- Ngày hôm nay Hứa Nhạc mang theo đám bộ đội của hắn, ở giữa ban ngày
ban mặt mạnh mẽ quyết đoán làm ra một loại chuyện tình như thế này,
chính là muốn cảnh cáo đám lão nhân có thói quen trốn tránh bên trong
bóng râm mà khống chế hết thảy mọi thứ bên trong Liên Bang rằng: không
được chọc đến ta!
- Cái loại bày tỏ thái độ này có lẽ
không có bất cứ hương vị gì cả. Nhưng mà súng ống cùng với thực lực bản
thân mới chính là lực lượng thật sự. Hiện tại tên gia hỏa này ít nhất có thể bất cứ lúc nào cũng lôi ra hai cái Doanh đoàn. Những người bên
trong hai cái Doanh đoàn này cũng đều là những kẻ tử trung cả. Cái loại
tử trung này ai nấy cũng đều hoàn toàn có thể vì hắn mà vi phạm kỷ luật
quân đội cùng với pháp luật Liên Bang. Hơn nữa, hắn cho tới bây giờ vẫn
còn một con bài chưa có lật, vẫn chưa phô bày ra ngoài… Đổi lại là bản
thân tôi năm xưa, có lẽ cũng sẽ thử điên cuồng một trận giống như hắn
vậy.
Lâm Bán Sơn từ trong chiếc áo khoác màu xám của
mình lấy ra một điếu thuốc lá đặc chế dài hơn bình thường, bật lửa châm, hút mạnh một ngụm, lạnh nhạt cười nói:
- Năm xưa chúng ta trên chiếu tàu hỏa cao tốc Cao Thiết giữa đường xuống xe, đã từng
đánh giá hắn là một gã thanh niên tuổi trẻ nhưng rất điên cuồng. Hôm nay xem ra, bản thân hắn rốt cuộc cũng đã có một chút cái loại hương vị của người bình thường, một chút nho nhỏ mà vô cùng lông bông. Chỉ là không
biết lòng tin tưởng của sự lông bông đó của hắn là phát ra từ cái gì mà
thôi?
Nếu như chỉ dùng trí tuệ để mà hình dung cái gã
nam nhân Lâm Bán Sơn này, có lẽ là hơi có vẻ quá mức tầm thường, quá mức nhỏ bé.
Tất cả mọi người bên trong Liên Bang này, cũng chỉ có thể nhìn thấy được sức chiến đấu của Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội 7 là vô cùng lợi hại, sự yêu thích cùng với tính nhiệt của Tổng Thống
tiên sinh đối với hắn, giữa vị lão nhân gia của Phí Thành cùng với hắn
có một tia quan hệ bí ẩn cùng với mơ hồ nào đó… Nhưng mà không có bất cứ người nào có thể giống như là Lâm Bán Sơn vậy, chỉ từ một sự kiện ám
sát tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm cùng với những chi tiết của các sự kiện khác, đã dần dần chạm đến được vấn đề quan trọng nhất.
Người này năm xưa đã vô cùng dứt khoát buông tha cái thân phận người
thừa kế của một gia tộc thế gia trong Thất Đại Gia Tộc, kiêu ngạo cùng
với vô cùng tự tin bội xuất khỏi gia môn, cùng với các bậc cha chú bên
trong gia tộc ân đoạn nghĩa tuyệt. Dựa vào hai bàn tay trắng của chính
mình ở dưới tầng chót của xã hội Liên Bang bắt đầu dốc sức phấn đấu.
Trải qua một thời gian dài lăn lộn, khí độ, ánh mắt trí tuệ mà gia tộc
thế gia giáo dục đi ra, hơn nữa loại bản năng sinh tồn của dã thú mà
nhiều năm trong kiếp sống lăn lộn chốn sinh tử tạo ra, khiến cho hắn có
thể rất dễ dàng ngửi ra được một tia mùi vị nguy hiểm nhất.
Đó cũng chính là một phần tử khiến cho Hứa Nhạc có gan trở nên hết sức lông bông như thế.
Chính là bất luận hắn có lối suy nghĩ sắc bén kinh diễm mạnh mẽ đến như thế nào đi chăng nữa, cũng không có biện pháp chân chính phán đoán ra
được tận cùng của sự thật phía sau. Chính là bởi vì cái bộ phận kia đã
sớm vượt ra khỏi khả năng suy nghĩ, sự tưởng tượng của một người bình
thường rồi, bản thân nó lại mang trên mình một loại hơi thở vô cùng thần bí, cho nên hắn cũng chỉ có thể mang theo một sự nghiêm túc vô cùng, đi cảnh báo chính mình cùng với phụ thân, cùng với có ý muốn cảnh cáo các
đại nhân vật có ý đồ muốn đối phó với Hứa Nhạc kia… Còn về phần những
người có có thật sự tiếp thụ lời cảnh cáo đó hay không, cũng không nằm
trong phạm vi mà hắn có thể khống chế.
Có thể cùng với
cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang quyền lực kia cùng nhau trao đổi,
làm bạn, bản thân lại có được quyền hạn bảo vệ thuộc danh sách bảo mật
cấp độ I. Đây mới chính là tiền vốn lớn nhất của Hứa Nhạc. Cái tiền vốn
này hoàn toàn vượt xa loại lực lượng thần bí bên trong thân thể của hắn, so với sự chú ý của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với Quân Thần
Lý Thất Phu đứng phía sau lưng của hắn lại càng thêm cường hãn, mạnh mẽ
hơn rất nhiều.
Đúng là bởi vì có loại quyền lực này cho phép, cho nên hắn mới dám chính diện đối mặt khiêu chiến với quyền uy
của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Các đại gia tộc ngàn đời này cho dù có
lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể giấu ở bên trong những bóng đêm của lịch sử mà ý đồ ảnh hưởng đến tiến trình phát triển của
nhân loại. Mà còn hắn thì lại nhờ cậy vào cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang của Cục Hiến Chương kia, ở trên một phương diện ý nghĩa nào đó mà
nói, thì bản thân chính là một phần tử của lịch sử nhân loại rồi.
Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, thẩm thấu vào bên trong tất cả các giai
tầng của Liên Bang, có được lực lượng vô hạn cùng với cất chứa vô cùng
vô tận, đối với bất cứ kẻ nào mà nói, thì cũng đều là một sự tồn tại vô
cùng cường đại. Nhưng mà mấy cái gia tộc này nếu như hiện tại muốn nhằm
vào Hứa Nhạc khởi xướng bất cứ hành động nào đó, cho dù những cái hành
động này có được che giấu bí ẩn đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào có khả năng đào thoát khỏi sự theo dõi không chỗ nào không
có của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cả. Hứa Nhạc cùng với đám
thuộc hạ vĩ đại kia của hắn, sẽ có được khoảng thời gian vô cùng đầy đủ, đi hoạch định ra những kế hoạch chính xác nhân, thậm chí là có thể sử
dụng cả cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia nữa, phân tích ra những
kế hoạch, phản kích đối phương, gây cho đối phương sự đả kích lớn nhất.
Thất Đại Gia Tộc Liên Bang ở trong mắt những người bình thường đều là
những tồn tại thần bí mà vô cùng khủng bố. Thế nhưng đối với hắn mà nói, bọn họ cũng chỉ là vô số những cái quang điểm, được đánh dấu mã số công dân vô cùng rõ ràng, hoàn toàn nằm trong đồng tử cặp mắt của hắn mà
thôi. Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể biết được rõ ràng mỗi một mệnh
lệnh mà vị Gia chủ Lâm Gia kia vừa mới phát ra, có thể đem tất cả những
cơ sở ngầm mà những gia tộc này gài vào bên trong Chính phủ Liên Bang
toàn bộ đào bới ra hết. Hắn có thể thoải mái điều tra ra được bí mật của cái ghế dựa màu đen quen thuộc mà cái vị lão nhân của Lợi Gia từ trước
đến giờ vẫn chưa từng rời người kia là cái gì. Hắn thậm chí có thể nhìn
trộm toàn bộ tất cả mọi nơi bên trong phân nửa phiến vũ trụ này, ví dụ
như là tiến vào trong trang viên của Nam Tương Gia, xem xem cái vị Nam
Tương tiểu thư kia đang làm cái gì…
Đương nhiên, Đệ
Nhất Hiến Chương đối với quyền cá nhân của mỗi một công dân cũng đều có
sự bảo hộ tuyệt đối. Tất nhiên nó cũng sẽ hướng về phía những cái yêu
cầu này của Hứa Nhạc mà mang đến những sự bất tiện nhàm chán nào đó, ví
dụ như là đòi hỏi quyền hạn này nọ chẳng hạn… Ít nhất cái mảnh trí tuệ
khổng lồ giấu bên dưới lòng đất Cục Hiến Chương của bản địa Liên Bang
kia, cũng thường xuyên làm ra rất nhiều thứ mà nó tự cho rằng là sự phản ứng về mặt lý niệm khi trình tự xúc động…
Hứa Nhạc
thật sự cũng không muốn đem chính mình biến thành một sự tồn tại vô cùng khủng bố như thế. Hắn cũng không có cách nào có thói quen xem bản thân
mình giống như là một vị thần linh đứng bên trên tất cả các chúng sinh
thế gian, quan sát hết thảy những sự tốt đẹp cùng với xấu xa nhất của
hàng tỷ công dân trong vũ trụ. Chỉ là, một khi chính bản thân mình cùng
với những người ở xung quanh mình bị lâm vào uy hiếp, hắn sẽ tuyệt đối
không ngại vận dụng cái đại sát khí này.
Ngày thứ ba
sau khi buổi điển lễ trao Giải thưởng Tinh Vân kết thúc, bên trong Liên
Bang, bộ phim phóng sự truyền hình ‘Tiểu đội 7’ cùng với những bộ phim
đoạt giải khác không ngừng được tiến hành phát đi chiếu lại khắp các
kênh Đài truyền hình Liên Bang. Mà Lâm Gia, gánh chịu một lần nhục nhã
từ trước đến giờ chưa từng có, thì lại rõ ràng đang lâm vào do dự.
Hứa Nhạc cùng với đám đội viên của Tiểu đội 7 sau khi âm thầm lặng lẽ
rời khỏi trang viên Biệt Hữu Giang Sơn, cũng không có nghênh đón bất cứ
hành động điều tra gì của bên phía Chính phủ Liên Bang, cũng không có
bất cứ hành động thanh trừng trả thù mênh mông cuồn cuộn gì từ các thế
lực khác. Chỉ là trong chỗ mơ hồ, tựa hồ như là có một cỗ phong lôi nào
đó đang lặng lẽ súc tích mạnh mẽ trên bầu khí quyển của khỏa tinh cầu
này mà thôi, chẳng biết đến khi nào sẽ lấy thế lôi đình vạn quân đổ ập
xuống, ầm ầm nổ vang, hay là cuối cùng sẽ lặng lẽ không một tiếng động
tiêu tán đi.
Bầu không khí cuồng hoan náo nhiệt của đám dân chúng bình thường cùng với bầu không khí vô cùng khẩn trương trong
thượng tầng xã hội mà cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy
qua, đã hình thành hai thế cục đối chiếu hoàn toàn rõ ràng với nhau.
Sáng sớm ngày hôm đó, khoảng sáu giờ đồng hồ, vị lão nhân gia mặc bộ
quần áo kiểu cổ xưa bên bờ hồ Phí Thành, dựa theo thói quen hơn mười năm nay của mình, tay cầm lấy một cây cần câu làm bằng loại lục trúc chắc
chắn, ngồi lên trên mảnh cự thạch quen thuộc ven bên bờ hồ, bắt đầu trầm mặc câu cá, hoặc là đang ngẫm nghĩ gì đó, hoặc là nói đang tĩnh dưỡng
những sự mỏi mệt đã tích lũy sau những tràng phong vân trên chiến trường hơn mười năm trước đây.
Con trai của ông ta, Tướng
quân Lý Tại Đạo, Viện trưởng Học viện Quân sự I của Quân đội Liên Bang,
mang theo vẻ mặt vội vàng từ bên phía Đặc khu Thủ Đô chạy bề. Khí độ
bình tĩnh, nho nhã, trầm mặc của hắn thường ngày, lúc này đã sớm bị sự
sầu lo thay thế.
Sau khi hai cha con quyền lực cực cao trong
giới Quân đội Liên Bang này tiến hành một hồi nói chuyện ngắn gọn mà
không có bất luận kẻ nào có thể biết được nội dung, Lý Tại Đạo quay trở
lại tòa nhà chính, gọi đi một cú điện thoại quan trọng.
Vào tám giờ sáng ngày hôm đó, trong tòa Dinh thự Tổng Thống màu trắng,
tọa lạc cách quảng trường Hiến Chương một cánh rừng rậm, bắt đầu những
công tác bận rộn mỗi một ngày làm việc của mình. Vô số các công văn điện tử đến từ khắp các khu hành chính khắp nơi trong Liên Bang, các nhân
viên cao cấp cũng đều đã tụ tập lại, chờ đợi lời mời dự họp Hội nghị
Liên tịch, cùng với chờ đợi Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiến hành xét duyệt
cùng với ký tên các văn kiện quan trọng.
Đám quan viên
sự vụ sắc mặt ai nấy cũng đều vô cùng nghiêm nghị, tiến hành bàn bạc.
Nội dung đàm phán cũng đều là về cái dự luật quan trọng nào đó mà mười
hai ngày sau bên phía Nghị Viện sẽ tiến hành bàn bạc. Bọn họ sẽ tiến
hành suy tính xác xuất thông qua lần cuối cùng, xác nhận đám Nghị viên
từng trải của Nghị Viện, các nhân viên bên Dinh thự Tổng Thống, thậm chí là Tổng Thống tiên sinh nữa, đều đã tự mình gọi điện thoại, hoặc là đã
giáp mặt nói chuyện trực tiếp với nhau, đã đạt được một sự chuyển biến
nào đó về mặt thái độ của đối phương.
Vào lúc này, cái
vị Chủ nhiệm Bố Lâm, vốn dĩ là phải ở trong phòng họp, thì lại ra ngoài
dự kiến của mọi người, đã một mình rời khỏi tòa nhà biệt thự. Hắn lúc
này đang ở bên dưới tàng cây của một gốc cây hoài kim bên ngoài sân,
nghe những con chim đang ca hát líu lo trên đỉnh đầy, biểu tình vô cùng
trầm trọng, bấm số điện thoại gọi về phía hậu sơn của núi Mạc Sầu, hướng về phía vị phu nhân kia mà truyền đạt ý kiến của bên phía Phí Thành
cùng với của Tổng Thống tiên sinh.
Thai phu nhân đối
với chuyện tình lần này cũng không có phát biểu ý kiến gì đặc biệt, chỉ
là sau khi tiến hành một bữa cơm trưa tự chuẩn bị, Trầm đại thư ký sau
khi đạt được sự đồng ý của bà ta, hướng về phía trang viên bản bộ của
Thiết Toán Lợi Gia, gọi một cú điện thoại.
Cũng không
biết là cái vị lão nhân chưởng quản tài chính Liên Bang, thích đội trên
đầu cái mũ quả dưa tròn, thói quen ngồi trên một cái ghế nằm quen thuộc
kia, dùng cái đầu già nua mà giảo hoạt, hoặc nói là sự trí tuệ tràn
ngập, ở trong lòng tiến hành một hồi suy tính như thế nào. Mọi người chỉ biết là, vị lão nhân Lợi Duyến Cung kia, trước khi tiến hành bữa ăn
tối, liền gọi một cú điện thoại đến trang viên của Lâm Gia.
Sau khi gọi xong cú điện thoại mã hóa này xong, vị lão nhân Lợi Duyến
Cung chậm rãi mà nhếc lên cặp môi già nua của mình, hướng về phía Lợi Tu Trúc, vốn luôn im lặng đứng bên cạnh ông ta, mang theo chút cảm khái,
nói:
- Trước kia ta cũng đã từng nói qua với con rồi…
Bên trong Liên Bang cũng đã từng giáp mặc, cười nhạo cái mũ quả dưa tròn trên đầu này của ta. Không thể nào tưởng tượng ra được, hiện tại bên
trong Liên Bang này, lại vừa có thêm một tên tiểu tử tên gọi Hứa Nhạc
này nữa. Nhìn theo thái độ của phu nhân cùng với bên phía Phí Thành bên
kia, cùng với những chuyện tình biến hóa trong mấy năm gần đây, ta quả
thật có chút tò mò, không biết giữa Hứa Nhạc cùng với cái tên gia hỏa
lúc trước kia, đến tột cùng là có mối quan hệ như thế nào đây?
Lợi Tu Trúc sắc mặt vô cùng bình tĩnh, thế nhưng ở sâu bên trong nội
tâm thì lại là một mảnh khiếp sợ không nói nên lời. Hắn cũng không rõ
phụ thân mình vì nguyên nhân gì lại khuyên bên phía Lâm Gia phải buông
tay như vậy. Nhưng mà chuyện tình này khẳng định cũng không phải là bởi
vì bên phía Phí Thành, Dinh thự Tổng Thống cùng với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, ba phương kia. Mà hẳn là một vài cái nguyên hân gì đó mà hắn
không biết rõ ràng. Chỉ là lúc này nghe được đáp án mà phụ thân vừa đưa
ra, khiến cho sự khiếp sợ trong lòng của hắn cũng không có hạ thấp
xuống, ngược lại càng thêm mãnh liệt hơn rất nhiều.
Bên trong Liên Bang cư nhiên có người dám có can đảm ở trước mặt mà cười
nhạo cái mũ quả dưa thần thánh không thể nào xâm phạm của phụ thân hay
sao? Hắn đã từng nghe qua phụ thân kể lại đoạn chuyện xưa này rồi, nhưng mà hắn lại vẫn chưa bao giờ chịu tin tưởng rằng chuyện đó là sự thật.
Hơn nữa… Người đó cùng với tên gia hỏa kia có quan hệ à?
- Lâm Bán Sơn đã từng một lần bội xuất gia môn, gã bà con xa Lâm Viễn
Hồ kia cũng đã chết rồi… Lâm Gia ngoại trừ vị lão gia hỏa kia ra, thật
sự cũng không còn nhân vật nào xuất sắc nữa. Không ngờ ngay cả chuyện
tình này cũng không có nhìn rõ ràng. Bản thân ta thì còn muốn khen ngợi
con một chút, trong sự kiện lần này, biểu hiện của con tốt lắm. Hãy vĩnh viễn nhớ kỹ một điều: Chúng ta là thương nhân, cũng không phải là sát
thủ. Điều này, cái thằng em thứ bảy của con ngay từ đầu đã hiểu rất rõ
ràng rồi. Con cứ việc theo nó mà học tập một chút.
- Con hiểu rồi!
Lợi Tu Trúc ngữ khí không một chút oán giận trả lời.
- Trên cái thế giới này có lẽ còn có một chút chuyện xưa nào đó, cũng
có một chút bí mật. Nhưng mà chúng ta cũng không nhất thiết phải mạo
hiểm mà đi tìm hiểu xác minh làm gì. Biết những thứ này, như vậy là đủ
lắm rồi. Biết nhiều một chút, có đôi khi chính là một loại tiền vốn.
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung mỉm cười nhàn nhạt, nói:
- Nhưng mà nếu như con để cho người khác biết được rằng con biết nhiều, thì nhất định là sẽ có tai họa sát thân ập xuống đầu con.
Chỉ là đơn giản mấy cú điện thoại, kỳ thật cũng không đơn giản chút
nào. Bắt đầu từ buổi sáng thả câu bên bờ hồ, cho đến bữa cơm trưa bên
cạnh bức tranh giang sơn, cho đến bữa cơm tối, đám đại nhân vật nắm giữ
trong tay vô số quyền lực của Liên Bang, đã vì một sự kiện nào đó đột
nhiên phát sinh, đã mất cả một ngày trời thời gian, dùng để tính toán,
căn nhắc cùng với ra quyết định.
Có lẽ là bởi vì sự bày tỏ thái độ hoặc là khuyên bảo của các phương diện các nơi, khiến cho
Lâm Gia, một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đã cảm nhận thấy một cỗ
áp lực rất nhiều năm qua không có xuất hiện qua. Có lẽ là do Lâm Bán
Sơn, cái gã đệ tử xuất sắc đã từng phá cửa mà ra, đứng ở bên ngoài gia
môn, thế nhưng lực lượng của lời nói lại càng ngày càng cường đại hơn
nhiều, đã đích thân nghiêm khắc cảnh cáo, khiến cho các trưởng bối bên
trong Lâm Gia, sau khi trải qua một lúc suy tính thiệt hơn cẩn thận,
cuối cùng cũng đã làm ra một quyết định gì đó. Tóm lại, một hồi xung đột khiến cho chấn động toàn bộ xã hội thượng tầng Liên Bang này, đã không
một tiếng động vô thanh vô tức tiêu tán đi không còn thấy đâu nữa.
Có một chuyện tình mà không ai biết được, vào đêm hôm đó, cùng ngày với việc Lâm Gia làm ra quyết định dừng tay, có một cú điện thoại tuyệt mật đến từ phía Cục Hiến Chương, đã trực tiếp xâm nhập vào bên trong hệ
thống liên lạc cá nhân trong thư phòng của Lâm Gia.
Vị
Cục trưởng Cục Hiến Chương, từ trước đến nay cũng rất ít khi cùng với
các nhân vật chính trị Liên Bang hoặc là các vị lĩnh tụ các thế gia ngàn đời trong Liên Bang, ở bên trong cú điện thoại kia cũng không có nói
quá nhiều nội dung gì cả. Ông ta chỉ là ôn hòa mà nhắc nhở đối phương,
có rất nhiều sự tình gì đó một khi đã bắt đầu, thì liền cũng phải được
duy trì tiếp tục. Mà Cục Hiến Chương từ trước đến giờ chưa bao giờ can
thiệp vào các sự vụ cụ thể bên trong xã hội Liên Bang, có lẽ sẽ bởi vì
một vài vấn đề trình tự bất đắc dĩ nào đó, sẽ phải ra mặt làm ra một ít
hành động…
Trong một ngày cảnh xuân nắng chiếu rực rỡ,
Hứa Nhạc, nhân vật chính trong sự kiện ám sát kia, sau khi đã bộc phát
ra một hồi oán khí tích tụ đã lâu, lúc này đã bình tĩnh nhìn về phía
dòng suối một màu trắng bàng bạc bên ngoài cửa sổ xa xa, lộ ra một tia
mỉm cười vô cùng khoái trá.
Hắn biết rất rõ ràng, ở
phía sau lưng một mảnh cảnh trí bình bình thản thản vô cùng xinh đẹp thế này, khẳng định là cất dấu vô số những tràng đấu trí đấu lực của các
thế lực chính trị. Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý chút nào đến chuyện này. Lâm Đấu Hải đã bị giam lỏng tại tinh cầu S3. Chung Nhị Lang ở Đại
khu Tây Lâm bên kia, phỏng chừng cũng rất khó có thể rời ra khỏi Tinh
cầu vệ tinh II . Còn Nam Minh Tú, đứa con không nên thân của vị Lãnh tụ
Nam Thủy của Phiến quân kia, đại khái cũng chỉ có thể độ nhật qua ngày
một cách gian khổ tại Thanh Long Sơn mà thôi. Còn bản thân hắn hiện tại, có thể nhìn thấy một tràng cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ như thế này, như
vậy cũng đã đủ lắm rồi.
Trong chiếc điện thoại đã được
đẩy ra khỏi lỗ tai của hắn một khoảng xa xa, không ngừng vang lên thanh
âm lên án mạnh mẽ vô cùng tức giận. Hứa Nhạc cũng vô cùng thành khẩn mà
nghiêm túc trả lời. Sau đó nghe được thanh âm của vị đại lão Bộ Quốc
Phòng bên kia đầu dây điện thoại vô cùng nghiêm khắc hỏi:
- Nếu như còn có lần sau nữa, cậu sẽ làm như thế nào đây?
Hứa Nhạc sau một thoáng trầm mặc, cũng là vô cùng nghiêm túc trả lời:
- Tôi sẽ trực tiếp ra tay giết hắn luôn.
Trâu Bộ trưởng cũng trầm mặc một lúc sau, chậm rãi nói:
- Tôi coi như là chưa nghe qua những lời này.
Hứa Nhạc bật cười một tiếng, nhìn về phía đối diện bàn ăn, Trâu Úc lúc
này đang hưởng thụ mỹ thực của Lâm Viên bên đó. Hắn liếc nhìn, nói:
- Tôi hiện tại mới dần dần phát hiện ra một điều, tính cách của cô cùng với Bộ trưởng, thật sự là rất giống nhau.