“Sở Lăng Thiên, chàng là đồ vô lại!” Gia Cát Linh Ẩn xoay nắm đấm, đánh vào Sở Lăng Thiên, “Dám gạt ta!”
“Linh nhi, nàng cam lòng đánh phu quân sao?” Sở Lăng Thiên bắt lấy tay nàng,
“Vi phu từng nói, mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng từ nơi nào đến, ta cũng yêu nàng! Ta chỉ hận vì sao kiếp trước lại không phát hiện ra nàng
chứ.”
“Chàng còn nói!” Gia Cát Linh Ẩn kéo Sở Lăng Thiên lên sạp, nằm đè lên người y, quấy nhiễu y ngứa ngáy, “Kiếp trước chàng chính là ở bên Mộ Vân biểu muội của chàng nha. Cho nên chàng có biết lúc nàng ấy
xuất hiện vì sao ta lại mất hứng như vậy! A! Chàng đúng là đồ vô lại!”
Nói xong nắm tay của nàng ở trên người y càng không ngừng đánh đấm, quả
thực hình tượng một nữ nhân điên cuồng này làm sao giống với người ngày
thường dịu dàng động lòng người đây.
“Ái phi, nàng mệt không? Nếu mệt thì để vi phu hầu hạ nàng.” Y xoay người một cái, vốn người đang ở
phía trên liền bị y đặt ở dưới thân, “Kiếp trước bỏ lỡ nàng, kiếp này vi phu sẽ bồi thường nàng thật nhiều.” Nói xong, y liền hôn lên môi nàng,
tay xoa lên ngực nàng.
“Sở Lăng Thiên, bây giờ là ban ngày, nơi này là thư phòng của chàng! Chàng tỉnh táo lại cho ta!”
“Nơi nào ở Thất vương phủ cũng đều là của bản vương.”
Y không để ý đến sự ngăn cản của nàng, cúi đầu ngậm lấy môi nàng, đầu
lưỡi thừa dịp khi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch liền chui vào, quấn lấy cái lưỡi của nàng, nàng nhất thời xụi lơ trong lòng y, rơi vào trong sự dịu dàng của y. Y nhẹ nhành cởi bỏ quần áo của nàng, vuốt ve mỗi một
tấc thịt của nàng. Cảm thấy nàng đã chuẩn bị tốt liền hạ thân thể xuống, toàn bộ đi vào trong cơ thể nàng, chậm rãi chuyển động.
“Gia,
Ngụy Thành có việc tìm Tam tiểu thư, Tam tiểu thư có ở bên trong không?” Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng của Ngụy Thành, thấy cửa sổ đóng chặt nên Ngụy Thành không dám tùy tiện tiến vào.
“Tới tiền sảnh chờ!” Sở Lăng Thiên tức giận nói.
Gia Cát Linh Ẩn xấu hổ đến mặt đỏ bừng, Ngụy Thành nhất định có thể đoán
được bọn họ đang làm gì. Nàng bất giác che mặt lại, không muốn để cho Sở Lăng Thiên nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của nàng.
Cảm giác chiếm
được sự thỏa mãn từ nàng, Sở Lăng Thiên nhanh chóng phóng xuất. Y thay
nàng lau đi vật bẩn, mặc quần áo cho nàng, sau đó mới dắt nàng cùng tới
tiền sảnh.
“Ngụy Thành vẫn đang đợi, người lại còn lâu như vậy!” Gia Cát Linh Ẩn oán giận nói.
“Thời gian ngắn sẽ bị bọn họ cười nhạo.”
Gia Cát Linh Ẩn nhăn mày, may mắn không cho y uống loại canh kia.
Thấy hai người đi vào sắc mặt hồng nhuận, Ngụy Thành mang theo nụ cười mờ ám nhìn Sở Lăng Thiên: “Gia, thể lực của người thật tốt. Thuộc hạ cùng Phá Trận cộng lại cũng không bằng!”
Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc y một cái: “Tìm Linh nhi có chuyện gì?”
“Tam tiểu thư, đã làm xong việc tiểu thư căn dặn. Phân hiệu lương thực Linh
Thiên đã ở khắp phố lớn ngõ nhỏ. Tiếng tăm của lương thực Linh Thiên cả
Ngân Đô này phụ nữ và trẻ em đều biết. Còn có vận chuyển đã chuẩn bị
xong, rất nhanh là có thể đi vào sử dụng.”
“Chuẩn bị bao nhiêu ngựa?”
“Một trăm con, toàn bộ đều là ngựa tốt.”
“Không đủ, chuẩn bị năm trăm con, tất cả đều phải là ngựa tốt! Ta muốn hàng
hóa của khách phải giao nhận trong cùng một ngày! Từng dịch trạm đều đổi ngựa mới.”
“Chuyện này…” Vẻ mặt Ngụy Thành nghi hoặc, “Vậy khẳng định là rất mệt.”
“Vậy thì nâng giá lên! Ngoại trừ phải làm nhanh chóng thì còn phải an toàn!
Từng trạm giao nhau đều phải kiểm kê hàng hóa, phải chắc chắn tuyệt đối
không có sai sót nhầm lẫn.”
“Tiểu thư, như vậy đoán chừng không có lãi.”
“Cứ thử trước xem! Không thử làm sao biết được.”
“Vâng, tiểu thư.” Ngụy Thành tuy rằng hoài nghi biện pháp của Gia Cát Linh Ẩn, nhưng cũng làm theo cách của nàng.
“Hiện nay, tính tất cả sản nghiệp chúng ta có thì mỗi ngày thu chi thế nào?”
Buôn bán lâu như vậy đến giờ Gia Cát Linh Ẩn chưa bao giờ hỏi đến tình
hình thu chi, tất cả đều do Ngụy Thành quyết định. Loại tín nhiệm này
khiến Ngụy Thành cảm động không thôi.
“Bẩm Tam tiểu thư! Quán lẩu đã lấy lại vốn, hiện nay mỗi ngày ghi vào sổ khoảng năm trăm lượng,
lương thực tuy rằng làm ăn nhỏ, nhưng lãi ít tiêu thụ mạnh, mỗi ngày thu vào cũng được hơn hai ngàn lượng.”
Bản thân Gia Cát Linh Ẩn cũng cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng tượng được doanh thu lại khả quan
như vậy. Sở Lăng Thiên cũng kinh ngạc không thôi, vẻ mặt y đau khổ,
“Nương tử, tiền trang của ta cũng đưa luôn cho nàng. Chuyện buôn bán của nhà chúng ta đều cho nàng quản lý.”
“Chàng quên sao, đây cũng
chỉ là một phần nhỏ mà thôi, phần lớn chân chính là mỏ vàng cùng dầu thô ở Doanh Xuyên. Tuy rằng vì khủng hoảng lương thực nên mới cho các nước
khác quyền kinh doanh, nhưng lợi nhuận vẫn rất nhiều.”
Sở Lăng
Thiên mơ hồ cảm thấy được, qua vài năm nữa nữ tử trước mặt y nhất định
là người giàu có nhất nước Lăng Nguyệt. Người xuyên qua quả thật là
không giống người thường.
Ngày hôm sau chính là mười lăm tháng
giêng, Hoàng thượng mở yến tiệc chiêu đãi bá quan văn võ ở trong cung.
Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn cũng phụng chỉ vào cung. Trước Thanh
Lương điện hừng hực lửa, mặc dù phân nhiều khu để xua cái lạnh, nhưng
thời tiết vào đêm thật sự vẫn rất lạnh.
Trong yến tiệc, Sở Kim
Triêu lấy ra một cặp chén bằng ngọc lưu ly, khoe khoang nói: “Thật đúng
là ngọc lưu ly tiến cống, buổi tối cũng phát ra ánh sáng, chúng ái
khanh, trẫm cho các khanh mở mang tầm mắt.” Nói xong, ông lệnh cho cung
nữ thổi tắt nến trong điện, không có nến, chén ngọc lưu ly quả nhiên
phát ra ánh sáng đủ màu sắc, khiến người ta không nhịn được tán thưởng.
“Hoàng thượng, chén ngọc lưu ly này thật là đẹp, nhưng thứ tốt nhất mà thần
từng thấy qua, phải kể tới chén phỉ thúy trong phủ Thái tử, quả thực là
vô cùng khéo léo, nhìn thấy khiến người ta rất yêu thích.” Chu Lâm Quân
nói.
“À, Dực nhi, trong phủ con còn có thứ đồ hay như vậy? Mau trình lên trẫm xem một cái.” Sở Kim Triêu tò mò hỏi.
“Phụ hoàng, vật kia chẳng qua là một bằng hữu tặng cho, sợ là không vào được mắt của phụ hoàng, nhưng nếu phụ hoàng thích thì ngày khác nhi thần sẽ
đưa vào cung để phụ hoàng xem.” Sở Lăng Dực trả lời.
Chu Lâm Quân cười cười, hai hàng ria mép run lên: “Thái tử điện hạ, khó có dịp Hoàng thượng hứng thú như hôm nay, người nên phái người về phủ mang tới để
cho Hoàng thượng vui vẻ chứ.”
“Đúng vậy, Dực nhi.” Hoàng hậu nhìn thấy đây là một cơ hội hiếm có để lấy lòng Hoàng thượng, cũng thúc giục nói: “Nhanh cho người mang tới để phụ hoàng con nhìn xem.”
“Đúng vậy, trẫm chỉ nhìn thôi, không phải muốn thứ của con! Nhìn bộ dáng keo kiệt của con xem.”
“Phụ hoàng hiểu lầm rồi, nhi thần sẽ phái người về phủ, xin phụ hoàng bớt
giận.” Nói xong Sở Lăng Dực đi ra ngoài điện, phân phó thị vệ của mình
vài câu, thị vệ chạy nhanh ra khỏi cung.
Qua thời gian mấy nén
hương, mọi người chừng cơm no rượu say rồi, lúc này thị vệ mới mang chén ngọc phỉ thúy vào, Sở Lăng Dực liền dâng lên cho Sở Kim Triêu.
Chén ngọc phỉ thúy trong suốt, lộ ra lục quang óng ánh, quả thật không phải
là vật bình thường. Ngay cả Sở Kim Triêu nhìn thấy cũng liên tục trầm
trồ khen ngợi: “Không thể tượng được trong phủ Dực nhi còn có đồ tốt như vậy.”
“Nếu phụ hoàng thích, nhi thần xin tặng phụ hoàng.” Sở
Lăng Dực thấy bộ dáng yêu thích không buông tay của Sở Kim Triêu cũng
chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích.
“Trẫm chỉ muốn xem,
không muốn lấy của con.” Sở Kim Triêu lật qua lật lại cái đánh giá cái
chén, bỗng nhiên ông nhìn thấy đế chén có khắc bốn chữ, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, quát lớn, “Sở Lăng Dực, ngươi có lòng dạ gì? Ta thấy
thứ này không phải người khác tặng mà do chính ngươi tạo ra?”
Đầu Sở Lăng Dực mờ mịt, không biết cái chén kia sao lại chọc giận Sở Kim
Triêu, vội vàng quỳ trên mặt đất, “Phụ hoàng, không biết nhi thần phạm
vào tội gì, xin phụ hoàng nói rõ.”
“Hừ!” Hai mắt Sở Kim Triêu trừng lên, “Tự ngươi xem đi!”
“Hoàng thượng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Hoàng hậu đi tới, nhìn thấy bốn chữ
kia, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Trong phủ Sở Lăng Dực
vậy mà lại giấu vật này, khó trách Sở Kim Triêu tức giận, “Hoàng thượng, chỉ là một cái chén mà thôi, không thể chứng minh được điều gì.”
“Nhất định phải để nó kề đao lên cổ trẫm mới có thể chứng minh được điều gì hay sao?”
Sở Lăng Dực nghi hoặc nhận lấy cái chén, chỉ thấy đế chén rõ ràng bày ra
bốn chữ: thống nhất giang sơn. Y nhớ rõ lúc người khác tặng cái chén này y đã cẩn thận kiểm tra qua, xác định không có điều gì kỳ lạ mới nhận
lấy, vì sao đột nhiên lại xuất hiện bốn chữ này. Y chỉ cảm thấy lạnh cả
người, “Phụ hoàng, nhi thần không biết bốn chữ này từ đâu mà có.”
“Không biết? Đây chính là đồ trong phủ của ngươi, ngươi lại không biết? Sở
Lăng Dực, trẫm đã phong ngươi làm Thái tử vì sao ngươi còn không biết
chừng mực, lại giấu diếm dã tâm, ngươi hy vọng trẫm chết sao? Nói, người lần trước ám sát trẫm có phải do ngươi an bài không?”
“Phụ hoàng bớt giận, nhi thần quả thực không biết.”
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu đi xuống, quỳ song song với Sở Lăng Dực, “Hoàng
thượng, Dực nhi nhất định là không biết chuyện gì, nếu nó biết sao còn
có thể dâng cái chén lên cho Hoàng thượng xem chứ? Ai lại ngu ngốc như
vậy?”
“Hoàng thượng bớt giận, chuyện này rất là kỳ quặc.” Trần quốc công cũng bước ra quỳ trên mặt đất, cầu xin cho Sở Lăng Dực.
“Chữ này khắc rõ ràng trên cái chén chẳng lẽ còn có thể là giả? Biến trẫm thành lão hồ đồ sao? Người đâu!”
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu cả kinh kêu lên, bà không biết dưới cơn thịnh nộ
Hoàng thượng sẽ làm ra quyết định gì, nhưng nhất định không thể để Sở
Lăng Dực phạm tội được.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn Sở Lăng Thiên, Sở
Lăng Thiên nhìn thấy ánh mắt của nàng biết nàng muốn làm cái gì, chính
là muốn trưng cầu ý kiến của y, y lập tức gật đầu. Mặc dù ghét Hoàng hậu nhưng y không hy vọng Sở Lăng Dực bị thương tổn, nhưng y không biết
dưới tình huống hiện giờ nàng có thể xoay chuyển cục diện như thế nào.
Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh liếc nhìn nhau, thì ra nàng ta nói trò
vui đêm rằm chính là chuyện này, quả nhiên là kịch hay. Đêm nay Sở Lăng
Dực coi như xong đời! Trải qua sự kiện ám sát lần trước, Sở Kim Triêu
lúc nào cũng như ngồi trên miếng băng mỏng, trông gà hóa cuốc, Sở Lăng
Dực vừa lúc đụng vào chỗ này của Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, chờ một chút!” Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên đứng lên, đi tới, “Có thể cho thần nữ xem thử cái chén hay không?”
“Tam nha đầu muốn xem sao?” Sở Kim Triêu hỏi, “Con xem đi.”
Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy xem, cười cười, “Hoàng thượng, cái chén này là của Thất điện hạ gửi ở phủ Thái tử. Ngoại tổ phụ của Thất điện hạ, cũng
chính là Thái thượng hoàng nước Đông Lan chuẩn bị đại thọ bảy mươi tuổi, là quà mừng điện hạ chuẩn bị cho ngoại tổ phụ.”
“Tam nha đầu
không cần cầu xin cho nó, nó vừa mới nói là một vị bằng hữu tặng cũng
không nói là Thiên nhi gửi lại.” Sở Kim Triêu cũng không hồ đồ, lời nói
của Gia Cát Linh Ẩn há có thể lừa gạt được ông.
“Hoàng thượng,
Thái tử điện hạ không nói là vì sợ Hoàng thượng trắc tội Thất điện hạ
cho nên mới một mình gánh lấy. Thứ này quả thật là của Thất điện hạ, xin Hoàng thượng minh giám.”
“Phụ hoàng, lời Linh nhi nói là đúng.
Chuyện này cùng đại ca không có liên quan gì hết, nếu phụ hoàng muốn
trách phạt thì hãy phạt nhi thần đi.” Sở Lăng Thiên nói.
“Ai,
thôi.” Sở Kim Triêu thở dài, “Tam nha đầu, trẫm tin tưởng con một lần.
Chuyện này trẫm sẽ không truy cứu nữa, Dực nhi, con thân là Thái tử, lời nói và việc làm phải cẩn thận, biết không? Đứng lên cả đi.”