Gian Khách

Quyển 3 - Chương 237: Không nên trêu chọc hắn

Nằm tại khu vực phía Tây Bắc của tinh vực, tại tinh cầu S3, những bông

tuyết trắng không ngừng tung bay trong luồng không khí giá lạnh. Hệ

thống tiêu trừ tuyết động bằng nhiệt độ cao khổng lồ gắn xung quanh

những bức tường kép của một tòa kiến trúc rộng lớn, lúc này đang hoạt

động hết công suất, phát ra tiếng phong minh trầm thấp. Những bông tuyết rơi trên lớp kính thủy tinh bên ngoài, bởi vì đụng phải nhiệt độ cao,

biến thành những giọt sương chảy xuống, hóa thành những đường chảy, nhìn qua giống hệt như là những đường cong của một bức tranh trừu tượng…

Lâm Bán Sơn lúc này đang đứng quay mặt ra bên ngoài cửa sổ, hai tay

chắp lại sau lưng, cặp vai gầy yếu bằng phảng hiện ra vài tia hương vị

bất ngờ. Bộ áo khoác màu xám bình thường rất khi nào biến mất trên thân

của gã nam nhân này, liền giống như là bầu trời đầy tuyết ở bên ngoài

căn phòng kia vậy.

- Bài phát biểu trao giải tại buổi

trao Giải thưởng Tinh Vân cho bộ phim truyền hình xuất sắc nhất ngày hôm qua kia, nghe nói là do lão Bob viết… Tôi từ trước đến giờ vẫn luôn

thật thưởng thức cái vị Chủ biên tiên sinh này. Bài phát biểu trao giải

đó viết thật sự rất tốt, rất giống như cậu.

Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hoặc nói chính xác hơn là nhìn về phía những luồng

nước đang chậm rãi từ trên xuống bên ngoài lớp cửa kính kia, cũng không

có quay đầu nhìn lại, thanh âm vân không ngừng quanh quẩn bên trong căn

phòng, sau đó thông qua chiếc điện thoại bàn đang nằm trên một cái bàn

làm việc bằng loại gỗ hắc mộc trong phòng, truyền đi về phía một khỏa

tinh cầu khác ở phương xa bên kia.

- Bài phát biểu trao giải đó viết rất giống tính cách của cậu. Trên cái thế giới này, những

người điên cuồng giống như cậu vậy thật sự là không ít. Nhưng mà đa phần vẫn đều là những đám kẻ điên vô năng, cũng chỉ dám đối với những kẻ yếu hơn mình, tỷ như là những đứa bé hoặc là những nữ nhân mà xuống tay.

Bởi vì cái loại thủ đoạn dùng để phát tiết sự phẫn bộ hoặc là tìm kiếm

sự cân bằng về tâm lúc của mình như thế này, có thể an toàn hơn rất

nhiều, hơn nữa lại càng dễ dàng đạt được thành công hơn một chút.

- Nhưng mà thật sự hiếm có người nào giống như là cậu vậy, dám trực

tiếp đối mặt giáng một cái tát thẳng vào mặt của Lâm Gia, khiến cho tất

cả mọi người cảm thấy kinh ngạc không cùn, hơn nữa nhục nhã không thể

chịu nổi.

- Đem cái vinh quang gia tộc mà đám lão nhân

kia coi trọng nhất hoàn toàn dẫm nát ở dưới chân như cậu, cần một sự

dũng khí chân chính cùng với một sự điên cuồng mạnh mẽ. Phải biết rằng

thậm chí là ngay bản thân tôi đi chăng nữa, có đôi khi cũng có một loại

cảm giác kiêng kỵ kỳ quái vô cùng khó hiểu cái đám lão nhân kia. Vì cái

gì mà cái đám quái thú dị dạng mà vô cùng khủng bố như Thất Đại Gia Tộc

Liên Bang này lại có thể ở trong Liên Bang tồn tại kéo dài cùng với phát triển một quãng thời gian lớn đến như thế, thế nhưng cũng không có bởi

vì năng lượng dồn nén quá mức mà tự mình nổ tung?

Trong cặp mắt lúc nào cũng bình tĩnh, trầm ổn của Lâm Bán Sơn chợt toát ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, chậm rãi nói:

- Các lão nhân kia đã rất nhiều năm rồi không có đụng chạm với những

nhân vật điên cuồng mạnh mẽ giống như cậu vậy. Bọn họ đã không có thói

quen cùng giao tiếp với những người giống như cậu vậy, cho nên những thủ đoạn cùng với chuyện tình tiếp theo sau này, là do tôi cùng với cậu đàm phán…

Nói đến đây, cái vị nam nhân đã từng làm rung động toàn vộ Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nói:

- Tuy rằng tôi sớm đã phá cửa mà ra rồi, nhưng mà tôi tin tưởng rằng,

bản thân mình có đủ tư cách làm đại biểu cho các lão nhân để nói chuyện

với cậu.

Cái điện thoại trên chiếc bàn bằng loại gỗ hắc trầm hương to lớn giữa phòng trải qua một thoáng im lặng, sau đó mới

vang lên thanh âm thành khẩn mà vô cùng chân thành của Hứa Nhạc.

- Tôi đã từng nghe nói qua rất nhiều chuyện xưa của anh. Từ chuyện ở

trên những con đường quốc lộ bên cạnh Đặc khu Thủ Đô tiến hành thi đấu

đua xe thế giới ngầm, rồi đến Bách Mộ Đại, rất nhiều chuyện truyền

thuyết. Lần trước ở trên đoàn tàu cao tốc đã từng gặp mặt qua một lần,

anh đã để lại cho tôi một ấn tượng vô cùng sâu đậm. Tôi thậm chí có đôi

khi nghĩ rằng bản thân mình có chút sùng bái anh. Bởi vì anh sống thật

sự rất tiêu sái. Nhưng mà tôi tựa hồ như là mãi vẫn không cách nào làm

một cách tiêu sái giống như anh được.

- Tôi phải nhắc nhở cậu một chút, hiện tại cũng không phải thời gian dùng để nói chuyện phiếm đâu.

Lâm Bán Sơn mỉm cười trả lời:

- Sự kiên nhẫn của các lão nhân kia tuy rằng so với chúng ta thì tốt

hơn một chút, nhưng mà vẫn như cũ là có hạn mà thôi. Nhất là khi đứa

cháu trai bảo bối được hắn yêu chiều nhất bất cứ lúc nào cũng có thể tử

vong.

Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ Đạt Phỉ nằm trên cổ tay phải của mình, nói:

- Tôi lúc này cũng không phải ở Bách Mộ Đại, mà là đang ở tinh cầu S3.

Chỉ là tôi cũng không có khả năng xuất hiện tại hiện trường. Tôi nghĩ,

để tránh cho sự phẫn nộ cùng với điên cuồng của đám lão nhân kia bộc

phát, để tránh cho Liên Bang xuất hiện một hồi nội chiến rầm rầm rộ rộ,

chúng ta nên mau chóng đạt thành hiệp nghị nhất trí đi.

Nghe thấy câu nói đó, trong chiếc điện thoại hiệu Hắc Mã Thủ kia chợt

vang lên thanh âm sạch sẽ lưu loát mà vô cùng chắc chắn của Hứa Nhạc:

- Tôi sẽ thả người!

Nghe thấy cái đáp án đó, cặp mày rậm của Lâm Bán Sơn rốt cuộc cũng khẽ

nhăn lại một chút. Hắn xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía chiếc điện thoại đang nằm trên chiếc bàn gỗ hắc trầm hương kia, có chút không ngờ

nổi sự quyết đoán của đối phương lại đến cực nhanh đến như thế, hơn nữa

lại còn rõ ràng đến như thế.

Lúc này trên một chiếc ghế sô pha đặt tại một góc của căn phòng, có hai người đang ngồi trên đó.

Một người chính là Trương Tiểu Hoa, gã nam nhân có quyền lực lớn nhất

Nam Khoa Châu, cùng với một gã trung niên nhân mặc áo đen, khuôn mặt hơi có chút tái nhợt. Hai người bọn họ sau khi nghe xong câu trả lời của

Hứa Nhạc, cũng nhịn không được khẽ nhíu nhíu mày, toát ra vẻ mặt hơi

chút kinh ngạc.

- Chuyện tình ám sát tại Lạc Nhật Châu kia, đến đây là chấm dứt được rồi.

Hứa Nhạc bên trong điện thoại nói:

- Tôi sẽ thả Lâm Đấu Hải, chính là bởi vì phụ thân của anh đã chính thức xin lỗi, hơn nữa tôi tin tưởng vào anh.

- Nhưng mà, sự tin tưởng này cùng với thân phận truyền kỳ kia của anh

cũng không có bất cứ quan hệ nào cả. Cái án tử kia của Mạch Đức Lâm, mặc kệ là do anh có lòng hay là do vô ý, nhưng mà chung quy là cũng đã từng giúp đỡ tôi không ít. Thân phận thật sự của lão đó chính là do anh đích thân đi đến Bách Mộ Đại truy tầm ra phải không?

- Có

có một chuyện nữa, đó chính là lần trước ở trên toa xe tàu hỏa Cao Thiết ở Cảng Đô, anh đã lên tiếng giải trừ hôn ước giữa Lâm Đấu Hải cùng với

Nam Cung Mỹ tiểu thư… Chuyện đó khiến cho tôi mỗi lần nghĩ đến cũng đều

cảm thấy vô cùng bội phục. Bởi vì chuyện này cùng với ích lợi của anh,

thậm chí là cùng với phong cách làm việc của anh cũng không có chút quan hệ nào cả. Chỉ là nó quan hệ với hạnh phúc của một cô thiếu nữ bình

thường… Bởi vậy… Anh là người tốt!

Nghe được bên kia

đầu dây điện thoại, Hứa Nhạc dùng một loại ngữ khí vô cùng chân thật như thế, nói ra lời đánh giá bản thân mình, Lâm Bán Sơn im lặng không nói

gì một lúc thật lâu.

Gã trung niên nhân áo đen trong

phòng cùng với Trương Tiểu Hoa thì lại là đồng thời ngoác rộng cái miệng của mình ra, biểu tình có chút quái dị, tựa hồ như là muốn cười, nhưng

mà lại ở trước mặt Lâm Bán Sơn thì lại không dám bật cười ra.

Lâm Bán Sơn ngay ở dưới địa phương được Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương

bao phủ khắp nơi như thế kia vẫn như cũ có thể nhẹ nhàng phất ống tay

áo, phá cửa mà ra, cùng với gia tộc đối mặt trừng mắt chơi trò chiến

tranh lạnh. Chỉ bằng hai bàn tay trắng ở giữa ban ngày ban mặc cùng với

trong bóng đêm không ngừng tung hoành xâm phạt, mạnh mẽ phát triển đánh

hạ thành một mảnh giang sơn vững chắc cực kỳ có phong cách như thế.

Hắn tuy rằng có thói quen mặc trên người một bộ áo khoác màu xám nhạt

vô cùng tầm thường, thế nhưng lại một tay đáng tạo ra được một mảnh

giang sơn Lâm Viên nổi tiếng như mây, thậm chí ngay cả vị lão nhân gia

kia của Phí Thành mỗi lần đi đến Đặc khu Thủ Đô cũng đều sẽ lựa chọn nơi đây là điểm nghỉ ngơi tạm thời. Nhưng mà vô số những chuyện xưa vô cùng thảm thiết, vô số những thi thể đã từng ngã xuống dưới chân của hắn,

một mảnh vương quốc sản nghiệp vắt ngang cả Liên Bang cùng với Thủ Đô

Tinh Quyển trong thế giới ngầm, đã sớm chứng minh bản thân hắn là một

nhân vật như thế nào.

Cái vị phu nhân ở tại hậu sơn núi Mạc Sầu kia đã từng đánh giá hắn chính là một vị kiêu hùng nếu như ở

trong thời loạn thế. Trên thực tế hắn chính là một người như thế, cho dù là ở trong một thời đại thái bình thịnh thế, chỉ có ăn chơi hưởng thụ

bình thường, cũng tất nhiên sẽ có thể trở thành một gã kiêu hùng được.

Đối với loại người như là Lâm Bán Sơn như thế này, đám quan viên cùng

với quyền quý của Liên Bang, những hải tặc đoàn cùng với các thế lực của thế giới ngầm tại Bách Mộ Đại, những người nể sợ hắn rất nhiều, ghét

cay ghét đắng hắn, hận không thể được ăn thịt của hắn thì lại càng nhiều hơn. Nhưng thật sự rất ít có người có can đảm thể hiện cái loại cảm xúc đó ra bên ngoài.

Hôm nay lại là lần đầu tiên hắn nghe

được có người lại dùng hai chữ ‘người tốt’ như thế này để mà hình dung

bản thân mình. Tâm tình Lâm Bán Sơn có chút không hiểu nổi, cảm thấy có

chút thú vị, nghĩ đến cái gã tiểu tử ở bên kia đầu dây điện thoại, thật

sự là một tên vô cùng kỳ lạ…

- Chính phủ Liên Bang cùng với Bộ Quốc Phòng cũng sẽ cho người làm phim phóng sự về những loại

người giống như tôi đâu. Cho nên tôi cũng không có thói quen nghe mấy

loại lời tốt giống như thế này đâu. Tôi càng có thói quen trực tiếp giải quyết vấn đề hơn.

- Lâm Đấu Hải chính là em trai ruột của tôi. Trong Liên Bang vốn có câu ngạn ngữ, nói anh em trời sinh liền thiếu

nhau nửa cái mạng. Thằng em không nên thân của tôi muốn giết cậu, cậu

muốn giết lại hắn chính là lẽ thường đương nhiên. Cậu một khi đã không

muốn giết hắn, vậy thì nửa cái mạng này tôi liền xin thu về vậy. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi xem như là thiếu của cậu nửa cái mạng đi.

- Tuy rằng tôi rất muốn nói anh cũng không cần phải lo lắng những thủ

đoạn cuồng nộ của đám lão nhân kia sẽ đổ xuống, nhưng mà cái loại gia

tộc cổ hủ mốc meo này, đến tột cùng là bởi vì tôn nghiêm gia tộc mà giữa nghiêm lời hứa hẹn, hay là bởi vì tôn nghiêm gia tộc mà trở nên không

biết xấu hổ, tôi cũng không nói chính xác được. Dù sao tôi năm đó cũng

chính là bởi vì nghĩ loại chuyện tình quá mức nhàm chán như thế này mà

rời đi.

Hắn tiếp tục bình tĩnh nói:

-

Nhưng mà tôi có thể cam đoan, Lâm Đấu Hải từ nay về sau sẽ bị tôi mang

về tinh cầu S3, tôi sẽ tự mình sắp xếp người canh giữ hắn cẩn thận.

- Còn về phần thủ hạ của cậu là Tiểu đội 7, bên trong sự kiện tại Lạc

Nhật Châu đã từng lao lực không ít, mạo hiểm rất nhiều. Một triệu tiền

mặt Liên Bang tệ, xem như là bồi thường cho bọn họ đi. Đương nhiên,

khoản tiền này là do đám lão nhân trong nhà xuất ra, tôi chỉ là thay mặt trả mà thôi.

Còn tại khu vực trên bờ cát bên cạnh bờ

biển của trang viên Biệt Hữu Giang Sơn, Hứa Nhạc tay cầm lấy điện thoại, có chút không biết phản ứng như thế nào. Hắn vốn dĩ tưởng rừng kế tiếp

theo sẽ có vô số quân cảnh hoặc là Hiến Binh sẽ bao vây chung quanh

phiến trang viên này, hoặc là chậm thêm chút nữa, Lâm Gia sẽ hướng về

chính mình, phô bày ra toàn bộ thực lực chân chính của Thất Đại Gia Tộc

Liên Bang. Nhưng mà hắn tuyệt không cách nào nghĩ đến, nội dung của cú

điện thoại này tựa hồ lại phát triển theo nội dung một vở kịch vớ vẩn

nào đó như thế này.

Còn bên trong phiến rừng dày đặc

bên kia, tại bên dưới một gốc cây thô có một khối bụi rậm rạp khá lớn,

đột nhiên khẽ giật giật lên một chút. Hùng Lâm Tuyền đang ngụy trang vô

cùng hoàn mỹ ngồi ở trong mảnh bụi rậm đó, nghe được từng câu từng chữ

trong hệ thống thông tin liên lạc, thân thể bị chấn kinh khẽ rung lên

một chút. Hắn hạ thấp thanh âm, khẽ rung rẩy một trận nói:

- Một triệu tiền mặt Liên Bang Tệ… So với Tổng Giám đốc tiên sinh của

Công ty Cơ khí Quả Xác còn khẳng khái hơn rất nhiều. Lão Bạch, đống tiền lần này của hắn, chúng ta năm đó cần phải làm bao nhiêu việc riêng mới

có thể kiếm được đây chứ?

Trong một không gian âm u,

bên dưới hệ thống đường ống nước đã lâu không dùng của trang viên Biệt

Hữu, cách tòa nhà điều khiển máy tính trung tâm của trang viên chỉ

khoảng hơn năm mươi thước, ba gã đội viên của Tiểu đội 7 lúc này ai nấy

vẻ mặt vô cùng chăm chú, từ trong lỗ tai nghe được những lời nói kia, Cố Tích Phong phụ trách công tác xâm chiếm hơn nữa khống chế hệ thống bảo

an điện tử của trang viên, mấy ngón tay đặt trên bàn phím nhất thời cứng lại, hướng vào trong microphone mini thần tình kích động, nói:

- Ta chửi, đi theo Lão Đại làm việc tư, đúng là sảng khoái mà, vận mệnh tuyệt không giống với bình thường.

Trong một tòa kiến trúc màu xám không mấy bắt mắt bên cạnh khu rừng,

được che giấu khá cẩn thận, tất cả những cận vệ bên trong trang viên

Biệt Hữu sớm đã bị tước hết vũ khí, tập trung tại nơi này. Bạch Ngọc Lan phụ trách hành động lần này hiện tại đang ngồi bên cạnh cửa vào của văn phòng, hắn ngồi trên một chiếc ghế dài, tai nghe những thanh âm trong

hệ thống liên lạc cá nhân gắn bên tai, nhịn không được khẽ cúi đầu mỉm

cười nhàn nhạt.

Những ngón tay linh hoạt của hắn khẽ

nhẹ nhàng xoay chuyển cây tiểu đao thanh tú trong tay mình, bên trong

ống tay áo bên cánh tay phải của hắn cũng còn cất giấu một con dao găm

vô cùng sắc bén. Khẩu súng trường bắn tỉa H12 lúc này đang im lặng nằm

trên đùi của hắn.

Cái vị cận vệ cường giả của Lâm Gia,

Khổng Thúc, lúc này đang trầm mặc ngồi trên một cái ghế đối diện. Tiểu

đội 7 giống hệt như một đám u linh, lặng lẽ không một tiếng động, dùng

vũ lực cực mạnh ào lên chiếm cứ toàn bộ trang viên. Bạch Ngọc Lan thì

ngay khi ông ta còn chưa kịp phản ứng lại đã phóng đến, sau đó liền ngồi luôn ở nơi này. Hai người đã trầm mặc ngồi đối diện với nhau từ đó đến

giờ, thủy chung vẫn không có chính thức động thủ qua. Trên khuôn mặt hơi có chút ảm đạm của Khổng Thúc lúc này mang theo một tia cảm khái vì

mình đã già…

Sau khi cắt đứt điện thoại xong, Lâm Bán Sơn hướng về phía cái vị trung niên nhân mặc áo đen sắc mặt tái nhợt kia nói:

- Lần trước anh nói Lợi Hiếu Thông đã đưa đến một gã trẻ tuổi, tên là

Lý Duy, nhờ anh đưa đến Bách Mộ Đại có phải không? Cuối cùng điều tra ra được chính là bằng hữu của Hứa Nhạc à?

- Đã xác định

rồi. Nhưng mà điều kỳ quái nhất chính là, chúng ta mãi vẫn không thể nào điều tra ra được Trung Tá Hứa Nhạc vì cái gì lại quen biết với người

này. Càng kỳ quái hơn nữa chính là, tôi từng lấy danh nghĩa của ngài mà

thỉnh cầu những quan hệ của chúng ta tại Cục Hiến Chương tiến hành trợ

giúp, thế nhưng lại phát hiện ra được, rất nhiều những hồ sơ của Trung

Tá Hứa Nhạc cũng đều được đánh dấu là tuyệt mật…

Nghe

thấy câu nói đó, ánh mắt của Lâm Bán Sơn nhất thời ngưng đọng lại một

chút, trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới nói:

- Nếu như vậy thì thôi, không cần phải điều tra tiếp tục nữa. Có một số chuyện tình không phải là những người như chúng ta có thể can thiệp vào được đâu.

- Hiểu rồi!

Gã trung niên nhân áo đen đơn giản hồi đáp.

- Nói cho đám người bên phía Bách Mộ Đại, coi chừng cẩn thận cái gã tên Lý Duy kia. Đừng để cho hắn rơi bất cứ cong lông chân nào cả.

Lâm Bán Sơn thoáng có chút trào phúng nói:

- Cảm giác thiếu Hứa Nhạc nửa cái mạng thật sự không tốt chút nào. Nhìn vào năng lực của cái gã thanh niên này, tựa hồ rất khó có thể xuất hiện thời điểm mà chúng ta có thể trả lại cho hắn nửa cái mạng đó. Cho dù là có thời điểm đó, nhưng mà chuyện tình mà hắn không thể giải quyết được, chúng ta cũng chưa chắc có thể… Vì vậy che chở cho bằng hữu của hắn,

cũng coi như là một phần lợi tức trả trước cho hắn vậy.

- Nếu

như bên phía Lâm Gia thật sự muốn tiến hành trả thù, Hứa Nhạc cùng với

đám đội viên của hắn khẳng định là sẽ chống đỡ không nổi. Hắn có thể nào thỉnh bên phía Phí Thành bên kia ra mặt hay không, hay là sẽ nhờ bên

phía Tổng Thống tiên sinh lên tiếng? Nói thật, tôi thật sự vô cùng ngạc

nhiên, cũng tò mò muốn biết, một khi gia tộc của ngài toàn lực phóng ra, sẽ tạo thành một mảnh sóng gió khủng bố như thế nào ở bên trong Liên

Bang này đây?

Trương Tiểu Hoa đứng ở sau lưng Lâm Bán

Sơn, khẽ mỉm cười hỏi một câu. Cái hình xăm dữ tợn trên áo của hắn cũng

không ngừng xuất hiện, vô cùng rõ ràng.

- Nếu như phụ

thân có thể tin tưởng vào nội dung những gì mà tôi đã nói trong cú điện

thoại kia, như vậy kế tiếp sẽ không có thêm bất cứ sóng gió gì cả, sẽ

trở lại là một mảnh sóng êm gió lặng mà thôi.

Vẻ mặt Lâm Bán Sơn vô cùng phức tạp, nói:

- Cậu và tôi cũng đều biết rõ ràng, hai cái gã chuyên gia ám sát từ

Bách Mộ Đại đi đến Đại khu Tây Lâm lúc trước là những nhân vật đáng sợ

như thế nào. Nhưng mà đáng sợ nhất cũng không phải kết quả cuối cùng bọn họ cũng không thể giết chết được Hứa Nhạc, mà là Hứa Nhạc ở trong tràng ám sát đó đã thể hiện ra một năng lực khống chế chính xác đến tuyệt

đối.

- Những cái kế hoạch ám sát ngu xuẩn đó… Nếu như

không có lão đầu tử nhà ta đứng ở phía sau đồng ý cùng với tiến hành trợ giúp, như thế nào lại có thể thực hiện trở nên kín đáo cùng với sắc bén đến như thế chứ?

- Thế lực của gia tộc trải rộng ra

đến từng mỗi một cái góc, mỗi một cơ cấu bên trong Liên Bang, kế hoạch

mà bọn họ tổ chức qua, cho dù là cái vị lão đầu hổ kia của Chung Gia

cũng sẽ cảm thấy khó có thể giải quyết được. Thế nhưng cái tên gia hỏa

Hứa Nhạc này cũng chỉ cần mang theo mười mấy người liền có thể nhẹ nhàng dễ dàng mà giải quyết hoàn hảo, hơn nữa ứng phó lại một cách ngắn gọn

tinh chuẩn đến như thế.

- Tôi cuối cùng vẫn có một loại cảm giác, ngay từ khi bắt đầu, Hứa Nhạc hình như là đã biết vô cùng rõ

ràng toàn bộ kế hoạch lần này rồi.

Cặp mày trên mặt Lâm Bán Sơn nhất thời nhăn lại một trận, nói:

- Tôi thật sự nghĩ mãi cũng không rõ, hắn là như thế nào lại làm được chuyện đó?

Ở trong cú điện thoại ngay trước khi gọi cho Hứa Nhạc, hắn đã cực kỳ

nghiêm khắc tiến hành cảnh cáo cho cái vị phụ thân đại nhân khiến kẻ

khác ghét cay ghét đắng kia:

- Một người đáng sợ như

vậy, không dễ giết chút nào. Dựa theo tính cách của hắn, nếu như cha

không thể giết được hắn, liền có khả năng bị hắn quay ngược lại giết

chết. Hơn nữa loại khả năng này có xác xuất thành công vô cùng lớn.

Nếu như Thất Đại Gia Tộc Liên Bang tự phụ không chuyện gì không thể

làm, không nơi nào không thể điều khiển được, vậy thì hãy một phen đem

tòa Dinh thự Tổng Thống kia oanh tạc thành bình địa, cùng với đem cái hồ bên cạnh tuyết sơn tại Phí Thành kia mua lấy luôn đi… Nếu như không làm được hai chuyện này, vậy thì cũng đừng có đi trêu chọc cái tên gia hỏa

Hứa Nhạc này.

Lâm Bán Sơn cũng chính là cho rằng như thế.