Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
“Ông mới trơ trẽn ấy ông Mặc, Lam Lam có phải của riêng nhà các ông đâu, đúng là mặt càng già da càng dày! Hơn nữa, thời buổi này… chẳng phải đang phổ biến chuyện ‘chỉ cần ván chưa đóng thuyền thì vẫn cướp được’ sao? Người ta kết hôn rồi cũng giành tuốt ấy chứ huống chi là nhà các ông, chưa đâu vào đâu cả.” Lão Tô cười híp mắt, lão càng nhìn càng thấy Mộc Như Lam với thằng cháu nghịch ngợm nhà lão đẹp đôi, mặc dù bây giờ mà đi giành bạn gái với Mặc Khiêm Nhân thì chẳng khác nào lao vào đường chết.
“Ừ, không sai không sai. Lam Lam à, có muốn đến nhà ông dùng bữa không? Cháu trai ông nấu ăn rất ngon. Tuy bộ đội đặc chủng hơi thô cứng nhưng chỉ cần uốn nắn một tí là sẽ dịu dàng chu đáo ngay, hệt như ông vậy!” Lão Lương cầm một cái tách ngọc giả vờ uống nước.
“Hay là đến nhà ông này, mặc dù cháu trai ông chưa về nhưng cháu gái có nhà…”
“Khốn kiếp! Tôi liều mạng với các ông!” Nhịn hết nổi rồi, lão Mặc hét lớn một tiếng, dứt khoát vung tay ngồi huỵch xuống ghế đá, lập tức có người hầu đưa bàn cờ lên. Mặc Nhân Sơ hùng hổ, “Xem lão đây giết các ông không còn cả đũng quần!”
“Ha ha, tôi bảo đao chưa cũ, ông Mặc chắc chắn quá coi chừng lát nữa mất thể diện trước mặt Lam Lam đấy.” Lão Tô cười ha hả bảo.
“Lại đây!” Mặc Nhân Sơ tỏ vẻ “Tào lao, tôi thua thế quái nào được”, lão âm thầm đưa mắt về phía Mộc Như Lam, thấy cô đang nhìn họ cười hứng thú, lão bèn hất đầu bảo lão Tô, “Lão Tô, để tôi đánh trước!” Dân chuyên khoa học kỹ thuật mà đi đánh cờ tướng thì sao chọi nổi lão tướng một thời cầm binh đánh giặc này?
Lão Tô tủm tỉm gật đầu, nghĩ bụng nhất định phải làm lão Mặc thua tan tác, ai bảo lão có một cô cháu dâu tốt đến thế? Ai bảo lão huênh hoang trước mặt họ? Chuyện giành giật chỉ là nói đùa thôi – vì quả thật khó có ai đủ tầm làm đối thủ Mặc Khiêm Nhân, chọc tức lão Mặc mới là chính.
Trong viện ồn ào vui vẻ.
Mặc Vô Ngân tựa vào bệ cửa sổ trông ra ngoài, nhìn giờ đồng hồ, cô kinh ngạc quay sang nói với Mặc Khiêm Nhân đang ngồi trên sô pha đọc tài liệu, “Anh hai, ba tiếng rồi! Chị dâu lợi hại quá đi! Chị ấy ngồi chung với mấy ông tướng dài dòng kia tận ba tiếng đồng hồ!” Thật kiên nhẫn đến nhường nào! Nếu là cô thì chưa tới nửa tiếng đã buồn ngủ rồi, xã hội hiện đại, làm gì có thiếu niên nào chịu bỏ qua thế giới muôn màu ngoài kia để ngồi nghe người già kể chuyện mấy chục năm trước cơ chứ. Chẳng trách bọn họ quý chị ấy như thế.
Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu nhìn em gái, thần sắc lạnh nhạt nhưng khóe môi thì hơi cong lên, “Phượng hoàng phải khác người phàm.”
Mặc Vô Ngân trúng tên ngay tức khắc, câu này sát thương thật khủng khϊế͙p͙! Thân là người phàm, cô xin lỗi nhiều nha!
Mẹ Mặc lau tay ra khỏi nhà bếp, cười hứng khởi, “Ăn cơm nào, con gọi Lam Lam và ông nội đi Khiêm Nhân. Vô Ngân lại đây giúp mẹ dọn đồ ăn.”
“Dạ.” Mặc Vô Ngân đứng dậy vào nhà bếp.
Mặc Khiêm Nhân thả quyển sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Lão Mặc và lão Tô đấu đá đỏ cả mắt, Mộc Như Lam cũng theo dõi rất nhiệt tình, thực ra cô không hiểu cờ tướng, chỉ là thấy phản ứng của họ thật thú vị thôi. Nhìn kìa, lão Mặc đi sai nước cờ, nhất thời ảo não vỗ đùi, biết thế chẳng làm. Những cử chỉ đó không thể nào tìm thấy ở chốn giàu sang.
Đột nhiên, lỗ mũi Mộc Như Lam giật giật, quay đầu thấy Mặc Khiêm Nhân đi tới sau lưng mình, cô cong mắt mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp tựa hai vầng trăng khuyết. Sau đó cô vươn tay về phía hắn.
Mặc Khiêm Nhân bình thản nắm lấy, ánh mắt nhu hòa mà phức tạp.
Cô luôn vươn tay về phía hắn, tựa hồ rất thích đụng chạm hắn, với hắn thì điều này đương nhiên là tốt, nhưng dưới góc độ một nhà tâm lý học, hắn cảm thấy quá đỗi khó hiểu, Mộc Như Lam là thái nhân cách? Không đúng lắm. Hay chỉ đơn giản là rối loạn nhân cách chống xã hội? Cũng không đúng, cô có những điểm đặc trưng của thái nhân cách, cứ như chỉ chọn hòa nhập với những quần thể ưu tú. Nhưng dù thế thì sao? Chẳng có căn bệnh tâm lý nào phân loại vậy cả, đến cả tiến sĩ Mặc Khiêm Nhân thanh danh vang dội cũng không thể lý giải nổi.
Trong lịch sử thái nhân cách, chưa từng xuất hiện một ai có tâm lý dị thường như Mộc Như Lam, làm hắn không thể nào nhìn thấu.
“Vào ăn cơm.” Nghĩ không ra thì thôi, hắn sẽ dùng cả đời để tìm hiểu toàn bộ con người cô.
“Nhưng bọn họ vẫn chưa xong.” Mộc Như Lam cười nói.
Mặc Khiêm Nhân đảo mắt qua bàn cờ, lát sau thản nhiên lên tiếng, “Ông nội, đi quân vào ô ngoài cùng bên trái.”
Lão Mặc đang không biết nên đi ô nào, nghe Mặc Khiêm Nhân nói vậy thì hạ cờ theo phản xạ, vì thế liền… thua.
Lão đen sì cả mặt.
“Ha ha ha ha ha…” Mọi người thấy thế cười ầm lên.
“Xong rồi. Đi thôi.” Mặc Khiêm Nhân mặc kệ ánh mắt căm tức của ông nội, nắm tay kéo Mộc Như Lam vào nhà.
Lão Mặc nghiêm mặt trừng theo Mặc Khiêm Nhân. Thằng nhóc láo toét! Có còn là cháu trai của lão không đấy? Sao có thể hại lão mất mặt trước cháu dâu như vậy chứ! Tức chết lão!
“Đi thôi, ăn cơm ăn cơm ha ha…” Lão Lương đứng dậy đi về phía Mặc gia, những người khác cũng cười ha hả đứng dậy hướng tới Mặc gia.
Lão Mặc lập tức đứng dậy đuổi theo, “Nhà các ông cũng có người nấu ăn cơ mà? Cháu trai ông đâu? Cháu gái ông đâu? Hả?!”
“Lừa ông đó, đồ ngốc.” Làm khoa học kỹ thuật mà sao ngốc thế. Lão Tô lắc đầu cười.
“… Về nhà mình mà ăn đi mấy tên chết tiệt!”
“Hình như hôm nay có món cua tôi thích.”
“Dẹp đi! Món cua là của tôi!”
“Có cả tôm hương rượu mà tôi thích nhất nữa.”
“Biến! Đó cũng là của tôi!”
“Còn có phao câu gà và phao câu vịt.”
“Đó cũng là của tôi! …”
Nghe tiếng mấy ông lão ranh mãnh cười vang, Mộc Như Lam cũng mỉm cười, nhịp bước chân thích thú, cô cầm tay Mặc Khiêm Nhân xoay một vòng như đang khiêu vũ, sợi tóc đen mang theo mùi hương của cô nhẹ nhàng phớt qua gò má hắn, bướng bỉnh mà mềm mại, hòa vào hơi thở hắn, tiến vào tận trong tim.
++++
Bác Bao uống rượu hơi căng bụng, mơ màng đứng dậy đi toilet.
Bạch Tố Tình thấy vậy thì nhanh chân chạy tới leo lên cái cửa sổ mà bác Bao để mở, lúc nhảy xuống suýt chút nữa làm đổ chai rượu của bác Bao, Bạch Tố Tình sợ tái cả mặt, hốt hoảng đỡ lại nhưng vì hấp tấp quá nên đụng phải cái ghế dựa, giọng bác Bao vọng ra từ toilet, “Ai đó?”
Bác Bao nghe thấy tiếng động, vội vàng kéo khóa rời khỏi toilet, hai má hơi đỏ vì rượu. Ông xem xét quanh phòng an ninh và cả bên ngoài nhưng không phát hiện thấy ai, đành vỗ đầu nghĩ, chắc mình say quá nên tưởng tượng linh tinh.
Bạch Tố Tình núp phía sau phòng, trái tim căng thẳng thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực, thấy bác Bao lại đi vào, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi vội chạy vô trong. Thế giới rộng lớn vậy mà cô ta lại chẳng có lấy một chỗ dung thân, cô ta cảm thấy mình thật nổi, đi đến đâu cũng bị nhận ra là Bạch Tình nổi tiếng, phải lén lén lút lút mới tới được đây, e sợ bị cảnh sát phát hiện.
Con đường tối đen đầy lá rụng cành khô tích suốt mùa đông qua, vì bên trong không có gia đình nào đang ở nên bác Bao không bật đèn đường, Bạch Tố Tình chỉ có thể dựa vào ánh trăng yếu ớt để thấy lờ mờ xung quanh, dưới chân lạo xạo tiếng lá khô gãy nứt, Bạch Tố Tình ôm tay, khắp người nổi da gà, sợ lắm, nhưng phải đi tiếp thôi.
Sau làn mây đen, vầng trăng tròn như ánh màu đỏ thẫm.
Gió rét vi vu thổi cành lá xào xạc.
Bạch Tố Tình đi lên đường sườn núi, rừng cây sau lưng tối như hũ nút, cô ta không nhìn rõ, chỉ thoáng thoáng trông thấy một cái bóng phất phơ.
… Chắc là bao nilon.
Bạch Tố Tình cúi đầu không cho phép mình nghĩ lung tung. Đến trước cổng sắt, cô ta mượn ánh trăng nhìn cảnh vật phía trước. Dưới tàn cây khô treo một chiếc xích đu cô độc, lần này thì không còn con hề đáng sợ nào ngồi ở đó nữa. Mấy nhánh cây trụi lủi đung đưa trong gió, in bóng những cánh tay quỷ khô gầy…
Vẫn như xưa, âm u, đáng sợ, làm lòng người bất an.
Bạch Tố Tình nuốt nước bọt, hít thở sâu vài cái, đoạn lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa cổng, sợ gì chứ, Mộc Như Lam sống trong đó biết bao lâu mà có bị gì đâu, chỗ này chỉ trông hơi ghê thôi, lần trước có lẽ là cô ta tự mình dọa mình chứ thật ra không có gì cả.
Ổ khóa “cách” một tiếng.
Bạch Tố Tình từ từ đẩy cổng, kéo đi một phần lá rụng dưới đất, làm lộ lớp bùn rữa nát tanh hôi. Cô ta dợm bước vào, bỗng có thứ gì đó bất ngờ rớt xuống mặt đối mặt với Bạch Tố Tình, chóp mũi của nó sát ngay mũi cô ta.