Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Cặp mắt nó trông giống hệt người thật, đôi môi đỏ chót như máu cong lên ghê rợn, cả móng tay cũng đỏ thẫm một màu, con rối hề lủng lẳng trên dây nhìn Bạch Tố Tình, tựa một người chết không nhắm mắt mà linh hồn vẫn sống.
Bạch Tố Tình sợ chết khϊế͙p͙ lùi lại mấy bước, ôm ngực trợn to hai mắt, hơi thở dồn dập kịch liệt.
Đứng cứng ngắc một lúc mới nhận ra được đấy là gì, cô ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
Con rối hề có vẻ đã được đặt phía trên cổng sắt, có dây giữ lại, khi cô ta đẩy cửa ra thì nó lập tức rớt xuống.
Bạch Tố Tình cảm thấy Mộc Như Lam đúng là biến thái, trần đời chẳng ai ưa nổi cái thứ rối hề vừa xấu vừa ghê này, đem đi trang trí nhà ma thì còn được!
Cô ta tức tối ném con rối về phía rừng cây đoạn bước vào sân, băng qua đài phun nước vĩnh viễn khô không khốc, cô ta tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa một cách hết sức cẩn thận, sợ lại có một con rối đáng sợ rớt từ trên xuống.
Cánh cửa nặng trịch rít lên kẽo kẹt, nghe thật trống vắng giữa cảnh khuya tĩnh lặng.
Ánh trăng yếu ớt len qua khe cửa, hắt lên mặt sàn một vũng sáng mỏng manh.
Không có con rối nào cả.
Bạch Tố Tình thở ra nhè nhẹ, mở cửa rộng hơn một chút, cô ta đi vào mò theo bờ tường định bật đèn lên, nào ngờ không có điện, bấm lách cách mấy lần mà ngôi nhà vẫn tối mù tối mịt, nếu đóng cửa lại thì coi như mù hẳn.
Đúng là nhà của Mộc Như Lam, phiền phức và đáng ghét y chang Mộc Như Lam! Nghĩ bụng, Bạch Tố Tình mò mẫm đi về phía nhà bếp, sờ soạng cả buổi mới tìm được một cây nến và một cái bật lửa. Cô ta thắp nến nhìn quanh một lượt, sau đó khẽ khàng đóng cửa chính lại.
Tốt, đây là nơi cô ta sẽ trú mấy ngày tới.
Bạch Tố Tình một tay cầm nến, một tay che phía trước để nến khỏi tắt, cẩn thận tiến lên lầu.
Ánh nến vàng chiếu sáng một phạm vi nhỏ, lần này cô ta quyết định phải kiểm tra hết tất cả các phòng, đóng hết cửa sổ lại, để tránh phát sinh tình huống thót tim như lần trước. Phòng ngủ Mộc Như Lam, thư phòng, và căn phòng nằm cuối hành lang.
Bạch Tố Tình mở cửa, ngay tức khắc một cơn gió mạnh ập tới thổi ngọn nến tắt phụt, Bạch Tố Tình sợ nhảy dựng, vội vàng lấy bật lửa ra thắp lại, hóa ra cái cửa sổ kia không đóng!
Bạch Tố Tình thở phào, cảm thấy thần kinh mình thật yếu, cô ta đi nhanh qua đóng cửa sổ lại rồi kĩ càng quan sát căn phòng này, căn phòng trống không, chẳng có gì ngoài một cái tủ gỗ lớn màu đỏ sậm được đóng treo trên tường, trông có vẻ là đồ thời hoàng gia cổ, chiếc tủ được khảm hoa văn phức tạp công phu, mặt trước có vài cánh cửa nhỏ.
Bên trong chứa quần áo chăng?
Bạch Tố Tình tò mò tiến lại, nhớ mang máng là lần trước mình đã đụng phải thứ gì đó ở đây, nhưng mà lúc đấy hoảng quá nên cô ta không nhớ rõ.
Cô ta đến trước cánh cửa tủ thứ nhất, đưa tay từ từ mở ra, cánh cửa phát ra mấy tiếng khe khẽ, bên trong… trống không. Vì thế cô chuyển sang cáanh cửa thứ hai, vẫn trống không. Thấy vậy Bạch Tố Tình đảo mắt chán chường, cứ tưởng có gì hay ho mà hóa ra lại là một cái tủ rỗng.
Cô ta đóng sầm cửa tủ lại, nào ngờ cánh cửa lại dội ngược lại và đập vào ngọn nến làm nó tắt phụt. Giọt sáp nóng bỏng nhỏ xuống mu bàn tay Bạch Tố Tình, cô ta bị đau, theo phản xạ hất tay ném cây nến đi.
Xung quanh nhanh chóng rơi vào bóng tối, bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở và tiếng tim cô ta đập.
Xoa xoa bàn tay đã bớt đau, Bạch Tố Tình cúi xuống tìm nến nhưng tìm mãi mà vẫn không ra, bèn thò tay vào túi áo lấy bật lửa dùng tạm, ngọn lửa chỉ soi được một khoảng bé xíu. Nhìn thấy cây nến trắng đặt dưới chân tủ, cô ta vội khom lưng nhặt lên, bỗng cô ta khựng mắt, cơ thể bất động giữ nguyên tư thế.
Ánh mắt Bạch Tố Tình dán chặt xuống, cô ta phát hiện có vài sợi tơ không màu lòi ra từ gầm tủ, sợi tơ rất đẹp, trong suốt bóng loáng chứ không thô như dây dàn piano. Cô ta tưởng cái tủ này rỗng chứ, hóa ra bên trong vẫn chứa đồ à?
Bạch Tố Tình hơi dùng sức kéo sợi tơ ra, cảm giác được có thứ gì đó bị lôi theo, và cửa tủ cũng vì thế mà chậm rãi mở ra…
“A!” Còn chưa kịp nhìn xem bên trong có gì thì Bạch Tố Tình đã hô lên vì đau, ánh lửa phụt tắt. Vừa nãy bật lửa mở lâu quá nên đã làm bỏng ngón cái của cô ta.
Bạch Tố Tình thổi thổi cái bật lửa rồi dùng nó châm ngọn nến, cô ta cầm nến đứng thẳng dậy, ánh mắt cũng nâng lên theo, định nhìn xem bên trong giấu đồ gì.
Đập vào mắt là một khuôn mắt.
Khuôn mặt trắng bệch đầy hoảng sợ gần sát ngay trước mặt, gần đến mỗi khoảng cách giữa hai chóp mũi chỉ có 2cm.
Bạch Tố Tình tái mặt hét toáng lên, cô ta kinh hoảng thụt lùi về sau nhưng lại bị ngã vì cử động quá đột ngột, cây nến rớt xuống đất, có điều bất ngờ là nó không tắt.
Trong ngăn tủ có một gã đàn ông, thoạt nhìn hết sức cao to cường tráng, lúc này gã đang quỳ gối, cánh tay nâng ra đằng sau, xương cốt trong da thịt gã đã bị cố ý cắt thành từng khúc, sợi tơ không màu vươn ra từ đó, cố định trên vách tủ, trông như đang sám hối. Ngoài ra cũng còn một sợi tơ vươn ra từ đỉnh đầu gã, làm gã quỳ nhưng đồng thời hơi ngẩng đầu nhìn về trước, như thể có ai đó vừa muốn vĩnh viễn thấy gã quỳ sám hối nhận tội, vừa muốn vĩnh viễn nhìn biểu cảm hoảng sợ trên mặt gã.
Bạch Tố Tình run lẩy bẩy nhìn ngăn tủ kia, một hồi lâu mới nhận ra đó là xác chết chứ không phải ma quỷ, hơn nữa còn nhìn quen quen…
Trong đầu xẹt qua một sợi kí ức, Bạch Tố Tình trợn mắt, gã đàn ông này… là Kim Bưu Hổ đang mất tích đây mà?! Vì sao… Thì ra gã đã bị giết, rốt cuộc là ai? Ai mà biến thái thế? Giết gã xong còn bố trí gã thành tư thế này…
Khoan đã!
Hai mắt Bạch Tố Tình trợn to thiếu điều lồi ra ngoài, khó tin đến cùng cực, trái tim đập thình thịch nhanh hơn, không phải vì sợ cái xác.
Đây là nhà của Mộc Như Lam… Trong nhà Mộc Như Lam phát hiện xác một người từng đắc tội nó, điều này có nghĩa là gì?
Một khi đã phát hiện ra sự thật thì mọi điểm đáng nghi đều trở nên rõ ràng. Mỗi tháng Mộc Như Lam đều tới ngôi nhà u ám này ở một hai ngày, ngay cả Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm cũng không được phép vào, lần trước cô ta còn đụng phải thứ gì đó tại chiếc tủ này…
Trong đầu hiện lên hình ảnh Mộc Như Lam cười ấm áp tựa thiên sứ, nhẹ nhàng bôi thuốc lên làn da bị dị ứng của cô ta, ngón tay lạnh cóng vuốt lên lưng cô ta, từng câu từng câu dịu dàng đến tận trong xương… Cảm kinh tủng da đầu run lên cảm giác thản nhiên dâng lên, Bạch Tố Tình cảm giác được toàn thân mình nổi da gà vì ớn lạnh, thật đáng sợ, thật là đáng sợ, cô ta cứ nghĩ mình mới là con hát trời sinh, hóa ra đứa con gái kia còn giả dối hơn cả cô ta, hơn nữa, nó là một tên sát nhân biến thái! Nó giết Kim Bưu Hổ! Không chỉ giết Kim Bưu Hổ mà còn làm gã ra nông nỗi này, không phải biến thái thì là cái gì?!
Bạch Tố Tình run run nhặt cây nến lên rồi chống tay vào tường từ từ đứng dậy, cố không nhìn Kim Bưu Hổ mà đi ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Cô ta đứng trước cửa hít sâu, cố gắng bảo mình đừng sợ, chỉ là người chết thôi, bình tĩnh, tuy rằng bị kinh hãi nhưng tóm lại lợi vẫn nhiều hơn hại, nếu không có phen thót tim này thì cô ta có thể tìm ra cách khống chế Mộc Như Lam được? Chỉ cần khống chế bắt Mộc Như nghe lời mình, sợ gì không chiếm được Kha gia?
Lát sau, Bạch Tố Tình nở một nụ cười lạnh, ha ha, sát nhân Mộc Như Lam đáng sợ, thiên sứ Mộc Như Lam đáng mến, đúng là tương phản một trời một vực! Mộc Như Lam, nếu những người sùng kính mi biết chuyện này thì liệu mi có chịu nổi ngọn lửa phẫn nộ vì bị lừa phỉnh đấy không? Hừ! Nếu không muốn bị ngồi tù, không muốn bị mọi người phát hiện cái sự dối trá của mi, thì tốt hơn hết mi hãy ngoan ngoãn nghe lời đi!