Họ đang tranh cãi về cô. Qua hơi moóc-phin chuếnh choáng, Bliss vẫn nghe được tiếng tranh cãi giữa ba cô và Charles Force sau cánh cửa phòng bệnh đóng kín. Chuyện gì đã xảy ra?
Cô lờ mờ nhớ về đám cháy có màu đen pha tím che phủ cả thư viện trong làn khói dày đặc, không thể thoát ra được, và cô biết có chuyện gì đó rất tồi tệ đã xảy đến với cô. Có miếng băng gạc quanh cổ của cô. Có phải cô đã bị cắn? Bởi một Máu Bạc sao? Ý nghĩ đó làm trán Bliss toát mồ hôi lạnh. Nếu cô bị tấn công bởi những kẻ Tàn Độc đó, thì tại sao đến giờ cô vẫn còn sống?
Bliss cố gắng đưa tay lên sờ cổ hầu kiểm tra vết thương, nhưng không cử động được. Cô hoảng sợ, cho tới khi nhận ra hai tay mình đã bị buộc chặt vào cột giường. Tại sao vậy?
Phòng bệnh cô đang nằm sang trọng không khác gì phòng khách sạn, với nội thất làm bằng nhựa trắng cao cấp mà cô vốn đã quen thuộc. Cô đang ở phòng khám của bác sĩ Pat, ở bệnh viện chuyên phục vụ cho các ma cà rồng Máu Xanh. Với khả năng siêu thính của mình, Bliss gắng sức tập trung vào cuộc tranh luận giữa ba cô và Charles Force, cả hai đang thì thầm với nhau chuyện gì đó ngoài hành lang.
- Con bé chưa bị xâm hại, Charles. Anh biết những dấu hiệu trên cổ con bé rõ cũng như tôi vậy! Chúng đã không có đủ thời gian. – Ba cô nói.
- Tôi hiểu mà, Forsyth, tôi rất hiểu, nhưng anh biết tình thế hiện nay thế nào rồi đấy. Tôi không thể qua mặt Lawrence trong vụ này được. Con bé sẽ phải chịu thử thách, giống như tất cả những người có mặt ở Khu Lưu Trữ tối hôm đó.
- Con bé chỉ là một nạn nhân thôi! Đây là một sự xúc phạm! Tôi sẽ không cho phép anh làm thế đâu!
- Anh đâu còn lựa chọn nào khác. – Charles nói, giọng ông ta chỉ ra sẽ không còn tranh cãi nào nữa. - Tôi biết anh rất lo lắng, nhưng như anh nói đó, con bé có vẻ an toàn mà.
Một khoảng im lặng dài, rồi hai người đàn ông quay trở lại phòng Bliss. Ngay lập tức cô nhắm hai mắt lại, giả vờ như vẫn đang ngủ.
Cô cảm nhận bàn tay ba cô trên trán mình khi ông thì thầm một lời cầu nguyện ngắn ngủi bằng thứ tiếng mà cô không hiểu.
- Ba à. – Cô nói, mở hai mắt.
Đúng lúc đó, mẹ kế cô cùng Jordan bước vào phòng, khiến khoảng không cuối giường trở nên chật chội. BobiAnne lại mặc một bộ quần áo cao cấp kinh dị khác: một chiếc áo len dài tay bằng vải cas-mia với hàng chữ VERSACE in trên ngực áo, bà còn cầm theo một chiếc khăn tay nhỏ, cái mà bà cứ liên tục chấm chấm vào hai bên khóe mắt, dù rằng chẳng có bất kỳ giọt nước mặt nào nhìn thấy được.
- Ôi, con yêu, chúng ta lo lắng quá! Tạ ơn Chúa, con vẫn ổn!
- Con cảm thấy thế nào rồi? – Ba cô hỏi, hai tay chắp ra phía sau.
- Con mệt lắm. – Bliss đáp. – Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
- Có một vụ nổ ở Khu Lưu Trữ. – Forsyth giải thích – nhưng con không phải lo lắng về việc đó đâu, vụ nổ xảy ra mãi sâu dưới lòng đất nên Máu Đỏ không hay biết gì. Họ chỉ nghĩ đó là một cơn chấn rung nhẹ mà thôi.
Bliss thậm chí còn chẳng nghĩ tới việc lo xem con người có phát hiện ra pháo đài bí mật nhất của Máu Xanh hay không.
- Chuyện gì xảy ra với con vậy? – Cô lại hỏi.
- À, đó cũng chính là điều chúng ta đang cố tìm hiểu đây. – Ba cô đáp – Con có nhớ được gì không?
Cô thở dài và liếc ra ngoài cửa sổ, quay mặt về một văn phòng trống không của tòa nhà kế bên. Những hàng máy vi tính vẫn đang nhấp nháy đèn ở chế độ ON, mặc dù đã quá giờ hành chính rồi.
- Không nhiều lắm. Chỉ có toàn khói đen... và...
Đôi mắt, đôi mắt đỏ ngầu với con ngươi màu bạc. Con quái thú đã xuất hiện ngoài đời thực. Nó đã trò chuyện với cô... Nó nói rằng...
Cô lắc lắc đầu và nhắm chặt hai mặt như thể để xua tan sự hiện diện của quỷ dữ.
- Chẳng có gì cả, chẳng gì hết... Con không nhớ gì.
Forsyth thở dài, còn BobiAnne lại tiếp tục sụt sùi.
- Ôi, tội nghiệp con tôi.
Jordan, em gái Bliss, vẫn im lặng, nhìn Bliss từ khóe mắt.
- Gobi, em và Jordan có thể để anh với Bliss lại một mình vài phút được không? – Ba cô cất tiếng.
Khi hai người kia đi rồi, Forysth mới quay sang Bliss.
- Bliss, chuyện ba sắp nói đây rất quan trọng. Con đã bị một Máu Bạc, một Croatan, tấn công. – Ba cô nói.
- Khônggggg. – Bliss thì thào. – Nhưng mà Ủy Ban nói chúng chỉ là truyền thuyết... - Giọng cô yếu ớt dần.
- Ủy Ban sai rồi. Chúng ta cũng mới nhận ra thôi. Thực ra, Priscilla DuPont đã thu thập đủ bằng chứng để... nhưng thôi, giờ không phải lúc nói chuyện đó. Thực tế là, bằng cách nào đó, Máu Bạc vẫn sống sót, và chúng ta phải đối diện với hiện thực này.
- Nhưng sao lại thế chứ?
- Đáng buồn là, việc này đồng nghĩa một trong số chúng ta mang tội. Máu Bạc không thể phát triển nhanh mạnh như vậy được trừ khi có ai đó trong gia tộc đã che giấu chúng. Giúp đỡ cho chúng. Có thể đó chính là một trong những gia đình có dòng máu xưa nhất, mạnh nhất, đủ để khôi phục lại loài quỷ dữ hiểm ác, mà ngay cả Michael cũng không thể nhận ra sự thay đổi trong cán cân quyền lực.
- Nhưng chuyện này thì liên can gì tới con chứ? – Bliss hỏi, giọng run rẩy.
- Có một số ít người, rất ít, vẫn sống sót sau khi bị Máu Bạc tấn công, và thường xuất hiện biểu hiện bị "xâm hại".
- Xâm hại?
- Đôi khi, Máu Bạc sẽ không hút cạn máu và linh hồn của nạn nhân, thay vào đó, chúng tiêm nhiễm cho nạn nhân một cơn khát mới... chúng chỉ hút một lượng máu vừa đủ khiến nạn nhân trở nên yếu đi. Nhưng từ đó Máu Đỏ sẽ trở thành chất độc đối với nạn nhân, và anh ta không còn hút máu của thần linh quen thuộc được nữa, thay vào đó, anh ta sẽ săn đuổi chính đồng loại của mình để sinh tồn.
Đó là chuyện đã xảy ra với Dylan, Bliss thầm nghĩ. Cậu đã bị biến đổi. Bị xâm hại. Bị biến thành một con quái vật, và rồi bị giết chết trước khi cậu kịp tiết lộ bí mật này.
- Cuộc thanh trừng ở Roanoke, chúng ta tin rằng, đã xảy ra do một vài người trong gia tộc chúng ta trong lần định cư đó vốn đã bị xâm hại từ trước đó, khi chúng ta bắt đầu rời khỏi Âu lục.
- Làm sao ba biết được là mình có bị xâm hại hay không? – Bliss lo lắng hỏi.
Thay vì trả lời, Forsyth nhấc miếng gạc khỏi cổ Bliss. Ông tháo miếng băng ở đó ra.
Bliss nhìn ba cô lo lắng. Ông định chỉ cho cô cái gì? Có phải cô đã bị biến thành quái vật rồi không?
Ba cô đưa cho cô một chiếc gương cầm tay nho nhỏ lấy từ ngăn tủ của y tá.
Cô nâng chiếc gương lên soi cổ, khiếp sợ trước cái cô có thể nhìn thấy. Nhưng cổ cô vẫn mịn màng, trắng trẻo không một tì vệt, hệt như lúc trước.
- Thế là sao?
- Không có vết cắn nào cả, chứng tỏ nọc độc không đủ mạnh. Dòng Máu Xanh của con, một màu xanh thần thánh, đã có khả năng tự phục hồi. Nó đã tự cứu mình khỏi nhiễm độc, và bảo vệ con tránh khỏi việc bị xâm hại. Bọn Croatan đã không thể biến đổi con thành đồng loại của chúng.
Cô gật đầu, cảm thấy như trút được gánh nặng. Cô đã sống sót... Cô không chắc bằng cách nào, nhưng cô vẫn còn sống.
- Sẽ có một vài cuộc kiểm tra. – Forsyth cảnh báo. - Một trong số các Trưởng Bối sẽ trông nom con. Họ sẽ yêu cầu con chia sẻ các ký ức, để liên lạc với họ. Để chỉ cho họ thấy cái mà con thấy. Nhưng ta tin là con sẽ vượt qua cuộc thử thách của họ thôi.
Ba cô định rời khỏi phòng thì Bliss lại hỏi thêm một câu khác.
- Nhưng ba ơi, nếu một người bị xâm hại... làm sao để nhận ra?
- Khó nói lắm, nhưng chúng ta để ý thấy những người bị xâm hại thường có xu hướng bị thu hút vào các Phép thuật Hắc ám, và bắt đầu thể hiện sự tò mò liên quan tới những Bùa chú Hắc ám.
Tối muộn hôm đó, Nan Cutler, một trong những Giám hộ cao cấp, đã tới thăm Bliss. Nan là một trong những quý bà vương giả, gầy guộc, thanh nhã, thuộc nhóm của Priscilla DuPont, mái tóc bà bạc trắng với một dải đen ở chính giữa. Cả thành phố biết đến bà là một người gây quỹ từ thiện rất nhiệt tình và cũng là một tay mua sắm sành điệu. Nhưng khi bà bước vào phòng bệnh của Bliss tối hôm đó, tất cả những dấu vết của lớp mặt nạ trưng diện trước công chúng đó đều biến mất. Trước mặt cô là một ma cà rồng ghê gớm hàng trăm tuổi. Bliss có thể nhìn thấy những đường gân xanh dương mờ nhạt trên mặt bà. Bà tự giới thiệu mình với Bliss, rồi ngồi xuống cạnh giường cô. Từ lúc sẩm tối, cảm giác đã trở lại với tay chân của Bliss, và cô đã cảm thấy khá hơn nhiều.
- Cầm lấy tay ta, cô bé. – Nan nhẹ giọng nói.
Bliss đặt cả hai tay mình lên bàn tay mềm mại của người phụ nữ già. Bàn tay bà vẫn mượt mà và chẳng hề có tí nếp nhăn nào.
- Giờ thì nhắm mắt lại và đưa ta quay trở lại thời điểm tối qua. Hãy chỉ cho ta tất cả những gì cháu đã chứng kiến.
Thuật "chụp bắt". Bliss biết Nan sẽ sử dụng kỹ năng này để đọc tâm trí cô. Cô phải mở cửa tâm trí của mình để bà nhìn. Bliss gật đầu đồng ý.
Cô nhắm hai mắt lại.
Họ cùng nhìn vào chuỗi sự kiễn đã xảy ra. Bliss ngồi chờ Kingsley ở khu đăng ký sách. Rồi họ nhìn thấy Renfield mang tới một danh sách hồ sơ cho Priscilla DuPont. Họ nhìn thấy Schuyler bước vào và hỏi Bliss xem cô có thấy Oliver đâu không. Họ lại nhìn thấy một vài cô gái đang học ở Duchesne tới mượn sách chuẩn bị cho kỳ họp mặt tiếp theo của Ủy Ban.
Rồi tất cả tối đen như mực. Một làn khói đen đen, tim tím độc hại nuốt chửng toàn bộ Khu Lưu Trữ...
Bliss chờ cho con quái vật xuất hiện, nhưng tất cả những gì họ thấy chỉ là làn khói đen dày đặc.
Lúc mở mắt ra, cô thấy Nan đang ghi chép vào quyển sổ tay của bà.
- Tốt lắm. – Nan nói. - Giờ thì, cháu vui lòng vén tóc lên để ta thấy phần gáy của cháu nào.
Gáy của cô ư?
Bliss làm như được bảo. Rồi Nan lại gật đầu.
- Giờ cháu hạ tóc được rồi.
Sau khi vị Giám hộ rời đi thì ba cô bước vào và ôm chặt lấy cô.
Cho dù bài kiểm tra là gì thì có vẻ như cô cũng đã vượt qua nó. Gáy của cô...
Một phần của bài kiểm tra...
Cô nghĩ về mái tóc dài của Kingsley, nó luôn che phủ phần gáy của anh. Một kiểu phong cách ư? Hay là anh ta muốn che giấu điều gì?
Kingsley... người lúc nào cũng mang theo cuốn sách bọc da màu đen đó bên mình. Kingsley - người đã dạy cô cách trò chuyện với con quái thú trong cơn ác mộng của cô.
Kingsley Martin - người sinh ra trong một gia đình Máu Xanh cổ xưa nhất. Một trong những dòng máu cao quý và mạnh nhất...
Bliss nhắm hai mắt lại. Cô lại nhìn thấy con quái vật, con quái vật đã từng nói chuyện với cô. Nó đã nói, chỉ một từ duy nhất...
"Ngay lúc này"