Một sự ngoan cố cường ngạnh mà lạnh như băng, giống hệt như là một tảng
đá lớn bị quẳng xuống sâu bên dưới những dòng sông băng của hành tinh
5460 mà lâu ngày không vớt lên vậy. Hứa Nhạc cũng không hề cảm thấy xa
lạ với loại tính cách này. Từ sau khi rời khỏi Đại khu Đông Lâm, trong
cuộc đời ly kỳ của hắn, cũng đã từng gặp qua vô số người giống như vậy
rồi.
Đối với cái tính cách quái dị của gã quan viên kỹ thuật Cục Hiến Chương thần bí này, Hứa Nhạc lúc trước cũng đã từng có sự dự đoán
trước rồi, chỉ là hắn cũng không ngờ cái gã quan viên ngoan cố lạnh như
băng, lại có được quyền lực tuyệt đối này, trong mấy chục ngày công tác
chung của hắn, lại có thể mãi vẫn bảo trì sự bình tĩnh trầm mặc như vậy. Bình tĩnh trầm mặc đến mức thậm chí không có bất cứ cảm giác nào tồn
tại cả.
Mãi cho đến ngày hôm nay, trong bữa ăn dưới ánh mặt trời chiếu rọi này, Hứa Nhạc mới có chút kinh ngạc khi phát hiện ra, bản
thân mình không ngờ đến ngày hôm nay vẫn chưa biết được tên họ của gã
quan viên kỹ thuật này.
- Ông cuối cùng cũng không có khả năng là một người máy đi.
Hắn cười khổ nhìn lại mái tóc xoăn trên đầu của gã quan viên Cục Hiến
Chương, nói một câu rồi xoay người bỏ đi. Đối với một tên gia hỏa ngoan
cố lỳ lợm đến như thế, ngoại trừ việc xoay người bỏ đi chuẩn bị cho
nhiệm vụ sắp sửa thực hiện tối nay, tựa hồ cũng không có bất cứ phương
pháp nào khác tốt hơn.
Sau khi dùng cơm trưa xong, đám đội viên
của Tiểu đội 7, sớm đã thành thói quen, bắt đầu tiến hành kiểm tra lại
quy trình kỹ thuật của nhiệm vụ sắp tới, thuần thục sửa sang lại các
thiết bị hạng nhẹ tùy thân cùng với súng ống này nọ. Sau đó bọn họ chia
ra làm hai đội, chậm rãi đi ra cửa lớn của quân doanh, leo lên những
chiếc xe quân dụng hướng về phía căn cứ mà chạy tới.
Trên con
đường quốc lộ đơn giản bên ngoài quân doanh, vô số các loại xe vận tải
không ngừng đi đi lại lại. Xa xa trên vùng đồi núi hai bên còn có các
đầu Robot M52 quân dụng nặng nề đang thong thả bước đi, thực hiện nhiệm
vụ tuần tra quen thuộc của mình. Đoàn xe lao đi với tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều.
Hứa Nhạc lúc này đang ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, nói:
- Chẳng phải là chiến dịch Tổng tiến công sắp sửa sẽ bắt đầu rồi sao?
Thế nhưng tiến độ khôi phục mạng lưới vẫn còn kém rất nhiều mới có thể
hoàn thành được.
Bắt đầu từ sáu ngày trước đây, Hạm đội Liên
Bang, từ đầu vốn đã tập trung trong không trung vũ trụ bên trên tinh cầu 163, bắt đầu dùng một loại tần suất vượt qua bình thường mấy lần, thậm
chí mấy chúc lần, hướng về phía mặt đất vận chuyển xuống rất nhiều các
binh sĩ chiến đấu cùng với các loại vũ khí trang bị hạng nặng. Bầu trời
ban đêm liên tục mấy ngày gần đây, đều bị ngọn đèn sáng rực của các loại Chiến hạm vận tải hạng nặng chiếu sáng ngời cả một góc trời. Dưới sự
yểm trợ của hỏa lực không trung vô cùng mãnh liệt, ít nhất cũng đã có
bảy chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp an toàn đáp xuống các khu vực khác
nhau trên bề mặt tinh cầu này rồi.
Đoàn xe của Tiểu đội 7 dừng
lại, tấp vào hai bên đường, nhường đường cho một chiếc xe vận tải hạng
nặng bảy trục ở phía trước đang tiến tới. Đám đội viên trầm mặc nhìn
thấy hệ thống phóng tên lửa đạn đạo được chiếc xe tải hạng nặng kia
chuyên chở bên trên, trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn, đồng thời
cũng cảm thấy có mấy phần khẩn trương…
- Quân khu Tây Lâm đang
phải thừa nhận những áp lực quá lớn. Hành động quân sự mặt đất trên hai
khỏa tinh cầu 163 và 3320 đã đình trệ hơn hai tháng trời rồi. Nghị Viện
Liên Bang sớm đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Tổng thống Mạt Bố
Nhĩ cũng không có khả năng để cho Chung Tư lệnh tiếp tục kéo dài vĩnh
viễn không thời hạn nữa…
Bạch Ngọc Lan bật lửa châm một điếu thuốc lá, rít sâu một hơi, sau đó tiếp tục nói:
- Đây là hệ thống phóng tên lửa đạn đạo Thần Phong II, căn cứ tên lửa
đạn đạo phía sau núi hẳn là cũng đã nằm trong trạng thái chuẩn bị sẵn
sàng phát động rồi. Tổng tiến công trì hoãn lâu lắm cũng không vượt qua
cuối tuần này đâu.
- Vì sao lại phải gấp như vậy chứ?
Hứa Nhạc có chút không đồng tình, thoáng cảm khái nói:
- Nhiều tiểu tổ tiến hành cấu thành mạng lưới như vậy, nếu kéo dài thêm được một ngày, đến khi Tổng tiến công, như vậy đám binh lính có thể có
thêm được một phần bảo đảm nữa. Hẳn cũng không có khả năng chỉ vì những
áp lực chính trị mà vội vã tiến hành như vậy chứ.
Bạch Ngọc Lan
hút sâu một ngụm thuốc lá, khẽ thở dài ra một hơi. Bọn họ nói thế nào
thì cũng chỉ là một gã binh lính bình thường của Quân đội Liên Bang,
cũng không thể nào ảnh hưởng đến Đại chỉ huy của chiến cuộc được.
Liên miên hơn mười đầu xe tải hạng nặng nhiều trục, kéo dài gần một cây số thong thả mang theo những thiết bị hạng nặng tiến vào khu căn cứ tên lửa đạn đạo phía sau núi. Khi chiếc xe tải hạng nặng cuối cùng đi qua,
đoàn xe của Tiểu đội 7 bắt đầu khởi động trở lại. Thời gian lúc này đã
chậm trễ hơn nửa tiếng đồng hồ so với kế hoạch ban đầu, nhưng mà khi
đoàn xe vừa mới chạy đi chưa được bao lâu, lại một lần nữa bắt phải dừng lại, tấp vào hai bên lề.
- Cái chó chết gì nữa đây?
Tích Bằng lúc này đang ngồi ở hàng ghế phía sau xe, căm tức mắng chửi một câu.
Từ sau khi gia nhập vào tiền tuyến, đứa cháu trai của vị Phó Chủ tịch
Quốc hội Liên Bang này, liền bị điều đến bên cạnh của Hứa Nhạc, đảm nhận vai trò binh lính liên lạc chỉ huy chiến địa cận thân của Hứa Nhạc.
Nhìn qua tựa hồ như là mọi người bởi vì thân phận đặc thù của hắn, cho
nên mới cố ý bố trí cho hắn ở gần tầng cấp lãnh đạo của chi bộ đội, để
cho hắn càng có thể an toàn hơn một chút. Nhưng mà trên thực tế, tất cả
mọi người trong Tiểu đội 7 cũng đều biết rõ ràng, sự thật không phải là
như vậy…
Trong những lần chiến đấu cũng không nhiều lắm của Tiểu đội 7, Hứa Nhạc thân là sĩ quan quân sự cao nhất của cả Tiểu đội, cho
nên sẽ luôn luôn xuất hiện ở những khu vực nguy hiểm nhất, mà mỗi lần
rút lui về hậu phương, hắn cũng là kẻ rút lui cuối cùng. Đi theo phía
sau lưng gã Chủ quản đại nhân này, đừng nói gì đến chuyện hưởng thụ
những đãi ngộ của kẻ thân cận lãnh đạo, ngược lại còn phải thừa nhận
càng nhiều sự nguy hiểm hơn tất cả những người khác rất nhiều.
Có lẽ là do sự chênh lệch về giai cấp, có lẽ là bởi vì cảm nhận được sự
địch ý của đám quân nhân sĩ quan của Tiểu đội 7, cũng có lẽ là bởi vì
cho rằng bị cố ý phân biệt đối xử, cho nên tân tình của Tích Bằng trong
mấy chục ngày gần đây cũng không có vui vẻ khoái trá như những đồng đội
khác, mà tương phản lại có chút bực bội khó chịu. Ngày hôm nay bị trì
hoãn trên đường lâu đến như vậy, rốt cuộc hắn nhịn không được buộc miệng mắng một câu thô tục.
- Câm miệng!
Hứa Nhạc quay đầu
lại liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa tay gỡ cái kính râm trên mũi xuống,
trong cặp mắt hí hiện lên một tia phẫn nộ cùng với lạnh lùng. Đồng thời
những người khác cùng ngồi trong xe cũng đều đồng thời liếc mắt nhìn
hắn, trừng mắt vô cùng hung hăng dữ tợn.
Tích Bằng bị những phản ứng đó dọa cho cứng người lại, thế nhưng lại căn bản không sinh ra được chút dũng khí nào để mà phản bác lại. Tiểu đội 7 chính là một chi đội
ngũ vô cùng kỳ quái, ngoại trừ chính là trực tiếp tiếp nhận quân lệnh từ Bộ Quốc Phòng ra, tất cả những quy tắc bên trong đội ngũ chính là… lời
nói của Trung Tá Hứa Nhạc. Đây có lẽ là một loại quy tắc ngầm nào đó,
cũng là một cái quy tắc ngầm mà không có bất cứ thành viên nào của Tiểu
đội 7 dám lên tiếng phản kháng.
Từ trong căn cứ phía trước chợt
đi đến một chiếc xe quân dụng đơn độc, cô đơn. Thân xe cũ nát, cũng
không có chút xíu bắt mắt nào. Thế nhưng bao gồm cả đoàn xe của Tiểu đội 7 trong đó, hơn một trăm chiếc xe quân dụng đang di chuyển trên đường
cũng đều đồng thời ngừng lại ở ven đường, bình yên mà tôn kính chờ cho
chiếc xe quân dụng cô đơn này đi qua. Trong đồng tử của Tích Bằng nhất
thời hiện lên một tia kinh ngạc, rốt cuộc cũng hiểu được vì cái gì mà
đám quân nhân sĩ quan trong xe lại dùng cái loại ánh mắt kia mà nhìn
mình…
…
- Cuộc tiến công thăm dò vào trong khu vực vùng núi Lạc Cơ, vào buổi tối ngày hôm qua đã chính thức bắt đầu.
Bạch Ngọc Lan lẳng lặng nhìn theo chiếc xe quân dụng kia, nhàn nhạt nói:
- Đã có hơn ba trăm người bỏ mình…
Sau khi nói xong những lời nói này, hắn mở cửa xe nghiêm túc bước
xuống, Hứa Nhạc cầm trong tay cái kính râm cũng bước xuống theo, sau đó
tất cả mọi người cũng đều bước xuống khỏi chiếc xe quân dụng của mình,
đứng dọc theo hai bên đường, gỡ xuống chiếc mũ quân dụng trên đầu mình,
trầm mặc nhấc tay cúi chào.
Bên trên chiếc xe quân dụng cô đơn
kia, có vẻn vẹn duy nhất một cỗ quan tài màu đen mang ý nghĩa tượng
trưng mà thôi. Trong những tràng chiến tranh hiện đại, tinh tế mà tàn
khốc, rất khó có thể có tình tiết lãng mạn, ở trên chiến trường dùng
loại xe ngựa độc mã mà đưa tiễn từng chiến sĩ về nơi an nghĩ cuối cùng,
cho nên Quân đội Liên Bang luôn dùng loại nghi thức đơn giản như thế này mà đưa tiễn những chiến hữu…
Bên trên chiếc quan tài màu đen
bao trùm một lá quân kỳ Liên Bang vô cùng bi tráng. Ở trên khỏa tinh cầu này cũng đã mai táng vô số hài cốt của những chiến sĩ Liên Bang.
o0o
Ở hậu sơn sau núi Mạc Sầu, Thai phu nhân tắt đi TV, theo thói quen cầm
lên khối gỗ trầm hương cực phẩm trơn bóng, đưa lên mũi ngửi nhẹ một cái, sau đó đặt lên trên bàn, trầm mặc thật lâu không nói gì.
-
Trong buổi tiệc rượu tối hôm nay tại Tòa nhà Nghị Viện, rất nhiều người
lên tiếng mắng chửi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bởi vì muốn tranh thủ sự đồng
tình chính trị, cho nên cố ý làm ra những trò diễn như thế này…
Trầm thư ký bình tĩnh nói:
- Lại còn có một số người lén bình luận càn quấy, nói rằng nếu như Tổng thống tiên sinh thật sự là một người chí công vô tư, vậy thì có bản
lĩnh hãy một phen đem Thái Tử gia ném tới tiền tuyến Tây Lâm đi…
Nghĩ đến những tin tức vừa được truyền về từ phía tiền tuyến Tây Lâm,
sắc mặt của Thai phu nhân khẽ biến một chút, lộ ra một tia mỏi mệt cùng
với một chút trào phúng nhàn nhạt. Đứa con trai duy nhất của bà ta, cái
gã tiểu tử thân phận vô cùng tôn quý kia, hơn bảy tiếng đồng hồ trước
đây, đã chính thức từ bỏ chức vụ thư ký cá nhân của Bộ Tham Mưu Tư lệnh
Tây Lâm, đích thân đáp xuống mặt đất tinh cầu 3320, tiến nhập vào khu
căn cứ Thu Lâm, khu căn cứ nguy hiểm nhất trên chiến trường.
Vậy mà những gì mà đám ngu xuẩn kia nhìn thấy, lại chỉ là một chút ánh mắt
hạn hẹp, quả thật là một đám ngu xuẩn tràn ngập sự vô năng, chỉ biết lo
lắng cho đám con cháu bại hoại của mình mà thôi.
Chỉ là bản thân bà ta là Gia chủ của Thai Gia, Thai phu nhân vĩnh viễn cũng không có
khả năng đem toàn bộ đám ngu xuẩn kia mà loại ra khỏi chính trường được. Bởi vì cái đám ngu xuẩn đó nói thế nào thì cũng là phe phái của chính
bà.
Đúng vào thời điểm này, Cận quản gia chợt im lặng từ một bên chậm rãi đi đến, lấy ra một bản báo cáo mỏng manh, đặt ngay ngắn lên
trên bàn trước mặt Thai phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Bên phía Cục
Điều Tra Liên Bang truyền đến một cái tin tức, có mấy gã nhân sĩ chuyên
nghiệp theo con đường nhập cư trái phép của Bách Mộ Đại, đã đến được
tiền tuyến Tây Lâm. Mục tiêu có thể là Hứa Nhạc.
Biểu tình của
Thai phu nhân cực kỳ bình tĩnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn sang cái
hồ sơ kia lấy một cái, trực tiếp quay sang Trầm Cách hỏi.
- Cậu có cái nhìn như thế nào?
Trầm tổng thư ký là một nhân vật tuyệt đối có tư cách tiến nhập vào
Hiệp hội Ba Nhất. Hắn ta cũng không giống như Đỗ Thiếu Khanh vậy, gia
nhập vào chiến trường đầy máu lửa tại Đại khu Tây Lâm, cũng không giống
với Thi Thanh Hải, đi làm một gã gián điệp, lăn lộn khắp nơi như vậy. Từ sau khi hắn tốt nghiệp xong Học viện Quân sự I, liền ở trong Cơ Kim Hội Tu Thúc lặng lẽ vững vàng phát triển, cho đến mấy năm trước đây, mới
chính thức trở thành thư ký riêng của Thai phu nhân.
Nghe được
những lời nói này của Thai phu nhân, hắn khẽ nhíu mày một cái, cặp môi
có chút trắng bệch, biết rằng bản thân mình rốt cuộc cũng đã bắt đầu
chân chính tiến vào những hoạt động quyết sách của gia tộc ngàn năm Thai Gia này.
Sau khi trầm mặc suy nghĩ một lúc, Trầm thư ký mới nghiêm túc trả lời:
- Hiện tại những người dám phát sinh ra ý niệm muốn giết chết Hứa Nhạc
trong đầu, tất nhiên đều là những tên gia hỏa có chút điên cuồng, nhưng
mà cũng có chút thực lực. Những người mà Hứa Nhạc đắc tội quả thật là
rất nhiều. Nhưng mà trong phạm vi đến mức cực hạn như thế này, hẳn cũng
chỉ có bốn người là Nam Minh Tú, Lâm Đấu Hải, Chung Tử Kỳ, Lợi Tu Trúc
mấy người này mà thôi.
- Đại thiếu gia của Lợi Gia dạo gần đây quả thật vô cùng an phận…
Cận quản gia dùng thanh âm già nua nói tiếp lời:
- Cho dù sao khi sự kiện scandal của Giản Thủy Nhi phát sinh, hắn ta cũng không hề tỏ vẻ gì khác thường cả.
- Từ sau sự kiện Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang kết thúc, Lợi Tu
Trúc cũng đã thành thật hơn rất nhiều, cũng tiến bộ hơn nhiều. Cho dù
hiện tại hắn hận Hứa Nhạc đến tận xương tủy, nhưng cũng không dám vọng
động mà nhúng tay vào chuyện tình lần này.
Cặp mắt Thai phu nhân nhìn về phía khúc gỗ trầm hương cực phẩm, bàn tay khẽ nhẹ nhàng chà xát mười đầu ngón tay mềm mại của mình, chậm rãi nói:
- Hai tên
tiểu tử vãn bối không nên thân nhất trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang,
cộng thêm đứa con trai của đám người chân đất kia… Tuy rằng đều là một
đám phế vật cả mà thôi, nhưng dù sao cũng là một đám phế vật có chút bối cảnh thực lực. Sự phẫn nộ của bọn chúng tụ hợp lại một chỗ, đại khái
cũng có thể đốt lên một đốm lửa nhỏ.
Bà ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau một lúc trầm mặc mới cảm khái nói:
- Ngay cả Tiểu Nguyên cũng đều không thể thuyết phục được hắn. Cái tên
tiểu tử kia thật sự nghĩ bản thân mình chính là lão nhân gia thứ hai
sao? Cái loại tiểu tử không hề biết nhìn đến đại cục, tính tình cường
ngạnh, chỉ biết đến cảm xúc bản thân như thế, vốn là không nên tồn tại
trên thế giới này mới đúng.
- Tuy rằng hắn cự tuyệt Thái Tử gia, nhưng mà dù sao cái này cũng là kế hoạch của Tổng thống tiên sinh, cũng không quan hệ quá lớn đến bản thân của hắn…
Trầm thư ký sau khi do dự một lát, dũng cảm nói ra ý kiến của chính bản thân mình:
- Hắn chính là người nối nghiệp do đích thân Quân Thần đại nhân lựa
chọn… Sau khi lần hành động quân sự Thắng Lợi kết thúc, hắn quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, chỉ sợ là sẽ gặp phải lửa giận của rất nhiều người…
Tại loại thời điểm này, nếu như chúng ta trợ giúp hắn, kỳ thật chính là
trợ giúp chính mình.
Trầm thư ký cũng không có một phen nói rõ
ràng ra hết, nhưng mà đã đem cái loại cách nói đưa lò lửa trong tuyết
lạnh như thế này, kỳ thật bên trong ý tứ hàm xúc cũng đã biểu đạt vô
cùng rõ ràng đúng chỗ rồi.
- Cái gì gọi là trợ giúp cơ chứ? Hắn cũng sẽ không cảm kích, mà ta cũng không có loại tâm tình này.
Thai phu nhân mở hai mắt ra, nhìn về phía bờ hồ tuyết sơn, lạnh lùng nói:
- Với sự ưu ái tài bồi của Quân đội Liên Bang đối với hắn, cái tin tức
có người muốn giết hắn, khẳng định cũng sẽ không che giấu được bao lâu…
- Thời điểm mà lão nhân gia còn sống, ta sẽ bảo trì sự tôn kính của
mình đối với lão nhân gia, im lặng mà nhìn Hứa Nhạc tả xung hữu đột, gầy dựng nên một tương lai như thế nào…
- Ta đương nhiên sẽ không
xem trọng mấy tên công tử thiếu gia trẻ tuổi ngu xuẩn kia. Chỉ là ta có
chút tò mò, có người dám đến vuốt râu hùm, cái tiểu đầu hổ Hứa Nhạc này, rốt cuộc sẽ có phản ứng kịch liệt như thế nào…
- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là hắn có thể từ trên tiền tuyến còn sống sót quay về…
- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là hắn có thể từ tiền tuyến mà sống sót, lành lặn trở về…
Thai phu nhân trong suốt mấy mươi năm qua đã nhìn thấy được những chìm
nổi phong vân bên trong xã hội Liên Bang, phi thường rõ ràng ở trên
chiến trường, bất cứ loại chuyện tình gì cũng đều có thể phát sinh qua.
Một viên đạn lạc, một tảng đá rơi, cũng có thể giết chết được một danh
tướng tương lai của Liên Bang.
Trong một hồi đại chiến kéo dài
nhiều năm trời giữa Liên Bang và Đế Quốc năm đó, cũng có biết bao nhiêu
nhân vật kinh tài tuyệt diễm giống như Hứa Nhạc vậy, những người trẻ
tuổi ý chí kinh người, giống như vô số gốc tre non bị bàn tay vô tình
của tạo hóa chặt gãy đi? Thai phu nhân im lặng hồi tưởng lại chuyện xưa, một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng dậy, hướng về phía bên ngoài sân nhà
mà bước đi.
Thời tiết của Đặc Khu Thủ Đô bắt đầu chuyển lạnh, bà ta lập tức phải bước trên chuyến hành trình nghỉ đông. Địa điểm lựa
chọn trước mắt vẫn như cũ chính là tòa cung điện cổ xưa giữa dốc núi tại Tinh cầu S3.