Gian Khách

Quyển 2 - Chương 101: Núi báu vật ở trước mặt

Năm trước trong thư viện Đại học Lê Hoa, Hứa Nhạc có mượn một số loại sách bình luận về tiểu sử của một số nhân vật trong Liên Bang về đọc. Hắn cũng có biết được một số gương mặt của vài vị lão tiên sinh của Liên Bang. Những nhân vật đứng đầu Giới Khoa Học của Liên Bang, cũng không phải là những vị chủ nhiệm trong các Viện Khoa Học, mà là các vị được các trường Đại học xưng là lão tổ tông.

Những tạp chí tập san điện tử kia thường hay viết về những nhân vật, hơn nữa còn là những danh nhân nữa, giống như là Giản Thủy Nhi, hay các vị chính khách nổi tiếng, hay là vị nữ phát thanh viên chuyên mục tin tức của Đài truyền hình Liên Bang. Mà mấy cái tập san về học thuật hay là về các Quỹ Giáo dục của Liên Bang... kỳ thật cũng có chút giống nhau, chỉ là những nhân vật mà nó lựa chọn miêu tả trong đó thì có chút khác biệt. Nó chuyên kiếm những nhân vật về khoa học kỹ thuật làm đối tượng chính, nhắm tới những đọc giả không biết gì về những lý thuyết khoa học thần bí, chuyên tìm hiểu những lý luận xa vời của giới khoa học dị nhân, càng là thần tượng già càng tốt...

Hình ảnh của những lão học giả mặc áo trắng toát kia, ước chừng cũng đã đến mức không đủ để thỏa mãn tính tò mò của công dân Liên Bang, cho nên những tập san học thuật bắp cải kia để câu khách liền đem những lão tiên sinh kia miêu tả thành các quái nhân dị lão, mặc kệ những lão tiên sinh kia đến tột cùng là thiên tài về lịch sử, hay là thiên văn vật lý, tóm lại thông qua ngòi bút tô vẽ của đám ký giả các tập san, đều biến thành các lão hỗn đản hồ đồ cả.

Hiện giờ Hứa Nhạc đi theo lão Giáo sư này, họ Trầm, tên là Song Nguyên, là một tên tuổi cực kỳ nổi danh trong giới khoa học, được đám tập san kia mô tả thành một lão hồ đồ, nhưng mà hắn biết rõ ràng lão Giáo sư họ Trầm này đương nhiên không hề hồ đồ. Hơn mười ngày nay, hắn cùng với lão Giáo sư này đã từng gặp qua ba lần, Hứa Nhạc mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt... Về sau hắn mới nhớ ra, năm đó lúc đọc một vài tập san khoa học, cũng đã từng gặp qua hình ảnh của vị lão tiên sinh này, cũng đã từng đọc qua vài tiểu sử của ông ta.

Hứa Nhạc từ trước đến nay cũng không thể nào tin được những lão học giả đỉnh cấp của Liên Bang đều là những tên quái vật. Trong suy nghĩ của hắn, có thể được phỏng vấn đưa lên những tập san giáo dục kia, tất nhiên đều là người cả. Hắn tuy rằng là một gã nhân viên xuất thân Công Trình Sư bình thường nhưng đối với những lão tiên sinh này cũng có chút tôn kính, thậm chí mơ hồ còn có chút sùng bái nữa.

Hôm nay có cơ hội tiếp cận những chuyên gia đứng đầu Liên Bang này, hắn mới ngạc nhiên phát hiện ra, nguyên lai hóa ra mấy cái tập san học thuật kia cũng không phải là vẽ chuyện để câu đọc giả, những gì bọn họ viết cũng không hoàn toàn là giả. Tính tình của đám lão tiên sinh kia quả nhiên có chút kỳ quái... Nếu từ đằng xa nhìn về phía núi đá sẽ thấy trên núi vô cùng dễ đi, nhưng hiện tại chạy đến gần mới phát hiện ra, đường đi lên núi, cũng không dễ đi như vậy...

Vị Giáo sư ngồi bên trong phòng nghiên cứu cho đến bây giờ cũng chỉ có liên tiếp phát ra mệnh lệnh, sau đó Hứa Nhạc liền phải bận rộn tối mắt tối mũi, căn bản là không có thời gian để làm những chuyện mà hắn muốn làm. Những cái lý luận tối nghĩa kia, lúc này hắn cũng không cách nào hoàn toàn giải thích được một cách rõ ràng, cần phải lấy được số liệu cùng với các biểu đồ, hoặc là từ một số cơ sở dữ liệu và luận văn bên trong hệ thống vi tính mênh mông cùng với lộn xộn của phòng nghiên cứu để tìm ra những tư liệu tương quan... đối với hắn mà nói, đây cũng là một công việc phi thường khó khăn.

Không hề có tính sáng tạo, cũng không tiếp xúc đến những đầu đề nghiên cứu thực tế gì, công việc thật ra mà nói cũng không tính là một trợ thủ, càng chính xác hơn là một người tiến hành sắp xếp trật tự dữ liệu một cách đơn điệu mà thôi, cũng không phải là một gã nhân viên trợ lý nghiên cứu gì cả. Khó trách với địa vị của Giáo sư Trầm năm xưa trong giới giáo dục, thế nhưng hiện tại trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ Hứa Nhạc ra, cũng không có bất cứ gã nhân viên nghiên cứu nào khác nữa. Cũng khó trách vị Giáo sư Trầm con kia lại xúc động như vậy, chạy đến cuộc thi chiêu mộ nhân viên mùa xuân của Quả Xác mà cướp người... Xem ra vị Giáo sư Trầm con kia cũng đã bị vị lão Giáo sư Trầm này bức đến thảm thương.

Công việc của Hứa Nhạc hằng ngày nhìn qua tựa như là đơn giản, trên thực tế lại thập phần phức tạp vất vả. Vấn đề mấu chốt nhất vẫn là sự buồn tẻ của công việc, tựa như Lâm Hải Châu quanh năm rét lạnh, hay là tại Đại khu Đông Lâm, một lần tuyết là liền mấy tháng, hoặc là bầu trời quanh năm lúc nào cũng hôn ám, chưa từng xuất hiện biến hóa gì. Sự đơn điệu làm cho người ta chán nản.

Cũng may là Hứa Nhạc vốn có thói quen trầm mặc, tính tình trầm ổn, giống như là một tảng đá của Đông Lâm vậy, nhìn chằm chằm vào màn hình cảm ứng trước mặt, trầm mặc mà ổn định hoàn thành xong tất cả những công tác mà vị Giáo sư già kia giao cho. Cho dù là trong lòng thỉnh thoảng phát sinh ra một vài tia buồn bã, nhưng trong giây lát cũng đã biến mất không còn nữa. Hắn cũng không có oán giận, càng không có nghĩ đến chuyện rời khỏi Sở Nghiên Cứu này... Nói thật, số nhân viên làm việc mà hắn từng gặp trong Sở Nghiên Cứu này suốt mười mấy ngày nay, cũng không nhiều bằng số mèo hoang bên trong mấy hầm mỏ của Đại khu Đông Lâm, xem như muốn trút nổi buồn, cũng không tìm thấy người thích hợp để tâm sự.

Từng tắm cho con gái của Chung Gia... Từng đứng ra đỡ đạn cho thiếu gia của Thai Gia... Lái xe đe dọa con trai của Lợi Gia... Thất Đại Gia Tộc cường đại nhất, thần bí nhất của Liên Bang, hiện tại trong mắt của Hứa Nhạc, sớm đã không có mấy cái hào quang thần bí kia... Hoàn cảnh gì cũng đã trải qua, nhưng vẫn khó có thể thay đổi tâm chí của một con người... Hứa Nhạc lúc này đã xác định một cách chắc chắn, mình cũng không phải là người bình thường. Nhưng hắn rõ ràng hơn, ngoại trừ con chip vi mạch đặc thù sau gáy mình, cộng thêm cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể kia, thứ lớn nhất mà hắn dựa vào chính là kỹ thuật. Mà những chuyện mà hắn muốn làm, ngay cả Thai Chi Nguyên cũng không thể giúp đỡ được gì.

Vẫn là câu nói kia, chỉ có kỹ thuật mới có thể tiếp cận được kỹ thuật.

Hứa Nhạc rất rõ ràng, vị lão Giáo sư Trầm Song Nguyên này tuyệt đối cũng không phải là bởi vì cảm thấy mình quá mức vừa mắt, cho nên mới ra những nan đề kia để khảo hạch chính mình. Sau này có một ngày nào đó may mắn cùng cực, lão Giáo sư kia sẽ đem toàn bộ y bát cả đời truyền thụ lại cho mình, rồi mình trở nên nổi tiếng... Đó cũng không phải là nằm mơ... đây là giấc mộng xuân của gã thanh niên mới tiến vào một môi trường mới, tâm tình có chút bay bỗng. Cũng không tính là tự sướng... Hắn chỉ là tin tưởng, nếu muốn một ngày nào đó có thể tiếp cận đến những kỹ thuật cao nhất của Liên Bang, liền phải ở lại bên cạnh vị Giáo sư già này, cùng với lão tiên sinh kia lăn lộn...

Hứa Nhạc ở trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng tốc độ trên tay của hắn cũng không chút nào chậm lại. Nhìn mười đầu ngón tay trước mắt sắp biến thành tàn ảnh kia, hắn theo bản năng bắt đầu trở nên thất thần. Thầm nghĩ trong lòng nếu như làm mãi chuyện này thêm nửa năm nữa, chỉ sợ tương lai có cơ hội tiếp xúc, tiến hành thao tác robot, tốc độ lúc đó thật đúng là khó lường a...

Những công việc trợ lý buồn tẻ này, kỳ thật cũng không phải là không hề có chút ưu đãi nào. Về phần những tốc độ thao tác tay thần tốc kia cùng với việc điều khiển robot có liên hệ gì, đương nhiên cũng chỉ tồn tại trong sự thất thần của Hứa Nhạc mà thôi. Hắn khẳng định là có thể cảm nhận được sự ưu đãi, liền phát hiện ra sự thao tác của mình đối với những cơ sở dữ liệu bề bộn kia đã muốn trở nên càng ngày càng thuần thục hơn. Hắn tin rằng chỉ thêm hai tháng nữa, những cơ sở dữ liệu này liền có thể biến thành giống như những cấu kiện, linh kiện mà hắn sửa chữa trong những hầm mỏ kia, được hắn hoàn toàn nắm vững, những chi tiết nhỏ nhặt cùng với những tài liệu khó phân biệt kia, nói thế nào cũng đều không có khả năng làm khó được hắn.

Vấn đề lượng tử và suy đoán động thái mà Giáo sư Trầm đang nghiên cứu kia... là một vấn đề cực kỳ khó khăn, cho nên hầu hết mọi người đều đã công nhận nó không có khả năng giải quyết được vấn đề. Rốt lại chính là bởi vì không có khả năng giải quyết, cho nên tư liệu cần để tham khảo gần như bao quát trên nhiều phương diện khác nhau. Giống như là một con mèo mù mà muốn đuổi bắt một con chuột sống vậy, nhất định là phải mò mẫm trên một mặt phẳng theo hướng 360 độ. Phòng 3 của Sở Nghiên Cứu đặt tại Học Viện Quân Sự I, cho nên cả hai cùng sử dụng chung một hệ thống dữ liệu. Với địa vị của Giáo sư Trầm, cùng với quyền hạn để mò mẫm trên mặt phẳng thẳng hướng 360 độ mà hắn cần có, đủ để đi vào tuyệt đại bộ phận các khu vực của Học Viện Quân Sự I. Hứa Nhạc thân là trợ thủ duy nhất của hắn, mơ hồ giống như là đã thấy được núi báo vật trước mặt, đang không ngừng phát ra hào quang...

Buổi chiều ba giờ rưỡi, chính là giờ tan tầm của Sở Nghiên Cứu... Đám nhân viên nghiên cứu còn có rất nhiều vấn đề chưa nghiên cứu ra, vẫn như cũ ngồi lại trong phòng thí nghiệm của mình tiếp tục làm việc. Nhưng mà Hứa Nhạc lại đã nhanh chóng thu thập xong vật dụng tùy thân, mặc áo khoác quân phục, gõ vào mấy lời từ biệt lên màn hình cảm ứng trên bàn, sau đó trực tiếp rời khỏi phòng nghiên cứu. Trước khi rời đi, hắn thoáng nhìn qua đống đồ thiết bị tối tân của Liên Bang đang bị bụi bám đầy kia, nhịn không được thở dài một hơi. Hắn nghĩ thầm ngày mai nhất định phải dành chút thời gian, đem máy hút bụi chăm sóc qua đám thiết bị kia...

Hoàn thành xong công việc của mình là tốt rồi, không cần thiết phải đem tất cả thời gian mà làm việc cho lão tiên sinh kia. Hứa Nhạc mỗi ngày đều đã đúng giờ đến phòng làm việc, cũng đúng giờ rời đi. Kỳ thật hắn đã nghĩ qua, nếu như có thể ở trong này làm thêm ca đêm, nhân dịp sau khi vị Giáo sư Trầm này rời khỏi, nói không chừng thật sự có thể nghiên cứu được thứ gì đó, chỉ là hiện tại hắn quả thật có quá ít thời gian.

Chiếc xe ô tô màu đen này nhanh chóng rời khỏi Học Viện Quân Sự I, một lúc sau, vị lão Giáo sư Trầm cũng đã chống gậy, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, chậm chạp bước ra khỏi cửa Sở Nghiên Cứu, leo lên chiếc ô tô mà con mình đã chờ sẵn ngoài đó. Giáo sư Trầm con phát hiện ra sắc mặt của cha mình có chút không tốt lắm, cũng không nhịn được, trong lòng thầm nghĩ. Từ mười năm trở lại đây, cha mình dấn thân vào việc nghiên cứu lượng tử mà suy đoán ra động thái của nó, cũng đã bỏ qua chuyện chăm sóc sức khỏe của mình, rốt lại vẫn có chuyện xảy ra.

Nghĩ đến đây, Giáo sư Trầm con nhịn không được thở dài trong lòng. Với địa vị của cha mình trong giới khoa học của Liên Bang, thân phận đã đoạt được Huy Chương Tinh Vân của ông ta, trong những năm cuối cuộc đời của mình, lại chui vào cái ngõ hẹp không lối ra này, thật sự làm cho đứa con trai đồng thời cũng là học trò của ông ta cũng cảm giác có chút mất mát. Chỉ là ông ta cũng hiểu rất rõ ràng, những người nghiên cứu khoa học, đều có một loại sức mạnh gần như là điên cuồng, đừng ai nghĩ đến chuyện khuyên nhũ được.

- Gã trợ lý mới tới có ổn không?

Giáo sư Trầm con theo bản năng hỏi một câu. Rất nhiều năm trở lại đây, hai cha con của hắn ngoại trừ bàn luận với nhau về vấn đề học thuật và nghiên cứu, rất ít khi nào nói đến những chuyện nhà mình.

- Rất tốt.

Lão Giáo sư Trầm nhắm hờ cặp mắt, hai tay chắp lại đặt lên trên đầu gậy, vẻ già nua trên mặt lão nhân cực kỳ rõ ràng, trên cặp gò má hóp vào có một chút vàng vọt, nhìn qua có vẻ không khỏe mạnh cho lắm.

Giáo sư Trầm con hơi nao nao, thật không ngờ cha mình vốn tính tình cổ quái, cư nhiên lại đối với gã trợ lý nghiên cứu mới kia đưa ra một lời nhận xét như thế. Mặc dù chỉ là hai chữ rất tốt đơn giản, nhưng lần trước ông ta dùng lời này đánh giá người là bao nhiêu lâu rồi?

- Thời gian cấp bách, cũng không thể quá kén chọn...

Vị lão Giáo sư Trầm tựa hồ có chút hài lòng, chậm rãi mở ra cặp mắt có chút đục ngầu, ho khan hai tiếng, có chút tiếc nuối nói:

- Mặc dù đối với sự phân biệt các ngành nghiên cứu, lúc mới bắt đầu cũng không có quen thuộc lắm. Nhưng tiểu tử này quả thật thông minh, hơn nữa biết chịu khó chịu khổ, quen việc rất nhanh... Vấn đề chính là, chiều nào cũng ra về rất đúng giờ, khiến cho lão già ta vô cùng mất hứng... Xem ra chắc là người đã có bạn gái... Còn trẻ đã sớm đâm đầu vào yêu đương như thế, lãng phí thời gian, thật sự là rất ngu xuẩn a...

Lúc trước trong cuộc khảo hạch tuyển dụng mùa xuân của công ty Quả Xác, Giáo sư Trầm con liếc mắt một cái liền thay cha mình nhìn trúng Hứa Nhạc... Chính là bởi vì trên bài thi của Hứa Nhạc đã biểu hiện ra những năng lực vượt ra ngoài lẽ thường, cho đến lối suy nghĩ có tính nhảy vọt mà hắn biểu hiện ra trong câu hỏi cuối cùng, hơn nữa trong hồ sơ giới thiệu của vị Giáo sư Chu trong Đại học Lê Hoa kia từng nhắc qua, hắn có năng lực động thủ siêu phàm... Có thể khiến cho cha mình hài lòng, Giáo sư Trầm con cũng đã rất là hài lòng. Chỉ là khi nghe được những lời nói cuối cùng của cha mình, hắn không khỏi trầm mặc mà không nói nên lời, nghĩ thầm thanh niên mà không nói đến chuyện yêu đương, vậy thì còn có thể làm được chuyện gì?

Hứa Nhạc không có bạn gái, cho dù là có, tình cảm bên trong lòng của hắn cũng đã sớm hóa thành mấy sợi tơ nhện trong không trung, bay lên tầng không, theo gió mà biến mất... Hắn dạo này cũng không có tâm tình để mà nói chuyện yêu đương gì nữa. Bất luận là vấn đề xảy ra trong thân thể của mình, hay là về vấn đề Nghị Viên Mạch Đức Lâm đang hừng hực khí thế triển khai công tác tranh cử Tổng Thống kia, cũng khiến cho hắn trầm mặc hơn so với trước đây.

Nồi đun nước tự động giữ ấm bắt đầu kêu to, Hứa Nhạc bưng nồi canh đi ra, thật cẩn thận đặt lên bàm cơm, sau đó quay về phòng bếp bới một tô cơm lớn, lấy thêm hai chén cơm, lúc này mới ngồi xuống bàn, bắt đầu hết sức chuyên chú ăn cơm.

Một thân ảnh màu đỏ chợt xuất hiện trong phòng khách. Tiểu thư Trâu Gia hôm nay mặc một bộ quần áo trong nhà màu đỏ nhạt, hết sức mát mẻ, có chút mệt mệt mỏi mỏi ngồi xuống đối diện với hắn, nhìn thoáng qua đám đồ ăn trước mặt, nói:

- Anh thật đúng là một gã không sợ phiền toái.

Nồi canh này lúc sáng sớm trước khi ra khỏi nhà Hứa Nhạc đã nấu nướng sẵn, đồ ăn thì buổi tối sau khi rời khỏi chỗ làm chạy ra chợ mua. Hứa Nhạc nghe có chút không hiểu rõ, ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, chần chờ hỏi:

- Có gì mà phiền toái chứ?

- Vì sao lại không ăn đồ ăn có sẵn?

Trâu Úc dùng thìa múc lên một cái chân gà, nhíu mày, nói:

- Hiện tại xem như anh cũng là người có chút tiền, đi quán ăn hẳn cũng không thành vấn đề chứ?

- Thịt tổng hợp mặc dù không có thứ gì độc hại, nhưng dù sao cũng không phải là thực phẩm thiên nhiên. Con gà rừng này là ta mua trong chợ đen tại Vọng Đô, còn mắc hơn ở quán ăn một chút...

Hứa Nhạc chăm chú giải thích. Hắn cũng không muốn khoe khoang năng lực của mình, mà là muốn nhắc nhở đối phương một chút, phụ nữ có thai nên ăn uống cẩn thận một tí.