Gian Khách

Quyển 2 - Chương 102: Nhị gia cùng Nhị tẩu

- Nói đến thịt tổng hợp, tôi vẫn có chút thắc mắc. Bây giờ có anh là người của Sở Nghiên Cứu của Quả Xác ở đây, nên thuận tiện hỏi anh một chút.

Trâu Úc nhìn hắn, hỏi:

- Thịt tổng hợp của Liên Bang đã được ứng dụng vào thực tiễn rất nhiều năm rồi, vì sao tại các phương diện khác, tại sao lại không có ứng dụng qua? Giống như là phương diện liên động của robot vậy...

Trâu Úc mặc bộ quần áo màu đỏ, im lặng ngồi đối diện với Hứa Nhạc, chăm chú hỏi. Trong suy nghĩ của nàng, một gã thanh niên nhìn qua bình thường nhưng lại lộ ra nhiều sự cổ quái như vậy, nếu đã có thể tiến vào cơ cấu nghiên cứu cao cấp nhất Liên Bang kia, tự nhiên cũng sẽ có phương diện nào đó để cho nàng học hỏi.

Ngón tay đang gắp thức ăn của Hứa Nhạc hơi hơi cứng lại một chút, lúc này hắn mới nghĩ đến chuyện cha của cô gái đang ngồi đối diện kia chính là Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, mặc dù nói hổ phụ cũng không chắc có thể sinh ra hổ nữ, nhưng quả thật cũng ít khi nào sinh ra phế vật, vấn đề này mặc dù nhìn có vẻ vớ vẫn, trên thực tế cũng thật sự có chút quan trọng.

- Ủy Ban Lý Luận vẫn không thông qua, hơn nữa, quan trọng nhất chính là... protein không có cách nào chịu nóng được. Mà bất luận là robot hay là các máy móc thiết bị khác, chịu được nóng chính là điều kiện cơ bản nhất.

Mấy ngày hôm trước giúp lão Giáo sư Trầm tiến hành sửa sang lại các tư liệu linh tinh, Hứa Nhạc từng đọc qua trong tài liệu nào đó, trong Hiến Lịch 23, một vài nhà khoa học Sinh Hóa nổi tiếng sau khi trải qua vô số lần thực nghiệm hỗn hợp, trước sau tiến hành nghiên cứu suốt 40 năm liền, sau vô số lần thất bại, đã chứng minh ý tưởng này vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành sự thật.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cô gái áo đỏ ngồi đối diện, hoặc là lúc này phải nói là nữ nhân áo đỏ, trong lòng không khỏi có chút nhiều cảm giác phức tạp.

Hôm nay Trâu Úc không có hóa trang, mặt mày càng biểu hiện sự thanh tú hơn, cả người có vẻ rất biếng nhác. Nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, loại bình tĩnh từ khí chất vốn có của nàng. Nàng cầm chiếc đũa gắp thức ăn trên bàn, động tác không chút cứng ngắc mà vô cùng tự nhiên, bất luận là nâng hay hạ cổ tay, cuối cùng đều toát lên một vẻ thanh thoát, tao nhã.

Hứa Nhạc nhìn nàng, cặp mày giống như hai thanh phi đao của hắn dần dần nhíu lại, trong tròng mắt xuất hiện những quang mang kỳ dị. Những ngày sống chung với nhau, làm cho hắn xác nhận, cô gái không đầy 20 tuổi này cũng không quá khó có thể ở chung giống như mình từng tưởng tượng trước đây, thậm chí còn có thể nói là có gia giáo vô cùng tốt nữa...

Nói thế nào đi nữa, có thể là con dâu lý tưởng được Thai phu nhân chấm trúng, làm sao có thể chỉ là một cô gái chỉ biết tối ngày khóc lóc nỉ non. Hứa Nhạc chỉ là không biết rõ, vì sao Trâu Úc mà hắn nhìn thấy tại Lâm Hải Châu, lại có một bản tính hoàn toàn khác như vậy, một nữ nhân lãnh khốc, kiêu ngạo khó ưa đến cực điểm. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, đành phải thở dài thừa nhận, nữ nhân quả nhiên là loại động vật khó hiểu nhất trên thế giới này.

Từ sự kiện buổi tối tại lối vào Công viên Thanh Sơn đến hôm nay, đã qua hơn mười ngày. Trong mười mấy ngày nay, Trâu Úc liền ở luôn tại căn nhà trọ của Hứa Nhạc. Mỗi ngày nàng lên mạng hoặc là xem TV để giết thời gian. Có lẽ là do đang mang thai, nên nàng lúc nào nhìn qua cũng có vẻ mệt mỏi như vậy. Mà Hứa Nhạc bản thân cũng là một gã trầm mặc, trên thực tế hai người nhìn thấy đối phương cũng không thể nào quá mức cao hưng, cho nên trong mấy ngày này, hai người cũng không có tán gẫu gì cả.

Bị ánh mắt Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn chăm chú lâu như vậy, Trâu Úc đương nhiên biết rõ, nhưng mà nàng vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ là im lặng ăn xong phần cơm của mình, uống xong mấy viên thuốc protein năng lượng cao mà Hứa Nhạc mua cho mình, lại uống thêm một viên vitamin B1, mới mỉm cười nói với Hứa Nhạc:

- Thấy đẹp không?

Trâu Úc cũng không ngại chuyện bị người ta nhìn chằm chằm. Bản thân nàng trời sanh xinh đẹp, từ nhỏ đi đến nơi nào cũng trở thành tiêu điểm bị mọi người nhìn ngắm. Chẳng qua trước đây mấy gã quân nhân bất lương tại Quân Khu III nếu có nhìn chằm chằm vào nàng, nếu không bị đánh cho gãy chân thì cũng là bị ném xuống sông giữa trời đông giá rét...

Trải qua cuộc sống mấy năm nay, khiến cho cô thiếu nữ này biến thành một con người có thể dùng từ lạnh lùng cho đến lãnh khốc để che giấu đi tâm sự bên trong của mình. Nhưng mà từ sau đêm hôm đó, ngồi trên chiếc ô tô màu đen, đi theo gã thanh niên đơn giản trước mặt này chạy đến một căn nhà trọ hết sức bình thường, Trâu Úc chợt phát hiện, hóa ra cuộc sống yên tĩnh ở một nơi gọi là nhà này, cũng không phải quá khó có thể trải qua.

Chỉ là toàn bộ chuyện này thật sự là rất hoang đường. Trâu Úc thường xuyên suy nghĩ, Hứa Nhạc đến tột cùng là loại người như thế nào? Một người rất có nghĩa khí với huynh đệ, một gã nam nhân nhàm chán không ngại chấp nhận phiền phức như thế, cứ như vậy mà bình tĩnh tiếp nhận hết tất cả, không sợ bất cứ phiền toái hay hiểu lầm gì, quả thật là quá hiếm thấy. Ánh mắt Hứa Nhạc tuy nhỏ, lại thường xuyên híp lại, cũng giống như lúc này đang kinh ngạc nhìn nàng vậy, nhưng cũng không hề có chút nào khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Chỉ là mang theo ý cười nhàn nhạt, vô cùng thành khẩn, lại có chút dễ gần cùng với niềm tin tưởng mạnh mẽ...

Phàm là những người nào ở cùng với Hứa Nhạc một thời gian, đều cũng sẽ thích gã thanh niên thường xuyên trầm mặc này. Cũng không phải là loại thích theo kiểu tình yêu nam nữ... Trâu Úc cũng không ngoại lệ, cho nên khi nàng nói lên ba chữ thấy đẹp không kia cũng mang theo chút cảm xúc khiến cho người ta thấy bất an, cùng với có chút thâm ý.

- Rất đẹp.

Hứa Nhạc gật gật đầu, vô cùng thành khẩn nói.

Trâu Gia Trâu Đại tiểu thư không chút phấn son, hoàn toàn phù hợp với hai chữ xinh đẹp. Khuôn mặt thanh tú của nàng vốn không thích hợp với việc trang điểm, chỉ thích hợp trau chuốt đơn giản mà thôi. Hơn nữa lúc này trên mặt nàng toát ra vẻ tiếu ý, càng thêm xinh đẹp.

Câu trả lời này của hắn cũng không nằm ngoài dự đoán của Trâu Úc, hỏi thẳng, đáp thẳng. Những người không phải là quá thẳng thắn thông thường cũng biết được khi nào cần nói thẳng, khi nào cần che dấu. Mà đối với vấn đề trước mắt này, nàng cũng không biết rõ gã thanh niên nhìn qua bình thường trước mặt mình này có phải đang che dấu gì không, hoặc là nói chính xác hơn một chút, nàng căn bản không biết đối phương có gì đang che dấu mình hay không.

Trên lối vào Công viên Thanh Sơn, Hứa Nhạc vừa nói một tiếng, đụng ngã một chiếc xe, nàng liền đi theo hắn. Tại lâm viên bên ngoài Vọng Đô Y Viện, Hứa Nhạc ra ngoài hút một điếu thuốc, nàng cũng mất thời gian một điếu thuốc để suy nghĩ, cũng không có xuống xe, trực tiếp theo hắn đi đến căn nhà trọ không chút nổi bật này.

Trâu Úc tự nhận mình là một người tâm tư thoáng đạt, nàng đồng ý đi theo Hứa Nhạc, ngoại trừ một ít tâm tư không thể để cho người khác nhìn thấu ra, phần lớn nguyên nhân, chính là bởi vì sinh mạng nhỏ trong bụng của mình.

Bất luận là nữ nhân có tính tình như thế nào, thời điểm lần đầu tiên mang thai, đều có chút khuất phục bản năng của mình, hoặc nói là khuất phục những cảm xúc bốc đồng của mình. Nói cho vĩ đại hơn một chút, là loại tình cảm mẹ thương con... Vì thế các nàng đều trở nên đa sầu, đa cảm, tâm tư mẫn cảm, giống như cọp mẹ khi sinh con liền có sức mạnh liều lĩnh hẳn lên. Trâu Úc cũng vì trở nên mẫn cảm như thế, cho nên mới bỏ nhà trốn đi, bỏ mặc tất cả, trốn tránh bên trong căn nhà trọ này mà chuẩn bị sanh con. Nàng cũng đã từng trải qua đa sầu đa cảm, cho nên trên đường cao tốc số 2 khi thấy chiếc ô tô màu đen của Hứa Nhạc, nàng đã khóc một trận thảm thiết. Mà hiện tại hết thảy đều cũng đã tạm thời ổn định lại. Bởi bình tĩnh mà tâm tư càng mẫn cảm hơn, khiến cho càng dễ dàng bình phục hơn một chút.

Loại cục diện trước mắt này, nàng có lý do của mình, nhưng còn đối phương thì sao? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì đứa nhỏ trong bụng của mình là giọt máu của huynh đệ hắn sao?

Trâu Úc hé miệng nhấp một ngụm nước protein sềnh sệch, cặp mày hơi hơi nhăn lại, cũng không có cố tình tìm cách che dấu ánh mắt của mình nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc đối diện.

Vẫn là câu nói đó, nghĩa khí dù sao cũng có hạn, căn cứ vào những xúc động nhiệt huyết nhất thời, giúp bạn không tiếc cả mạng sống của mình cũng không phải là hiếm hoi. Nhưng mà thời gian dài yên lặng mà nuôi nấng, không kể phiền toái, không phát sinh dị tâm gì, quả thật hiếm có. Trâu Úc hơi hơi nghiêng đầu, có chút hứng thú nhìn về Hứa Nhạc. Trong mấy ngày nay, Hứa Nhạc thường lên mạng tra xét rất nhiều vấn đề, chăm sóc cho nàng vô cùng cẩn thận. Bất luận là nấu cơm giặt giũ, đều không hề nhìn ra có chút miễn cưỡng hay phiền chán gì. Nhìn tình huống như vậy, rõ ràng là có ý ngày nào còn chưa tìm ra Thi Thanh Hải, ngàu đó liền chiếu cố tận tình cho nàng.

Nhưng mà cả hai người nam nữ đang ngồi bên cạnh bàn ăn này cũng đều rất rõ ràng, Thi Thanh Hải nếu có thể quang minh chính đại trở về, đó là chuyện nói dễ hơn làm... Là người ai cũng đã từng chứng kiến cảnh phong ba bão táp, nhưng ít ai có thể tận mắt nhìn qua cảnh nước chảy đá mòn. Càng về sau rõ ràng càng không dễ dàng. Cho nên Trâu Úc hoài nghi, Trâu Úc không hiểu, Trâu Úc có chút buồn bã.

- Tôi thật sự không thể tin nổi, trong Liên Bang hiện nay, còn có người giống như anh vậy.

Trâu Úc cũng không nói rõ là người như thế nào, bởi vì rất khó có thể dùng từ ngữ để biểu đạt cho rõ ràng, đại khái chính là có liên quan đến phương diện đánh giá đạo đức.

- Chuyện của nam nhân, nữ nhân các người không biết đâu...

Hứa Nhạc nói một câu cách ngôn truyền miệng của đám nam nhân Liên Bang, mỉm cười giải thích:

- Nữ nhân của huynh đệ, ở trong mắt tôi cũng không phải là nữ nhân. Những phiền toái liên quan đến huynh đệ, liền không phải là phiền toái.

Lời này cũng không phải là mới, Hứa Nhạc cũng không phải tùy tiện nói ra, chỉ là bất luận người nào trong thời đại này, tin rằng cái đạo lý đơn giản này không ít người biết, nhưng chân chính có thể làm được chuyện không có huynh đệ ở đây, nhưng không giở trò gì với nhị tẩu... lại không được mấy người.

Hứa Nhạc cũng không biết rõ ràng, việc hiện tại mà hắn đang làm, tại một thời điểm vô cùng xa xưa trong truyền thuyết, cũng đã từng có vị Nhị gia trong chuyến hành trình dài ngàn dặm cũng đã từng làm qua hành động như thế. Với tính cách bình thường của hắn, muốn làm là làm, ngay cả một câu giải thích cũng không thể nào dễ dàng nói ra khỏi miệng. Chỉ là nhìn ánh mắt của Trâu Úc, hắn biết rõ phụ nữ mang thai dễ mẫn cảm, không thể không cười mà giải thích vài câu. Cho dù là cô gái kia từng có xung đột với hắn, từng là một cô gái cực lỳ lạnh lùng, là một cô tiểu thư đỏng đảnh, nhưng dù sao cũng là phụ nữ có thai.

Phụ nữ mang thai có quyền cao hơn hết thảy, cái này là một đề toán vô cùng đơn giản, hai luôn lớn hơn một.

Trâu Úc cũng không phải là một nữ nhân ngu xuẩn. Mặc dù trong mấy tháng trước đây, nàng cũng đã từng làm qua không ít những chuyện ngu xuẩn, nhưng đó bởi vì nàng muốn làm. Nghe được lời nói của Hứa Nhạc, nhìn ánh mắt của Hứa Nhạc, nàng bỗng nhiên nở nụ cười, ôn nhu nói:

- Thật không biết là gã lưu manh họ Thi kia vận khí tốt, hay là tôi có vận khí tốt đây.

Nói xong lời trêu chọc nhàn nhạt kia, cặp mắt của Trâu Úc lại dâng lên một cảm xúc kính sợ nhàn nhạt. nàng ngưỡng mộ con người của Hứa Nhạc, cũng sợ hãi con người của Hứa Nhạc. Một nhân vật như vậy, hiếm có trong Liên Bang, không biết sau này khi hắn tức giận sẽ trở thành con người như thế nào.

Hứa Nhạc cười cười, cũng không trả lời lại, rất tự nhiên đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, chuẩn bị đi rửa chén. Những công việc vụn vặt trong căn nhà trọ bình thường này, hiện tại toàn bộ do hắn làm hết. Cho nên trong lúc làm việc tại Sở Nghiên Cứu, theo lão Giáo Sư Trầm làm việc thời gian không ít, nhưng hắn lại không có nhiều thời gian cùng với tinh lực để làm những chuyện hắn muốn làm.

- Khoan rửa chén đã. Có thể nào đi với tôi xuống phố một chút không? Đã lâu cũng không có đi tản bộ dưới tiểu khu rồi, tôi muốn xuống phố dạo một chút.

Hứa Nhạc chỉ chần chờ trong chốc lát, gật gật đầu. Mười mấy ngày nay Trâu Úc biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn, không hề gây cho hắn chút phiền toái gì, làm đầy đủ bổn phận của một phụ nữ có thai. Ngay cả mấy gã bạn bè xôi thịt lúc trước cũng không có liên lạc gì. Nói thế nào đi nữa, phụ nữ mang thai cũng cần phải có chút vận động vừa phải cùng với hoạt động giải sầu, mà hắn cũng nên dẫn nàng ra ngoài dạo một chút cho thay đổi không khí.

Một cặp nam nữ trẻ tuổi này lững thững đi dưới hàng cây xanh bên đường, hướng về phía mấy ngọn đèn đường của khu chợ xa xa mà chậm rãi đi tới. Trầm mặc một lúc thật lâu sau, Hứa Nhạc mới có chút hổ thẹn, nói:

- Tôi là người cũng không thích nói nhiều. Mấy ngày hôm nay chắc là cô cũng có chút buồn phiền. Nếu như có Thi công tử ở đây, chắc là cô nhất định sẽ không cảm thấy quá buồn chán như vậy.

Nghe được cái tên Thi Thanh Hải, biểu tình của Trâu Úc hơi có chút biến đổi, đầu tiên là khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng băng lãnh lúc trước, trong khóe mắt khẽ lóe lên dư quang, lại thoáng nhìn lên bóng dáng thân ảnh một vài người đang tản bộ gần đó, cặp mày nhịn không được hơi nhíu lại.

Những người kia đi đứng thật tự nhiên, xem ra không hề có ý định che dấu việc tản bộ ban đêm của mình, cũng không có ý định sẽ tiến tới gần. Hứa Nhạc liếc mắt về phía kia, đánh giá một chút, rồi nói:

- Phiền toái tới rồi.

- Đây là chuyện đương nhiên. Anh cũng không có khả năng mang tôi chạy đến Đại Tam Giác được.

Trâu Úc đem cái áo khoác Tiểu Mã kẹp xuống dưới tay, khẽ trào phúng nói:

- Anh nếu như có thể che dấu được gia đình tôi, đến khi tôi sinh đứa nhỏ này ra, đó mới là kỳ tích đó.

Hứa Nhạc cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao Trâu Gia lại sớm phát hiện ra tung tích của Trâu Úc đến như vậy. Dù sao đường đường là Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, muốn tìm một người trong Đặc khu Thủ đô, cũng không phải là chuyện quá mức khó khăn.

- Anh đã nói anh không sợ phiền toái rồi mà.

Trâu Úc đưa tay chậm rãi khẽ vuốt cái bụng hơi lớn ra của mình, nghĩ đến nếu mình bị người nhà bắt trở về, đứa nhỏ trong bụng liền sẽ bi thảm rồi, thanh âm nàng nhịn không được trở nên lạnh như băng.

- Quan trọng là sự lựa chọn của cô.

Hứa Nhạc cũng không thèm nhìn về phía mấy gã rõ ràng là quân nhân kia, cẩn thận vịn cánh tay của Trâu Úc, chầm chậm bước qua cánh cổng kim loại của tiểu khu, nói:

- Dù sao tôi cũng là người ngoài. Cô cũng là người trưởng thành. Nhưng mà chỉ cần cô quyết định muốn giữ lại đứa bé này... Tôi đã nói rồi, phiền toái của huynh đệ, cũng không phải là phiền toái.