến Chương mở rộng cửa, nghênh đón tất cả những tân khách đến từ bốn phương tám hướng. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ hai năm trước vốn chỉ là một vị Nghị Viên đã đáp máy bay chuyên cơ đến Thanh Long Sơn tiến hành đàm phán, đặt nền móng vững chắc cho tiến trình Đại hòa giải hôm nay, toàn bộ chuyện này đều là do Thai Gia ở phía sau âm thầm sắp đặt cùng với gây sự ảnh hưởng. Bất luận là chính phủ đương nhiệm hay là những người trong Thanh Long Sơn, đối với vị phu nhân kia cũng đều mang theo một ý cảm kích cực kỳ chân thành.
Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải bước xuống chiếc ô tô màu đen, nhìn thấy cánh cửa không chút bắt mắt của Hội sở Lưu Phong Pha cùng với trên bầu trời đêm cực cao bên trên, những chùm tia sáng chiếu rọi, ngưng tụ thành một hàng chữ lớn: Dạ tiệc từ thiện chào mừng nền hòa bình lặp lại tại Hoàn Sơn Tứ Châu. Trong lòng hai người đều không nhịn được, thầm thở dài một tiếng.
Nhìn thấy hàng chữ này, bọn họ khó có thể không liên tưởng đến cảnh tràn ngập mưa tên lửa đạn cùng với máu tươi trong tòa nhà Quỹ Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu năm rồi. Chủ nhân của tòa nhà Cơ Kim Hội kia trước đây cũng đã từng có những địa vị cực cao cả hai bên trong Thanh Long Sơn lẫn trong Chính phủ Liên Bang, đến ngày nay thì danh tiếng hoàn toàn bị ném vào trong thùng rác của dòng lịch sử, bị người ta dần dần quên đi.
Đại khái cũng chỉ có hai gã gia hỏa huynh đệ bọn họ, mới có thể vĩnh viễn không quên đi vị Nghị Viên tiên sinh đã chết trong tay của bọn họ mà thôi.
Đối với tiến trình Đại hòa giải Liên Bang này, Hứa Nhạc tự nhiên cũng không có bất cứ ý kiến phản đối nào cả. Nhưng mà hắn đối với buổi tiệc tối này quả thật cũng không có chút xíu hứng thú nào cả. Hắn càng không thể vì nguyên nhân muốn gặp lại cô con gái thích mang cặp kính gọng đen kia mà chạy đến nơi này, thôi thì đành để cho bản thân mình một mình chua xót, một mình tương tư, một mình nhớ nhung.
Chỉ là hắn nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ phía Bộ Quốc Phòng, biết rằng có người nào đó muốn gặp hắn trong buổi tiệc rượu kia. Quân lệnh như núi, hắn tự nhiên là không thể cự tuyệt. Tình hình của Thi Thanh Hải vốn cũng là như vậy, hắn muốn tìm kiếm lại tổ chức của mình. Mà vị lãnh tụ tình báo kia thật sự kỳ diệu không hiểu nổi, cùng đem luôn địa điểm tiến hành liên hệ đặt ngay trong buổi tiệc rượu kia.
Tìm được tên họ của mình trong danh sách điện tử các khách mời, Hứa Nhạc dẫn theo Thi Thanh Hải tiến vào trong Hội sở Lưu Phong Pha. Hắn cũng đã từng một lần đi đến cái nhà hàng cao cấp hoa lệ tràn ngập không khí thanh u quỷ lệ này, thế nhưng hôm nay tiến thẳng vào bên trong, mới biết được ở phía sau đại sảnh của Hội sở Lựu Phong Pha còn có một tòa kiến trúc lớn nữa. Đó chính là tòa đại sảnh cực kỳ sang quý khác nữa của Lưu Phong Pha.
Ở trong đại sảnh sang quý kiếm một chỗ ngồi hơi khuất một chút ngồi xuống, Thi Thanh Hải dưới ánh mắt kinh ngạc của đám bồi bàn, lấy ra một bình Hồng Tửu lâu năm, tự rót cho mình và Hứa Nhạc hai ly rượu đầy. Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, mỉm cười tự giễu, một hơi uống cạn.
Trong tràng Song Nguyệt Vũ Hội hai năm trước đây, vị lĩnh tụ tình báo đến từ Thanh Long Sơn kia đúng là đã thông qua Hứa Nhạc mới tiến hành liên hệ được với Thái Tử gia của Thai Gia, do đó mới có thể thúc đẩy được một loạt hoạt động Đại hòa giải sau đó. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, thì hai người Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải chính là hai nhân vật mấu chốt trong quá Trình Đại hòa giải của Liên Bang. Nhưng mà ở trong buổi tiệc rượu chào mừng này, thế nhưng cũng không có bất cứ người nào biết được điều đó, thậm chí cũng không có bất cứ người nào để ý đến sự tồn tại của bọn họ.
Đúng chính là vì nguyên nhân này, khiến cho hai người bọn họ bị vây trong đại sảnh phồn hoa hoa lệ này, dưới ánh đèn thủy tinh âm u thế nhưng lại có chút cảm giác không hiểu nổi.
- Còn nhớ trong Song Nguyệt Vũ Hội hai năm về trước không?
Thi Thanh Hải lại uống thêm hai chén rượu Hồng Tửu nữa, chậm rãi hưởng thụ hương vị của loại rượu trong vắt này chảy từ trong miệng xuống đến cổ họng, hạ giọng hỏi:
- Buổi tối hôm nay nàng ta khẳng định sẽ đến đây, có muốn cùng với nàng ta khiêu vũ thêm một lần nữa hay không?
Hứa Nhạc nheo mắt lại, nở nụ cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu nói:
- Chuyện cũng đã trôi qua rồi, lúc này nhắc lại làm gì chứ?
Chương 046: Quần áo cũ (2)
Đúng vào lúc này, cánh cửa lớn nặng nề phía sau đại sảnh chầm chậm mở ra. Một vị lão nhân ước chừng khoảng hơn sáu mươi tuổi, dưới sự hộ tống của mấy vị Nghị Viên Liên Bang thoải mái bước vào. Hơn tập thể các quan khách hơn bảy mươi người hiện có trong đại sảnh đồng loạt đứng thẳng lên, cất lên một tràng vỗ tay nhiệt tình mà cực kỳ lễ phép. Những người có đủ tư cách tiến nhập vào Hội sở Lưu Phong Pha tham gia vào buổi tiệc từ thiện sang trọng này, đặt trong giai cấp thượng tầng cao cấp trong Chính phủ Liên Bang không cần phải hỏi đều là những nhân vật đỉnh phong cả. Nhưng lúc này động tác đứng lên vỗ tay của bọn họ lại có vẻ thập phần tự nhiên.
Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bên dưới đài chủ tịch. Lúc trước hắn cũng phát hiện ra Lợi Tu Trúc và Lâm Đấu Hải, và các nhân vật thế hệ thứ hai của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đang ngồi cùng một bàn với nhau, chỉ là không có nhìn thấy Lợi Hiếu Thông. Xem ra lời nói của Lợi Thất Thiếu Gia đúng là không phải lời nói dối, hắn và Lợi Tu Trúc từ trước đến giờ chưa từng đồng thời xuất hiện tại một chỗ cả.
- Không phải là Lãnh tụ Nam Thủy à?
- Ủy Viên Trướng ủy Ban Trung Ương Thanh Long Sơn, Kim Cơ Phạm.
Thi Thanh Hải vẫn không rời mắt khỏi đám rượu Hồng Tửu không ngừng nhộn nhạo trong cái ly trên tay mình, trong lòng thầm nghĩ không biết đến khi nào cái gã đại thúc đáng khinh kia sẽ đến tìm mình, mang theo một chút cảm xúc vô vị nói:
- Lãnh tụ Nam Thủy từ trước đến nay đều thích bảo trì sự thần bí của mình. Loại tiệc tùng náo nhiệt như thế này, cho dù đích thân Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tham dự, ông ta cũng sẽ không tham dự đâu.
Trầm mặc một chút, Thi Thanh Hải lại nói thêm một câu nữa, trong lời nói mang theo một chút đùa cợt nhàn nhạt.
- Xã hội thượng tầng Liên Bang vốn xem trọng nhất chính là mặt mũi của mình. Một khi đã ký kết hiệp nghị hòa bình, tự nhiên là phải thể hiện ra sự tôn trọng đối với Thanh Long Sơn.
- Ngươi là người của Thanh Long Sơn, thế nhưng nhìn bộ dáng bên ngoài, đối với cậu mà nói, cái ủy Ban Trung Ương Phiến Quân kia tựa hồ cũng không có hảo cảm quá lớn a.
Hứa Nhạc tò mò hỏi.
- Chúng ta vốn thuộc hệ thống tình báo, tương đối độc lập trong Thanh Long Sơn, hơn nữa nhiều năm nay cũng đều hoạt động tại tinh cầu SI... ở trong mắt của đám gia hỏa ủy Ban Trung Ương, chúng ta trời sinh đã có bản tính phản bội...
Vẻ trào phúng trong mắt của Thi Thanh Hải càng ngày càng nồng đậm hơn:
- Đã nói là cái tên gia hỏa muốn ta hôm nay đến tham gia buổi tiệc rượu này, chính là nhân vật số 3 trong ủy Ban Trung Ương Thanh Long Sơn, trên thực tế cuộc sống trong núi dạo này cũng không quá mức thoải mái cho lắm.
- Vậy mà cậu vẫn còn muốn tìm lại tổ chức...
Hứa Nhạc mỉm cười nói một câu, lắc lắc đầu, nói:
- Không cần nói mấy chuyện này với ta. Ta đối với mấy chuyện này cũng không hề cảm thấy chút hứng thú nào. Phải biết rằng hiện tại ta quả thật chính là một gã quân nhân trong thời hạn phục vụ của Quân đội Liên Bang đó.
Kim Cơ Phạm cùng với mấy gã Nghị Viên cao cấp trong Liên Bang cười nói thân thiết vô cùng, dưới ánh mắt lễ phép cùng với kính trọng của mọi người, ngồi xuống cái bàn ngay trên đài chủ tịch. Đang lúc đám tân khách trong đại sảnh này chờ đợi Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đến, để buỗi tiệc rượu từ thiện này có thể chính thức bắt đầu, nhưng ai lại không thể nào ngờ nỗi, cánh cửa của đại sảnh lại xuất hiện thêm hai vị khách nữa.
- Ta vốn nghĩ là vị phu nhân kia hôm nay là muốn một phen đem vị Thái Tử gia kia đến đây, tuyên bố người truyền thừa kế tiếp của Thai Gia...
Thi Thanh Hải nhìn về phía hai người quan khách trẻ tuổi vừa mới xuất hiện ở cửa lớn đại sảnh, trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét cùng cực, nói:
- Nào ngờ kẻ đến lại là cái tên ngu xuẩn này...
Trong các buổi tiệc rượu cao cấp trong Liên Bang, trình tự xuất hiện trước sau luôn được để ý sắp xếp cẩn thận. Cặp nam nữ trẻ tuổi vừa mới xuất hiện ở cánh cổng đại sảnh buổi tiệc rượu này có tư cách gì mà lại có thể xuất hiện ngay sau vị Kim Cơ Phạm cùng với mấy vị Nghị Viên cao cấp kia cơ chứ?
- Gã nam nhân trẻ tuổi kia là ai vậy?
Ánh mắt Hứa Nhạc chợt nheo chặt lại, nhìn chằm chằm vào gã nam nhân vừa mới xuất hiện ở cổng vào, vươn tay bắt tay một số vị Nghị Viên cao cấp. Gã nam nhân kia trên người mặc một bộ quân trang đơn giản, không có bất cứ quân hàm gì, thân hình cao thẳng, vẻ mặt cố ý bày ra vẻ rụt rè, bình tĩnh, thế nhưng nói thế nào cũng không dấu được ý tứ kiêu căng, ngạo mạn trên mặt.
- Ta đã nói rồi, đó là một tên ngu xuẩn...
Thi Thanh Hải nghe được câu hỏi của Hứa Nhạc thoáng có chút hạ thấp thanh âm hơn trước đây, thoáng trào phúng nhàn nhạt, bật cười nói:
- Chính là con trai thứ hai của Lãnh tụ Nam Thủy, Nam Minh Tú. Đứa con cưng của vị lãnh tụ cách mạng này, ở trong Thanh Long Sơn thật sự là kiêu căng ngạo mạn đến cực điểm. Hắn ỷ vào bản thân mình có một người cha tốt, cư nhiên dám ở đây xuất hiện ngay sau Kim Cơ Phạm, bày ra cái bộ dáng phô trương đến như thế... Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng Đặc khu Thủ Đô cũng giống như chốn thâm sơn cùng cốc kia hay sao?
Thi Thanh Hải cũng biết rõ ràng tâm tình lúc này của Hứa Nhạc, cho nên khi nói chuyện cũng không chút khách sáo nào, trực tiếp đem tình hình những người bên trong Phiến Quân tiến hành đánh giá sơ qua một lượt.
Trong đại sảnh của buổi lễ từ thiện này, tuyệt đại đa số tân khách cũng không biết rõ ràng thân phận của gã nam nhân trẻ tuổi vừa mới xuất hiện này là có thân phận gì, cư nhiên dám xuất hiện ngay sau ủy Viên Trưởng Kim Cơ Phạm cùng với các vị Nghị Viên cao cấp như thế. Trong toàn bộ đại sảnh vang lên một trận nghị luận ồn ào, thân phận của vị nam nhân này dần dần được truyền tán rộng rãi ra. Mọi người lúc này mới thoáng nhẹ nhàng gật đầu, toát ra vẻ mặt thấu hiểu.
Các tân khách có mặt tại đại sảnh này, đối với người bạn gái của gã nam nhân trẻ tuổi này ngược lại còn quen thuộc hơn một chút. Bởi vì cô gái xinh đẹp đang mặc bộ lễ phục màu lam nhạt kia cùng đã từng xuất hiện trong buổi truyền hình trực tiếp những hình ảnh của hội nghị Trưng cầu ý kiến trực tiếp trong tòa nhà Nghị Viện trước đây. Cả Liên Bang cũng đã từng lắng nghe qua thanh âm bình tĩnh mà kiên định của nàng ta...
Nói không khoa trương chút nào, cô con gái này trong Liên Bang thật sự có rất nhiều người vô cùng thưởng thức. Mọi người vô cùng thưởng thức vẻ bình tĩnh kiên định của nàng, ở trước mặt của vô số Nghị Viên cao cấp mà vẫn thể hiện rõ ràng sự kiên định xinh đẹp của mình. Nhất là vào tháng trước, khi Liên Bang một lần nữa khởi động lại chuyên án Mạch Đức Lâm, nàng ta lại một lần nữa quay lại Tòa nhà Nghị Viện tại tinh cầu S1, đối mặt với vô số thông tấn viên truyền thông, thể hiện ra bộ mặt bình tĩnh ổn định của mình. Sự thưởng thức của mọi người đối với nàng lại một lần nữa được tăng cường thêm rất nhiều.
Chương 046: Quẩn áo cũ (3)
Nam Minh Tú? Cặp lông mi của Hứa Nhạc thoáng hơi chớp chớp một chút, nhìn thấy vị công tử của Lãnh tụ cao cấp Phiến Quân kia, nhìn chằm chằm về phía cái khủy tay hơi cong lên của hắn, cùng với cái bàn tay nhỏ bé hơi có chút trắng noãn ẩn phía sau khủy tay của hắn, nhìn thấy bộ lễ phục màu lam nhạt trên người cô gái kia. Hắn phát hiện kiểu dáng của bộ lễ phục kia tựa hồ có chút lỗi thời, hơn nữa hình như là một thời gian khá lâu cũng không có mặc qua, cho nên xuất hiện trong một buổi tiệc hào quang xa xỉ phong lưu của Hội sở Lưu Phong Pha này, nhìn qua có chút quá mức mộc mạc.
Hứa Nhạc nghĩ thầm trong lòng thấy bộ lễ phục màu lam này nhìn qua hình như có chút quen mắt, chỉ trong khoảnh khắc là đã nhớ ra được, hai năm trước trong lễ hội Song Nguyệt Vũ Hội, nàng ta cùng đã từng mặc qua bộ lễ phục này.
- Xem ra cuộc sống trong đội du kích dạo gần đây quả thật là có chút vất vả...
Hắn lẳng lặng nhìn về phía cô gái đang đứng ở phía cửa vào kia, lại có chút thất vọng cùng có chút an ủi khi phát hiện ra cô ta hôm nay cũng không có đeo cặp mắt kính gọng đen, nhẹ giọng nói:
- Bạn gái của con trai đại lãnh tụ, không ngờ cũng chỉ có thể mặc quần áo cũ đi đến lễ hội.
Đồ cũ không bẳng đồ mới, người mới thì không bằng người cũ. Quần áo cũ mặc là thoải mái nhất, còn người mới thì lại không phải là sự lựa chọn tốt nhất. Thi Thanh Hải vẫn giương mắt nhìn chằm chằm vào ly Hồng Tửu ngay trong tay mình, khẽ mỉm cười nói:
- Biểu hiện của cậu hiện tại so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều, không ngờ lại có thể thể hiện an nhiên tự tại đến như thế.
- Đây cũng đâu phải là chuyện gì khó đâu.
Hứa Nhạc bình tĩnh bưng chén rượu Hồng Tử trong tay mình lên. Hắn cũng không phải là đang giả vờ cái gì, bất luận là có phải là thật sự đem một đoạn chuyện tình trước đây hoàn toàn nhìn thấu hay không, thế nhưng đã trải qua vô số tình cảnh chết đi sống lại như thế rồi, sóng to gió lớn, việc này tựa hồ rất khó có thể làm lay động trái tim cứng rắn của hắn.
Hắn bình tĩnh nhìn cảnh hai người Nam Minh Tú cùng với Trương Tiểu Manh khoác tay nhau bước đi, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám khách khứa toàn đại sảnh, chầm chậm hướng về phía bục chủ tịch mà đi tới, nhìn thấy bọn họ ngồi xuống cái bàn mà Lợi Tu Trúc đang ngồi. Đã từng luyện công nhiều năm nay như vậy, ánh mắt của một Bảo Dưỡng Sư xuất sắc của hắn đã càng thêm lợi hại hơn. Ngay trong thời khắc Nam Minh Tú cùng với Trương Tiểu Manh vừa mới ngồi xuống ghế, hắn rõ ràng nhìn thấy trong cặp mắt của Lợi Tu Trúc toát ra một tia tham lam cùng với dục vọng không chút che dấu.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Hứa Nhạc chợt nheo chặt lại, cầm ly Hồng Tửu trong tay uống một hơi hết sạch.
- An nhiên tự tại, an nhiên tự tại...
Thi Thanh Hải trào phúng nhìn hắn, bật cười một tiếng nói:
- Chẳng phải cậu đã nói chuyện này cũng không phải là việc gì khó khăn hay sao?
Hứa Nhạc buông ly rượu không xuống, ánh mắt thoáng nheo lại nhìn chằm chằm về phía cái bàn kia, trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó đột nhiên nói:
- Nhưng mà... ta vẫn cảm thấy khó chịu.
Đúng vào trong lúc này, cùng với thanh âm thông báo của lễ tân, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đã đến. Toàn đại sảnh đứng dậy, buỗi tiệc rượu này chính thức mở màn.
Các tân khách bên trong đại sảnh của Hội sở Lưu Phong Pha vẫn duy trì nụ cười gần như là tiêu chuẩn nhất trên mặt mình, nhìn người MC đang thao thao diễn thuyết trên khán đài, thỉnh thoảng lại hùa theo những câu pha trò trong lời dẫn của đối phương, để cho nụ cười trên mặt của mình nở rộ hơn bình thường một chút, hoặc là bật cười thành tiếng, vừa đủ lớn để tỏ vẻ hứng thú, lại vừa đủ nhỏ để không bị đánh giá là thất lễ. Vì thế cho nên bọn họ đến tột cùng là có lắng nghe được những lời phát biểu chính yếu hay không thì cũng chẳng ai biết rõ.
Thi Thanh Hải tự nhiên cũng không có tâm tư để lắng nghe mấy lời vô nghĩa kia. Ánh mắt của hắn lúc này đang nhìn chằm chằm xuống mấy chữ cái LPP được thêu theo phong cách chữ cổ xưa màu xanh lục nhạt một cách khéo léo trên cái khăn trải bàn trắng noãn trước mặt mình. Một lúc sau hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Nhạc, xác nhận là hắn vẫn còn đang nhìn chằm chằm lên trên phía đài chủ tịch, trào phúng nói:
- Cô ta cũng không phải là nữ nhân của cậu nữa rồi, có gì mà phải bực bội cơ chứ? ủy Ban Thanh Long Sơn sắp đặt cho cô ta làm bạn gái của Nam Minh Tú, cũng không phải là chuyện bực mình giống như là cậu đang tưởng tượng đâu. Sự xuất hiện lần này của cô bạn gái cũ của cậu, chủ yếu là vì để phản kích lại lời lên án bắt cóc mà Chính Phủ Liên Bang đã đưa ra mà thôi.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn hắn.
Thi Thanh Hải khẽ xoay xoay nhẹ ly rượu trong tay mình, khẽ nói:
- Trước khi đến đây ta đã điều tra sơ qua một chút. Vào mùa thu năm rồi, trong Hội nghị Trưng cầu ý kiến trực tiếp, hơn nữa cộng thêm lần xuất hiện thứ hai cách đây khoảng một tháng trước, Trương Tiểu Manh nhận được sự hoan nghênh cùng với tán thưởng của dân chúng Liên Bang vô cùng. Thậm chí mọi người còn mơ hồ xem nàng là người phát ngôn chính thức của phía tổ chức nữa... Ngày hôm nay nàng xuất hiện ở đây, tự nhiên là muốn tạo một cái nhìn về phía đám quan chức cùng với các phương tiện truyền thông của Liên Bang, thể hiện rằng những thanh niên nam nữ tôn sùng chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm hoàn toàn là tự nguyện, chứ không phải là bị những người trong núi tẩy não.
- Cậu cũng có thể xem là một người tôn sùng Kiều Trì Tạp Lâm mới đúng chứ?
Hứa Nhạc nói.
- Tôn sùng là tôn sùng, nhưng mà ta cũng không phải là bởi vì mấy cái chủ nghĩa đó mà gia nhập vào hàng ngũ bọn họ. Còn nhớ bức thư mà tôi từng gửi cậu lúc trước không?
Nhìn vị ủy Viên Trưởng Cơ Kim Phạm đang ngồi trên cái bàn trên bục chủ tịch, không ngừng xoay sang trò chuyện với Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên bình thản, cặp mắt xinh đẹp mê người kia đột nhiên toát ra một tia than thở.
- Từ trước đến giờ, Liên Bang luôn trải qua sự thương tổn vô tình do những cá nhân nào đó gây ra, cho nên ta muốn biến đổi Liên Bang trở nên tốt đẹp hơn... Cuộc đời mỗi người đều phải luôn có một mục tiêu để mà phấn đấu... Chỉ là nhìn về những sự kiện tuyệt đối không thể nào tin nổi đã diễn ra trong quá khứ, ta đột nhiên cảm thấy chính mình cũng có chút không hiểu nổi...
- Kỳ thật ta vẫn một mực suy nghĩ, cái người tên là Kiều Trì Tạp Lâm được vô số người trong Liên Bang tôn sùng kia, có phải là... một gã gia hỏa mà ta đã từng quen biết hay không...
Cái đèn thủy tinh trên trần nhà phát ra ánh sáng mềm mại mà sáng rọi, khiến cho không khí xung quanh hai người bọn họ thoáng có chút lạnh lẽo. Trên khuôn mặt bình thường của Hứa Nhạc phát ra từng phiến quang ảnh, dùng thanh âm cực kỳ bình thản nhưng buồn bả nói:
- Chỉ là loại suy nghĩ này nói thế nào cũng rất vớ vẩn. Cái tên gia hỏa kia tuy rằng toàn bộ răng cỏ đều đã rụng hết, nhưng mà nhìn qua thì cũng không già nua đến như vậy.