Gia Cát Linh Ẩn

Chương 120: Gặp nạn

Sở Lăng Thiên đi qua, nhanh chóng tháo dây thừng giúp Gia Cát Linh Ẩn, dịu dàng lau nước cà chua trên mặt nàng, cởi bỏ y phục dính đầy chất lỏng màu đỏ.

“Ngươi gài bẫy ta!” Liên Mộ Vân kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nhanh chóng chạy đến cạnh Liên Thương Hải, kéo góc áo ông, khóc lóc kể lể, “Phụ hoàng, mấy lời vừa rồi con nói đều là giả, đều lừa mọi người thôi, con không hề vu oan Tam tiểu thư!”

“Chát!” Liên Thương Hải tức giận giáng cho nàng ta một cái tát, nói, “Chúng ta đều nghe hết cả, còn có thể là giả ư? Uổng cho trẫm mười mấy năm nay dốc lòng bồi dưỡng con, trẫm thực sự quá thất bại rồi, sao có thể nuôi dưỡng ra một đứa con gái như con!”

“Phụ hoàng!” Liên Mộ Vân quỳ phục dưới chân của Liên Thương Hải, khóc không thành tiếng, “Xin phụ hoàng hãy tha thứ cho Mộ Vân đi, con không dám nữa đâu, con chỉ là thật lòng rất thích biểu ca! Mộ Vân biết sai rồi! Mộ Vân biết sai rồi! Mộ Vân sẽ tạ lỗi với Tam tiểu thư!”

“Mộ Vân, muội…” Liên Mộ Dương cau mày, không biết phải nói gì bây giờ, “Phụ hoàng, phụ hoàng bình tĩnh một chút. Tam tiểu thư, lúc nãy là chúng ta vô lễ, xin tiểu thư lượng thứ.”

“Một câu xin lỗi là có thể bù đắp lại những gì các người đã làm với Linh nhi hay sao?” Sở Lăng Thiên thấp giọng nói, “Chuyện này các người phải có giao phó với Linh nhi!”

“Tam tiểu thư muốn thế nào mới có thể tha thứ?” Liên Thương Hải tự biết đuối lý, hạ giọng hỏi Gia Cát Linh Ẩn.

“Chỉ cần công chúa đừng bao giờ xuất hiện trước mặt thần nữ và Thất gia nữa là được.”

“Được! Ta đồng ý với Tam tiểu thư, nhất định không để nó xuất hiện trước mặt hai người nữa.”

“Chuyện hôm nay là ta quá nóng vội, hiểu lầm Tam tiểu thư, ngày khác, ta nhất định đến nhà tạ lỗi.” Liên Mộ Dương cũng nói.

“Tất cả mọi người giải tán đi, để cho công chúa nghỉ ngơi!” Sở Kim Triêu nói, chuyện hôm nay đã rõ ràng, Liên Thương Hải nhất định cần thời gian để xử lý chuyện nhà, những người khác không nên nán lại nữa.

Mọi người nghe Sở Kim Triêu nói vậy liền rời đi.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng hét thảm thiết, Liên Mộ Dương nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn, lập tức trở vào.

“Xảy ra chuyện gì?” Liên Thương Hải hỏi.

“Sở Lăng Thiên…” Liên Mộ Dương ngập ngừng, “Hắn tước mất một tay của nội thị bên cạnh phụ hoàng.”

“Haiz…” Liên Thương Hải nặng nề thở hắt ra, “Tiểu tử thối, quả nhiên ghi thù, lại thông qua cách thức này để thị uy với trẫm!” Ông nhìn Liên Mộ Vân đang hoang mang lo sợ, thở dài thườn thượt.

***

Gia Cát Hồng Nhan nắm chặt miếng ngọc kia, Lục Quốc Đại Điển đã kết thúc, nàng lập tức phải ra khỏi cung, nhưng người này từ đầu chí cuối đều không xuất hiện. Tâm trạng của nàng từ kích động hưng phấn lúc ban đầu trở nên lo lắng bất an, lúc này tay chân lại luống cuống, không biết nên làm sao mới được? Nàng nhớ lại tin tức mà Tiểu Lục mang về, quyết định thử một chút ở chỗ Sở Lăng Hiên.

“Lục điện hạ, có thể mượn bước nói chuyện không?” Gia Cát Hồng Nhan đi đến bên cạnh Sở Lăng Hiên, nói, “Thần nữ có chuyện muốn thỉnh giáo điện hạ.”

“Đại tiểu thư có chuyện gì thì nói ở đây đi.” Sắc mặt Sở Lăng Hiên lạnh băng, hiện tại hắn chẳng muốn nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan một khắc nào, vừa nhìn thấy nàng, hắn sẽ nhớ lại thất bại của chính mình, lại có thể bị Gia Cát Linh Ẩn đùa bỡn trong lòng bàn tay.

“Điện hạ.” Gia Cát Hồng Nhan đưa miếng ngọc đến trước mặt Sở Lăng Hiên, “Điện hạ có biết chủ nhân của miếng ngọc này là ai không? Thần nữ nghe nói điện hạ có một miếng ngọc tương tự như vậy, cho nên muốn hỏi có phải do điện hạ đánh rơi không? Nếu là của điện hạ, xin người hãy nhận lại nó đi.”

“À, đây không phải là của bản vương.” Nói xong, Sở Lăng Hiên từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc giống y hệt, nói, “Đây mới là của ta, Đại tiểu thư hãy đi hỏi những người khác đi.” Trong màn đêm, trong mắt Sở Lăng Hiên hiện lên một tia âm lạnh.

Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan tràn trề thất vọng, đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng, ngoại trừ Sở Lăng Hiên, nàng không còn biết ai khả nghi nữa, Tiểu Lục rõ ràng nói miếng ngọc của Sở Lăng Hiên không thấy, chẳng lẽ Tiểu Lục lừa nàng?

“Là thần nữ lỗ mãng, xin điện hạ thứ lỗi!”

Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi lập tức bỏ đi.

Trên đường rời khỏi hành cung nước Đông Lan, Sở Kim Triêu cố ý chờ Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn, bảo hai người họ theo ông đến ngự thư phòng.

Trong Lục Quốc Đại Điển, Sở Kim Triêu rất hài lòng với biểu hiện của hai người, đặc biệt là Gia Cát Linh Ẩn, hết lần này đến lần khác mang đến ngạc nhiên vui mừng cho ông, để các các quốc gia khác ở trước mặt phải dè chừng thể diện. Ông hiền hòa nhìn hai người con ở trước mặt, nói: “Vốn trẫm định đêm nay sẽ tứ hôn cho hai con, nhưng lại xảy ra chuyện này, quả thực không thích hợp đề cập đến chuyện tứ hôn, nên tạm thời bàn sau. Báo cho hai con một tiếng, để hai con khỏi lén lún nói xấu ta.”

“Đa tạ hoàng thượng, thần nữ hiểu được nỗi khổ tâm của hoàng thượng.” Gia Cát Linh Ẩn lễ độ đáp.

“Vẫn là Tam nha đầu hiểu biết lễ nghĩa, biết tạ ơn!” Sở Kim Triêu nhìn Sở Lăng Thiên, giận dỗi nói, “Còn đứa con này thật không biết quy củ, nhìn sắc mặt của ngươi giống như trẫm đây mắc nợ ngươi cái gì!”

“Phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên cười, “Nhi thần đang dỗi vì trong mắt người chỉ có nàng dâu tốt này thôi mà xem nhẹ nhi thần.”

“Hừ! Trẫm đối với ngươi thế nào, ngươi còn không biết?” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc con trai của mình, nghiêm nghị nói, “Thế gian đầy chuyện hiểm ác, chắc chắn hai con cũng đã cảm nhận được, sau này cả hai đứa nhất định lúc nào cũng phải tỉnh táo, không được lơ là.”

“Nhi thần cẩn tuân lời dạy của phụ hoàng!”

“Được rồi, hai đứa mau chóng xuất cung hồi phủ đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.”

“Nhi thần cáo lui, phụ hoàng mau nghỉ ngơi sớm đi, bảo trọng long thể.”

“Thần nữ cáo lui!”

Ra khỏi ngự thư phòng, Gia Cát Linh Ẩn đến đón Tiểu Điệp xuất cung. Tiểu Điệp từ trưa đã trông ngóng đến tối, nghĩ rằng chủ tử đã quên mất mình, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đặc biệt đến đón, trong lòng nhất thời cảm động không thôi.

“Linh nhi, xin lỗi nàng, ta đã thất hứa, không thể làm phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta khi Lục Quốc Đại Điển kết thúc.” Sở Lăng Thiên nắm lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn, áy náy nói.

Gia Cát Linh Ẩn cười nhẹ: “Thất gia đừng để tâm, tứ hôn chẳng qua chỉ là hình thức, giữa ta và Thất gia, còn cần dùng hình thức này để chứng minh sao? Hai trái tim đã cùng soi chiếu, ngại gì không đèn không trăng!”

“Hai trái tim đã cùng soi chiếu, ngại gì không đèn không trăng?” Sở Lăng Thiên thì thầm lại hai câu này, tình yêu đối với nữ tử bên cạnh đã tràn trề lai láng. Y bỗng dừng lại, ôm chặt lấy nàng vào lòng, giống như muốn khảm vào trong cơ thể mình.

Gia Cát Linh Ẩn cứ để y ôm, cơn gió nhẹ làm phất phơ y phục và mái tóc của cả hai, giống như đang chúc phúc cho đôi nam nữ này. Tiểu Điệp xoay đầu sang một bên, thẹn thùng không dám nhìn.

“Đi thôi, nên xuất cung rồi.”

Nghe được lời của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên mới buông tay, nắm lấy tay nàng, đi về hướng cửa cung. Tiểu Điệp vui vẻ theo sau họ.

Bởi vì là Lục Quốc Đại Điển, tuy rằng trời đã tối, nhưng đường phố Ngân Đô vẫn ngựa xe như nước. Đại điển chấm dứt, sứ thần của các nước đều ra ngoài thư giãn, người bán hàng muốn nhân thời cơ tốt này kiếm thêm chút ngân lương. Đi được nửa đường, nhóm người của Gia Cát Linh Ẩn xuống xe, hòa vào dòng người huyên náo. Kinh Phong và Phá Trận nhận được mệnh lệnh cho nghỉ của Sở Lăng Thiên, đã sớm bay đi như con gió chẳng thấy bóng dáng.

Ven đường, một đám người bâu vào một gánh hành rong, người bán hàng đang làm thứ gì đó rất lạ, Gia Cát Linh Ẩn liếc nhìn, thấy thứ trên tay người nọ, nhất thời vẻ mặt kích động, nhịn không được nói: “Kem! Quả thực là kem!”

“Nàng ở đây chờ ta!” Nói xong, Sở Lăng Thiên đi qua đó chen chúc vào giữa đám đông, giơ ba ngón tay với ông chủ.

Đợi hồi lâu ông chủ mới làm xong, y đang đi về phía chủ tớ Gia Cát Linh Ẩn đang đứng chờ, chợt thấy một con ngựa chạy như điên vào đám đông.

“Chủ tử, cẩn thận!” Tiểu Điệp nhanh nhẹn đẩy Gia Cát Linh Ẩn ra, bản thân thì chắn ở đằng trước, ngựa đá ngã nàng, vó ngựa giẫm lên người nàng, Tiểu Điệp phun ra ngụm máu.

“Tiểu Điệp! Tiểu Điệp!” Gia Cát Linh Ẩn ôm Tiểu Điệp, lo lắng hô lên.

Sở Lăng Thiên vứt bỏ thứ trong tay, chạy nhanh đến, bế thốc Tiểu Điệp lên xe ngựa, lập tức phóng về hướng Thất vương phủ! Y móc ra một viên thuốc nhét vào miệng của Tiểu Điệp, rồi kiểm tra thương thế của nàng.

“Thế nào?” Gia Cát Linh Ẩn lo lắng hỏi han.

“Có thể là bị thương nội tạng, may mà không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải hôn mê vài ngày.”

“Hãy mời đại phu giỏi nhất chữa trị cho nàng.”

“Yên tâm, đại phu giỏi nhất Ngân Đô đều ở Thất vương phủ.”

Sở Lăng Thiên sắp xếp cho Tiểu Điệp ở trong gian phòng tốt nhất, đại phu trong Thất vương phủ đều đến xem qua, kết luận cũng giống với Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Thiên đưa đến vài nô tỳ, bảo các nàng phải chăm sóc tốt cho Tiểu Điệp.

“Ta cũng ở lại.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Để ta chăm sóc cho nàng ấy.”

“Linh nhi, nàng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ta không sao, yên tâm đi.”

Sở Lăng Thiên biết trong lòng nàng nhất định sẽ day dứt mãi, muốn làm chút gì đó cho Tiểu Điệp, y cũng không miễn cưỡng nàng: “Được rồi, nếu có việc gì thì gọi ta.”

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu.

Sở Lăng Thiên đi ra ngoài, trời đang nổi cơn mưa phùn. Sáng sớm, y đặt quyển sách trong tay xuống, muốn đến xem tình trạng của Tiểu Điệp, lại thấy Gia Cát Linh Ẩn ngồi bên giường, không ngừng dụi mắt.

“Vẫn chưa đi nghỉ à?” Nhìn thấy Sở Lăng Thiên, nàng vực dậy tinh thần, nở nụ cười, “Hắt xì!”

“Nàng không nghỉ ngơi, sao ta an tâm cho được? Có phải cảm lạnh rồi không? Đi nghỉ đi, Tiểu Điệp đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi.”

“Không sao mà, ta cố được!” Gia Cát Linh Ẩn kiên trì nói, “Hắt xì!” Mới vừa nói xong, lại không nhịn được mà hắt hơi một cái.

Nói đoạn, nàng đứng lên, muốn rót cho mình chén nước, ai ngờ cơ thể nhẹ tênh, dưới chân không có sức, suýt nữa té ngã. Sở Lăng Thiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, bế nàng lên, ôm về phòng ngủ của mình!

Lúc này, Kinh Phong và Phá Trận đã quay lại, nhìn thấy tình cảnh của hai người, lập tức hận bản thân trở về quá sớm.

Sở Lăng Thiên gọi một nha hoàn đến, bảo nàng ta chuẩn bị một thùng nước ấm. Chỉ lát sau, nha hoàn nọ đã chuẩn bị xong, y lại bế Gia Cát Linh Ẩn lên, vào phòng tắm.

“Mau tắm đi, để khử lạnh!” Sở Lăng Thiên đau lòng nói, nói xong, tự giác ra ngoài đóng cửa lại.

Gia Cát Linh Ẩn trút bỏ xiêm áo, bước vào thùng nước, nước ấm vừa phải, vừa ngâm mình vào nước, cái mệt mỏi của mấy ngày nay như được phóng thích hết.

Sở Lăng Thiên ở bên ngoài đợi rất lâu không thấy Gia Cát Linh Ẩn đi ra, trong lòng lo lắng không thôi, nhịn không được bèn đi vào xem ra sao.

Chỉ thấy cơ thể Gia Cát Linh Ẩn ngập trong nước, tóc dài buông xõa sau lưng, đang ngủ gật. Vẻ mặt y ánh lên yêu thương, nhẹ nhàng bước đến.

“Là ai?” Gia Cát Linh Ẩn nhất thời tỉnh giấc, thấp giọng hỏi. Nhìn thấy là Sở Lăng Thiên, mới thả lỏng, nhưng nhớ đến bản thân chưa mặc đồ, lập tức ôm lấy ngực, rụt cơ thể vào trong nước không dám nhúc nhích.

Sở Lăng Thiên cười gian nói: “Linh nhi định ở trong bồn tắm đến hừng đông luôn sao?”

“Người ra ngoài trước đi!”

“Ta ra ngoài, nàng ngủ tiếp thì phải làm sao?”

“Vậy người xoay mặt đi chỗ khác đi!” Gia Cát Linh Ẩn kiên trì nói.

Read more: http://greenhousenovels.com/gia-cat-linh-an-chuong-120-gap-nan/#ixzz3TErj6vqy

Under Creative Commons License: Attribution Non-Commercial Share Alike

Follow us: @thientranduy on Twitter | 241771632647404 on Facebook