Nhã Tư Ý cười ha hả, ả điên rồi. Phải, ả điên rồi, ả nói với giọng điệu ngả ngến
" Anh vẫn nghĩ Nhã Lạc thật sự đẩy tôi té cầu thang sao? Nó có gan làm như vậy à? "
Trịnh Hàm sững sờ, anh nắm chặt cổ tay cô ả
" Ý cô là sao? "
Nhã Tư Ý lại cười
" Hahahaha … nó không đẩy tôi, là tôi tự mình lăn xuống đó. Sao hả? Bất ngờ không? "
Trịnh Hàm đẩy ả ta một cái, Nhã Tư Ý văng ra xa. Cả thân đập vào cạnh bàn
" Cô là loại đàn bà lòng dạ rắn rết "
Nhã Tư Ý cười khẩy, cô ả đã nhận ra sự khác thường của anh từ lâu. Người anh yêu trước giờ luôn là Nhã Lạc, chỉ là anh không nhận diện được tình cảm của mình mà thôi. Anh chưa bao giờ yêu Nhã Tư Ý ả cả
Nếu anh đã không thuộc về ả, ả nhất định phải khiến anh tán bại gia sản
" Dù sao đứa bé đó cũng không phải con anh, anh xót cái gì? "
Đứa bé đó là một sự cố ngoài ý muốn của ả trong một lần uống say. Lần đó ả ngã xuống vừa tiện loại bỏ đứa bé và hãm hại Nhã Lạc. Đúng là một công đôi việc mà
Trịnh Hàm tiến lại bóp cổ Nhã Tư Ý, cô ả sắp nghẹt thở tới nơi. Anh không thể để ả chết dễ như thế được, phải để hành hạ từ từ …
Trịnh Hàm ra lệnh cho hai tên vệ sĩ
" Đem cô ta nhốt vào nhà giam, sử dụng biện pháp tra tấn tàn nhẫn nhất cho tôi "
Nhã Tư Ý sống chết không chịu đi, hai tên vệ sĩ mặc kệ ả kêu gào. Bất chấp lôi đi, ả vừa bị lôi đi. Miệng lại không ngừng nguyền rủa anh
" Trịnh Hàm, tôi tốt xấu gì cũng đã ở bên anh một năm trời. Anh là đồ quái thú, anh nhất định sẽ sống không bằng chết hahaha … Con bé Nhã Lạc đó cũng xong rồi haha, anh chuẩn bị mà nhặt xác nó đi "
Ả vừa nói như vậy là muốn ám chỉ điều gì? Nhã Lạc? Nhã Lạc làm sao?
Trịnh Hàm vừa muốn hỏi cho rõ ràng, Nhã Tư Ý đã bất tỉnh
Chết tiệt
…
Đêm đó Trịnh Hàm đặt chuyến bay sớm nhất tới Paris. Nhã Lạc … chờ anh, anh nhất định sẽ bù đắp cho em
Trịnh Hàm trở về khách sạn, đồ đạc của cô đã không còn ở đây. Chỉ còn lại chiếc khăn choàng cổ bằng len màu đỏ nằm trên giường
Anh chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, anh sợ rồi. Anh sợ mất cô rồi, Nhã Lạc, em đang ở đâu?
Trịnh Hàm chạy như một người điên đến quảng trường ở cung điện Versailles. Anh biết mình sai rồi, sai trầm trọng. Nếu Nhã Lạc có mệnh hệ gì, cả đời này anh không thể tha thứ cho bản thân mình mất
Đèn đường vẫn sáng, đường phố không còn một bóng người
Chỉ còn lại bóng lưng chàng trai … đi tìm bóng hình cô gái
Trịnh Hàm lái xe đi khắp tất cả những nơi cô có thể đến. Trên cổ luôn choàng chiếc khăn len mà cô để lại. Mùa đông đến, mang theo cái lạnh buốt giá thấm đượm tâm hồn
Ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi, cái lạnh bao trùm cả thành phố Paris
Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại
" Đã tìm thấy phu nhân chưa? "
" Dạ chưa thưa giám đốc, người của chúng ta vẫn đang ra sức tìm kiếm "
Trịnh Hàm đập tay vào vô lăng. Cô có thể đi đâu chứ, một cô gái trong người không còn gì. Lại dám bỏ đi một mình, không biết cô có mặc đủ áo ấm không? Có mang đủ tiền để thuê tạm một khách sạn hay không?
Nếu như hồi chiều anh không nặng lời với cô, có lẽ cô cũng đã không bỏ đi
Là do anh nóng vội, chưa tìm hiểu kỹ mọi chuyện đã đổ hết lên đầu cô. Anh chiến đấu trên thương trường bao nhiêu năm, tại sao tới việc này cũng không nhận thức được
Trịnh Hàm bị sự tự trách dày vò tâm hồn. Nếu không tìm ra cô, anh sẽ phát điên mất
Nhã Lạc, Nhã Lạc, chờ anh tìm thấy em. Nhất định sẽ bù đắp cho em, nhất định …
Trịnh Hàm nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu anh chỉ còn bóng hình Nhã Lạc. Anh cảm thấy phía trước có thứ gì đó tiến về phía mình
" Rầm "
…
Nhã Lạc đi trên con phố, cô tranh thủ ngắm ngía thành phố Paris này. Vì chỉ còn ngày mai nữa thôi cô sẽ rời khỏi đây và trở về Bắc Kinh
Cô ra đi mang theo số tiền 20 tỷ lúc kết hôn với anh cùng của hồi môn của mình. Nhưng cô đã dành số tiền đó vào việc ngăn chặn anh tìm ra cô trong 2 năm. Với thế lực của anh, tìm ra cô là chuyện dễ như trở bàn tay. Cô buộc phải sử dụng biện pháp này … ít nhất trong 2 năm này, anh sẽ không tìm thấy cô
Nhã Lạc cảm thấy tuyết rơi ngày càng dày đặc, làn gió băng giá phả vào mặt cô khiến toàn thân cô run cầm cập. Cô biết nếu cứ đi như vậy sẽ không tốt cho cô và bảo bối
Nhã Lạc lại ho khan, dạo này cô rất hay ho ra đờm kèm theo máu. Cô biết đây là triệu chứng của bệnh ung thư, vì thế lúc nào trong túi cô cũng luôn có giấy và kẹo ngậm. Kẹo ngậm này được bác sĩ kê đặc biệt, ngậm vào sẽ giúp cô ngừng ho khan
Phía bên kia đường là một quán cafe, mở cửa 24/24
Nhã Lạc cũng cảm thấy bản thân mình kì lạ, đã là canh ba rồi mà cô còn đi ra ngoài đường. Nhã Lạc vừa lắc đầu vừa khẽ cười, vậy cô đành vào quán cafe đó ngồi đỡ vậy
Nhã Lạc thấy đèn giao thông đều đã tắt hết, cô cảm thấy giờ này ngoài đường chắc cũng không còn xe
Lúc đi qua đường, bỗng nhiên có chiếc xe tải từ đâu lao ra. Nhắm thẳng về phía Nhã Lạc
" Rầm "
HẾT CHƯƠNG 6