Oliver đưa Schuyler về nhà, cả hai vẫn còn cảm thấy chấn động. Sự bối rối, ngượng ngùng giữa hai người khi còn ở khách sạn Mercer giờ đã hoàn toàn biến mất sau biến cố vừa mới xảy ra. Họ lại quay trở về là Schuyler và Oliver của mọi ngày, và Schuyler cũng mừng vì có bạn mình ở bên.
Khi họ vừa về đến nhà thì Hattie đã rối cả lên, lần lượt chăm sóc vết thương của cả hai , bà thay miếng gạc trên đầu Schuyler và vết cắt trên cằm Oliver. Người quản gia trung thành còn chuẩn bị thêm những cốc sô cô la nóng hổi và bọc cả hai lại trong những tấm chăn cas-mia cạnh lò sưởi.
- Ông ngoại Lawrence đâu rồi ạ? – Schuyler hỏi, nhón tay bốc một chiếc bánh quy trên chiếc khay Hattie đang cầm.
- Ông ấy vừa chạy đi đâu đó ít phút trước, nói là có cuộc gặp khẩn cấp hay gì đó. – Hattie đáp. – Ông ấy bảo tôi chăm sóc cô cậu cẩn thận khi cô cậu về tới đây. Ông còn nói là phải chuẩn bị dụng cụ cứu thương nữa. Tôi thấy ông có vẻ đã biết chuyện xảy ra với cô cậu.
Khi Hattie rời khỏi phòng, Oliver mới hỏi:
- Cậu có nghĩ chuyện vừa rồi là do Máu Bạc làm không?
Schuyler nhún vai.
- Chắc chắn là vậy. Đó là cách lý giải duy nhất. Nhưng nó không hợp tình hợp lý lắm. Ông nói với mình rằng Máu Bạc thường đi săn đơn lẻ. Chúng luôn tấn công con mồi khi họ đi một mình và không có những con chó bảo vệ đi theo. Cuộc tấn công vừa rồi lại nhằm vào nơi công cộng, chỗ có bao nhiêu người chứng kiến.
- Cậu có nghĩ người đó chết rồi không? – Oliver lại hỏi.
- Ai cơ? Bliss á? Không đâu. Charles Force nói là cô ấy còn sống mà. – Schuyler đáp. Tuy nhiên, lời nói đó cũng khó tin lắm. Cô bạn người Texas có tới hai lỗ thủng sâu hoắm trên cổ và sàn nhà quanh chỗ cô nằm như bơi trong máu của cô.
- Không, ý tớ là... bà DuPont cơ. – Oliver chỉnh lại.
- Tớ không biết. – Schuyler rùng mình. Từ chỗ cô đứng thì điều này đã quá rõ ràng rồi, và cô cũng nghe được các thành viên trong Hội đồng bàn tán về chuyện này khi họ tụ tập lại quanh bà.
Hủy hoại hoàn toàn... Không thể nào... Nhưng máu đã bị hút cạn... Vậy có nghĩa là... Bà ấy đi thật rồi... Bà đã bị giết...
Không phải Priscilla chứ?! Đúng vậy rồi... Sự thật này quá đỗi khủng khiếp.
Đội cứu thương của bác sĩ Pat đã mang Bliss đi bằng cáng, với mặt nạ ô xy trên mặt cô và ba cô theo sát bên cạnh. Nhưng cái cáng thứ hai chở Priscilla Dupont thì che phủ bởi một tấm vải trắng. Như vậy chỉ có thể hiểu là...
Schuyler dựa sát vào Oliver, như vậy thành ra cả hai tựa vào sát chân ghế bành. Cô ngả đầu lên vai cậu và nhắm chặt hai mắt, còn cậu vòng một tay qua người cô và kéo cô sát gần mình. Họ dựa vào nhau tìm kiếm sự an ủi. Gần sáng Lawrence mới trở về. Ông nhìn thấy Schuyler và Oliver đang ngồi bên nhau trong đống chăn, tựa vào lưng ghế bành.
- Hai đứa nên nằm trên giường mới phải. Nhất là cháu đấy, cháu gái. Sống sót qua một cuộc tấn công của Máu Bạc không thể xem nhẹ được đâu. – Ông nói, nhẹ nhàng đánh thức hai người.
Schuyler cố mở mắt, xua tan cơn ngái ngủ, còn Oliver thì ngáp dài.
- Không. Chưa phải lúc này. Tụi cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra. – Schuyler nằn nì. – Chúng cháu cũng ở đó mà.
Lawrence ấn mình lún sâu xuống chiếc ghế da đối diện, hai chân gác lên chiếc ghế nệm dài cạnh đó.
- Đúng vậy, và ta mừng vì không có chuyện gì quá tệ hại xảy ra cho hai đứa.
- Nó đâu phải bám theo tụi cháu đâu. – Schuyler nói.
- Tạ ơn Thánh Thần vì điều đó. – Lawrence đáp. Ông lôi ra một điếu xì gà và con dao cắt đầu mẩu xì gà quen thuộc.
Schuyler biết đây là dấu hiệu cho thấy ông ngoại cô lại chuẩn bị giảng giải điều gì đó. Cô rướn người về phía trước.
- Cordelia đã nói gì với cháu về Croatan? – Ông hỏi, đưa điếu xì gà lên miệng.
- Bà nói rằng chúng là mối đe dọa cổ xưa đối với chúng ta, đến nỗi chúng dần trở thành một truyền thuyết trong chúng ta. Bởi vì cuộc tấn công cuối cùng được người ta biết đến đã xảy ra cách đây bốn trăm năm rồi. – Schuyler đáp – Trong thời kỳ chúng ta ở Plymouth.
- Đúng vậy. Roanoke là chiến thắng tàn bạo và ác liệt nhất của chúng. Chúng đã ra tay thanh trừng toàn bộ gia tộc chúng ta. Nhưng bà ấy chưa nói với cháu về trận chiến ở Venice, Barcelona hay Cologne.
Schuyler nhướng một bên mày, ra chiều chưa hiểu rõ lắm.
- Điều mà không ai biết, hoặc đúng hơn là nó đã bị giấu kín, là kể từ khi chúng bị đánh bại ở Rome, hay ít ra người ta cho là thế, Máu Bạc đã trở lại tấn công các ma cà rồng Máu Xanh trẻ tuổi trong mỗi giai đoạn chuyển giao sang một thế kỷ mới. Chúng ta đã ra sức thuyết phục Hội đồng tin vào chuyện này, tin vào mối hiểm họa thường trực hơn lúc nào hết. Nhưng trong suốt những năm tháng thanh bình kể từ sự kiện Roanoke, chỉ có một cuộc tấn công duy nhất xảy ra tại Tân Thế giới.
- Ở đây ý ạ? Ở Mỹ ạ? – Schuyler hỏi. Cordelia chưa từng đề cập đến chuyện này.
- Đúng vậy. – Lawrence chỉ vào tập hồ sơ dày, bị cháy ở góc, đang nằm trên bàn cà phê và đẩy nó về phía Schuyler. – Đây là hồ sơ mà Priscilla DuPont đang điều tra. Bà ấy sẽ đưa ra một vài bằng chứng trước Ủy Ban, để kiểm chứng những gì mà ta và Cordelia đã cảnh báo họ từ rất lâu rồi.
Schuyler mở tập hồ sơ, mấy cái kẹp giấy rơi ra ngoài. Cô và Oliver nhìn qua đống giấy tờ.
- Maggie Stanford là ai ạ?
- Đó là một Máu Xanh bị mất tích. Chúng ta trước đó không biết rằng cô ta đã từng phải vào viện tâm thần. Các bác sĩ Máu Đỏ thì chỉ nghĩ đó là bệnh tâm thần bình thường, nhưng thực chất có bằng chứng cho thấy có sự can thiệp của Máu Bạc trong đó. Maggie là nạn nhân. -Lawrence lấy một đầu xì gà gõ gõ vào mấy tờ giấy. – Khi người ta không tìm ra được Maggie, Cordelia và ta đã biết ngay Máu Bạc nhúng tay vào vụ này, nhưng chúng ta không bao giờ có thể chứng minh được điều đó. Đó cũng chính là lúc hai chúng ta quyết định tách ra, cốt để ta có thể tiếp tục cuộc điều tra mà không chịu kiểm soát của Ủy Ban. Priscilla đã nói với ta rằng bà ấy tìm được thứ gì đó trong Kho Lưu Trữ, và thông tin đó có thể làm rõ hành tung của bọn Máu Bạc, nhưng ta đã tìm trong đống hồ sơ này rồi, chẳng có thứ gì mới mà ta chưa nhìn qua trước đó cả.
- Vậy chuyện gì đã xảy ra sau vụ Maggie? – Schuyler hỏi, chú ý đến vẻ đẹp rạng ngời của cô gái trẻ trong bức hình kèm theo tập hồ sơ.
- Chẳng có gì cả. Máu Bạc lại lui vào bóng tối một lần nnữa. Cho tới năm ngoái, khi Aggie Carondolet bị giết. Và từ sau vụ của Aggie, còn có thêm bốn Máu Xanh bị giết chết vào đúng thời kỳ bắt đầu Chu kỳ Chuyển giao của họ. Một con số tương đối lớn, sau sự kiện Roanoke. Điều đó có nghĩa là bọn chúng đang mạnh lên và càng lúc càng tự tin hơn. Tuy nhiên, cái chết của Priscilla quả thực là một rắc rối lớn. Như vậy nghĩa là bọn chúng đã ra tay đối với một ma cà rồng đang ở gia đoạn đỉnh cao sức mạnh, cũng tức là bọn chúng đã mạnh hơn rất nhiều. Và bọn chúng cũng trở nên say máu hơn, cuồng loạn hơn. Ủy Ban phải tỉnh táo trước mối họa này. Tất cả gia tộc không thể cứ ngồi và chờ đợi trong khi Hoàng tử Máu Bạc thống lĩnh kẻ thù chống lại chúng ta và hạ sát từng người một trong chúng ta.
- Ông thực sự cho rằng Lucifer đã trở lại sao? – Schuyler hỏi.
Lawrence không nói gì trong một lúc lâu, điếu xì gà của ông cháy mãi cho tới khi tàn của nó càng lúc càng dài ra và rơi xuống, cháy xèo xèo trên tấm thảm Aubusson và để lại một lỗ thủng nho nhỏ.
- Ôi, chết tiệt. – Ông nguyền rủa. – Cordelia sẽ không bao giờ tha thứ cho ta vì chuyện này. Bà ấy không bao giờ cho phép ta hút thuốc ở trong nhà.
- Ông ngoại, ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu. – Schuyler nói, giọng sắc lẻm.
- Có lẽ ông không cần phải trả lời đâu ạ. – Oliver lo lắng nói. Tất cả cuộc nói chuyện về Lucifer và bọn Máu Bạc này làm cậu thấy buồn nôn. Có lẽ cậu không nên uống quá nhiều sô cô la nóng hay ăn tới tận năm chiếc bánh quy.
- Chỉ có Máu Bạc với quyền năng mạnh nhất mới có thể gây ra một vụ chấn động lớn ở một nơi được bảo vệ như thế. - Cuối cùng Lawrence cũng lên tiếng.
- Được bảo vệ là sao ạ?
- Khu Lưu Trữ Lịch Sử là một trong những pháo đài an toàn nhất của chúng ta. Nó được bảo vệ ở mọi ngõ ngách với các loại bùa chú nhằm chống lại các cuộc tấn công, giúp nơi đó tránh xa được bọn Tàn Độc kia. Đây là một điềm xấu, cảnh báo tất cả chúng ta rằng bùa chú của chúng ta không còn linh nghiệm nữa rồi.
- Vậy ông sẽ làm gì tiếp theo đây? – Schuyler hỏi.
- Điều duy nhất mà ta có thể làm. Gọi một Phiếu Trắng. Đã đến lúc Michael phải chịu thử thách với tư cách Thủ lĩnh của gia tộc rồi.