Căn nhà hàng cao tầng này nhìn bề ngoài mặc dù cũng khá quý phái, thế nhưng nhìn tổng thể cũng không phải là nhà hàng cao cấp gì. Nếu như dùng tiêu chuẩn nhà hàng cao cấp như Hội sở Lưu Phong Pha hay là nhà hàng Lâm Viên mà nói, thì cái nhà hàng này còn một khoảng rất xa nữa mới có thể chạm đến mức gọi là cao cấp, không cần phải nói đến cái gì mà tấc đất tấc vàng. Cho nên khi mà Thất Thiếu gia của Thiết Toán Lợi Gia khẳng khái hào phóng đem nó tặng lại cho Hứa Nhạc, hắn cũng không có mạnh mẽ cự tuyệt.
Trong lòng gã nam nhân có cặp mắt hí này biết rất rõ ràng đối phương chính là đang tiến hành đầu tư dài hạn trên người của mình. Năm rồi hắn đã khẳng khái đầu tư trên người mình đến hơn mấy ngàn vạn, nếu như hiện tại mình trong thời gian chưa hề báo đáp lại bất cứ thứ gì, đã vội vàng cự tuyệt sự đầu tư tiếp tục một cách thành khẩn của đối phương, cho dù hắn cũng không phải là một gã thương nhân, thế nhưng cũng biết như vậy vốn là một chuyện không hề có chút chuyên nghiệp gì cả.
Giá trị của tòa nhà bất động sản mà Lợi Thất Thiếu gia ra tay trao tặng mặc dù có thể không quá mức sang quý, thế nhưng nhất định không thể không có bất cứ chỗ nào đáng thưởng thức. Cũng giống như một cái nhà hàng tạm tính là cao cấp khác mà hắn từng có dịp đi qua, trong cái nhà hàng này cũng được treo đầy những bức tranh hoa cỏ khắp nơi trên tường. Những tầng dưới của căn nhà hàng cao sáu tầng này là nơi hội họp các hội viên Câu lạc bộ khách quý. Các câu lạc bộ này bao gồm tất cả các phương tiện hoạt động khác nhau. Dựa vào tố chất chuyên nghiệp của các nhân viên phục vụ trong này cùng với các chi tiết dịch vụ bên trong, cũng có thể có được cảm giác phục vụ tương đối không tệ.
Vì phải đợi một người nào đó trò chuyện suốt một tiếng đồng hồ, nên Hứa Nhạc mới đi xuống quầy bar dưới tầng trệt của tòa nhà khách sạng ngồi đợi. Gọi một ly rượu mạnh không biết tên, bỏ thêm chín cục băng vào đó, chờ cho nước đá tan ra hòa tan bớt vị mạnh của rượu, hắn mới bắt đầu từng ngụm từng ngụm nhỏ uống, đồng thời mở ra màn hình máy tính xách tay mini, bắt đầu nghiêm túc học tập các chương trình học căn bản của Khoa Quân Sự trong Học Viện Quân Sự I.
Nơi hắn ngồi cũng khá là đơn điệu, ánh sáng lại âm u, trên người mặc một bộ quân phục không có bất cứ quân hàm nào, tướng mạo lại bình thường, tự nhiên cũng sẽ không có những mỹ nhân khêu gợi nào hay là các nữ nhân cô độc đến quấy rầy hắn.
Làm bảo vệ cho Giản Thủy Nhi? Cái này khẳng định cũng không phải là nhiệm vụ chính yếu mà Bộ Quốc Phòng muốn giao cho hắn. Vì để sau này ở trên tiền tuyến Tây Lâm có đủ bản lĩnh để bảo trụ được tính mạng của mình và các thành viên của Tiểu đội 7, lại có lẽ bởi vì bị những năng lực chỉ huy của đám quân nhân sĩ quan học viên và đám người của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 trong hai lần thao diễn quân sự tại căn cứ huấn luyện làm cho chấn động, nên Hứa Nhạc dạo này bắt đầu nghiêm túc tiến hành học tập những năng lực chỉ huy trên chiến trường. Hắn cũng không trong mong sau này tương lai có thể thật sự trở thành một gã sĩ quan chỉ huy xuất sắc trên chiến trường, thế nhưng ít nhất cũng không đến mức sau khi bị địch nhân bao vây, lại không biết tính toán ra con đường nào để có thế triệt thoái về sau cho an toàn.
Những lúc tiến hành luyện công hoặc là chủ tâm học tập, Hứa Nhạc từ trước đến giờ đều là cực kỳ trầm mặc. Toàn thân hắn cũng đều đầu nhập vào sự tập trung cao độ trong các số liệu phức tạp hoặc là những đường luồng năng lượng nóng rực hay là những đường cong run rẩy. Nhưng hôm nay không biết vì cái gì, mặc dù cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu hiển thị trên màn hình nhỏ trước mặt, thế nhưng hắn lại không cách nào có thể tập trung học tập được. Vì trong đầu hắn cứ luôn suy nghĩ xem hiện tại trên tầng thượng của nhà hàng đến tột cùng là đang phát sinh ra chuyện gì.
Một tiếng đồng hồ có thể phát sinh chuyện gì, đủ để phát sinh chuyện gì? Cũng có thể là hai người giương mắt nhìn nhau, không nói nên lời nhưng lệ nóng tuôn trào... Hay là hai kẻ nam và nữ một phen trầm mặc cùng với cảm khái, ôn lại chuyện xưa và tính toán những chuyện tương lai, hay là bàn về chuyện chia tay cùng với ly biệt, dặn dò viết thư liên hệ chẳng hạn... Nếu là nói những chuyện này thì e rằng một tiếng đồng hồ cũng không đủ để khởi động. Hay là hai người quyết định sẽ đoàn viên, cùng khoác tay nhau đứng ở đầu giường nhìn đứa bé đang nằm ngủ giống như thiên thần, cùng bàn luận xem đứa con giống anh hay giống em hơn... Nếu là như vậy sẽ mất bao nhiêu thời gian chứ?
Vạn nhất nếu mà anh bạn nhỏ Trâu Lưu Hỏa đột nhiên nỗi hứng muốn ở trước mặt người cha thân sinh của mình biểu diễn một chút bản năng bài tiết của con trẻ, có lẽ sẽ khiến cho cặp cha mẹ trẻ kia luống cuống cả tay chân lên, không biết làm thế nào, cuối cùng là một tiếng đồng hồ trôi qua mà không làm được chuyện gì.
Nghĩ đến điều này, Hứa Nhạc đang ngồi một mình thế nhưng lại nhịn không được bật cười một tiếng vui vẻ. Thế nhưng nụ cười của hắn lập tức thu liễm lại. Bởi vì lúc này hắn chợt nhớ đến cái mặt nạ lãnh khốc mà Trâu Úc đã cố tình khoác lên mặt mình, cùng với câu dặn dò trước khi bước vào. Hắn liền có thể rõ ràng suy đoán được hai người trong căn phòng nhà hàng kia nhất thời cũng sẽ không phát sinh ra những chuyện như là ôn chuyện tâm tình này kia... Lại càng sẽ không diễn ra những tiết mục phô tình cảm mãnh liệt xấu xa như hắn vẫn luôn hy vọng.
Bởi vì nói thế nào đi chăng nữa, thì Thi Công Tử và Trâu Úc cũng chỉ là tại một thời điểm chính xác, tại một địa điểm chính xác, giống như là bèo và nước gặp nhau, lại tạo thành một cái hậu quả sai lầm mà thôi. Hai con người nam nữ trẻ tuổi trong căn phòng ăn kia về mặt căn bản cũng không thể nói là quen biết với nhau, thậm chí ngay cả gặp nhau đếm đi đếm lại cũng chẳng được mấy lần. Chỉ có thể xem như là mối quan hệ ngẫu nhiên tình một đêm qua đường mà thôi, ngay cả phát sinh ra tình bạn bè quen biết tựa hồ như cũng không có nữa.
Hứa Nhạc cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào ly rượu nằm trên hổ khẩu của mình, cảm nhận được một tia băng lạnh truyền ra từ trong đó, có chút ngơ ngẩn thầm nghĩ trong lòng. Lúc trước một mực ép buộc Trâu Úc phải hạ sinh ra đứa nhỏ kia, có phải là bản thân mình đã suy nghĩ sai lầm rồi không? Loại quan hệ phức tạp cùng với hoang đường như thế này, đến tột cùng sẽ có thể phát triển như thế nào? Phải biết rằng không phải mọi cuộc tình cũng đều sẽ có kết thúc tốt đẹp. Loại cuộc tình kết thúc có hậu như thế này cũng chỉ có xuất hiện trên phim truyền hình mà thôi, càng không thể nào xảy ra giống như là những bản biên kịch được, cũng không phải cứ cố gắng vun đắp là có thể đâm hoa kết trái.
Thế nhưng khi hắn tưởng tượng đến hình dáng đáng yêu của Trâu Lưu Hỏa nằm trong vòng tay của mình, ngáp một cái chảy nước miếng, cực kỳ đáng yêu, suy nghĩ của Hứa Nhạc liền ổn định trở lại. Trong lòng hắn thầm nghĩ các người thân là cha mẹ, bản thân mình đã không hoàn thành trách nhiệm, như thế nào lại để cho một sinh mệnh bé nhỏ như nó phải gánh vác tội lỗi cơ chứ? Cho dù có bất cứ phiền não nào thì cũng là xứng đáng với các người mà thôi. Nghĩ đến điều này, hắn liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thậm chí hắn còn có cảm giác chính nghĩa vẻ vang nữa, mặc dù loại tinh thần chính nghĩa như thế này trên thực tế chính là vô cùng vô sỉ.
Chương 045: Một tiếng đồng hồ (2)
Một tiếng đồng hồ sau, chiếc ô tô màu đen lặng lẽ rời khỏi cái nhà hàng này. Lưu Giảo đích thân điều khiển một chiếc xe quân dụng, chở theo một đám người của Tiểu đội 7, chạy theo phía sau chiếc xe ô tô màu đen một khoảng, chịu trách nhiệm bảo hộ an toàn cho những người trong chiếc xe kia.
Lúc này Trâu Úc cũng không ngồi bên ghế cạnh tài xế nữa, mà là ôm Trâu Lưu Hỏa im lặng ngồi ở hàng ghế phía sau. Sợi dây an toàn ôm sát trên thân thể của nàng, ép cho cái khăn quàng cổ màu đỏ kia lộ ra bên ngoài cái áo khoác màu đen, nhìn giống như là một đám lửa đỏ vậy.
- Sắp tới tôi sẽ đến Đại học Công lập Thượng Lâm học tập.
Một lúc sau, Trâu Úc phá vỡ sự trầm mặc trong chiếc xe, nhìn về phía Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:
- Anh cũng biết quy tắc trước giờ của Đại Học Thành Lâm Hải Châu mà, khoảng đầu mùa đông sẽ nhận đăng ký nhập học.
Hai tay đang nắm trên vô-lăng của Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ cứng đờ một chút. Từ trong những lời này của Trâu Úc hắn cũng nghe ra được khá nhiều ý. Đại học Thượng Lâm là một trường Đại học khá nổi tiếng cách Đại học Lê Hoa khoảng hơn mười km tại ngoại thành Lâm Hải Châu. Trâu Úc nếu như lúc này lại muốn tiếp tục theo đuổi việc học của mình, tự nhiên thuyết minh rằng buổi nói chuyện khi nãy cũng không được tốt đẹp cho lắm.
- Thiên kim tiểu thư của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng lại là một cô gái không chồng mà có con, thế nhưng lại kéo dài lâu đến như vậy cũng không chịu kết hôn. Chuyện này nói ra quả thật cũng có chút hoang đường cùng với buồn cười.
Trâu Úc nhàn nhạt nói.
- Lúc trước tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi cũng sẽ không cảm ơn anh chuyện anh đã đứng ra gánh vác danh dự cho tôi đâu, bởi vì đây là do anh tự nguyện mà thôi.
Hứa Nhạc cũng không nói gì, chỉ âm thầm lắng nghe.
Trâu Úc mỉm cười trào phúng một chút, khuôn mặt xinh đẹp tinh khiết như một đóa hoa mẫu đơn đang rực nở trong bóng đêm:
- Nhưng mà ít nhất anh cũng đã giúp tôi rất nhiều chuyện rồi. Tương lai nếu như tôi thật sự có thể tìm được một người chồng như ý muốn, quả thật tôi cũng sẽ cảm ơn anh rất nhiều. Anh cũng không cần phải lo lắng chuyện gì cả, ít nhất hiện tại người ngoài cũng đã xem anh là cha chính thức của Lưu Hỏa rồi. Tương lai nếu như anh ở trong Quân đội đại phóng quang mang, thì những lời nói ra nói vào của đám nhàn rỗi kia cũng sẽ ít lại một chút, cha tôi cũng sẽ đỡ đau đầu hơn một chút.
Hứa Nhạc nghe ra được những quyết tâm cùng với sự kiên định trong lời nói của cô gái này. Hắn đang định mở miệng khuyên giải mấy điều gì đó, thì Trâu Úc đã đưa tay ngăn cản hắn lại. Cô ta cúi đầu liếc mắt nhìn xuống đứa bé đang ngủ say trong vòng tay mình, mang theo vài tia bình tĩnh mà nói:
- Anh vẫn còn hy vọng muốn tôi đám cưới với Thi Thanh Hải. Anh hãy từ bỏ cái hy vọng xa vời đó đi. Chuyện này cũng không hề quan hệ gì đến cái thân phận gián điệp Phiến Quân của anh ta cả, cũng chẳng hề quan hệ đến bất cứ vấn đề môn đăng hộ đối gì cả. Tôi chỉ là không thể nào chịu nổi một gã lăng nhăng như hắn mà thôi.
- Hai từ ‘lăng nhăng’ này hình dung cũng khá chính xác.
Hứa Nhạc chua xót cười, trong lòng thầm nghĩ.
Trâu Úc thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía con mình lại, sự ngọt ngào, ấm áp trong ánh mắt khoảnh khắc chuyển hóa thành một tia ngẩn ngơ cùng với lãnh khốc. Cô ta nhìn về phía cảnh vật Thủ Đô trong bóng đêm đang rất nhanh lùi về phía sau, thật lâu không nói gì cả. Mối tình đầu của bà mẹ trẻ này, hoặc là niềm tin mà rất nhiều người đặt lên trên người của cô ta, chính là vị Thái Tử gia trong Thai Gia, gia tộc thâm sâu khó lường nhất trong cả Liên Bang. Thời kỳ trưởng thành của nàng cũng chính là dưới sự dìu dắt và dạy dỗ của vị Phu nhân kia mà lớn lên. Tuy những lúc sau lưng trưởng bối, nàng cùng với gã huynh trưởng vô pháp vô thiên của nàng thường xuyên đóng vai một cặp anh em lãnh khốc kiêu ngạo cùng với phản loạn, thậm chí ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ ràng lắm đó chỉ là một cái mặt nạ mà thôi, hay là bản thân của mình chính là một người lãnh khốc kiêu ngạo như thế...
Nhưng mà chung quy thì ánh mắt của nàng so với những nữ nhân bình thường trong Liên Bang thì cũng rộng rãi sâu sắc hơn nhiều. Cho dù vẫn còn kém những người đứng ở đỉnh cao kim tự tháp của xã hội nhân loại, thế nhưng cũng đã có thêm vài phần khí phách. Một khi những gông xiềng áp đặt lên trên đầu của nàng bị người khác phá vỡ, như vậy cũng sẽ rất khó bị vướng mắc ở những vấn đề thuộc về thế tục thông thường nữa. Cho dù là những lực lượng cực kỳ cường đại như là truyền thống này nọ thì cũng như vậy. Ví dụ như là hôn nhân, hay là tình yêu, hay là những loại từ ngữ như là đạo đức cùng với phong cách...
Lòng biết ơn của Trâu Úc đối với Hứa Nhạc liền cũng chính là ở chỗ này.
Gia thế của nàng, vị phụ thân cả đời luôn luôn trầm ổn bình tĩnh của nàng, có lẽ vốn cũng sẽ luôn luôn áp bức nàng, thế nhưng cuối cùng lại bởi vì một mảnh sứ màu xanh cào lên khuôn mặt, chảy máu đầm đìa mà hoàn toàn phá vỡ sự áp bức đó.
- Cuộc đời của một người, cũng không phải là một đống hỗn độn thất tao bát loạn. Nếu như còn muốn đi trên con đường mà mình đã lựa chọn, không chỉ phải tỏ ra mạnh mẽ là đủ, đối với người ngoài cũng phải mạnh mẽ, ngoan độc, mà đối với chính mình cũng phải mạnh mẽ và ngoan độc.
Trâu Úc thoáng thở dài một tiếng, thế nhưng lại phát ra một cỗ hơi thở tang thương mà những người trẻ tuổi vốn không thể nào có được. Sau khi than nhẹ một tiếng, nàng mới nói tiếp với Hứa Nhạc ở phía trước:
- Anh là một người tốt, nhưng mà ở trong cái thế giới này, muốn đi trên con đường người tốt cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Sau này anh cần phải ác hơn một chút. Chỉ cần anh đủ mạnh mẽ, ngoan độc, như vậy ai dám chắn ngang đường đi của anh chứ?
Nếu như tương lại thật sự không có đường đi, cũng bất quá chỉ là nhắm mắt nhảy thẳng vào một cái vực sâu chết chóc mà thôi. Kiếm tìm một sự bình tĩnh, lặng lẽ mà an bình, có lẽ sẽ khoái hoạt hơn nhiều. Chẳng lẽ lại là như vậy hay sao? Hứa Nhạc lâm vào trầm mặc suy nghĩ.
Không biết vì cái gì, mỗi lần Trâu Úc nhìn thấy hắn trầm mặc thì lại nghĩ rằng hắn đang suy nghĩ ngu ngốc, cô ta mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình, nói:
- Không cần một phen biến mình thành kẻ ngốc. Tôi rất muốn đoán xem vị lão gia tử kia ở Phí Thành cùng với Tổng Thống tiên sinh muốn nâng anh lên cao đến tột cùng là vì mục đích gì. Tuy rằng tôi đoán không ra được mục đích, thế nhưng sau này khi anh tiến ra tiền tuyến, nói sao cũng nên cẩn thận một chút. Bằng không ai biết đến lúc nào sẽ có người nào đó chỉa súng bắn sau lưng anh một phát.
Hứa Nhạc cũng không có nói ra nhiệm vụ kế tiếp của mình chính là phải đi làm một gã bảo vệ, hắn cười tủm tỉm nói:
- Sau khi đến Lâm Hải Châu mọi sự phải cẩn thận, đừng có giống như lúc trước nữa, tính tình tự cao tự đại. Phải biết rằng hiện tại tôi cùng với Thi công tử cũng không có ở Lâm Hải Châu nữa, cũng sẽ không có ai đến mà áp chế tính khí Đại tiểu thư của cô đâu. Tôi không thích nhìn thấy cô đi ức hiếp người khác.
Trâu Úc cũng không có nói gì, chỉ là cười lạnh một tiếng, thế nhưng cũng không phát ra chút ý tứ rét lạnh nào cả, ngược lại còn mơ hồ ẩn chứa một chút tình bằng hữu lưu luyến không nỡ rời xa.