Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 114: V23.1: Kinh sợ (1)

Mặc Khiêm Nhân bỗng lặng đi, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cuối giường, hắn nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, nào ngờ đáp án lại là “bao cao su”... Đeo bao cao su vào mười đầu ngón tay sao? Dẫu biết rõ cô làm vậy là để giết người, vì sao hắn vẫn cảm thấy hành vi này thật quá... mập mờ?


Nhưng Mặc Khiêm Nhân rất nhanh đã lấy lại tinh thần, đôi mắt liền trở nên thâm trầm. Bỏ qua vẻ bề ngoài, mọi người hẳn sẽ dễ dàng nhận ra bản chất sâu hơn, tỉ như, Mộc Như Lam đã tính toán tất cả từ đầu tới đuôi.


Thời điểm chuẩn bị giết người, cô đã biết phải giấu đi vân tay của mình, có thể ngay từ đầu cô đã nghĩ đến việc bọn Kim Bưu Hổ sẽ tố cáo cô để trả đũa. Lúc kẹt trong kho hàng và đối mặt với cái chết, cô vẫn nhớ tháo bao cao su trên tay xuống thiêu hủy. Dưới tình cảnh như vậy mà cô vẫn không buông tha cho khả năng mình sẽ được cứu sống. Vô số các khả năng có thể xảy ra, cô đều tính tới. Cái cách mà cô tiến từng bước đến ngày hôm nay giống hệt như chơi cờ: đi một bước, nhìn trăm bước.


Có lẽ hắn đã lầm rồi, đầu óc Mộc Như Lam không hề ngu xuẩn, thậm chí còn có thể nói là hoàn toàn sánh ngang với đám biến thái trong nhà tù của hắn.
Mộc Như Lam bỗng nhiên lên tiếng, “Di động báo có cuộc gọi đến, Khiêm Nhân chờ một chút nhé.”


Mộc Như Lam dứt lời liền nhận cuộc gọi từ một người khác. Mặc Khiêm Nhân nhìn di động của mình, hắn không ngắt máy, im lặng chờ Mộc Như Lam quay lại.
Người gọi là Bao thúc.


Bao thúc nghi ngờ nhìn Bạch Tố Tình cầm chìa khoá hắc ốc của Mộc Như Lam, biệt thự của Mộc Như Lam ngay cả Mộc Như Sâm Mộc Như Lâm cũng không được vào, làm sao có thể đột nhiên cho một cô gái xa lạ đi vào, huống chi lại còn cho cô ta chìa khóa? Vì đảm bảo an toàn, Bao thúc ngăn Bạch Tố Tình lại rồi gọi điện thoại cho Mộc Như Lam, nghe thấy đầu kia bắt máy, Bao thúc nói, “Tiểu thư, có vị tiểu thư tên Bạch Tố Tình nói muốn vào biệt thự của tiểu thư, chuyện này...”


Cửa sổ thuỷ tinh trong suốt phản chiếu đôi mắt bỗng cong lên của Mộc Như Lam, “A, cái chìa khóa là cháu đưa cho em ấy đấy Bao thúc.”
Bao thúc thoáng kinh ngạc, “Vậy ý của tiểu thư là...”
“Không sao đâu, nếu em ấy muốn vào đó ở thì cứ để em ấy vào đi.”


“Ôi, được rồi.” Bao thúc cúp điện thoại, nhìn cô gái đang bị lạnh đến run người, thoạt nhìn rất là tội nghiệp, ông mở cửa sắt, “Cô vào đi thôi, chú ý đừng tùy tiện động tay động chân vào đồ đạc trong phòng, hỏng đồ là không tốt đâu.”


Bạch Tố Tình nhu thuận gật đầu, “Cháu đã biết, cảm ơn thúc thúc.”
Bạch Tố Tình đi vào mà ngầm bực mình, chẳng phải chỉ là một căn biệt thự rách nát thôi sao, làm như bên trong có cái gì quý giá lắm không bằng! Lại còn sợ cô ta phá hư đồ nữa chứ, phi!


Mộc Như Lam mỉm cười đi đến trước tủ kính âm tường của mình, nhìn một loạt búp bê hình người đáng yêu xinh đẹp, ánh mắt cô trong trẻo như một dòng suối nhỏ, nụ cười ấm áp tựa ánh mặt trời rực rỡ.


Em gái thân ái, vào ở trong hắc ốc ma quái thì chớ có tùy tiện mở cửa nha, bằng không sẽ bị dọa chết đấy, ha ha ha...
Quay lại cuộc gọi của Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam cũng không có ý định tiếp tục trò chuyện, cô còn vài bộ đề thi phải làm nữa.
“Ngủ ngon, Khiêm Nhân.”
“Ngủ ngon.”


Mặc Khiêm Nhân nhìn chiếc điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, một hồi lâu sau mới đặt nó lên bàn đầu giường. Hắn tắt đèn ngủ rồi vùi đầu vào gối, ánh mắt chăm chăm nhìn trần nhà, có cảm giác tinh thần quá tốt đâm ra không ngủ được.


Không biết là do ba chữ “bao cao su” quá kích thích, hay là do hình ảnh Mộc Như Lam đeo bao cao su trên đầu ngón tay quá kích thích, Mặc Khiêm Nhân bỗng buồn bực hừ một tiếng, sau đó kéo chăn lên, lặng lẽ che lại khuôn mặt mình.


Qua cổng sắt lớn là một con đường núi thoạt nhìn không lớn nhưng rất dài, hai bên đều là cây cối, thoạt nhìn hết sức cổ xưa, thỉnh thoảng lại xuất hiện một đường lên núi ở bên trái hoặc bên phải, trên mỗi con đường đều có một căn biệt thự, cảm giác như đang sống một cuộc sống sơn dã điền viên. Trong hoàn cảnh xã hội bận rộn ngày nay, một nơi hẻo lánh yên tĩnh như thế này rất được những kẻ giàu sang ưa thích, bước vào đây tựa như bước vào một thế giới khác, không có đám đông huyên náo, không có tạp âm ồn ào, chỉ có hoa cỏ cây cối cùng những người hàng xóm tĩnh lặng.


Bạch Tố Tình cũng không có cảm giác gì với những điều này, trong mắt cô ta, cô ta vẫn thích ở tại trung tâm thành phố hơn, đèn đỏ rượu xanh, phồn hoa nhộn nhịp như một thiên đường chốn nhân gian.


Đường đi không tối lắm, cứ cách một khoảng là lại có một bóng đèn đường, thế nhưng bốn phía thực quá im ắng, chỉ có tiếng cây cối bị gió thổi và âm thanh lạo xạo phát ra từ dưới chân do dẫm phải đám lá khô rơi rụng. Một mình đi trong bóng đêm tại một nơi im ắng như thế này, thật sự làm người ta có chút sợ hãi.


Cũng may cứ cách một đoạn đường là lại gặp một căn biệt thự đèn đóm sáng rực ắp hơi người, bằng không Bạch Tố Tình sẽ thực sự không dám bước tiếp, ban ngày tới đây còn chưa thấy gì, đến buổi tối lại càng cảm thấy đặc biệt hẻo lánh lạnh lão, sao người ta có thể thích ở chỗ này nhỉ, thật không hiểu nổi suy nghĩ của kẻ có của.


Không bao lâu sau, Bạch Tố Tình đã đi tới đầu đường căn hắc ốc của Mộc Như Lam, nhìn nóc nhà như ẩn như hiện sau hàng cây nửa đen nửa xám, Bạch Tố Tình liền có chút mâu thuẫn tâm lý, nhưng vẫn không thể chịu nổi cảnh ăn ngủ đầu đường nên đành phải kiên trì bước tiếp. Đi đến trước cánh cổng sắt, cô ta mở ổ khoá màu đen, nhẹ nhàng đẩy cửa, vẽ nên một đường cong trên tầng lá rụng đã hư thối vì mưa gió, lộ ra lớp đất đen đúa bốc mùi rữa nát mà Bạch Tố Tình không thể nào nhìn rõ trong đêm, tựa như sự thật ẩn giấu sau lớp vỏ mặt ngoài.


Cô ta chán ghét bước vào, quét mắt nhìn qua lớp bùn đất tích đầy trong đài phun nước khô không khốc, nhìn qua chiếc xích đu treo trên cây cổ thụ già nua úa tàn, nhìn thế nào cũng thấy giống một căn nhà bị bỏ hoang.
Quả nhiên là nơi ở của phù thủy.


Bạch Tố Tình ác ý nghĩ vậy, đi đến cửa chính to lớn nặng nề, cô ta cắm cái chìa khóa vào, xoay mở, sau đó dùng lực đẩy cửa ra.


“Kẽo kẹt——” Cửa lớn phát ra một chùm âm thanh nặng nề đầy trống trải, có chút ánh sáng bên ngoài lọt vào theo khe cửa, giúp Bạch Tố Tình nhận thấy sàn nhà làm bằng gỗ màu đồng cổ.


Bạch Tố Tình lại đẩy cửa rộng ra thêm một ít, bỗng có thứ gì đó rơi xuống đầu cô ta, cảm giác rất rõ ràng khiến Bạch Tố Tình lập tức cứng cả người, mềm, lông xù, có thể cử động, là con chuột?!


“A!” Bạch Tố Tình kinh hãi gạt văng thứ đang giãy giụa trên đầu mình, toàn thân run rẩy nhảy dựng, con chuột trên đầu rơi xuống đất, bị Bạch Tố Tình dọa sợ tới mức vội vàng chít chít chạy biến.


Bạch Tố Tình nuốt liền mấy ngụm nước bọt, biểu cảm trên mặt như sắp khóc đến nơi, cô ta hít một hơi thật sâu rồi lại cất bước đi vào, chỉ là con chuột thôi mà, không việc gì phải sợ, bình tĩnh, bình tĩnh.


Nương nhờ ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài, Bạch Tố Tình cuối cùng cũng đụng đến công tắc điện phòng khách, ánh đèn ngời ngời được bật lên, bốn phía bừng sáng, nỗi sợ hãi trong lòng Bạch Tố Tình bắt đầu vơi đi, bật đèn lên rồi mới thấy chẳng có cái gì đáng sợ, phòng ở thoạt nhìn rất sạch sẽ, sô pha màu đỏ sậm với hoa văn quỷ dị, có lò sưởi và thảm trải, bên kia là phòng bếp, nội thất trang hoàng theo phong cách châu Âu cổ.


So với bên ngoài thì xem ra tốt hơn nhiều.


Bạch Tố Tình thở phào nhẹ nhõm, đi lên lầu kiểm tra phòng ở, cô ta thấy tầng hai có mấy căn phòng, trừ phòng ngủ của Mộc Như Lam ra thì những phòng khác đều trống, một căn cuối hành lang phỏng chừng cũng trống, Bạch Tố Tình mệt mỏi nên cũng lười đi xem, cô ta chạy xuống phòng bếp vội nấu chút gì đó để ăn, trong tủ lạnh còn một ít mì và mấy quả táo, sau khi ăn no, Bạch Tố Tình vào phòng Mộc Như Lam tắm rửa, tắm rửa xong thì thả mình lên trên chiếc giường lớn không khác mấy so với giường ngủ của Mộc Như Lam ở Mộc gia.


Tất cả đều tiến hành lặng lẽ, đêm mỗi lúc một sâu, trong toàn khu biệt thự dường như đã không còn nhà nào mở đèn, làm cho nơi này vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn.
Ầm ầm ầm...


Bên ngoài cuồng phong gào thét, cây cối đung đưa mãnh liệt, tựa như có một cơn bão đang dữ dội tiến đến.


Bạch Tố Tình bị trận tiếng động kỳ quái này làm bừng tỉnh. Cô ta mở mắt, bốn phía tối đen, đưa tay ra không thấy được năm ngón, cô ta sờ soạng muốn bật đèn đầu giường lên, kết quả lại phát hiện hình như đã bị cắt điện, cô ta có ấn thế nào thì chiếc đèn kia cũng không có lấy nửa điểm phản ứng.


Lạch cạch lạch cạch...
Cửa sổ bị gió đập không ngừng, sau đó là âm thanh như có thứ gì đó va vào khung cửa.


Lỗ tai Bạch Tố Tình giật giật, cẩn thận nghe xem tiếng động phát ra từ đâu, hình như là từ căn phòng cuối hành lang kia. Cô ta cảm thấy mình hẳn nên xốc chăn dậy đi đóng chặt cửa sổ để ngủ cho yên, nhưng cô ta lại thấy hơi ớn, trên tay không có vật nào để chiếu sáng, mò mẫm đi tới đi lui trong bóng đêm tối đen như mực, hơn nữa còn là nơi mà mình không quen thuộc, cảm giác vô cùng bất an.


Vì vậy cô ta lại nằm xuống, bịt lỗ tai vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi vào giấc ngủ, thế nhưng tiếng lạch cạch kia cứ như âm thanh gọi hồn luẩn quẩn quanh lỗ tai, căn bản là không cách nào ngủ nổi. Vài phút sau, Bạch Tố Tình nhận mệnh xốc chăn lên, kiên trì sờ soạng mò mẫm đi đến nơi phát ra âm thanh, mẹ nó, không phải chỉ là đóng cái cửa sổ thôi sao? Cô ta còn sợ gặp quỷ chắc? Thật phiền muốn chết!


Bạch Tố Tình mở cửa đi ra ngoài, lần theo vách tường chậm rãi tiến về phía căn phòng ở tận cùng hành lang, chỉ chốc lát sau đã đụng đến một cánh cửa, cô ta cắn cắn môi, chầm chậm đẩy ra, quả nhiên nghe thấy âm thanh lạch cạch lạch lạch lạch cạch lớn hơn, chính là bắt nguồn từ căn phòng này.


Bạch Tố Tình từ từ bước vào, cô ta đi sát vào tường để tránh đụng phải thứ gì đó có khả năng tồn tại giữa phòng, ở khúc quẹo góc phòng, Bạch Tố Tình cảm giác được xúc cảm trên tay mình thay đổi, không phải mặt tường mà là mặt gỗ bóng loáng, trên đó còn có cả hoa văn mỹ lệ, chắc hẳn là tủ gỗ? Bạch Tố Tình không suy nghĩ nhiều, cô ta muốn nhanh nhanh dẹp đi thứ âm thanh phiền lòng kia rồi trở về ngủ một giấc thật ngon.


Mò mẫm đi qua tủ gỗ tới trước cửa sổ đối diện với cửa phòng, cô ta đưa tay lên sờ, như thể sờ phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ, toàn thân cô ta đột nhiên cứng đờ, trong bóng đêm, đôi mắt kinh hoảng trợn to...
Cửa sổ này...
Đang đóng!


Lúc nhìn từ bên ngoài, cô ta nhớ rõ phòng này chỉ có một cửa sổ, cửa sổ đang đóng, mà bên tai vẫn là âm thanh lạch cạch lạch cạch truy hồn người, hơn nữa không biết có phải vì tâm lý sợ sệt hay không, cô ta cảm thấy âm thanh kia hình như đang càng ngày càng gần, trên cổ bỗng nhiên lạnh...


“A a a a a a!” Bạch Tố Tình hoảng sợ thét toáng lên, đột ngột né tránh như thể sau lưng mình có cái gì, cô ta bất cẩn đụng rầm vào cánh cửa tủ gỗ, vì cú va chạm này, một cánh cửa lặng lẽ bật ra, có vật gì đó rớt xuống dưới, vỗ thật mạnh vào vai Bạch Tố Tình.


Xuyên qua lớp vải mỏng manh, Bạch Tố Tình cảm nhận rõ ràng đó là một bàn tay người, lạnh băng và cứng ngắc, giống như dùng sáp làm ra, hoặc là, tay của người chết.


“A a a a a quỷ a! A a a a...” Bạch Tố Tình sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng lảo đảo chạy ra khỏi phòng, đầu óc khϊế͙p͙ đảm đến trống rỗng, chỉ biết là phải nhanh chóng rời khỏi căn nhà quỷ quái này, cô ta tựa như một con ruồi bay vô định, hoảng loạn va chỗ này, đập chỗ khác, bước cuối cùng bị hẫng, từ cầu thang lăn luôn xuống tầng một.


Nhưng không biết là may mắn hay bất hạnh, bởi vì trên sàn trải thảm nên Bạch Tố Tình lăn xuống cũng không ngã tới ngất đi, cô ta mang theo một thân đau đớn cộng thêm trái tim suýt ngừng đập vì hoảng sợ, hớt hải đứng dậy chạy thục mạng ra khỏi hắc ốc...