Sau khi đột ngột phá vỡ sự im lặng, Lợi Hiếu Thông mỉm cười, vỗ vỗ đầu gối, nhìn Trâu Úc nói:
- Quan tâm nên mới lo lắng. Có lẽ trong lòng cô lúc này đang rối rắm lắm. Cô nên hiểu rằng, những người như chúng ta dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể cứu được hắn ra khỏi căn phòng tối ở một nơi không rõ vị trí cụ thể.
Người lúc này mà cô nên tìm phải là vị Thái Tử gia ấy mới đúng Theo những gì mà tôi được biết thì hai tháng trước hắn đã quay trở về sau núi Mạc Sầu rồi.
Trâu Úc ngồi trên tấm đệm mềm bên bàn, nhìn ra khu rừng trống trải bên ngoài cửa sổ, chẳng đáp lại lời Lợi Hiếu Phông. Khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng mệt mỏi lúc này, trong đầu cô đang nghĩ rất nhiều điều, ngay cả Lợi Hiếu Thông bỏ đi lúc nào cô cũng không biết nữa.
Cô biết Thai Chi Nguyên đã quay trở về S1. Chỉ có điều 1 năm nay, mối quan hệ của cô với Thai phu nhân ngày càng nhạt dần, cho nên cô cũng chẳng thể liên lạc được với ông anh Thái Tử ca ca kia.
- Chẳng biết hai gã ngốc này bị nhốt ở đâu nữa.
Khóe mắt cô ánh lên một tia giận dữ. Hai kẻ đang bị Liên Bang bí mật giam giữ chắc không biết rằng việc mình giết chết Mạch Đức Lâm mấy tháng nay đã gây ra bao nhiêu rắc rồi, còn khiến cô lo lắng đến mức này.
Lợi Hiếu Thông đi rồi. Trâu Úc vẫn còn ngồi lại một mình trong căn phòng u tĩnh. Nhấp từng ngụm, từng ngụm rượu nhỏ, chỉ sau một lúc hai má cô đã đỏ ửng. Nét xinh đẹp của một cô gái phong tình dường như đều lộ hết ra ngoài.
Rồi một lúc không lâu sau, cánh cửa phòng được mở ra khe khẽ và một người đàn ông cao cao gầy gầy bước vào. Nhân vật này ngồi xuống trước mặt cô một cách rất tự nhiên rồi cũng tự rót cho mình một ly, chậm rãi uống, phong thái cực kỳ ung dung.
Từ lúc bước vào cho đến khi ngồi xuống ghế, tất cả những biểu hiện của người đàn ông đẹp trai tuổi chừng 30 này đều lự nhiên như thể hắn chính là người chủ ở trong chính ngôi nhà của mình.
Đương nhiên, Lâm Viên này chính là do hắn mở ra.
Trâu Úc chậm chạp ngẩng đầu, buông ly rượu trên tay, nhìn nhân vật truyền kỳ được hâm mộ nhất trong đám con cháu thế gia của Thất đại gia tộc này, mỉm cười nói:
- Chuyện lần trước nói với anh, anh thấy sao?
Lâm Bán Sơn vẫn giữ sự bình thản vốn có, nhìn cô gái trước mặt chưa chồng mà chửa, những trường hợp như thế này rất hiếm khi xảy ra với đám con cháu thế gia trong Liên Bang.
Mặc dù Trâu gia chỉ là gia tộc mới nổi nhưng thiên kim tiểu thư của bộ trưởng bộ Quốc Phòng dường như chẳng thèm để ý đến những chuyện mình gây ra trong một năm qua mà vẫn ung dung tự tại đi đây đi đó khắp nơi
- Tôi đã từng gặp Hứa Nhạc trên xe lửa, chàng trai đó đúng là không tệ.
Hắn mỉm cười, nói:
- Nhưng dù sao trong trí nhớ của tôi, Trâu đại tiểu thư là một cô gái lạnh lùng, sẵn sàng ra lệnh cho thủ hạ của mình giết người bất cứ lúc nào mình muốn. Không biết có phải do mang thai hay không mà tự nhiên cô lại trở nên mềm lòng đến như vậy?
Trâu Úc mỉm cười tụ giễu rồi thì thầm như đang tự nói với chính bản thân mình:
- Việc của Hứa Nhạc, tôi vẫn chưa biết được tình hình thực tế. Nhưng hình như bên Dinh thự Tổng Thống và bên Nghị Viện không có cùng chung quan điểm với nhau, cho nên tôi không hiểu cho lắm.
- Tôi cũng chỉ là một con bù nhìn mà thôi.
Lâm Bán Sơn chậm rãi nhấp ly rượu trong tay, ra vẻ hưởng thụ rồi nhìn Trâu Úc nói:
- Nhưng sự việc liên quan đến Liên Bang không phải là để cho những người như cô hay như tôi có thể dò la dễ dàng được. Đương nhiên, từ trước đến nay tôi luôn cho rằng ngành tình báo rất bẩn thỉu, còn bẩn hơn cả cái tầng lớp mà chúng ta đang sống rất nhiều. Vì vậy tôi cũng không muốn nhúng tay vào.
Kỳ thực tâm trạng Trâu Úc lúc đó cũng có chút hơi căng thẳng. Mặc dù cô đã cùng Thai phu nhân tham dự bao nhiêu buổi tiệc trà, gặp gỡ bao nhiêu nhân vật quyền quý và cũng chẳng hề xa lạ với đám con cháu thế gia trong Thất đại gia tộc, nhưng tại sao hôm nay hôm nay ngồi đối diện với nhân vật nổi tiếng nhất nhân vật không theo quỵ tắc nhất Thất đại gia tộc Liên Bang cô lại thấy bất an đến thế. Đương nhiên, nỗi bất an này được cô che giấu khá tốt sau khuôn mặt lạnh lùng.
Ổn định lại nhịp thở của mình, cô mỉm cười, nói:
- Nhưng theo những gì tôi được biết, thì sụ kiện Quỹ Cơ Kim Hội hình như cũng có liên quan đến anh Cụ thể thế nào thì tôi không rõ nhưng nếu như thực sự bọn họ có công với Liên Bang thì anh cũng vẫn cho rằng họ nên bị nhốt cả đời hay sao?
Lâm Bán Sơn nhìn cô bình thản. Cả đời này hắn đã phải trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm sóng gió. Mặc dù sự kiện Mạch Đức Lâm cũng làm hắn khốn đốn mấy tháng trời, nhưng dù sao bây giờ cũng là chuyện đã qua. Tâm lý hắn đã kịp trở về trạng thái thanh tĩnh của cao sơn đại hải. Chỉ có điều nghe Trâu đại tiểu thư nói câu này, hán cũng thấy có chút... thú vị!
- Tôi không phải là Lợi Thất thiếu gia, nên tôi biếi rõ nguồn tin của cô không thể biết được những điều này. Hay chí ít là cũng không thể biết được chuyện này có liên quan đến tôi.
Lâm Bán Sơn chậm rãi đứng dậy, nói:
- Nêu như đây là ý kiến của Trâu bộ trưởng thì có lẽ cô không cần phải đến đây lòng vòng như vậy việc gì nên làm tôi đã làm rồi. Chỉ là Liên Bang vẫn chưa thống nhất được ý kiến nên mới cần đến một kẻ ngoài cuộc như tôi. Thành thực mà nói chuyện này không thỏa đáng chút nào.
Chỉ một lát mà bị Lâm Bán Sơn nhìn thấu bao nhiêu việc. Lúc này Trâu Úc chỉ còn biết im lặng mà không để ý rằng việc Lâm Bán Sơn tự nhận mình là người ngoài cuộc còn có ý nghĩa khác. Nếu như hắn là người ngoài cuộc thì người trong cuộc có thể thực sự giải quyết chuyện này là ai?
Lâm Bán Sơn nói:
- Lợi Hiếu Thông cho rằng cô nên đi tìm Thái Tử gia nhà Thai gia. Nếu như cô không chê, tôi còn một ý kiến nữa cho cô.
Trâu Úc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. nói:
- Xin cứ nói.
- Lý Cuồng Nhân.
Lâm Bán Sơn cầm ly rượu đã vơi gần hết, vừa cười vừa bước ra khỏi cửa, rồi buông một câu mà không biết là người nói hay rượu nói:
- Tôi nhớ là mối quan hệ của cô và hắn cũng không tệ
oOo
Đúng như giới phân tích chính sách từng bình luận, sau khi tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhậm chức .Phó bộ trưởng phụ trách hậu cần Trâu Ứng rinh cũng đã ngồi lên được cái ghế bộ trưởng bộ Quốc Phòng. Nhân vật này 3 năm trước vẫn còn là tướng quân chủ nhiệm Căn cứ lắp ráp tổng trang của bộ Quốc Phòng, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, ông đã thăng liền một lúc 3 cấp để lên được vị trí mơ ước như bây giờ. Đây quả đúng là hiện tượng khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng Trâu Gia thì vẫn nằm trong khu đại viện cũ vùng ngoại ô Tây Sơn.
Đã khuya lắm rồi Trâu Úc mới mệt mỏi đẩy cửa bước vào. Cha cô vẫn đang đeo kính ngồi đọc báo, cô muốn nói cho cha biết những chuyện đã bị Lâm Bán Sơn nhìn thấu nhưng chẳng biết phải nói thế nào.
Mấy ngày trước, cũng trong căn phòng này ông đã tiết lộ cho cô nghe những nội tình trong vụ án khu nhà Quỹ Cơ Kim Hội rồi dặn cô đi tìm những người ấy nhằm tìm cách cứu Hứa Nhạc.
Không biết cha cô làm vậy có phải thực hiện theo nguyện vọng của một phe phái nào đó trong quân đội hay không? Trên cương vị bộ trưởng bộ Quốc Phòng, từng hành động, từng quyết định của ông đều phải thật cẩn thận. Liệu đây có phải là lý do ông khoanh tay đứng nhìn cô bận rộn chạy ngược chạy xuôi không nhỉ?
Quan trọng là cha cô làm như vậy là do chịu ảnh hưởng của bên Thai phu nhân hay bên Văn phòng tổng thống ?
- Thưa cha, con đã về.
Trâu Úc lẽ phép chào hỏi. Từ hồi có thai rồi lại sống chung với Hứa Nhạc cô tiểu thư lạnh lùng kiêu ngạo nhà họ Trâu đã có sự thay đổi lớn. Có thể bên trong cô vẫn như vậy, nhưng biểu hiện bên ngoài đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Trâu Bộ Trưởng gật gật đầu, chẳng hỏi con gái đi đâu, gặp những ai mà vẫn chăm chú đọc báo.
Trâu Úc biết cô không thể tìm hiểu thêm được điều gì từ phía cha mình nên đi thẳng lên lầu, Trâu bộ trưởng ngước lên nhìn theo bóng con gái, im lặng hồi lâu, chẳng hỏi câu gì rồi lại cúi đầu đọc báo tiếp.
Anh trai của Trâu Úc. Trâu Hựu ba tháng trước đã kết hôn, hiện đang sống tại một nơi nào đó trong Quân Khu II trên S2. Trâu phu nhân đã đi ngủ từ sớm. Đám phục vụ và tùy tùng cũng đã lui về hết ký túc xá đằng sau. Ngôi nhà rộng lớn bỗng nhiên im ắng đến đáng sợ
Bước về phòng, Trâu úc mỉm cười hỏi thăm cô bảo mẫu mấy câu rồi mới ghé qua xem đứa bé hôm nay có ngoan không.
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của thằng bé đang ngủ trong nôi trẻ em, cô không khỏi bật cười vui vẻ
Trâu Lưu Hỏa cũng sắp được 10 tháng rồi. Mặc dù vẫn chưa biết nói nhưng thỉnh thoảng thằng bé cũng bập bẹ được vài âm tiết đơn giản vừa như ma ma mà cũng vừa như ba ba.
Cánh cửa căn phòng vừa đóng, Trâu úc liền bê một chiếc ghế ngồi bên nôi, nhìn đứa bé đang ngủ say, nói:
- Tương lai con cũng sẽ tra thành một người đàn ông. Đã là đàn ông thì cho dù không thể đội trời đạp đất thì cũng phải kinh thiên động địa
Khè nở ra một nụ cười rạng rỡ, cô cúi đầu, nhìn đứa trẻ, nói:
- Hai người cha của con đã làm một chuyện kinh thiên động địa rồi
Khi đứa trẻ này được sinh ra, trên tất cả giấy tờ, phần người cha đều ghi tên Hứa Nhạc. Nhưng xét trên phương diện huyết thống, đứa bé lại là con trai của Thi Thanh Hải. Chính vì vậy Trâu Úc có nói đứa bé có hai người cha cũng là hợp lý.
Kéo tấm chăn mềm lên đắp tận cằm đứa bé. Trâu Úc mệt mỏi đứng dậy, day day hai bên thái dương căng cứng. Đúng là cô rất quan tâm đến hai cái gã gia hỏa đang bặt vò âm tín kia. Ban đầu cô lo rằng không biết họ còn sống hay đã chết. Bây giờ lại lo lắng không biết họ có an toàn hay không. Không lẽ họ sẽ bị Chính phủ Liên Bang nhốt cả đời?
Kể ra cũng lạ, người mà cô nhớ nhất bây giờ ỉà Hứa Nhạc chứ không phải khuôn mặt đẹp trai mơ hồ của gã tình một đêm Thi Thanh Hải.
Có lẽ giờ này tảng đá cứng đầu Hứa Nhạc đang bị canh phòng cẩn mật trong một căn phòng tăm tối nào đó trong Liên Bang
Mấy tháng rồi không được ra ngoài ánh sáng, mấy tháng rồi phải chịu sự cô độc cũng như cực hình. không biết hắn có thể chịu đựng được không
oOo
Phòng giam tối tăm bị Liên Bang canh phòng cẩn mật ấy không phải ở cục Hình Sự, cũng chẳng phải phòng giam của bộ Quốc Phòng mà là một nhà giam Quân sự ở hồ Lâm Châu trên S1.
Nếu so với nhà giam này thì cái Tổ Hồ Ly chuyên giam giữ trọng phạm cũng phải lép vế 1 bên.
Bởi vì nhà giam quân sự này có một cái tên rất kêu: “Khuynh Thành.”
Cổ nhân xưa có câu Nhất tiếu khuynh nhân quốc. Tái tiếu khuynh nhân thành.
Cái tên Khuynh Thành của nhà giam này không hề có cái ý nghĩa lãng mạn như trong thơ mà hàm ý rằng không một ai có thể thoát ra được khỏi nơi này.
Đừng nói đến chuyện cứu một người ra khỏi ngục.
Nhà giam quân sụ này đã có từ thời đại Hoàng triều hàng vạn năm trước. Năm xưa, nó là nơi Hoàng Đế điện hạ dùng để giam giữ những kẻ phản loạn. Trải qua bao nhiêu thời gian thăng trầm, nhà giam này không ngừng được gia cố, được bảo vệ bởi những quân nhân lạnh lùng chuyên nghiệp nhất cùng với hệ thống camera giám sát hiện đại nhất nên càng trở nên nghiêm ngặt đáng sợ hơn trước rất nhiều. Đương nhiên những kẻ bị nhốt ở đây đều là những tội phạm vô cùng nguy hiểm
Trừ những quân nhân cao cấp phạm phải hình luật ra, hồi Liên Bang dẹp yên Thất đại gia tộc, nơi này cũng đã từng giam giữ không ít những đại nhân vật quyền cao chức trọng.
Những kẻ đã từng bị nhốt trong Khuynh Thành này hầu như đều không có đường ra. Đương nhiên là cũng có một vài trường hợp ngoại lệ và đối với những nhân vật này mà nói, đây là sụ kiện khiến họ tự hào nhất trong cả quãng đời còn lại. Nhân dân Liên Bang không thể biết được thực chất bên trong nhà giam Khuynh Thành như thế nào, thậm chí hầu như chẳng ai biết nó cụ thể nằm ở đâu. Chính sự bí ẩn này mới tạo ra cho họ một ý thức đó là tất cả những ai bước vào nhà giam Khuynh Thành đều là đại nhân vật.
Không giống như tưởng tượng của mọi người, bề ngoài của nhà giam nghiêm ngặt nhất Liên Bang không hề đáng sợ. Chỉ có mấy tòa nhà nằm rải rác trên những cánh đồng hoang vu . Nhìn từ bên ngoài chẳng có dây điện cao thế cùng chẳng có lầu gác cao ngất trời hay hệ thống camera giám sát. Ngay cả đám lính gác quân trang đầy mình cũng rất ít gặp.
Trên thực tế, toàn bộ ngục Khuynh Thành đều bị giám sát bởi mạng lưới Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang. Không biết có bao nhiêu nguy hiểm ẩn giấu trong nhà ngục có vẻ bình lặng này. Rất nhiều năm nay, chưa có một ai vượt ngục thành công. Điều này đủ để chứng minh cho cái tên gọi Khuynh Thành của nó không phải là giả.
Mấy năm gần đây, số lượng người bị nhốt vào ngục Khuynh Thành rất ít có thể do chính trị Liên Bang hiện nay khá tốt nên cũng chẳng có nhiều nhân vật chính trị lớn bị nhốt vào đây. Liên Bang và Đế Quốc chiến tranh liên miên nên càng không có trọng phạm quân đội bị bắt.
oOo
Ánh nắng trưa chói chang xuyên qua lớp vật liệu trong suốt trên trần nhà rơi xuống mặt đất và bị những vách ngăn cứng chia thành nhiều ô nhỏ. Trong đó, có khoảng hơn 30 người mặc quần áo phạm nhân đang dùng bữa trưa
Thành phần dinh dưỡng kết hợp trong mỗi suất ăn hoàn toàn khác nhau. Hơn 30 con người già có, trẻ có, hoa râm có, trọc đầu cũng có nhưng trên mặt mỗi người là một trạng thái tâm trạng khác nhau, có người thì cô đơn hiu hắt có người lại phẫn nộ phừng phừng, nhưng cũng có người bình thản đến kỳ lạ.
Những người ở đây hoặc là kẻ giết người hàng loạt hoặc là phản quốc. Tất cả đều biết mình không bao giờ còn hy vọng ra được bên ngoài, nên lúc ăn cơm, dưới sự giám sát của những khẩu súng điện, dù có muốn phá vỡ bầu không khi buồn tẻ thì họ cũng chỉ dám âm thầm tỏa mùi máu ranh trên người mình qua ánh mắt mà thôi.
Cánh cửa kim loại vang lên những tiếng trầm đục. Tất cả phạm nhân đang dùng cơm đều ngẩng lên, phóng tầm nhìn về phía cửa ra vào.
Hai cánh cửa tự động từ từ mở ra để lộ một đám người lố nhố. Bốn viên quân nhân vũ trang đầy đủ nét mặt căng thẳng như đang đối mặt với kình địch của Đế Quốc, tay nắm chặt chiếc gậy thòng lọng bằng vật liệu tổng hợp màu đen. Đầu mút của cả bốn chiếc thòng lọng đều đang tròng vào cổ một người.
- Là tù nhân mới của ngục Khuynh Thành!
Tất cả những phạm nhân đang dùng cơm đều tò mò nhìn sang bên ấy. Đã từ rất lâu rồi chẳng có tội phạm nào đủ tư cách để bước vào nhà giam Khuynh Thành buồn tẻ này. Bọn họ đều nhìn tên phạm nhân với nụ cười tủm tỉm.
Có kẻ thì nghĩ mình có thêm người để nói chuyện có kẻ trong mắt lại ánh lên một tia nhìn sát khí. Cuối cùng cũng có người mới đến để nho máu và la hét, đến để bị đánh thay cho hắn.
Nhưng ngay sau đó tất cả những cảm xúc đó biến mất ngay lập tức để thay bằng vẻ kinh ngạc, sợ hãi.