Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 115: V23.2: Kinh sợ (2)

Cùng lúc đó.


Trong khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa cách khu biệt thự Thanh Hòa một con đường nhựa và một hàng cây xanh, sân golf rộng lớn trống trải, bể bơi, khách sạn, nhà hàng, quán cà phê, và khu rừng nhân tạo nằm gần dãy phòng tư nhân, lúc này chỉ còn có một mình Lưu Miên, nói cách khác, trong toàn bộ khu nghỉ dưỡng, chỉ còn có một mình Lưu Miên.


Nửa đêm Lưu Miên bị lạnh nên tỉnh giấc, trước khi đi ngủ cô ta đã để mở cửa sổ vì muốn ngửi mùi hương thơm mát của cây cỏ, nào ngờ lại đột nhiên có cuồng phong gào thét như thể sắp đổ mưa to, làm cô ta lạnh đến tỉnh lại.


Lưu Miên muốn bật đèn nhưng ngặt nỗi điện không có, cô ta thầm mắng khu nghỉ dưỡng kiểu gì mà lại không chịu bảo vệ mạch điện, để gió thổi đến bay luôn cả điện. Bất quá cửa sổ nằm ngay cạnh đầu giường, không cần dùng đèn pin, cô ta chỉ việc rướn người lên là đã có thể đóng cửa sổ lại. Lưu Miên vươn ra cánh tay trắng nõn như ngọc, vượt qua tấm rèm bị gió thổi tung lên cao, chạm đến cái khung gỗ ở đáy cửa sổ thủy tinh, chuẩn bị kéo xuống.


Đột nhiên cô ta nhìn thấy thứ gì đó.
Dường như có một bóng người đang đứng ở đầu giường nhìn cô ta.


Lưu Miên trừng mắt, nhanh nhẹn bật ra khỏi giường. Nương nhờ ánh sáng mỏng manh từ ngoài cửa sổ hắt vào, cô ta nhìn chằm chằm đầu giường của mình, thế nhưng chỉ thấy một mặt tường trơn bóng mà thôi, màu trắng trang hoàng vẫn hoàn toàn mới, không hề tồn tại một bóng ma nào cả.


Lưu Miên thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, tự hỏi có phải hôm qua bị chọc tức đến điên rồi chăng, không dưng lại xuất hiện ảo giác. Cô ta đang định đi rót cốc nước, đúng lúc này, một trận gió lạnh đột ngột thổi vào, tấm rèm vàng nhạt bị thổi tung lên cao, Lưu Miên lại nhìn thấy, trên bức tường đầu giường, có một cái bóng màu đen như ẩn như hiện, tư thế cực kì quái dị vặn vẹo, tựa như quái vật giương nanh múa vuốt muốn ăn thịt cô ta...


Chiếc cốc trên tay rơi xuống đất đánh xoảng, Lưu Miên kinh hãi run rẩy toàn thân, nhưng dù gì cô ta cũng đã đọc sách nhiều năm, hơn nữa còn làm nghề bác sĩ pháp y nên đương nhiên sẽ không tin mấy chuyện quỷ thần. Cô ta từ từ tiến lại gần, chần chừ chạm vào mặt tường kia, ngón tay khẽ run, đó là một mặt tường bằng phẳng lạnh lẽo, nhưng mỗi khi rèm cửa sổ bị gió mạnh nhấc lên, cô ta lại nhìn thấy cái bóng màu đen ấy.


Lưu Miên có hơi sợ hãi nhưng vẫn không tin thế giới này thực sự tồn tại ma quỷ, “sự xuất phản thường tất hữu yêu”* chỉ là một câu nói gạt người mà thôi.
*Sự xuất phản thường tất hữu yêu: sự việc khác thường tất có ẩn chứa yêu ma, quỷ quái.


Lưu Miên mở di động mượn ánh đèn pin, cô ta vừa nhìn chằm chằm mặt tường vừa mở hành lý của mình ra, tìm thấy một con dao quân dụng Thụy Sĩ, sau đó lại đi đến đầu giường. Con dao sắc bén nhẹ nhàng phá đi mặt tường, làm hỏng một lớp thạch cao màu trắng tương đối mềm, phía trong nữa chính là xi măng, con dao quân dụng tuy thực sự sắc bén nhưng cũng không thể nào cắt đứt được xi măng.


Lưu Miên tim đập thình thịch thình thịch, sắc mặt tái nhợt khó coi, cô ta nghi ngờ, trong bức tường này đang ẩn giấu một thi thể, hơn nữa thi thể này đã bắt đầu phân hủy, làm cho chất béo hay thứ gì đó tự tan ra ngấm vào bên trong mặt tường. Lưu Miên là bác sĩ pháp y, suy đoán thời gian tử vong dựa vào tình trạng thi thể là kỹ năng trọng yếu của pháp y học, một thi thể được lưu giữ trong môi trường đặc biệt, muốn thối rữa đến mức tự phân hủy thì thời gian tử vong ít nhất cũng phải trên nửa năm.


Lưu Miên cảm thấy da đầu tê dại, trên nửa năm... Thời gian xây dựng căn phòng này còn chưa đầy hai tháng... Một căn phòng xây chưa đầy hai tháng kể từ lúc thi công đến khi hoàn thành, lại chứa một thi thể đã chết trên nửa năm...
...
Hôm sau. Bầu trời u ám, mưa phùn mênh mông.


Mộc Như Lam kéo rèm cửa nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài, hai má phồng lên, thật đáng ghét, ghét nhất là cuộc sống không có ánh mặt trời, sau này nhất định phải chuyển đến sống ở một ốc đảo xanh tươi ôn hòa không mưa gió.


Mộc Như Lam thay đồng phục học viện Lưu Tư Lan, ăn xong bữa sáng sau đó mới đi đến trường học, lát sau Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm cũng xuống lầu ăn sáng rồi chạy vội tới học viện Lưu Tư Lan. Một chiếc xe hơi màu đen lướt qua ngay sát xe của họ, Mộc Như Lâm tựa vào cửa kính, không khỏi ngoái đầu lại nhìn, chiếc xe xa lạ đỗ trước cổng Mộc gia, có một chàng trai từ trên xe bước xuống.


Mộc Như Lâm nhíu mày, dáng người vừa rồi trông hơi quen...
Lam Bỉnh Lân đang mặc đồng phục nam sinh trung học Tử Viên, thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, thế nhưng Kha Uyển Tình cũng không dám xem thường một chút nào, sự tâm cơ và tàn nhẫn của thiếu niên này khiến trong lòng bà ta vẫn còn sợ hãi.


“Thật mạo muội khi mới sớm mà đã ghé qua đây, nhưng vì sự phát triển của hai nhà, tôi nghĩ Mộc phu nhân hẳn sẽ không để ý.” Nhất cử nhất động của chàng trai đối diện đều mang phong thái của một ông trùm kinh doanh tương lai.


Kha Uyển Tình ngồi đối diện hắn, mượn động tác cầm cốc cà phê mà hơi hạ mí mắt, thần sắc hiện ra vài phần nặng nề.


“Ý của cậu là, muốn tôi rút đơn khởi kiện Kim gia sát hại con gái tôi, thậm chí còn rút cả đơn khởi kiện Chu gia?” Kha Uyển Tình buông chiếc cốc trong tay, bà ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh nhưng vẫn không tài nào kìm được kinh ngạc và căm phẫn. Lam Bỉnh Lân muốn bà ta buông tha không khởi kiện hai nhà? Điều đó có ý nghĩa gì? Ý nghĩa chính là Kim Bưu Hổ và Chu Nhã Nhã sẽ được trả tự do; Chu thị trưởng thân biết luật mà cố tình phạm luật tuy sẽ không được thả ra dễ dàng như vậy, nhưng bà ta đã không khởi kiện thì ông ta cũng sẽ không chịu quá nhiều khổ cực, cùng lắm chỉ là bị đá khỏi ghế thị trưởng, đóng cửa bất động một thời gian mà thôi!


“Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Việc này là vì sự phát triển của hai nhà chúng ta, chẳng lẽ Mộc phu nhân không cảm thấy Kim gia và Hoa thị sụp đổ như vậy thì chỉ có lợi cho nhà nước thôi sao, vì cớ gì hai nhà chúng ta không cùng nhau chia sẻ miếng thịt béo này? Phu nhân hẳn biết, Kim gia chỉ cần một khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa là đã có thể kiếm được bao nhiêu tiền, công ty của giám đốc Hoa Phương hằng năm thu vào bao nhiêu lợi nhuận. Phu nhân khởi kiện bọn họ, cuối cùng tài sản của Kim gia Hoa thị cùng những thứ khác đều sẽ bị sung công, trong lòng phu nhân thoải mái, nhưng ngoài cái đó ra, phu nhân cũng không được thêm bất cứ thứ gì.” Lam Bỉnh Lân khuấy cà phê, vừa nhìn Kha Uyển Tình vừa chầm chậm nói, ngữ điệu tràn ngập tự tin, hắn không tin một người đàn bà luôn đặt ích lợi lên hàng đầu như Kha Uyển Tình sẽ từ chối sự hợp tác đầy cám dỗ này, huống chi là trong tình cảnh Mộc gia đang lung lay sắp đổ như bây giờ?


Ánh mắt Kha Uyển Tình lộ ra tia nhìn thèm thuồng, bàn tay siết chặt cốc cà phê, không thể không nói, đề nghị của Lam Bỉnh Lân quả thật quá hấp dẫn, hơn nữa nếu suy nghĩ cẩn thận thì thấy hắn nói cũng đúng. Tống Kim Bưu Hổ và Chu Nhã Nhã vào tù thì bọn chúng nhiều nhất chỉ ở trong đó vài năm rồi sẽ được thả ra, mà nếu bà ta cùng Lam Bỉnh Lân nuốt chửng bọn chúng, như vậy bọn chúng sẽ phải sống một cuộc sống cay đắng bần cùng, điều này đối với đám đại thiếu gia đại tiểu thư mà nói thì chẳng phải chính là một hình phạt còn đau đớn hơn cả ngồi tù hay sao? Hẳn Mộc Như Lam sẽ hiểu đúng không? Không phải bà ta không giúp con bé trút giận, chỉ là dùng một cách khác khiến bọn chúng phải đau đớn khổ cực hơn mà thôi!


Trong lòng Kha Uyển Tình không ngừng tìm cớ cho chính mình, càng biện hộ lại càng muốn đồng ý hợp tác cùng Lam Bỉnh Lân nuốt chửng Kim gia và Hoa thị. Lam Bỉnh Lân đưa ra một hợp đồng thỏa thuận, Kha Uyển Tình chần chừ một chút, cuối cùng vẫn kiên định ký vào.


Lam Bỉnh Lân nhìn Kha Uyển Tình ký tên, khóe miệng vẽ một nụ cười tự tin không rõ ý vị, một người mẹ như vậy, Lam Bỉnh Lân không chút nghi ngờ sẽ có ngày bà ta bán luôn con gái để phục vụ cho lợi ích của chính mình, cơ mà thế cũng tốt, hắn muốn có được Mộc Như Lam, phương pháp càng nhiều thì mọi sự càng thêm đơn giản.