“Độc này từ đâu mà có?” Sở Kim Triêu hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần đã kiểm tra bầu rượu của công chúa, bên trong quả thực
không có độc. Độc này được bôi ở mép ly, dược tính của độc này phát tác
rất nhanh, thần cho rằng, thuốc độc là vừa mới được bôi lên.”
“Sở Lăng Thiên, ngươi còn gì để nói?” Liên Mộ Dương hung hãn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Bây giờ giao ả ra được rồi chứ?”
“Cút!” Nhìn thấy Liên Mộ Dương tiến đến gần, trong mắt Sở Lăng Thiên bắn ra ý lạnh.
“Tam nha đầu, ngươi có gì để nói không?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn,
hỏi, “Nếu thật là ngươi làm, trẫm cảm thấy vô cùng đau lòng.”
“Hoàng thượng mình giám,” Gia Cát Linh Ẩn ung dung đáp trả, “Thần nữ tuyệt đối không hạ độc công chúa Mộ Vân, nếu như thần nữ có ý định này, tại sao
phải xuống tay ở nơi đông người chứ? Thần nữ tự hỏi bản thân không có
ngu xuẩn như vậy.”
“Hừ!” Liên Mộ Dương hừ lạnh, “Nhất định là ngươi nhìn thấy hoàng hậu nương
nương và thái phi nương nương chỉ hôn cho Mộ Vân, nên sinh lòng ganh
ghét, mới bất chấp tất cả, muốn độc chết Mộ Vân.”
“Thái tử điện hạ phân tích rất đúng!” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên mỉm cười,
nói: “Nhưng Thất gia đã nói rõ không lấy nàng ấy, thì ta còn phải đố kỵ
cái gì nào? Trái lại, ta có thể đoán rằng, là công chúa đố kỵ với ta,
muốn hãm hại ta!”
“Đúng là lưỡi không xương!” Chu quý phi cười lạnh, nói: “Ý của Tam tiểu thư
là công chúa Mộ Vân tự hạ độc mình à? Ngẫm lại thì không có khả năng!”
“Chẳng lẽ quý phi nương nương đã quên, ngày ấy trong cung, không phải tỳ nữ
của công chúa đã tự đánh chính mình để vu oan cho thần nữ sao? Chuyện
này, hoàng hậu nương nương cũng biết rõ mà.” Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn
nhìn qua hoàng hậu.
Hoàng hậu gật đầu: “Quả thực là có chuyện này.”
“Thượng bất chính, hạ tắc loạn, chắc nô tỳ kia học theo công chúa rồi.” Hà
Sướng Uyển khinh thường nhìn Liên Mộ Vân đang nằm trên đất, “Không ngờ
công chúa Mộ Vân lại có thể hạ độc thủ với chính mình, Sướng Uyển tự
thấy không bằng!”
“Công chúa Sướng Uyển lúc này đây còn nói lời châm chọc à?” Liên Thương Hải
nghiêm mặt, không vui nhìn Hà Sướng Uyển, “Chuyện này còn chưa điều tra
rõ ràng, xin đừng tự phỏng đoán. Mộ Vân là đứa nhút nhát thiện lương,
trẫm tuyệt đối không tin nó sẽ làm ra cái chuyện như vậy. Tam tiểu thư,
vẫn là ngươi nên thành thật khai ra đi! Bằng không, trẫm có biện pháp để ngươi phải mở miệng!”
Gia Cát Linh Ẩn không chút nào quan tâm, cười cười: “Bệ hạ luôn miệng nói
ta hại công chúa, thái y lại nói công chúa trúng độc trúc đào, vì thì
hãy lục soát người của ta đi, xem có độc này không?”
“Trẫm đương nhiên phải soát!”
Một cung nữ bước tới, cẩn thận lục soát mấy lần người của Gia Cát Linh Ẩn, nhưng không phát hiện gì cả.
“Liên huynh, trên người Tam nha đầu không có thuốc độc, có thể loại trừ ra
khỏi diện tình nghi chứ?” Sở Kim Triêu nói, tựa như ông càng tin tưởng
lập luận của Gia Cát Linh Ẩn hơn.
“Còn có một khả năng khác.” Liên Thương Hải vẫn không cam lòng, “Ả chỉ mang
theo một ít độc thôi, đã cho Mộ Vân uống hết toàn bộ rồi, đương nhiên sẽ không soát ra!”
“Bệ hạ…” Dáng vẻ Gia Cát Linh Ẩn vẫn nhàn nhã, “Vừa rồi công chúa Mộ Vân và ta đều tiếp xúc qua với ly rượu, để cho công bằng, có phải cũng nên lục soát người của công chúa hay không?”
“Lục soát thì lục soát!” Liên Thương Hải tức giận, nhưng vẫn phải làm cho công bằng.
Vì thế, cung nữ lại tiến lên cẩn thận lục soát Liên Mộ Vân, nhưng vẫn không tìm được gì cả.
“Hừ! Hiện giờ không còn gì để nói nữa đúng không? Cho dù thế nào, ngươi vẫn
là kẻ hiềm nghi lớn nhất, còn không mau bắt ả yêu nữ này lại, nghiêm
hình thẩm vấn, trẫm không tin ả không nhận tội!”
“Bệ hạ chớ nóng vội! Có thể để ta đích thân lục soát người của công chúa không?” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Đừng mong giở trò!” Liên Mộ Dương vọt đến chắn trước mặt Gia Cát Linh Ẩn,
không cho nàng đến gần Liên Mộ Vân, “Kéo dài thời gian cũng vô ích thôi, hôm nay người phải trả giá lớn!”
“Điện hạ, chờ ta lục soát người của công chúa xong, người nói chuyện này cũng không muộn!” Gia Cát Linh Ẩn mặt không biến sắc, bình tĩnh đối đầu với
Liên Mộ Dương.
“Mộ Dương, để ả soát đi!” Liên Thương Hải phất tay, “Đúng lúc để cho tất cả mọi người chứng kiến, để tránh người khác nói nước Đông Lan ta cậy thế
hiếp người!”
Liên Mộ Dương lạnh lùng trừng mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn, tránh sang một bên.
Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Liên Mộ Vân, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm
tra. Lo lắng nàng giở trò xấu, Liên Thương Hải và Liên Mộ Dương nhìn
chằm chằm nhất cử nhất động của nàng không chuyển mắt.
Thấy Gia Cát Linh Ẩn lục soát toàn thân của Liên Mộ Vân mấy lần, vẫn không
có thu hoạch, vẻ tươi cười trên mặt của Liên Mộ Dương càng lạnh hơn. Lúc này, chỉ thấy Gia Cát Linh Ẩn rút cây trâm từ trên đầu của Liên Mộ Vân
xuống, sau đó đứng lên.
“Tam tiểu thư, vì sao tiểu thư lại rút cây trâm của công chúa?” Hà Tần khó hiểu hỏi.
“Bởi vì, cây trâm này chính là hung khí hạ độc!” Gia Cát Linh Ẩn đáp.
“Hừ! Đúng là chuyện cười trong thiên hạ!” Liên Mộ Dương nổi cơn thịnh nộ,
“Cây trâm này cớ sao lại trở thành hung khí? Đúng là chó đến đường cùng, nói hươu nói vượn!”
Nghe Liên Mộ Dương nói vậy, những người khác cũng sôi nổi gật đầu.
“Đúng vậy, cây trâm thì sao lại là hung khí chứ!”
“Cây trâm này vẫn luôn ở trên đầu công chúa, nó chẳng phải vật sống, sao có thể đi hạ độc được?”
“Đúng vậy! Thật là tức cười mà! Xem chúng ta là kẻ ngốc sao?”
“Tam tiểu thư, nói nhanh lên, rốt cục sao lại vậy?” Hà Sướng Uyển gấp gáp
nói, không biết tại sao, nàng lại tin lời Gia Cát Linh Ẩn.
“Các vị, xin hãy nhìn kỹ cây trâm này!” Gia Cát Linh Ẩn giơ cây trâm đến chỗ ánh nến, “Mọi người có thể đến gần một chút.”
Mọi người chạy đến vây xung quanh Gia Cát Linh Ẩn, muốn xem thử rốt cục nàng sẽ bịa đặt chuyện này thế nào.
“Cây trâm này rút từ trên đầu của công chúa Mộ Vân, từ nãy đến giờ, ta chưa
hề chạm vào nó, điểm này, mọi người có thể làm chứng cho ta không?” Gia
Cát Linh Ẩn hỏi.
“Đương nhiên có thể!”
“Đúng là chưa từng chạm vào!”
“Ngươi nói nhanh lên đi, rốt cục chuyện này là sao!”
“Xin mọi người hãy nhìn xem!” Vì để cho mọi người xem rõ ràng hơn, Gia Cát
Linh Ẩn đem cây trâm đến gần ánh nến, chỉ vào chỗ đầu nhọn của nó, “Nơi
này có một cái lỗ rất nhỏ.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng xoay một cái, đầu
nhọn kia liền tách ra khỏi cây trâm, có vài giọt chất lỏng từ giữa cây
trâm chảy ra.
“A? Hóa ra cây trâm này rỗng ruột à?” Người đứng trước thấy rõ ràng cảnh tượng này, không khỏi kinh ngạc hô lên.
“Thái y, xin hãy kiểm nghiệm mấy giọt chất lỏng này.” Sở Kim Triêu vội vàng nói.
Thái y tiến lên, cẩn thận kiểm tra thực hư chất lỏng chảy ra từ cây trâm,
nhất thời biến sắc, “Bệ hạ, đây đúng là chất lỏng của cây trúc đào,
giống hệt như loại độc mà công chúa đã trúng!”
“Không biết mọi người còn nhớ hay không, trước khi công chúa Mộ Vân uống rượu, cây trâm này bỗng nhiên rơi xuống đất, sau khi công chúa nhặt nó lên,
mới uống rượu với ta! Ta kết luận, chính lúc đó công chúa đã lấy tay
dính chất độc, sau đó bôi lên mép ly, cho nên mới trúng độc!” Gia Cát
Linh Ẩn lớn tiếng nói, “Bệ hạ nước Đông Lan, người cảm thấy tiểu nữ nói
có lý không?”
Sắc mặt Liên Thương Hải đã sớm sa sầm, ông không ngờ, nữ nhi mà ông luôn
nghĩ lòng dạ thiện lương lại có thể làm ra chuyện này. Ông cung tay về
phía Gia Cát Linh Ẩn nói: “Là trẫm lỗ mãng, xin Tam tiểu thư thứ lỗi!”
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ muội muội sẽ không đến mức hại chính mình, nhất
định là bị người ta lập mưu hãm hại. Cây trâm này, nói không chừng là
Tam tiểu thư đã sớm chuẩn bị rồi đưa nó cho muội muội.” Liên Mộ Dương
không cam lòng, nói.
“Thái tử điện hạ đã nói vậy, thật ra ta còn có một cách, không biết mọi người có bằng lòng phối hợp với ta không?” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, nói.
“Tam nha đầu, cần chúng ta phối hợp gì, cứ việc nói!” Sở Kim Triêu nói.
Sở Kim Triêu nói như vậy, những người khác đương nhiên không có ý kiến, đều gật đầu, tỏ vẻ sẵn lòng phối hợp.
Không biết qua bao lâu, Liên Mộ Vân từ từ tỉnh lại, nàng ta nằm trên giường
của hành cung nước Đông Lan, hơi xoay đầu, không khỏi kinh ngạc, Gia Cát Linh Ẩn đang bị trói gô trên một cái ghế ở cạnh giường, trên mặt trên
người đều là máu chảy đầm đìa.
Trên mặt Liên Mộ Vân lộ ra nụ cười nhạt: “Tam tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây?”
“Hừ!” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng hừ một tiếng, “Bệ hạ đang thảo luận làm sao
để hành quyết ta đó, ngươi hài lòng chưa? Không phải ngươi trúng độc
sao? Rốt cục ngươi trúng độc thế nào? Tất cả mọi người đều cho rằng ta
hạ độc ngươi, ngươi mau chóng giải thích giúp ta đi.”
Liên Mộ Vân không lên tiếng ngay, mà nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên
ngoài, khi xác định bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh không có ai, nàng ta
mới cười với Gia Cát Linh Ẩn: “Độc là do ngươi hạ mà, giải thích thế
nào? Muốn hại bản công chúa, trả giá không nhỏ đâu!”
“Rốt cục ngươi muốn thế nào? Để cho ta chết cũng phải hiểu được tại sao mình chết chứ!”
“Được thôi!” Liên Mộ Vân đắc ý cười cười, “Ta sẽ khiến cho ngươi chết được
minh bạch! Ai nấy đều khen ngươi thông minh lanh lợi, nhưng vẫn không
tránh khỏi mưu kế của ta! Ngươi còn nhớ cây trâm rơi xuống đất chứ? Cây
trâm là rỗng ruột, độc được giấu ở bên trong, khi ta nhặt nó lên, trên
tay liền dính độc, lại dùng tay chạm vào chén rượu, ngươi tuyệt đối
không thể nào nghĩ ra được đúng không?”
“Ta đương nhiên không thể nghĩ ra được.” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh nói,
“Không ngờ ngươi lại dùng sinh mạng của chính mình để hãm hại ta, đúng
là coi trọng ta quá!”
“Ha ha!” Liên Mộ Vân cười to, “Ngươi cho rằng ta ngốc như ngươi sao? Cây
trúc đào tuy là kịch độc, nhưng chỉ dính một chút thì không đủ mất mạng
đâu, huống hồ, ta biết thái y của nước Lăng Nguyệt có thuốc giải của
loại độc này.”
“Vì sao ngươi lại phải trăm phương ngàn kế để hại ta?” Gia Cát Linh Ẩn khó hiểu hỏi.
“Vì sao ư?” Liên Mộ Vân bày ra vẻ mặt khó tin, “Biểu ca là của ta, tại sao
ngươi lại muốn cướp huynh ấy đi? Mỗi lần nhìn thấy huynh ấy tốt với
ngươi, trong lòng ta liền hận thấu xương, ngoài mặt lại phải giả vờ rộng lượng, giả bộ kiên cường! Lúc mới đầu, ta còn định sẽ cùng ngươi hầu hạ biểu ca, ta tặng huyết ngọc có tẩm xạ hương cho người là muốn ngươi
không sinh được con, như vậy, ta sẽ có cơ hội vì biểu ca mà khai chi tán diệp, huynh ấy sẽ yêu thương ta. Nhưng trong lòng huynh ấy chỉ có
ngươi, lúc nào cũng đối xử đặc biệt với ngươi, bất luận ta làm gì, huynh ấy đều không thèm quan tâm đến những gì ta đã bỏ ra! Về sau, ta càng
lúc càng hận ngươi, từng giây từng phút đều hận không thể giết chết
ngươi!”
“Cho nên không tiếc hại chính mình để vu hãm ta!”
“Đúng! Hiện giờ chẳng phải ta thành công rồi sao? Nhìn bộ dạng của ngươi, nhất định đã chịu không ít đau khổ phải không? Ngươi hết đường chối cãi, mưu hại công chúa nước Đông Lan, có chết cũng không đủ! Ha ha ha ha, biểu
ca chỉ có thể là của ta!”
Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười bí ẩn: “Đa tạ công chúa đã nói cho ta biết chuyện
này, bằng không, ta chết không nhắm mắt! Mọi người có thể vào rồi.”
“Ngươi đang nói cái gì?”
“Bang!” Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một đoàn người đi vào, người đi đầu là Liên
Thương Hải, chỉ thấy sắc mặt ông u ám như trước cơn giông, dường như sẽ
lập tức nổi sấm chớp.