Gặp Nhau Chưa Chắc Đã Là Hữu Duyên

Chương 5

Trịnh Hàm sau khi rời khỏi thành phố Paris, anh liền chạy thẳng về công ty

Thị trường chứng khoán tuy có chút hỗn loạn, nhưng tạm thời đã giải quyết được. Tuy vậy nhưng bản hợp đồng vẫn biệt tăm biệt tích. Bản hợp đồng đó đối với anh rất quan trọng, nếu giành được khu đất này. Công ty sẽ loại bỏ được một đối thủ mạnh

Lúc này đã gần 12 giờ đêm, đường phố rất ít người qua lại. Trịnh Hàm nhớ lại việc hồi chiều, có phải anh đã quá nóng vội không? Nhỡ đâu thật sự không phải là Nhã Lạc làm? …

Dòng suy nghĩ của anh bỗng bị cắt đứt bởi một bóng hình. Cô gái đeo kính râm màu đen, bước đi trông rất cảnh giác. Trịnh Hàm nhận ra cô gái đó, đó là Nhã Tư Ý!

Nhưng ả làm gì ở đây vào nửa đêm như vậy?

Cô gái nhanh chóng rẽ vào một con hẻm. Trịnh Hàm bước xuống xe, theo sát sau lưng ả. Anh núp đằng sau bức tường

Nhã Tư Ý ngó nhìn xung quanh, khi thấy đã an toàn. Ả tiến lại gần một căn nhà trong con hẻm, ả gõ cửa

" Cộc cộc "

Khoảng 5 phút sau, một người đàn ông trung niên bước ra. Phía sau lưng đi theo ông ta là hai vệ sĩ

Nhã Tư Ý cười ma mị, ả cởi bỏ chiếc kính râm ra. Hôm nay ả mặc một bộ đồ bó sát người, bộ đồ càng làm tôn lên vóc dáng đẫy đà của ả

" Diệp tổng "

Diệp Hạch nhìn ả gật đầu một cái. Nhã Tư Ý lấy trong túi ra một chiếc bìa giấy màu nâu nhạt, hai tay đưa cho Diệp Hạch

" Đồ của ngài đây "

Trịnh Hàm núp đằng sau bức tường không thể nào tin nổi vào mắt mình. Đó không phải là bản hợp đồng sao? Vì bản hợp đồng được bỏ vào một chiếc bìa giấy có thiết kế đặc biệt. Thế nên Trịnh Hàm vừa nhìn thấy đã nhận ra

Diệp Hạch vừa nhìn thấy bản hợp đồng, hai mắt đã sáng lên. Ông ta cầm chiếc bìa giấy ngắm ngía một hồi. Sau khi đã chắc chắn mới đưa cho hai vệ sĩ ở phía sau

Nhã Tư Ý nhanh chóng sà vào lòng của Diệp Hạch, giọng nói dịu dàng quyến rũ

" Diệp tổng, ưm, đêm nay hãy để cho Tư Ý phục vụ ngài "

Diệp Hạch nắn bóp bộ ngực của ả, ả khẽ rên lên

Trịnh Hàm đứng từ xa trông thấy cảnh tượng đó, đáy mắt chứa vẻ ngông cuồng nhưng lại mang chút tự giễu

Anh nén giận quay về xe, rút điện thoại ra gọi cho Nhã Tư Ý

" Alo, Hàm à anh gọi em có chuyện gì vậy "

" Cô đang ở đâu? "

Nhã Tư Ý chợt cảm thấy lạnh sống lưng

" Em … em đang ở nhà bạn "

" Quay về "

" Nhưng … nhưng "

" Quay về "

Giọng nói chắc chắn của anh vang lên, mang theo sự cảnh báo. Trịnh Hàm thế mà lại nói một câu tới hai lần. Nhã Tư Ý rợn hết cả tóc gáy, đang yên đang lành sao lại gọi ả về gấp như vậy

" Vâng vâng, em về liền ạ "

Lúc Nhã Tư Ý bước vào, ả cảm thấy ngôi nhà bỗng trở nên u ám. Ngoài trời đổ mưa to, mây đen giăng đầy trời

Thân ảnh to lớn của anh đứng đó, anh xoay lưng về phía ả

Nhã Tư Ý chạy lại ôm anh từ phía sau, ả lên giọng nũng nịu

" Anh à, người ta nhớ anh chết đi được "

Trịnh Hàm xoay lại, cầm hai tay ả đang đặt ở eo mình lên. Nhã Tư Ý nhắm mắt hưởng thụ, ả biết mà. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả …

" Chát "

Cái bạt tai của anh vừa vặn rơi vào khuôn mặt ả, Nhã Tư Ý ngã ngồi xuống đất, khóe miệng rách ra. Ả đưa tay ôm mặt, ánh mắt nhìn anh kinh ngạc tột cùng

" Sao anh đánh em "

Trịnh Hàm đút tay vào túi quần, vẻ mặt anh vô cảm

" Bản hợp đồng đâu? "

" Bản … bản hợp đồng nào? "

Nhã Tư Ý run rẩy, ả chưa bao giờ sợ đến như vậy

Trịnh Hàm ngồi xổm xuống trước mặt ả. Bàn tay vuốt ve mái tóc của ả, anh dùng sức giật một cái

Nhã Tư Ý cảm thấy tóc sắp lìa khỏi đầu, ả hét lên

" Á á, cứu cứu tôi với "

" Có lẽ phải cho cô nếm thử cái giá dám chơi Trịnh Hàm này nó ra sao "

Nhã Tư Ý giữ lấy đầu mình, ả không ngừng cầu xin

" Xin … xin anh bỏ ra. Tôi sẽ gãy cổ mất "

Trịnh Hàm nhìn thấy ả vật vã, đúng là sắp gãy cổ thật. Anh đương nhiên sẽ không để ả được chết yên ổn. Anh buông tóc ả ra

Đứng dậy phủi sạch tay mình, anh ra hiệu. Hai vệ sĩ áo đen cao to từ ngoài bước vào, hai người giữ lấy ả mà lôi đi

Nhã Tư Ý ra sức giãy giụa

" Buông ra, tôi có điều muốn nói "

Trịnh Hàm phất tay, hai vệ sĩ liền buông ta

Nhã Tư Ý nhìn anh, hai mắt mở to lên. Giọng nói của ả trở nên biến dạng, không còn vẻ dịu dàng nũng nịu nữa

" Trịnh Hàm à, anh thật ngu ngốc. Đứa em gái thân yêu của tôi cũng ngu ngốc y như anh vậy "

HẾT CHƯƠNG 5