Mấy hoàng tử bởi vì có chuyện phải trao đổi nên liền xuất cung trước.
Gia Cát Hồng Nhan hôm nay rất lạ, không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu, luôn
che che giấu giấu, Gia Cát Linh Ẩn trong lúc vô ý nhìn thấy trên cổ nàng có vết bầm.
“Tỷ tỷ, cổ tỷ bị sao vậy? Bị thương à?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Liên quan gì đến muội?” Gia Cát Hồng Nhan sờ sờ, cười nói, “Nhất định là tối qua Lục điện hạ quá mức điên cuồng nên lưu lại. Muội muội nhìn thấy
tình cảm giữa ta và Lục điện hạ tốt như vậy thì không vui sao?” Trong
lòng Gia Cát Hồng Nhan thực ra lại khốn khổ không chịu nổi, Sở Lăng Hiên không biết phát điên cái gì, trước kia chưa từng chạm vào nàng, mấy hôm nay lại như bị điên, đêm nào cũng phát tiết lên người nàng đến nửa đêm, ở trên người nàng hết cấu véo lại cắn xé, còn biến thái đến nỗi dùng
roi da đánh nàng, biến nàng thống khổ không tả nổi.
“À…” Gia Cát Linh Ẩn kéo dài giọng, “Hóa ra là Lục điện hạ thích chơi như vậy.”
“Liên quan gì đến muội!” Gia Cát Hồng Nhan nói lầm bầm vài câu, rồi lên kiệu của mình.
Trong thần cung của Chu quý phi, bàn tay của Sở Kim Triêu đặt lên bụng của bà vuốt ve, trên mặt không giấu được niềm vui sướng. Nhiều năm như vậy,
ông rốt cục cũng có thêm một đứa con.
“Hoàng thượng, thần thiếp có một chuyện muốn nhờ.” Thấy ông vui vẻ, Chu quý phi ướm lời.
“Chuyện gì?” Sắc mặt Sở Kim Triêu bất giác thay đổi.
“Còn không phải là chuyện của Tranh nhi. Muội ấy cũng đã hai mươi, nếu không xuất giá, sẽ thành gái lỡ thì. Thần thiếp thấy muội ấy và Lục điện hạ
trai tài gái sắc, thần thiếp cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho chúng đi.”
“Chuyện này không phải trẫm đã nói đừng nhắc lại nữa hay sao?” Mặt Sở Kim Triêu lạnh đi, “Hiên nhi mới cưới trắc phi không lâu, giờ lại cưới Tranh nhi, vậy thì ra cái gì.”
“Hoàng thượng, tiên hoàng không phải đồng thời cưới Lý thái phi và Chu thái phi đó sao? Thời gian dài ngắn, có quan hệ gì đâu?”
“Trẫm nói không được là không được. Nàng vẫn nên chọn một người thích hợp
trong các đại thần cho Tranh nhi đi, trẫm giúp muội ấy tứ hôn.”
“Hết thảy đều để Hoàng thượng làm chủ.” Chu Tuyết Viện thấy không nên nói
thêm gì nữa, “Chỉ là Tranh nhi có ý với Lục điện hạ, gả cho người khác,
thần thiếp không đành nhìn muội ấy đau lòng.”
“Vậy để nói sau,
bây giờ còn chưa phải lúc. Nàng phải tịnh dưỡng cho tốt, trẫm có chút
chuyện phải xử lý, buổi tối lại đến thăm nàng.”
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”
Sở Kim Triêu đi rồi, Chu Tuyết Tranh liền từ buồng trong đi ra, nàng căm
giận nhìn Chu quý phi, giống như đang nhìn kẻ thù. Ánh mắt ấy khiến Chu
quý phi lạnh dọc cả sống lưng.
“Muội nhìn ta như vậy làm gì?” Ánh mắt Chu quý phi trốn tránh.
“Tỷ tỷ, tỷ nhiều lần nhắc Hoàng thượng ban ta cho Lục điện hạ, tỷ có nghĩ
tới cảm thụ của ta không? Biết rõ người trong lòng ta là Thiên ca ca,
còn năm lần bảy lượt nói như vậy.”
“Muội nằm mơ đi!” Chu quý phi
lộ ra biểu hiện khinh thường, “Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn đã thành thân, muội còn khư khư tưởng nhớ hắn? Người ta cả ngày ôm mỹ nữ phong
lưu khoái hoạt, còn muội cứ ngu ngốc chờ đợi, sẽ có kết quả sao? Chi
bằng gả cho Sở Lăng Hiên, từ từ hưởng thụ lạc thú của nữ nhân.”
“Tỷ tỷ nghĩ như vậy, nói cho cùng, vẫn là vì chính mình? Tỷ lo lắng Lục
vương phủ và tỷ rạn nứt, tỷ sẽ mất đi chỗ dựa, cho nên muốn dựa vào ta
để giữ lại Sở Lăng Hiên. Ta nói cho tỷ biết, đừng hòng hy sinh ta để
thành toàn cho tỷ.”
“Sao muội có thể hồ đồ như thế! Đây là chuyện của một mình ta sao?” Chu quý phi đỡ bụng, “Đây là chuyện của cả Chu
gia, muội làm như vậy cũng là vì Chu gia!”
“Cho nên ta chính là
vật hy sinh? Đời này ta tình nguyện không xuất giá, cũng không muốn gả
cho bất cứ nam nhân nào ngoài Thiên ca ca.”
“Nói làm như bản thân si tình lắm, lúc cùng nam nhân khác vui vẻ, sao không nghĩ đến Thiên ca ca của muội? Hết thảy đều do muội tự làm tự chịu!”
“Vậy ta hỏi
tỷ, nếu ta thực sự gả cho Sở Lăng Hiên, có một ngày, Chu gia và Lục
vương phủ rơi vào tình cảnh người chết ta sống, tỷ sẽ làm thế nào? Có
thể nể mặt tình cảm tỷ muội chúng ta mà tha cho ta một mạng không.”
“Tranh nhi, muội còn không hiểu ý của ta sao? Làm cho Chu gia lớn mạnh mới là
sứ mạng và vinh quanh của chúng ta, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ lựa chọn
Chu gia. Mà muội, hy sinh vì vinh quang của Chu gia cũng xứng đáng.”
Chu Tuyết tranh cười lạnh: “Ta hiểu rồi! Nói cho cùng, mặc kệ thế nào, ta
cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi. Nhưng ta muốn nói cho tỷ biết, Chu
Tuyết Tranh ta, không phải là kẻ vô dụng để mặc người khác sắp đặt. Ta
sẽ vì giữ gìn cho Chu gia mà trả giá hết thảy, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ khác lấy ta ra làm bàn đạp kê chân!”
Chu Tuyết Tranh mặc thêm áo choàng, vội vàng rời khỏi thần cung, đi tìm Sở Lăng Hiên. Nàng
không cam lòng làm quân cờ cho kẻ khác, nàng phải thay đổi, chỉ có chính mình mới đáng tin.
Sở Lăng Hiên thấy nàng đến, dường như cũng không bất ngờ lắm.
Chu Tuyết Tranh cũng không quanh co, nàng nói thẳng vào vấn đề với Sở Lăng
Hiên: “Tỷ tỷ đã mang thai, Lục điện hạ có dự tính gì không? Nếu tỷ ấy hạ sinh hoàng tử, chỉ sợ sẽ vứt bỏ Lục vương phủ, điện hạ nhất định cũng
sẽ mất đi chống đỡ của Chu gia.”
“Chu tiểu thư nói lời này với
bản vương là có ý gì? Các ngươi có người thân cận để nâng đỡ, không phải là sẽ vui vẻ hơn sao? Tại sao Chu tiểu thư lại cau có mặt mày?”
“Lục điện hạ, nếu ta đã tìm đến người, thì đã không định giấu giếm. Cho dù
ta có trợ giúp Chu gia, cho dù con của tỷ tỷ có ngồi lên ngôi vị hoàng
đế, thì có liên quan gì đến ta? Đến lúc đó, bất quá ta chỉ là một bà lão đáng thương hy sinh nửa đời người vì vinh quang gia tộc, ngay cả hạnh
phúc của riêng mình cũng không thể lựa chọn. Ta cũng là người, tại sao
phải để mặc họ bày bố? Cho nên ta muốn hợp tác với điện hạ, thứ ta muốn
là gì, điện hạ hẳn là rất rõ ràng.”
Sở Lăng Hiên cười cười, “Chu
tiểu thư yên tâm, chỉ cần ngươi tình nguyện phò trợ ta, sau này, Sở Lăng Thiên nhất định là của ngươi. Bản vương thật ra không ngờ rằng, Chu
tiểu thư có thể có quyết tâm lớn như vậy, đứng về phía bản vương.”
“Theo nhu cầu mà thôi, cũng chỉ có những người có cùng chung lợi ích, thì quan hệ hợp tác mới càng thêm vững bền.”
“Nếu Chu quý phi sinh hạ hoàng tử, quả thực là chuyện càng thêm phiền.”
“Vậy không cho tỷ ấy sinh ra là được, hoặc là, để tỷ ấy sinh hạ một công chúa đi.”
“Chuyện này vẫn chưa cần lo lắng, có người còn lo lắng hơn cả chúng ta.” Sở Lăng Hiên cười lạnh.
“Điện hạ nói là Hoàng hậu nương nương?” Chu Tuyết Tranh gật đầu, “Quả thực bà ấy càng lo lắng hơn chúng ta mới đúng.”
“Chu tiểu thư, càng tiếp cận trung tâm quyền lực, mới càng có thể nắm được
tin tức nhanh chóng, càng tiếp cận Hoàng thượng, cơ hội cũng sẽ càng
nhiều. Ngươi hẳn là hiểu được ý của ta chứ? Hoàng hậu tuy rằng bảo dưỡng rất tốt, nhưng rốt cục tuổi tác đã cao, Chu quý phi hiện giờ lại mang
thai, sẽ có thời gian dài không thể hầu hạ phụ hoàng, ngươi ở tại thần
cung, trái lại là cơ hội tốt.” Nói xong, Sở Lăng Hiên nheo nheo mắt,
nhìn Chu Tuyết Tranh, đối với đồng minh hợp tác đưa đến tận cửa, hắn
nhất định phải lợi dụng cho tốt mới được.
“Lục điện hạ, ý của
người là… bảo ta đi…” Chu Tuyết Tranh lĩnh hội được ý của Sở Lăng Hiên,
vẻ mặt kinh ngạc, “Nếu Thất điện hạ mà biết…”
“Chu tiểu thư, muốn đạt được thứ gì, thì phải trả giá lớn chứ. Đến lúc đó thiên hạ là của
ta rồi, ngươi muốn Sở Lăng Thiên, ta liền tứ hôn cho các người, hắn dám
cãi lời sao? Đây là hy sinh tất yếu.”
“Lục điện hạ nói cũng có
lý.” Chu Tuyết Tranh chậm rãi nói, “Chuyện này, ta sẽ làm tốt. Ta nghĩ,
trước khi tỷ tỷ còn chưa sinh con, điều quan trọng nhất là, lật đổ Thái
tử.”
“Chu tiểu thư có cách?”
Chu Tuyết Tranh cười cười, “Đợi đến mười lăm tháng giêng đi, chỗ Hoàng thượng, ta sẽ mau chóng hoàn thành.”
“Vậy ta chờ tin tốt của Chu tiểu thư.”
“Ta cáo từ trước.”
“Chu tiểu thư, mời.”
Qua năm mới, thời tiết trở nên ấm dần lên, không suốt ngày rơi tuyết nữa, còn có thể nhìn thấy vầng dương ấm áp.
Gia Cát Linh Ẩn đồng ý với Sở Lăng Thiên ghi lại ‘Ba mươi sáu kế’, mỗi ngày có thời gian rảnh, nàng vừa thức dậy, dựa vào trí nhớ viết một ít, nàng không nhớ rõ nguyên văn từng câu chữ là như thế nào, chỗ nào không nhớ
được, nàng liền thêm vào chú thích của bản thân. Tốn thời gian mười
ngày, rốt cục nàng cũng viết xong, chỉ là có vài chữ, Sở Lăng Thiên
không biết đọc, hóa ra vì để cho tiện, nàng đều viết chữ giản thể.
“Linh nhi, có nhiều chữ ta không biết, nàng dạy ta đi.” Sở Lăng Thiên chau mày, chỉ vào một chữ nói.
“Đây là chữ giản thể, người xem viết như vậy tiện biết bao. Vậy thì cũng
không sợ quyển sổ này bị trộm, bởi vì người khác cầm xem cũng không
hiểu.”
“Vậy nàng mau mau dạy ta đi!” Sở Lăng Thiên ngồi lên sạp,
ôm lấy nàng vào lòng, theo nàng học từng chữ. Cũng may y thông minh hơn
người, hơn nữa Gia Cát Linh Ẩn tận tình giải thích, chỉ mất thời gian
nửa ngày, Sở Lăng Thiên đều học xong tất cả chữ giản thể bên trong.
Xem xong hết quyển sổ, trong lòng Sở Lăng Thiên kích động không thôi, thật
lâu sao mới bình ổn lại được, y được người của nước Lăng Nguyệt xưng
tụng là chiến thần, nhưng kế sách trong này, rất nhiều đều mới lạ y chưa từng nghe thấy bao giờ.
“Linh nhi, sao nàng đọc được bộ sách này vậy?”
“Thất gia…” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười bất đắc dĩ, “Đây không phải là kết tinh
của thời đại này, không nên hỏi ta làm sao mà biết, được không?”
“Là thứ ở chỗ nàng sao?” Sở Lăng Thiên thử hỏi dò.
“Thất gia…” Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc không thôi, “Người… người nói gì? Người còn biết được điều gì?”
“Linh nhi…” Y hôn lên trán nàng, “Ngày đó sau khi nàng uống say, thực ra còn
nói rất nhiều chuyện, chuyện của nàng, ta đều biết hết.”
“Người
biết hết?” Gia Cát Linh Ẩn đứng phắt dậy, “Vậy người sợ ta không? Không
cảm thấy ta là quái vật sao? Ta vốn không nên sống trên đời này.”
“Tại sao ta lại phải sợ nàng?” Sở Lăng Thiên đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, tì cằm lên đỉnh đầu nàng, “Ta nói rồi, cho dù nàng là ai,
nàng từ đâu tới, trái tim ta đối với nàng vẫn không thay đổi.”
“Cho nên người đã biết ta là xuyên tới đây, thực ra trước khi ta đến đây, ta là gái ế không ai muốn, không ngờ tới đây rồi, còn có thể gặp được nam
nhân ưu tú chất lượng như người.”
“Ừ, ta biết.”
“Cho nên người đã biết ta thực sự là một cô hồn sống nhờ trong thân thể này?”
“Ta biết.”
“Cho nên người đã biết tại sao ta lại hận Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan
như vậy? Bởi vì kiếp trước ta bị mấy người đó hại chết!”
“Ta biết.”
“Cho nên người đã biết tại sao ta lại hận Sở Lăng Hiên như thế? Bởi vì kiếp
trước hắn phụ rẫy ta, còn cùng với Gia Cát Hồng Nhan hại chết ta!”
“Ta đều biết hết.”
“Á!” Gia Cát Linh Ẩn sắp phát điên lên, “Sao người lại có thể biết hết thế này!”
“Thực ra…” Trong mắt Sở Lăng Thiên hiện lên vẻ gian xảo, “Ta chỉ nghe nàng
nói bia, rượu vang, máy tính gì đó thôi. Mấy chuyện khác, cũng là nàng
vừa mới nói nên ta mới biết được.”