Bên trong luồng khói thuốc lượn lờ, Hứa Nhạc nheo chặt cặp mắt, dùng sức mím chặt điếu thuốc lá trên cặp môi của mình, hàm hồ không nói nên lời, nhưng lại đặc biệt mạnh mẽ nói:
- Đánh chết tôi, tôi cũng sẽ
không giống như mấy tên gia hỏa này, chạy đi diễn trò trước màn hình TV
như thế này đâu… Cái này là chuyện gì đây cơ chứ? Còn có cái tên gia hỏa Tiêu Thập Tam Lâu kia nữa, có phải đầu óc có vấn đề gì rồi không? Đứng
trước cả toàn thể Liên Bang mà kêu gào lên tôi muốn làm Nguyên Soái?
Bên trong căn phòng có chút tăm tối, màn hình TV lúc này đang phát ra
cảnh kết thúc của thiên phóng sự trực tiếp gần đây đang được ủng hộ
nhiệt liệt khắp cả Liên Bang của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang. Cái thân ảnh nhìn có chút quen mắt đang đứng giữa bóng trời chiều kia,
khiến cho hai má của Hứa Nhạc có cảm giác nóng đỏ lên. Hắn cũng không rõ cái gã quay phim kia làm thế nào có thể biến cái thân ảnh ngẩn người
lúc đó của chính mình trở thành một loại cảm giác tiêu điều tang thương
đến như vậy, trong lòng cũng có chút tức giận đối với cách thiết kế màn
ảnh giả mạo cô độc, bắt chước tuyệt vọng kia…
Hùng Lâm Tuyền hả
miệng ra cười ha ha, bưng cái ly trà đặc làm bằng plastic đặc chế trước
mặt lên uống một hớp to, bởi vì vừa cười vừa uống nên bị sặc mấy cái,
vừa ho sặc sụa, vừa bấm cái điều khiển từ xa chuyển vài kênh truyền hình liên tiếp, vừa ha hả nói:
- Tôi thật sự cảm thấy hình ảnh quay rất được đó chứ?
Bạch Ngọc Lan đang khoanh tay đứng một bên cũng mỉm cười nói chen vào:
- Kỳ thật có một tiểu tổ quay phim trực tiếp như vậy ở bên trong đội
ngũ, có đôi khi thật sự có thể điều tiết không khí lại một chút. Chẳng
qua quay khá nhiều hình ảnh tư liệu trực tiếp lâu cả tháng như vậy, cuối cùng cắt đi cắt lại, cũng chỉ có thể gom lại thành một tập phim mà
thôi… Nghe nói Ban Tuyên Truyền của Bộ Quốc Phòng cùng với gã Chủ quản
của Kênh tin tức kia nói, anh có ý kiến rất nhiều đối với chuyện này?
Hứa Nhạc liếm liếm môi, cúi đầu thổi ra một hơi khói thuốc lá, mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Đây chỉ là hiệp nghị trước đó đã ký kết sẵn rồi, cũng không cần phải xen vào quá nhiều.
- Theo tôi thấy bọn họ khẳng định là rất đau đầu với chuyện anh nhất
định là phải đeo kính râm mới bằng lòng cho bọn họ quay hình. Hơn nữa
anh thủy chung vẫn không bao giờ chịu tiếp nhận phỏng vấn trực tiếp cả…
Lan Hiểu Long nhún nhún vai nói.
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, đẩy cửa bước ra ngoài quân doanh. Những làn gió
mát mẻ bên ngoài quân doanh theo cánh cửa mở ra mà quán nhập vào, khiến
cho tinh thần của hắn trở nên có chút thanh tỉnh lại. Thời tiết tại quân doanh này không bao giờ ấm áp, lúc nào cũng mát lạnh, sảng khoái, luôn
khiến cho mọi người có tinh thần thanh tỉnh nhất.
Bên trong quân doanh, các chiến sĩ tổ viên của Tiểu đội 7 lúc này đang tụm năm tụm ba
một chỗ với nhau. Bọn họ cũng giống như đám quân nhân sĩ quan bọn Hứa
Nhạc, vừa mới xem lại xong bộ phim phóng sự kia. Đối với bộ phim phóng
sự trực tiếp về chính bản thân của mình, trong số bọn họ cũng có rất
nhiều người chính là lần đầu tiên lên TV, cho nên ai ai cũng vô cùng háo hức chờ mong. Một số kẻ còn quay hẳn lại luôn bộ phim phóng sự đó, đem
ra cho mọi người cùng xem. Giờ phút nào đang có rất nhiều người xem lại
những hình ảnh trên TV của chính mình, có kẻ hối hận cách ăn nói của
mình chiếu lên TV lại lộ ra sự ngu đần, trong đám người thỉnh thoảng lại bộc phát ra từng trận cười vang hô hố. Mà xa hơn một chút, tại khu ký
túc xá lâm thời của Tiểu đội, Đạt Văn Tây đang cùng Tiêu Thập Tam Lâu
tranh cãi một trận ỏm tỏi, sau đó biến thành đánh nhau. Kết quả cuối
cùng không có gì ngoài ý muốn, gã công tử con của Châu trưởng bị gã con
trai của nông phu mạnh mẽ đè dưới mông, rên la thống khổ thảm không chịu nổi…
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nhạc nhịn không được gãi gãi
đầu nở nụ cười xoay người bỏ đi. Sự tức giận khi xem TV lúc trước, hiện
tại đã biến mất vô tung vô ảnh.
Việc phát ra bộ phim phóng sự
trực tiếp ‘Tiểu đội 7’ lần này, chính là một cử động vô cùng quan trọng
của Dinh thự Tổng thống, của Bộ Quốc Phòng từ sau động thái phát trực
tiếp lần hành động quân sự của Sư đoàn Thiết giáp 7 trên Kênh tin tức
Đài truyền hình Liên Bang, là lần đầu tiên trong lịch sử của Quân đội
Liên Bang.
Hoàn toàn bất đồng với lần phát hình trực tiếp hành
động quân sự Bắc chinh lúc trước trên hành tinh 5640, một loạt phim
phóng sự lần này đem thị giác tập trung lên cuộc sống của các quân nhân
tại tiền tuyến cùng với một số chi tiết chiến trường cụ thể. Mà cái tính cấu thành phức tạp của các đội viên Tiểu đội 7, những xung đột tự nhiên giữa những gã lão binh xuất thân từ tầng lớp bình dân cùng với những gã tân binh đến từ giới công tử, thiếu gia của tầng lớp thượng lưu, tự
nhiên tạo thành một sức dãn bên trong thiên phóng sự này.
Sau
khi tập đầu tiên có tên là ‘Huấn Luyện’ của thiên phim phóng sự trực
tiếp ‘Tiểu đội 7’ được phát hành trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên
Bang, lập tức nhận được sự chú ý đặc biệt của dân chúng Liên Bang. Đồng
thời với việc thu được doanh thu truyền hình siêu cao từ trước đến giờ,
cũng đã dẫn phát một hồi thảo luận nhiệt liệt của tầng lớp dân chúng tại Thủ Đô Tinh Quyển. Mọi người vốn dĩ chỉ sinh hoạt tại những hành tinh
hòa bình đó, lần đầu tiên có thể thân thiết, gần gũi hiểu biết về cuộc
sống cụ thể hằng ngày bên trong quân doanh, những công tác huấn luyện
nghiêm khắc, buồn chán thậm chí có chút tàn khốc này. Bọn họ cũng đồng
thời tò mò muốn biết xem những phân biệt giai cấp xã hội trong cùng một
đội ngũ, sẽ mang đến những ảnh hưởng không tốt như thế nào…
Buổi tối ngày hôm nay, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang chính là phát
tập thứ hai của thiên phóng sự, lúc này thời gian mà Tiểu đội 7 gia nhập vào hành tinh 163 cũng đã hơn hai tháng trời. Khoảng cách từ lúc tiểu
tổ quay phim phóng sự của Bộ Quốc Phòng hoàn thành việc quay sửa… cũng
đã trôi qua hai mươi mấy ngày rồi. Tin tưởng rằng sau buổi tối ngày hôm
nay, bên trong Liên Bang lại dâng lên một hồi thảo luận sôi nổi về chủ
đề nóng hổi này.
Thân là người đương sự trực tiếp, là Chủ quản
trực tiếp của Tiểu đội 7, là người cụ thể tiến hành động tác theo ý chí
của Chính phủ Liên Bang, Hứa Nhạc so với bất cứ kẻ nào khác cũng hiểu rõ ràng một điều, ẩn phía sau thiên phóng sự này là có thâm ý như thế nào. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Quân đội Liên Bang cần Tiểu đội 7 ở trên tiền tuyến đóng một bộ phim điện ảnh, dùng để áp chế những kháng nghị
cùng với chống đối đến từ những phần tử phản chiến dùng để tu bổ lại cái khe hở khổng lồ giữa hai giai tầng trong xã hội Liên Bang, giai tầng
giàu – nghèo.
Căn cứ vào cái nhận thức này, Hứa Nhạc đối với
chuyện tình này từ trước đến giờ vẫn là không quá mức quan tâm đến. Chỉ
là chính trị Liên Bang cần mà bắt bọn họ phải đứng trước ống kính camera đóng một tuồng kịch điện ảnh, nói thế nào thì vẫn khiến cho kẻ khác cảm thấy có một loại cảm giác hờn giận không nói nên lời. Nhưng mà hôm nay
nhìn thấy phản ứng hưng phấn của đám đội viên bên trong quân doanh,
khiến cho thái độ của hắn cũng có chút thay đổi.
Hắn đứng ở đầu
lối đi vào trong sân thể thao, im lặng trầm mặc nhắm nhìn đám tân binh,
lão binh tụ tập chung với nhau thành một nhóm, cảm giác trong lòng cũng
có chút thỏa mãn nhàn nhạt. Mấy chục ngày trời trên chiến trường đồng
sinh cộng tử, quả thật cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Cái loại
tin tưởng hoàn toàn, đem cái lưng mình cùng với tính mạng của mình hoàn
toàn giao phó cho đồng đội, thậm chí có thể thay đổi thái độ sống cả đời của rất nhiều người.
o0o
Đúng như những lời nói đầy cảm khái của Bạch Ngọc Lan từ sau khi lần nhiệm vụ đầu tiên chấm dứt vậy,
mặc dù các đội viên của Tiểu đội 7 đều có thân phận đặc thù, nhưng mà
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ Quốc Phòng nói thế nào cũng không có
khả năng thật sự phái ra vô số đội quân thiết huyết đi đến làm bảo mẫu
cho hơn một trăm gã quân nhân này.
Nhưng cũng không biết có phải là trong sự thần kỳ nào đó, có cái gì âm thầm phù hộ cho cho đội ngũ
đang gánh vác rất nhiều nhiệm vụ cùng với ý nghĩa trọng đại này hay
không. Cũng không biết có phải là do Đấng Sáng Thế của vũ trụ này không
đành lòng nhìn thấy cái chi đội ngũ lính đánh thuê trên danh nghĩa này,
dưới mí mắt của hàng tỷ dân chúng Liên Bang, biến thành những ký hiệu bi tráng trong lòng đất hay không, mà Tiểu đội 7 sau khi đi vào tinh cầu
163 suốt hơn hai tháng trời, tiến hành mười một lần nhiệm vụ quan trọng
của Cục Hiến Chương, thế nhưng lại vô cùng kỳ tích chính là, ngay cả một người cũng không có chết.
Trong suốt quá trình đó, cũng chỉ có
sáu gã tân binh cùng với một gã lão binh, vận khí xấu đến cực điểm, trên đường hành quân bị giẫm phải địa lôi chống bộ binh mà đám người Đế Quốc chôn ở bên cạnh một đường sơn đạo, bởi vì thương thế quá mức nghiêm
trọng, đành phải đưa lên Chiến hạm Vũ trụ, đem về Chủ tinh Tây Lâm.
Trong số bảy gã thương binh này, đại khái có bốn gã buộc phải tiến hành
cắt giảm nhân sự.
Ở trên chiến trường, bất cứ lúc nào cũng có
thể có người chết đi. Nhưng mà Tiểu đội 7 chính là cố tình ngay cả một
người cũng không chịu chết. Mấy cái vụ cắt giảm quân số do bị thương như thế này, thật sự khó khiến cho đội ngũ mang theo tình tự thương cảm
mãnh liệt. Hoàn toàn ngược lại, bởi vì sau khi cảm thụ được sự uy hiếp
của cái chết, cuối cùng lại cũng không có người nào thật sự chết đi, cho nên đám người của Tiểu đội 7 ai nấy cũng đều vây trong một loại bầu
không khí hài hòa, cực kỳ hòa hợp.
- Chủ quản, dậy sớm vậy?
- Chào Chủ quản!
Tại một góc sinh hoạt bên trong quân doanh, đám chiến sĩ của Tiểu đội
7, rõ ràng là có ghế dựa lại không chịu ngồi, mà là cả đám rủ nhau ra
ngồi xổm bên cạnh sân huấn luyện, đang hí hí hố hố thảo luận về thiên
phóng sự trên TV tối ngày hôm qua. Đột nhiên nhìn thấy có hai người đang cùng nhau đi tới, nhất thời giống như súng đạn bắn vậy, đồng thời đứng
thẳng người lên, nghiêm túc cúi chào, còn cao giọng thăm hỏi nữa. Chỉ là trên tay trái của bọn họ còn ôm cái khay cơm đang ăn dở, tay phải đưa
lên chào có người còn cầm theo cả cái muỗng plastic chưa kịp bỏ xuống,
có kẻ thì miệng nhồm nhoàm thức ăn, lời nói hàm hồ không rõ ràng, có vẻ
phá lệ buồn cười.
Hứa Nhạc, lúc này đang đeo cặp kính râm che
gần phân nửa khuôn mặt, cũng không quá để ý, chỉ khẽ gật gật đầu chào
lại, khóe mắt thì liếc nhìn về phía tiểu tổ quay phim đang đứng cách đó
không xa, nghĩ thầm nếu như để những hình ảnh này quay lên TV, vậy thì
mấy gã binh lính này của Tiểu đội 7 chỉ sợ đều biến thành những diễn
viên hài kịch trời sinh mất thôi.
Nếu xét theo kỷ luật Quân đội, vốn dĩ mấy gã chiến sĩ bên đường khi cúi chào này, cũng cần phải cung
kính mà xưng hô với hắn một tiếng ‘Trưởng quan’. Chỉ là chẳng biết vì
nguyên nhân gì, Hứa Nhạc mỗi lần nghe được hai chữ ‘trưởng quan’ cả
người hắn liền phát lãnh một trận, lông gáy dựng đứng cả lên, cho dù có
bận thêm một cái áo nữa cũng cảm thấy một cỗ gió lạnh thổi thẳng lên
toàn thân, cho nên hắn buộc đám binh lính của Tiểu đội 7 cũng chỉ được
phép gọi hắn một tiếng ‘Chủ quản’ mà thôi.
Sau khi xếp hàng lấy
cơm, Hứa Nhạc ngồi trên bàn cơm lộ thiên, dưới ánh mặt trời chiếu rọi,
bắt đầu từng ngụm từng ngụm lớn ăn phần cơm tiêu chuẩn của mình, bao gồm ba phần cải xanh xào, năm phần thịt dinh dưỡng, một phần cơm, một phần
dưa cải muối cấu thành. Trong cặp lông mày thẳng tắp cũng không hề toát
ra bất cứ tình tự chán ghét nào cả.
Đám chiến sĩ Tiểu đội 7 cũng theo bản năng ngồi xung quanh chỗ ngồi của hắn, không ai dám lại gần
quấy rầy hắn, cũng không có người nào nguyện ý rời quá xa chỗ hắn ngồi.
Hắn giống như là một cái trung tâm, vô tri vô giác, trầm mặc không nói
gì, lại bởi vì một loại tính chất đặc biệt nào đó, khó có thể dùng ngôn
từ để nói thành lời, khiến cho rất nhiều thứ khác bị hấp dẫn trong phạm
vi một đường tròn chu vi cố định nào đó ở xung quanh. Đại khái cũng chỉ
có mấy gã binh lính thuộc Tiểu đội 7 mới có thể nói rõ ràng được cái
loại tính chất đặc biệt đó là cái gì. Đó chính là trong mỗi lần tiến
hành chiến đấu sinh tử trên chiến trường, biểu hiện trầm ổn mà dũng cảm
của Hứa Nhạc, cũng chính là hắn đã cứu lại tính mạng nhỏ của rất nhiều
người trong Tiểu đội, cũng là bởi vì tính tình trầm mặc của bản thân
hắn.
Vào đúng thời điểm này, bên ngoài khu sinh hoạt đột nhiên
bạo phát một trận tranh cãi mãnh liệt. Đám đội viên đang quây quần ăn
cơm ở đó ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện ra dưới một tàng cây
của một loại cây cổ thụ hoang dại nào đó bên ngoài khu sinh hoạt, Cố
Tích Phong, mày thanh mắt tú, đang cùng một tên trung niên tóc quăn,
chính là cái gã quan viên kỹ thuật đến từ Cục Hiến Chương kia, phẫn nộ
tranh luận cái gì đó, vô cùng kịch liệt.
Cố Tích Phong bản thân
chính là gã kỹ sự điện tử ưu tú nhất của cả Tiểu đội 7, tất cả những hệ
thống liên lạc chiến địa nội bộ cùng với hệ thống công tác quan sát
phòng ngự… toàn bộ đều là từ một tay hắn hoàn thành cả. Mà khi Tiểu đội 7 ở trên hành tinh 163 chấp hành nhiệm vụ trọng tổ lại mạng lưới quan sát điện tử của Cục Hiến Chương, hắn tự nhiên trở thành đại biểu của Tiểu
đội 7, cùng với gã quan viên kỹ thuật của Cục Hiến Chương kia tiến hành
phối hợp. Chỉ là không biết có chuyện tình gì, lại khiến cho một gã vốn
luôn bình tĩnh giống như điện lưu trong mạch điện như hắn, lúc này lại
trở nên tức giận đến như vậy.
Hứa Nhạc nhìn thấy một màn này,
buông cái muỗng plastic trong tay xuống, quay sang Bạch Ngọc Lan ngồi ở
đối diện, nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Trong những lần tiếp nhận nhiệm vụ trước đây, Cục Hiến Chương luôn luôn đợi
đến khi tới được khu vực mục tiêu định trước, mới một phen đem những quy phạm kỹ thuật, những thông số lắp đặt bên trong quy hoạch nói lại với
chúng ta. Đối với đám đội viên mà nói, vừa phải tránh khỏi sự tra xét
nghiêm ngặt của đám người Đế Quốc, vừa phải lâm thời ngay tại chỗ ghi
nhớ, thật sự có chút quá mức khó khăn…
Bạch Ngọc Lan liếc nhìn về phía đó, chậm rãi ôn nhu giải thích:
- Chuyện tình này, lần trước trong cuộc họp nội bộ đã từng có đề cập
qua rồi. Anh có bảo để Cố Tích Phong đi tiếp xúc với gã quan viên kỹ
thuật Cục Hiến Chương kia, bảo hắn nên tiết lộ trước một chút những tham số cùng với mô phạm quy hoạch để chúng ta nắm vững trước khi thực hiện
nhiệm vụ… Chắc là bên phía đối phương phản ứng kịch liệt một chút…
Hứa Nhạc ừm nhẹ một tiếng, lẳng lặng nhìn về phía bên kia. Bản thân hắn có thính lực vượt hơn người bình thường rất nhiều, liền có thể rõ ràng
nghe được những lời nói của gã quan viên Cục Hiến Chương bên kia.
Gã quan viên Cục Hiến Chương kia một phen dùng điều lệ giữ bí mật lạnh
lùng cự tuyệt lời thỉnh cầu của Tiểu đội 7. Nhưng chân chính khiến cho
Cố Tích Phong cảm thấy phẫn nộ chính là, từ trong biểu hiện những chi
tiết lời nói của gã quan viên Cục Hiến Chương kia, có thể thấy đối
phương đối với mạng người của Tiểu đội 7 cực kỳ không chút xem trọng.
Ở trong xã hội Liên Bang này, Cục Hiến Chương thần bí vĩnh viễn luôn
được đặt trên đỉnh núi cao nhất, nằm trong một tầng mây mờ ảo nào đó. Vì thế nên những gã quan viên phục vụ cho Cục Hiến Chương, trời sinh đã có một loại cảm giác về sự ưu việt cùng với loại lạnh lùng khiến cho bất
cứ kẻ nào cũng không thể chấp nhận nổi.
Cặp lông mày thẳng tắp
của Hứa Nhạc khẽ nhăn lại, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn đều không nói
tiếng nào, chỉ là cúi đầu xuống bắt đầu tiếp tục ăn cơm. Đợi đến khi Cố
Tích Phong căm giận bất bình đi vào trong căn-tin, hắn mới hướng về phía Cố Tích Phong nở một nụ cười tỏ vẻ trấn an.
Trong lòng của hắn
phi thường hiểu rõ ràng, đối với cái cơ cấu siêu nhiên nhưng lại quan
liêu máy móc đến cực điểm như là Cục Hiến Chương vậy, đối với những đội
ngũ như mấy chục chi Tiểu đội, giống như là Tiểu đội 7 ở trên khỏa tinh
cầu này, thật sự chỉ là mấy cái lợi khí vô thượng, chỉ là những công cụ
để thực hiện yêu cầu của bọn họ mà thôi. Cho dù hắn có là một gã Trung
Tá trẻ tuổi nhất của lịch sử Quân đội Liên Bang đi nữa, nhưng mà đứng
trước mặt của Cục Hiến Chương, vẫn như cũ không có đủ lực lượng để mà
nói chuyện.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám đội viên Tiểu đội 7,
Hứa Nhạc buông thức ăn xuống, đi đến trước mặt của gã quan viên kỹ thuật Cục Hiến Chương một đầu tóc quăn kia, sau khi trầm mặc một lúc, dùng
một loại ngữ khí mạnh mẽ mà cực kỳ nghiêm túc nói:
- Cục Hiến
Chương có quy củ của Cục Hiến Chương, Quân đội cũng có lệ thường của
Quân đội. Ông đã không chịu vì sự an nguy của những binh lính, mà tạm
thời buông bỏ một chút cái điều lệ giữ bí mật buồn cười chết tiệt này,
như vậy… Tôi phải nhắc nhở trước với ông, nếu như người của tôi, bởi vì
sự bảo thủ ngu xuẩn của ông, mà phải trả giá bằng những thương vong
không cần thiết, tôi sẽ trực tiếp đến tìm Thai Cục trưởng mà đòi một cái công đạo đó!
Gã quan viên tóc xoăn kia bình tĩnh nhìn chằm chằm lại Hứa Nhạc, cũng không có bởi vì câu uy hiếp này mà làm ra chút
nhượng bộ nào, cũng không có bởi vì trong lời nói của hắn có nhắc đến
Thai Cục trưởng mà cảm thấy khiếp sợ. Hắn vẫn như cũ giống như cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, lạnh như băng mà lại cực kỳ ngoan cố.