Trâu Úc dùng mấy ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay đóa hoa hồng tiên diễm
trong tay mình, mỉm cười ngồi lên chiếc xe quân dụng mà rời đi, chỉ còn
lưu lại gã nam nhân trẻ tuổi kia bước chậm trong cơn mưa ở ngoài sân Lâm Viên.
Xa xa phía sau lưng của hai người bọn họ có một
cái vách núi hai màu trắng đen đối lập giống hệt như một bức tranh thủy
mặc khổng lồ, trong cơn mưa phùn mùa xuân trở nên hết sức mờ mịt mông
lung. Cơn mơ này khiến cho trong một ngày xuân tầm thường này mang đến
một chút cảm giác ẩm ướt nhàn nhạt, giống như là vô số những giọt nước
nhỏ bé súc tích trở thành một màn phấn thủy vậy, rơi đồm độp xuống trên
cái dù mở rộng, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.
Trên
người Nam Tương Mỹ lúc này đang mặc một bộ áo khoác màu lam nhạt, được
cắt may cực kỳ tinh chuẩn, vừa khớp với thân thể thanh tú của nàng. Bên
hông của nàng cài một loại trang sức bằng cẩm thạch không có màu sắc sặc sỡ, chỉ là một màu trong suốt thanh tú. Chắc là một kiệt tác của cửa
hàng trang sức nổi tiếng nào đó tại Cảng Đô, cũng không chút nào xa hoa
chói mắt, rõ ràng tôn lên vẻ đẹp thanh tú tĩnh lặng của nàng, lại càng
phù hợp với những giọt mưa phùn nhàn nhạt đang ở khắp nơi trong không
trung này.
Cũng không biết cần phải nói cái gì, cô
thiếu nữ khẽ cúi đầu xuống, thành thành thật thật cất bước đi theo bên
cạnh của Hứa Nhạc, đi dọc theo con đường đầy những cảnh đẹp bên trong
Lâm Viên. Hai cái nắm tay nhỏ nhắn đặt dọc theo bên hông của cô nàng lúc này đang nắm lại thật nhanh. Những giọt mưa hoa nhỏ bé rơi lên trên hai gò má hồng hồng của nàng, cũng không có cách nào trở nên thanh lương
hơn.
- Em…
Nam Tương Mỹ đột nhiên dừng lại cước bộ, cố gắng thu hết dũng khí, nhìn về phía một bên mặt của Hứa Nhạc, hơi có chút khẩn trương, hỏi:
- Anh… Anh có nhận được email của em gửi hay không?
- Ừ…
Hứa Nhạc dừng lại cước bộ, hơi chút gật gật đầu, trả lời:
- Tất cả các bức email của cô, chắc là cũng đều nhận đủ cả.
Nam Tương Mỹ ôn nhu nở nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng trong cặp mắt sáng ngời bất chợt nảy sinh ra một tia bất an, hỏi:
- Vậy… Vậy sao anh không hồi âm lần nào?
Hứa Nhạc cũng không biết phải nên trả lời như thế nào.
Đối với hắn mà nói, Nam Tương Mỹ lần trước ở bên cạnh bìa rừng trong
trang viên Mộc Cốc đã chủ động thổ lộ tình yêu, chính là một chuyện
ngoài ý muốn lớn nhất trong cả cuộc đời này của hắn, đồng thời cũng là
đỉnh điểm của tâm lý hư vinh của hắn. Thậm chí… Có đôi khi hắn nhớ lại
vẻ mặt ngượng ngùng xinh đẹp lúc ấy của Nam Tương Mỹ, hắn cũng có cảm
giác giống như là loại cảm giác đó còn khiến cho hắn thỏa mãn hơn cả lúc nghiên cứu thành công con Robot MX nữa.
Nhưng mà cho
dù là cảm giác ngoài ý muốn hay là cảm giác hư vinh đi chăng nữa, thì
cũng đều là cảm giác vớ vẩn mà thôi. Hứa Nhạc mãi cho đến ngày hôm nay
cũng vẫn còn không có ý thức được bản thân mình là một người xuất sắc,
cũng không có bồi dưỡng ra được cái tâm lý trụ cột kiêu ngạo mạnh mẽ
giống như là Đỗ Thiếu Khanh vậy. Hắn cuối cùng cũng mãi cảm thấy không
hiểu nổi, chỉ là một tên gia hỏa vô cùng bình thường, diện mạo không
chút gì xuất sắc, ngôn ngữ thiếu niên không có chút thú vị, lại càng
ngày càng nhàm chán hơn rất nhiều, có tư cách gì để nhận được sự quý
trọng của vị đại tiểu thư này cơ chứ? Cho nên đối với những tình ý mơ hồ ẩn chứa bên trong các bức email của Nam Tương Mỹ, hắn có chút không
biết nên phải làm sao cho đúng, cũng không biết nên trả lời lại như thế
nào.
Đại khái đúng như những gì Trâu Úc từng nói trước
kia, hắn có thói quen một phen đem chuyện tình cảm yêu đương cùng với
chuyện hôn nhân gia dình này liên hệ cùng một chỗ với nhau, cho nên mãi
cũng không biết nên phải lựa chọn như thế nào cho đúng. Thương Thú chính là người vô cùng ăn ý, hết sức lý tưởng về mặt công việc, hơn nữa lại
có ngoại hình vô cùng mê người. Giản Thủy Nhi chính là thần tượng, hoặc
là tình nhân trong mộng trong suốt thời kỳ trưởng thành của hắn. Những
người như thế, hắn còn có thể thử tiếp cận đối phương, thử tìm hiểu cảm
xúc, thế nhưng khi gặp phải những cô thiếu nữ tú lệ mà bản thân cũng
không chân chính quen biết, hắn liền cực nhanh lẫn trốn.
Không có nhận được câu trả lời từ phía Hứa Nhạc, Nam Tương Mỹ có chút
mất mác, lại cúi đầu nhìn xuống, những giọt nước thủy châu trong suốt
dính lên trên mái tóc đen an thuận nằm xuống, tựa lên trên gương mặt
trắng như bạch ngọc của nàng.
Đi tới phía cuối bãi cỏ
gần đó, chính là có một cái hồ nước nho nhỏ. Mặt hồ lúc này bởi vì những giọt mưa phùn rơi xuống, cho nên nhẹ nhàng tạo ra vô số những vòng tròn nhàn nhạt. Hai người đứng ở bên cạnh hồ, lặng lẽ không một tiếng động
quan sát cảnh vật bên dưới.
- Em mới từ tinh cầu S2 trở về. Ở trong email em đã từng viết qua rồi. Em hiện tại đang làm công tác từ thiện trong Cơ Kim Hội.
- Cái này cũng tốt…
Hứa Nhạc có chút ngây ngốc trả lời chiếu lệ một tiếng.
- Thật đáng tiếc…
Nam Tương Mỹ cúi đầu xuống, khẩn trương nhìn xuống những cọng cỏ xanh
mướt nằm bên dưới đôi giày bằng da dê thanh tú dưới chân mình, nhẹ giọng nói:
- Bộ phim phóng sự chiến trường kia, mỗi tập em
cũng đều xem đi xem lại rất nhiều lần, thế nhưng vẫn không có cách nào
nhìn thấy được khuôn mặt của anh cả.
- Thật đáng tiếc…
Cô nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tựa như những hạt mưa đang rơi vào trong mặt hồ phía trước vậy, lặng lẽ không một tiếng động. Một lúc sao
mới có chút đáng yêu nghiêng nghiêng đầu, sau đó lại dũng cảm nhìn về
phía Hứa Nhạc, nói:
- Vốn dĩ, ngày tổ chức điển lễ trao giải hôm đó, tôi nên trở về tinh cầu S1 kịp để có mặt trực tiếp… Không
nghĩ tới là gặp phải những cơn lốc vũ trụ, cho nên trì hoãn thời gian,
bằng không có lẽ tôi có thể sẽ giống như những người sùng bái cuồng
nhiệt của anh vậy, chạy đến trung tâm Kiều Trì Tạp Lâm điên cuồng hò hét một trận.
Nghe được những lời nói mơ hồ thể hiện nổi
lòng một cách thản nhiên như vậy, trái tim vốn mạnh mẽ của Hứa Nhạc nhất thời nhảy lên một trận, thanh âm hơi có chút khàn khàn, gãi gãi cái đầu có chút ẩm ướt, nói:
- Chẳng lẽ cô chính là ngồi chung phi thuyền của Lợi lão thất mà về đây à?
- Lợi lão thất?
Trong lòng Nam Tương Mỹ thoáng lặng yên suy nghĩ một trận, thầm nghĩ
lời nói cũng gã nam nhân này ngữ khí thật sự vô cùng thú vị. Lợi Hiếu
Thông, cái gã nam nhân một thân âm vụ đó, ở trong miệng của hắn nhắc
đến, lại giống hệt như là những gã bán hàng rong bán bánh mì, thịt nguội bên đường vậy… Thật sự là một gã nam tử vô cùng đáng yêu a. Nghĩ đến
đây, cô nàng nhịn không được, có chút xấu hổ đưa hay tay lên che lại cặp gò má thanh tú của mình, nghĩ muốn dùng hai bàn tay mát lạnh làm giảm
bớt một chút nhiệt độ ở nơi này.
Yêu nhau thì đến trái
ấu cũng tròn, trong mắt cô thiếu nữ đã rơi vào trong bể tình này, cho dù là những lời nói chuyện vô cùng nhàm chán nhất của gã nam nhân kia, lọt vào trong tai của nàng, đại khái cũng sẽ biến thành những lời nói hài
hước nhất trên đời. Những hành động vô cùng bình thường của gã nam nhân
trong lòng mình, các nàng cũng đều có thể tìm ra được một chút thâm ý
nào đó, hoặc là những lời ám chỉ, hoặc là những nhân tố khiến cho các
nàng càng thêm yêu thích điên cuồng hơn nữa.
Bản thân
Hứa Nhạc lúc này lại cố gắng làm ra dáng một gã chính nhân quân tử đàng
hoàng, vẫn duy trì bộ dáng cặp mắt không xoay chuyển, nhìn thẳng về phía trước, thế nhưng trong khóe mắt lại có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng
thẹn thùng cúi đầu che mặt của Nam Tương Mỹ bên kia. Nhìn thấy những
giọt mưa phù rơi lên trên hai gò má tú lệ của nàng giống hệt như những
thủy châu đang lăn nhẹ trên những cánh hoa sen hồng nhạt vậy. Trái tim
hắn hơi đập nhanh một chút, theo bản năng muốn từ trong cái túi áo trên
bộ quân phục của mình, lấy ra chiếc khăn tay bằng lụa tơ tằm, thay cô
thiếu nữ lau đi những giọt thủy châu trên mặt cô ta. Nhưng mà đại não
của hắn rất nhanh đã thanh tỉnh lại, vừa đúng lúc ngăn cản động tác móc
khăn của chính mình, bởi vì cái khăn tay bằng lụa tơ tằm kia chính là
của Giản Thủy Nhi tặng, trên đó vẫn còn khắc tên của nàng ta…
- Trời hình như mưa lớn lên thì phải…
Hứa Nhạc đưa tay lau đi những giọt nước mưa trên mặt mình, nhìn sang cô thiếu nữ đứng bên cạnh mình, mang theo giọng điệu thân thiết nói:
- Chúng ta trở về đi.
- Em cũng sẽ trở về nhà liền bây giờ.
Thanh âm của Nam Tương Mỹ hơi có chút mất mác, nhẹ giọng nói:
- Về sau cũng không cần cái loại xảo ngộ giả vờ, thực chất là an bày
trước như thế này nữa. Nếu như anh đồng ý, cho em hẹn trước một ngày nào đó cùng ăn cơm, tâm sự một chút, có thể hay không?
Hứa Nhạc tiếp tục đưa tay lên vuốt vuốt liên tục mái tóc ẩm ướt, mặc dù
không u buồn nhưng lại giống như đang khóc lóc trên đầu của nó, buồn
phiền suốt nửa ngày sau, nói:
- Đương nhiên là có thể, chúng ta lưu lại điện thoại của nhau đi.
Nam Tương Mỹ vô cùng kinh hỉ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tú lệ, những giọt mưa trong suốt, sáng trong giống hệt như những viên trân châu vậy, toàn bộ cũng đều thể hiện rõ ràng bốn chữ ‘vui vẻ nhảy nhót’. Cô nàng
rất nhanh đọc ra một dãy số điện thoại của chính mình, sau đó mới cúi
đầu, hơi chút xấu hổ, nói:
- Em đã có số điện thoại của anh rồi, chính là lấy từ chỗ của… Lợi Lão Thất…
Sau khi học xong giọng điệu của Hứa Nhạc nói ra ba chữ ‘Lợi Lão Thất’
này, Nam Tương Mỹ nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có chút ý tứ không tốt chút
nào, càng cúi đầu sâu xuống, thì thào nói:
- Có lẽ anh
sẽ nghĩ thấy em có chút thất thố… Chẳng qua là… bình thường em cũng
không có giống như vậy đâu. Không biết vì cái gì, mỗi thời điểm khi giáp mặt nói chuyện với anh, em cũng đều cảm thấy khẩn trương vô cùng.
Hứa Nhạc rất muốn nói với cô nàng, đây chính là mỗi lần chúng ta giáp
mặt gặp nhau, cô cũng đều lấy một loại dũng khí khó có thể tưởng tượng
ra được để cố gắng thể hiện một loại tình cảm nào đó, hoàn toàn không có để ý số lần gặp mặt giữa cô và tôi gặp nhau nhiều ít thế nào. Nhưng mà
những lời này hắn căn bản không nói nên lời. Chỉ là thành thành thật
thật đứng ở trước mặt của nàng, chống đỡ những luồng mưa bụi thổi xuy
phất tới, cất tiếng khô khốc nói:
- Kỳ thật, tôi so với cô, càng khẩn trương hơn rất nhiều.
Bên kia Tinh vực Tả Thiên xa xôi, tại khoảng tọa độ 435.22.89, gần khu
vực thông đạo xoay chuyển không gian, chính là một mảnh vũ trụ to lớn,
tràn đầy những mảnh thiên thạch lớn có nhỏ có dày đặc giống hệt như một
mảnh thủy vực vậy. Tại cái mảnh địa phương bị đám người Đế Quốc xem là
ngân hà thủy vực này, có một khỏa hành tinh vô cùng lớn. Không có bất
luận kẻ nào có có thể ở tại khỏa tinh cầu có trọng lực lớn gấp mấy chục
lần những hành tinh bình thường này mà sinh tồn được cả. Nhưng mà ở
phiến tinh vực mặt trái của khỏa hành tinh âm u khổng lồ này, cất giấu
một khỏa vệ tinh vĩnh viễn làm bạn với khỏa tinh cầu khổng lồ kia. Mấy
ngàn năm nay, có vô số những Hạm đội Đế Quốc đã trầm mặc mượn dùng sự
yểm trợ của cái hành tinh khổng lồ này, lặng lẽ không một tiếng động di
chuyển ra vào.
Bởi vì nơi này, chính là căn cứ cấp bậc I thuộc loại quan trọng nhất, ẩn mật nhất bên ngoài chủ tinh của Quân đội Đế Quốc.
Bên trong một góc sáng sủa của khu căn cứ này, hai gã binh lính bảo
dưỡng dáng người nhỏ gầy của Đế Quốc, đang trầm mặc thao tác Robot, từ
bên trong chiếc Chiến hạm loại nhỏ mà vận chuyển các loại thiết bị. Một
gã binh lính bảo dưỡng trong đó vừa điều khiển con Robot vận chuyển của
hắn, vừa dùng cái loại ngôn ngữ tràn ngập khẩu âm nặng nề của mình,
hướng về phía gã đồng đội bên cạnh mình nói:
- Các đội
ngũ khác ai nấy cũng đều đang làm công tác động viên chuẩn bị diễn tập
ra tiền tuyến… Chúng ta lại ở nơi này, trước khi Chiến hạm chính thức
cất cánh, lại một phen đem mấy trăm tấn trang bị vận chuyển lên xuống
như thế này.
- Binh lính bảo dưỡng cũng chỉ là binh
lính bảo dưỡng. Hoài Thảo Thi à, cho dù là vận khí của cậu có tốt đến
đâu đi nữa, có được cái họ cùng với cái dòng họ vĩ đại nhất toàn bộ Đế
Quốc này, nhưng mà vẫn như cũ không có biện pháp nào thay đổi vận mệnh
của chính mình đâu.
Gã binh lính bảo dưỡng này mang theo vẻ căm giận bất mình, nói:
- Tham gia Quân viễn chinh? Đó quả thật dưới điều kiện tiên quyết là có khả năng ở trong các chi bộ đội chủ lực, gia nhập ra chiến trường.
Chúng ta nếu như có thể ở trên chiến trường gạt hái được một chút quân
công nào đó, có hy vọng thoát ra khỏi thân phận của bình dân bình
thường, trở thành một tiểu quý tộc gì đó… Thế nhưng vấn đề chính là, đã
quá nhiều năm như vậy rồi, rất ít có Quân viễn chinh nào có thể quay trở về cả. Ai dám chấp nhận sự mạo hiểm này cơ chứ?
Hắn đột nhiên hạ thấp thanh âm một chút, mang theo vẻ thần bí vô cùng, nói:
- Đúng rồi, cậu có nghe nói hay không? Gần đây bên trong quan doanh vẫn có lan truyền lời đồn đãi, nghe nói đám vương bát đản Liên Bang bên kia bắt đầu nổi dậy, Quân viễn chinh của chúng ta ở bên kia đã chết rất
thảm trọng. Thậm chí ngay cả lão Tướng quân An Bố Lý… cũng đã tẫn quốc ở bên kia rồi.
Hoài Thảo Thi chỉ là trầm mặc lắng nghe,
cũng không có thể hiện bất cứ cảm xúc cùng với ngôn ngữ gì đáp lại cả.
Hắn dưới sự an bày trực tiếp của Quân Bộ Đế Quốc, lặng lẽ không một
tiếng động gia nhập tiền tuyến, biến thành một gã binh lính bảo dưỡng
cực kỳ bình thường trong bộ đội viễn chinh. Nhưng mà thật sự cũng không
có nghĩa là bản thân hắn cũng có đủ sự nhẫn nại cùng với khoan dung.
Trong những lúc cùng với những dân chúng dưới hạ tầng bên trong bộ đội
tiến hành nghị luận về đại sự của Đế Quốc, mãi cho đến khi nghe được ba
chữ ‘An Bố Lý’, trên mặt hắn mới lần đầu tiên hiện ra chút cảm xúc gì
đó, cặp mắt khẽ nheo lại thành một đường.
Khoảng hơn ba giờ sau đó, Quận vương Tạp Đốn của Đế Quốc tự mình chỉ huy một lần diễn tập quân đội. Dưới tình huống không có bất cứ quan sát viên cùng với hệ thống truyền thông đưa tin nào cả, ở trong khu căn cứ quân sự bí ẩn vô
cùng này bắt đầu. Về trận diễn tập này, các thành viên của Cơ quan Tình
báo Hoàng gia Đế Quốc giấu bên trong quân đội, kích động mà âm lãnh
hướng về phía thượng cấp phát đi một bản báo cao tuyệt mật, lại không
nhận được bất cứ hồi âm gì cả. Còn về phần đám quan sát viên Quân bộ
phẫn nộ mờ mịt không biết chút gì kia, tức thì bị một Hạm đội trực tiếp
giam lỏng, mãi cho đến khi bọn họ biết được chân tướng.
Hơn mười chiến Chiến thuyền Dạ Lang, theo kiểu loại hình chiến hạm hạng nhẹ chậm rãi bay lên không trung, đuổi theo chiếc mẫu hạm màu đen khổng lồ giống hệt như một đầu quái thú, với chiều dài toàn thân đến hơn mười bảy km, hướng về phía sao trời mà xuất phát. Dưới bóng râm che khuất
của cái hành tinh khổng lồ kia, đám chiến hạm gần như che lấp toàn bộ
ánh sáng mặt trời. Một màn nhìn qua khiến kẻ khác phải cực kỳ rung động
như vậy.
Toàn bộ hạm đội di chuyển cách một tầng khí
quyển loãng của khỏa tinh cầu, mượn dùng sự chênh lệch hấp lực của những khỏa hằng tinh xa xôi cùng với khỏa tinh cầu khổng lồ bên dưới, giống
hệt như những đầu u linh bình thường vậy, thong thả thay đổi phương
hướng, hướng về chỗ sâu trong vũ trụ hắc ám bên trên mà phóng đi.
Nhưng mà ra ngoài sự dự kiến của tất cả các quan binh Đế Quốc, chiếc
mẫu hạm màu đen giống hệt như là một đầu quái thú kia, sau khoảng thời
gian hơn mười bảy giờ đồng hồ chuẩn thời gian Đế Quốc sau đó, đã thoát
ly ra khỏi Hạm đội, dừng hẳn lại ở ngay trên chỗ tinh vực tiến nhập vào
trong Hành lang Gia Lý, giống hệt như là một vị phụ thân khổng lồ, im
lặng mà hiền lành ngắm nhìn theo toàn bộ chi hạm đội kia rời đi, giống
như đưa tiễn những đứa con lên đường đi xa vậy.
Tất cả
những binh lính bên trong Hạm đội Đế Quốc, trên từ Tướng quân xuống cho
đến những binh lính cấp thấp nhất, ai nấy cũng đều ngửi được một tia
hương vị không giống với bình thường.
Chi Hạm đội này
của bọn họ, trên danh nghĩa chính là lâm thời mà tổ kiến lên, trên thực
tế cũng đã tiếp nhận công tác huấn luyện đặc thù trong thời gian hai năm trời. Bên trong Hạm đội toàn bộ đều là những Chiến hạm hạng nhẹ cả. Hơn nữa những chiếc Chiến hạm này cũng đều đã tiếp nhận những công tác cải
tổ trên diện rộng bên trong khu căn cứ. Ngoại trừ những thiết bị động cơ siêu tốc quan trọng không thể thay thế cùng với những thiết bị ngụy
trang ra, Chiến hạm cũng đều đã tháo dỡ toàn bộ những trang bị phòng hộ, tận hết khả năng tập trung năng lượng cùng với vị trí không gian lưu
lại cho những hệ thống vũ khí sắc bén đến cực điểm thuộc loại tiên tiến
nhất Đế Quốc.
Bên trong những chiếc Chiến hạm tân trang cực đoan đến cực điểm này, trước khi bắt đầu xuất phát, tất cả những hệ thống liên lạc qua lại cùng với ra bên ngoài toàn bộ mạnh mẽ cắt đứt
hoàn toàn. Tất cả bên trong Hạm đội mãi cũng bị vây trong trạng thái mịt mờ thông tin như thế này, cũng không có biện pháp liên hệ với căn cứ
hoặc là Quân khu. Nói không chừng, thậm chí ngay cả bên phía Quân Bộ Đế
Quốc hiện tại cũng không biết cái chi Hạm đội cỡ trung không chút bắt
mắt này đã biến mất ở phương nào…
Đủ các loại suy đoán
cùng với nghi hoặc khiến cho biểu tình thoải mái cùng với tùy tiện trên
mặt đám quan binh đã bị vẻ cẩn thận cùng với nghi ngờ thay thế. Bọn họ
mơ hồ có thể đoán ra được, đây khẳng định cũng không phải là một lần
diễn tập bình thường. Chẳng lẽ nói rằng, cái vị Quận vương Tạp Đốn, tính tình cường hãn táo bạo, giết người như ma kia, đúng như những lời đồn
đãi trước giờ, trong lòng có loại ý tưởng đại nghịch bất đạo, phát binh
tạo phản hay sao? Nhưng mà chỉ bằng mấy chiếc Chiến hạm hạng nhẹ như thế này, thì có năng lực làm được cái gì cơ chứ?
Đáp án
của hết thảy tất cả những chuyện này, ở ba ngày sau đó đã nhận được đáp
án. Vị Quận vương Tạp Đốn, ai nấy cũng đều nghĩ rằng lúc này đang ở
trong chiếc Chiến thuyền mẫu hạm màu đen khổng lồ kia, thì lại ngoài dự
kiến của tất cả mọi người, bất ngờ xuất hiện trong hệ thống liên lạc của Hạm đội.
- Lần này, chính là lần hành động quân sự quan trọng nhất kể từ khi Đế Quốc chúng ta lập quốc cho đến nay…
Trên màn hình của hệ thống liên lạc, vị đại lão Đế Quốc thần tình dữ
tợn lạnh lùng kia, hướng về phía mọi người bên trong Hạm đội, đi chấp
hành lần nhiệm vụ quân sự bí mật này, lạnh giọng nói:
- Chúng ta, chuẩn bị được ghi danh vào sử sách!