Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Chương 15: Tình trong mưa

Hồ Tre Ngà một đêm mưa gió qua đi, sáng sớm tỉnh lại, Tiêu Trần mở cửa sổ nhìn xung quanh. Thiên không nhợt nhạt lay động một mảng bọt nước lạnh lẽo, rừng trúc lớn đều ngập chìm trong sương mù mênh mông. Thật sâu hít một hơi, tràn ngập phế phổi đều là hương trúc nhàn nhạt.

Hai người thu thập thỏa đáng, rời khỏi phòng nghỉ đi gõ cửa phòng 604. Hợi Nhẫm Tĩnh miệng ngậm bàn chải đánh răng lẩm bẩm mở cửa. Tiêu Trần, Kỉ Tích đi vào, phát hiện Dư Thịnh ngồi ngay ngắn trên giường, hai bên hốc mắt hơi thâm thâm, trên mặt biểu lộ thần sắc suy kiệt.

Hợi Nhẫm Tĩnh vừa thay quần áo, vừa vô tâm vô phế oán giận. “Các cậu thực không phải huynh đệ! Ngày hôm qua, Phi Phi chuốc rượu anh, sao không biết giúp anh chặn a? Làm anh bây giờ còn đau đầu.”

Kỉ Tích liếc mắt một cái dò xét Hợi Nhẫm Tĩnh nói: “Tôi còn muốn nói cho anh một tin thảm bại. Bởi vì anh rượu say loạn tính, Phi Phi không thèm anh nữa đổi phòng với Quả Lâm.”

“A? Hèn chi, anh vừa tỉnh lại, bên người là Dư Thịnh.” Hợi Nhẫm Tĩnh hoảng sợ, xấu hổ gãi gãi cái ót nói: “Không làm sợ các cô ấy đi? Lát nữa, anh hảo hảo bồi tội.”

Đầu ngón tay Kỉ Tích nghịch nghịch thẻ từ, cười nói: “Các cô ấy sáng sớm trả phòng, đi trước. Xem ra, là đêm qua gây sức ép bị sợ.”

“Kia làm sao bây giờ?” Hợi Nhẫm Tĩnh đang mang giày, thình lình nghe Kỉ Tích nói, mạnh ngẩng đầu hỏi.

“Cái gì làm sao bây giờ?” Tiêu Trần cười tủm tỉm nhìn xuống tên Hợi nào đó đang mang giày, nhướng nhướng mày kiếm nói: “Tôi thật không biết đó, trừ bỏ Đinh Quế Lan, anh còn ở bên ngoài tàn trữ tiểu nhân.” (người tình nhỏ)

Hợi Nhẫm Tĩnh đối với Tiêu Trần, không dám tùy tiện giống người khác, hắn chỉ sợ cái kiểu tiếu lí tàng đao (trong nụ cười chứa dao) này. “Cái gì tiểu nhân a? Bất quá là kết bạn đồng hành mà thôi. Tiêu Trần, cậu cũng không nên hiểu lầm a!”

“Nếu không thân chẳng quen. Anh vì cái gì cắn chặt không buông?”

Hợi Nhẫm Tĩnh chống lại ánh mắt sáng ngời của Tiêu Trần, tự biết đuối lý, ngượng ngùng cười nói: “Anh bất quá là uống chút rượu thôi, vẫn là cô ấy chuốc anh, về phần đi không từ biệt sao?” Hợi Nhẫm Tĩnh lắc lắc đầu, sửa sang lại quần áo nói: “Bằng hữu như vậy không kết cũng thế! Tiêu Trần, đi, điểm tâm hôm nay anh mời.”

Xuống lầu trả phòng, ở khách sạn nếm qua bữa sáng. Kỉ Tích bốn người đội mưa phùn, đi quầy hàng nhỏ mua ô trúc. Hai người Tiêu Kỉ không mang đồ che mưa là sợ mang nặng, Dư Thịnh cùng Hợi Nhẫm Tĩnh thì không để ý cái này.


Nghe nói, du ngoạn biển trúc trong mưa là một loại vận khí.

Bước chậm trong rừng, đường nhỏ dưới chân như không (?), quả thực phân không rõ đông tây nam bắc. Chỉ nghe hạt mưa từng chút một, gõ vào lá trúc, phát ra tiếng vang tí tách.

Tiêu Trần đạp lên đường đất nhỏ, nhìn cảnh sắc chung quanh. Hơn hai thước, trong sương mù, loáng thoáng che giấu một chút màu xanh.

Đến gần, cẩn thận tìm kiếm, cây trúc trước mắt, giống như ngọc bích quý báu, được mưa tẩy sạch phù hoa, lộ ra thuần khiết vốn có. Lại nhìn xa xa, tầng tầng trúc xanh, so le không đồng đều, trong hơi nước tràn ngập theo gió lắc lư.

Chẳng trách người ta nói, trong mưa xem trúc cũng thích ý, chỉ bởi vì trúc trong mưa càng thêm sáng ngời.

Tiêu Trần ngắm trúc, lưu luyến không rời, tán thưởng thân trúc cứng cáp, nói rõ sự lớn mạnh của biển rừng. Anh làm sao biết, trong mắt người khác, trong mưa một mình cầm ô trúc phong cách cổ xưa, cũng là một loại cảnh đẹp u nhã. (vẻ đẹp trầm tĩnh)

“Kỉ Tích, anh tới giờ mới hiểu được. Vì cái gì có người nói, người xấu không cần lo, chỉ cần khí chất tốt.” Hợi Nhẫm Tĩnh hâm mộ nhìn Tiêu Trần phía trước, ghé sát vào Kỉ Tích lặng lẽ nói: “Đổi lại là người khác, khẳng định không ra hương vị này.”

Từ khi bước vào biển trúc, ánh mắt Kỉ Tích chưa từng rời khỏi người Trần Trần. Tiêu Trần vì chống lạnh, mặc áo khoác trắng tinh, trong tay cầm ô giấy dầu màu ngọc bích khắc hoa. Một trận gió phất qua, thổi bay tay áo Tiêu Trần. Phía dưới tóc đen bay lên, là một đôi mắt ôn hòa, tràn ngập tình cảm nhìn chính mình. Phong tư kia, thần thái kia, giống như mĩ thiếu niên đi ra từ bức cổ họa, u nhã tuyệt luân.

Tiêu Trần ngẫu nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng cười. Trong lòng Kỉ Tích, liền ngọt như ăn mật. Kỉ Tích tiến lên hai bước, cùng Tiêu Trần sóng vai mà đi, thay vợ phủi đi bọt nước đầu vai.

“Kỉ Tích, biển trúc thật xinh đẹp a!”

“Nếu Trần Trần thích như vậy, chụp một bức đi?” Kỉ Tích nói xong, chuẩn bị bỏ balô xuống lấy camera.

Tiêu Trần vội vàng ngăn cản nói: “Không cần, Kỉ Tích. Trời đang mưa, em sẽ bị ướt.”

“Đừng lo, em sẽ chú ý.” Kỉ Tích hôn Tiêu Trần một cái, dán vào tai anh giảo hoạt cười nói: “Trần Trần, anh không biết chính mình so với cảnh trúc này còn đẹp hơn sao? Em tuyệt đối muốn chụp Trần Trần, về sau chậm rãi nhớ lại.”

“Tốt!” Tiêu Trần hào phóng cười nói: “Anh cũng chụp cho em, về nhà đưa về cho đại trạch, để bọn họ nhìn xem.”


“Được.” Kỉ Tích đáp ứng, lấy ra camera, lại đeo balô lên. Tay trái bung dù, tay phải bấm máy chụp ảnh.

Trong khi nói cười, đã tới thôn Long Khánh. Trên trấn nhỏ cơ hồ đều vì du khách mở cửa hàng, không ít sinh viên D đại mua sắm.

Tiêu Trần nâng cổ tay nhìn đồng hồ, chưa tới chín giờ. Bốn người dạo qua từng quầy một, so sánh giá cả, tìm hiểu giá thị trường. Vào rừng trúc, vật trong tiệm bán nhiều nhất, tự nhiên là trúc chạm khắc, cùng hàng mỹ nghệ từ trúc của những dân tộc thiểu số. Giá cả không cao, nhưng khá nặng, bốn người Kỉ Tích không dám thử.

Đi dạo hai tiếng rưỡi, Tiêu Trần chọn cho Khương Như, Nhạc Nùng mỗi người một cái khăn quàng cổ thêu. Còn chọn một thanh kiếm tre* mài khắc tinh tế, chuẩn bị tặng Duyên Duyên. Hợi Nhẫm Tĩnh keo kiệt, mua giỏ xách bằng trúc tiện nghi nhất cho nữ giới, về nhà đưa vợ. Kỉ Tích, Dư Thịnh chỉ ở bên cạnh xem, cung cấp ý kiến.

(*kiếm tre: Shinai, kiếm dùng trong kendo)

Mười hai giờ, sinh viên D đại tập trung bên hồ Thanh Long. Bởi vì nhân số không đồng đều, giáo viên vội đến sức đầu mẻ trán. Cuối cùng, không thể không một bên tìm người, đại bộ phận lên thuyền du hồ, lên thượng nguồn núi Hoa Trà* ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong thông báo, sáng sớm cách ngày ở trấn Vạn Lí hội hợp.

(*chỗ này là 茶花山上岸, trà hoa sơn thượng ngạn, không biết edit đúng thứ tự không nữa, hoa sơn trà hay núi hoa trà hay núi Hoa Sơn?)

“Ai, sao anh không thấy Phi Phi cùng Quả Lâm nhỉ?” Tiệm cơm dưới chân núi Hoa Trà không lớn, nhưng thật ra giáo viên sinh viên ăn đến thỏa thích. Hợi Nhẫm Tĩnh vỗ vỗ cái bụng đầy mỡ, bung dù men theo sơn đạo, một bên nhỏ giọng hỏi Dư Thịnh.

Dư Thịnh liếc nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh, lãnh đạm nói: “Sao em biết được?”

“Cậu sao lại nói như vậy hả? Quả Lâm tốt xấu gì cũng là bạn gái cậu đi?” Hợi Nhẫm Tĩnh thật sự không rõ, qua một đêm đó, Dư Thịnh thay đổi bất thường. Không chỉ trầm mặc ít lời, sắc mặt lại khó coi, giống như người ta thiếu nợ cậu mười năm không trả.

Dư Thịnh chê cười: “Người cái gì cũng không biết, thật may mắn.” Nói xong, nhanh vượt qua Hợi Nhẫm Tĩnh đi trước.

“Có ý tứ gì a!” Hợi Nhẫm Tĩnh không hiểu tự nhiên bị xem thường, giận dữ đá cục đá ven đường.

Tiêu Trần, Kỉ Tích thấy hai người cãi cọ đều không thèm quan tâm, cùng nhau nâng mắt ngắm cảnh. Bên đường nói nói cười cười, làm cho đám sinh viên trong mưa tinh thần suy sút mắt thèm hâm mộ.

Núi Lạc Hồn, tên như ý nghĩa. Cao mà dốc, bụi cây um tùm trải khắp trên sườn núi, như một cơn sóng xanh đổ xuống, rất có tư thế ‘Phi lưu trực há tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên’*.

(*hai câu thơ trong bài “Vọng Lư Sơn bộc bố” (Xa ngắm thác núi Lư) của Lí Bạch, dịch nghĩa: Bay chảy thẳng xuống từ ba nghìn thước (1 thước = 1/3 mét), Ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây.)


Lại đi tới phía trước, chính là thác nước Bảy Sắc Cầu Vồng. Hai người Tiêu Kỉ đi cùng nhau, trong tay Trần Trần là sách du lịch giới thiệu vắn tắt, thác nước này rộng mười mét, cao tám mươi mốt mét. Bên hồ sâu lượn lờ hơi nước, nhân lúc đang mưa lại càng thêm tráng lệ. Đáng tiếc, trời không có nắng, lấy ánh mặt trời xuyên thấu sương mù hình thành thác nước cầu vồng, du khách hôm nay không có duyên nhìn thấy.

Dọc theo đường nhỏ đi về phía trước, trên đường đi qua hồ Cầu Vồng. Không giống thuyền nhỏ trên hồ Thanh Long, nằm trên mặt hồ nơi này là bè trúc dài ba mét, rộng hai mét. Bốn phía bè trúc chỉ có hàng rào cao nửa mét, trên bè đặt mấy cái ghế dài nhỏ bằng trúc. Bốn người Tiêu Trần chịu không nổi người bản địa chèo kéo, nhảy lên bè trúc.

Hồ Cầu Vồng so với hồ Tre Ngà càng rộng lớn, rừng trúc nghìn nghịt hai bên bờ rủ xuống mặt hồ. Một cơn gió lớn, tạo nên tầng tầng gợn sóng, bè trúc nhỏ giống như một phiến lá trúc, ở trong cơn sóng xanh lay động.

Tiêu Trần tay cầm ô trúc, đứng ở trước bè trúc. Áo khoác phập phồng, sợi tóc tung bay, một đôi mắt lạnh lùng, thản nhiên thưởng thức cảnh vật trong hồ. Bỗng nhiên, khóe miệng anh nhẹ câu, mâu quang nhu hòa, như băng sơn tan rã, cây khô gặp mưa xuân, khiến người thốt nhiên tâm động. Bất quá chỉ là giây lát, thần thái trước sau của Tiêu Trần, giống như trời cùng đất cách biệt, nhưng đồng dạng cao ngạo, đồng dạng mê người.

Đám người Kỉ Tích, dõi theo Tiêu Trần như si như túy, ngay cả tiểu tử chèo bè cũng xem ngây người. Kỉ Tích tháo balô xuống, đem một đám người đẩy ra sau, để Hợi Nhẫm Tĩnh giúp hắn cầm dù, chính mình lấy camera chụp ảnh.

Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi tới, ô trong tay Tiêu Trần bị thổi bay. Anh đang muốn kéo ô trúc lại, bè trúc dưới chân ‘bang’ một tiếng, bị bè từ phía sau vượt lên đụng phải.

“Ném ô đi!” Kỉ Tích quát.

Nhưng mà, vẫn là đã muộn. Dưới chân Tiêu Trần lảo đảo một cái, rơi khỏi bè trúc. Ngã xuống tạo nên một đợt sóng, đem bè đẩy xa mấy mét.

“Mau cứu người a!” Hợi Nhẫm Tĩnh túm chặt người chèo bè mặc áo tơi, gấp giọng quát tháo.

Tùm ——

Bè trúc dưới chân lại kịch liệt chòng chành. Lại có ai ngã xuống? Hợi Nhẫm Tĩnh vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Kỉ Tích đã sớm ném camera, nhảy vào hồ nước, vung tay bơi tới chỗ Tiêu Trần.

Bốn năm lần vung tay, Kỉ Tích đã bơi tới bên người Tiêu Trần, kéo thân mình đã chìm xuống. Nước sâu lại lạnh, gió thổi gấp gáp. Kỉ Tích không kịp kiểm tra trạng thái của Tiêu Trần, la lớn: “Đem phao cứu sinh đến đây.”

Hợi Nhẫm Tĩnh nhanh tay lẹ mắt, ôm phao cứu sinh trong góc bè, ném tới Kỉ Tích.

Kỉ Tích giữ bên sườn Tiêu Trần, ôm lấy phao cứu sinh, từ trên xuống dưới bao phủ thân mình Tiêu Trần, cũng dặn dò Tiêu Trần vừa khôi phục thần trí nắm chặt. Kỉ Tích kéo Tiêu Trần đến bên bè trúc, nghĩ muốn đẩy người lên. Không xong chính là bè trúc quá hẹp, nếu có người ở một bên hỗ trợ kéo người, lập tức sẽ lật úp.

Quần áo trên người Kỉ Tích ướt đẫm, làm cho trên người càng nặng, vướng víu tay chân. Hơn nữa tay chân Tiêu Trần đông cứng, căn bản không thể đặt lên bè. Kỉ Tích hướng về phía người chèo bè rõ ràng chưa được huấn luyện kĩ quát: “Chèo đến bên bờ đi.”


Tiểu gia hỏa thu được mệnh lệnh, lập tức huy cây gậy trúc, liều mạng chèo vào bên bờ. Hơn hai trượng (1 trượng = 3.333 mét) quanh bè tiếng nghị luận không ngớt.

Kỉ Tích một tay nắm lan can bè trúc, cánh tay trái ôm chặt lấy Tiêu Trần, dùng đôi môi lạnh như băng hôn người trong lòng nói: “Trần Trần, không có việc gì. Đừng sợ.”

Tiêu Trần nôn ra ngụm nước hồ, cười cười với Kỉ Tích, nhẹ giọng nói: “Khụ khụ, anh không sao.”

Kỉ Tích dùng cằm cọ hai má Tiêu Trần, mắt dừng ở đối phương, không nói gì nữa.

Bè trúc chạm đến bờ, chỉ mất tám phút, nhưng Kỉ Tích cảm thấy giống như trải qua ngàn năm. Hợi Nhẫm Tĩnh, Dư Thịnh hỗ trợ đem Tiêu Trần lên bờ, Kỉ Tích ngăn lại bằng hữu muốn cùng người chèo bè lý luận, thúc giục bọn họ đi vào trong rừng trúc.

“Hai người canh chừng, tôi và Trần Trần đổi quần áo.” Đi vào rừng trúc, Kỉ Tích để Hợi Nhẫm Tĩnh đỡ giúp Tiêu Trần. Hắn mặc kệ có khách du lịch đi qua hay không, thuần thục cởi sạch quần áo, lấy bộ khác từ trong balô. Sau khi Kỉ Tích mặc chỉnh tề, kêu Hợi Nhẫm Tĩnh, Dư Thịnh xoay người đưa lưng về nhau. Chính mình tay chân rảnh rang, giúp Tiêu Trần cởi y phục ẩm ướt lấy khăn lông, bọc kín mít Trần Trần từ đầu đến chân. Sau đó, ôm ngang lấy Tiêu Trần, chạy về hướng trấn Vạn Lí.

“Kỉ Tích, để anh cầm túi cho.” Hợi Nhẫm Tĩnh nhận lấy balô Kỉ Tích, dùng túi nilon đựng quần áo ướt, cùng với Dư Thịnh, hai người một trái một phải giúp Kỉ Tích Tiêu Trần che dù.

Vội vã chạy đi, Hợi Nhẫm Tĩnh lơ đãng phát hiện, trên mu bàn tay Kỉ Tích rách da, miệng vết thương chảy máu. Vội vàng kéo hắn, dùng khăn quàng cổ Tiêu Trần mua lúc trưa băng lại cầm máu.

Tiêu Trần tuy rằng uống mấy ngụm nước hồ, sắc mặt đông lạnh trắng bệch, vẫn giãy dụa nói: “Anh không sao. Kỉ Tích, đưa anh quần áo, anh tự mình đi.” Bất đắc dĩ, cả người anh bị Kỉ Tích bọc trong khăn, không thể di động.

“Nếu không, để em ôm Tiêu Trần đi.” Dư Thịnh mở miệng nói.

Kỉ Tích không có đáp lại, nhẹ xốc Tiêu Trần, để anh kề sát trong ngực mình, trầm giọng nói: “Thương tích của em tự em biết. Trần Trần, nghe lời.”

Tiêu Trần nhìn lên ánh mắt thâm thúy của Kỉ Tích, dán vào cổ hắn nỉ non. “Kỉ Tích, Kỉ Tích.”

“Em biết. Bảo bối, em biết.” Kỉ Tích hiểu được Tiêu Trần lo lắng, hiểu được áy náy vợ không nói ra. Hắn chỉ nói trong lòng, Trần Trần, là em không tốt. Em sớm nên dự đoán được, gió lớn không thích hợp bung dù trên hồ. Không nên để anh đứng ở đầu bè, không nên để anh cách em xa như vậy, lại càng không nên vì camera chết tiệt, quên anh không biết bơi.

Kỉ Tích ôn nhu cúi đầu, hôn Tiêu Trần. Nước từ hai má hắn chảy xuống, không biết là mưa hay là lệ. Hắn quên không được khoảng khắc Trần Trần rơi xuống hồ nước, hắn quên không được một khắc kia chính mình bất lực. Trần Trần, vạn nhất có chuyện gì, hắn không thể tưởng tượng. Hắn sẽ ngốc, hắn sẽ điên, nhưng sẽ không tha thứ chính mình.


Dư Thịnh cầm dù đi ở một bên, nhìn Tiêu Trần trong lòng Kỉ Tích nói: “Kỉ Tích, anh không cần cậy mạnh. Anh vừa mới từ trong nước lên, như vậy sẽ sinh bệnh. Vẫn là để em ôm đi.”

Kỉ Tích cười lạnh quay đầu, liếc nhìn Dư Thịnh: “Dư Thịnh, đừng cho là tôi nhìn không ra tâm tư của cậu! Nhớ kỹ, cậu không phải nhân vật trong chuyện kể. Cậu tuyệt đối làm không được, giống như nam nhân trong chuyện, thành kẻ yêu người khác đến nguyện lên núi đao xuống biển lửa.” Kỉ Tích ghé tới bên tai Dư Thịnh, nhẹ giọng nói: “Nếu, cậu thật sự thích Tiêu Trần. Hiện tại, quần áo của cậu hẳn cũng nên ướt đi?”

Dư Thịnh dại ra nhìn Kỉ Tích đi trước, thống khổ đỡ trán. Thời điểm Tiêu Trần rơi xuống hồ, cậu choáng váng. Rõ ràng trong lòng rất khó chịu, lại bởi vì sóng nước mãnh liệt mà dừng chân không tiến. Cậu thua không chỉ ở tình cảm sâu cạn, còn có dũng khí vì người yêu chiến đấu.

Hạt mưa tí tách rơi, chạm lên lá trúc, rơi xuống mặt cỏ. Cuồng phong gào thét, biển trúc phát ra từng trận âm vang. Hết thảy thanh âm trong trời đất, giống như đều vây quanh lấy bên cạnh những người yêu nhau, nói lên tình yêu còn mãi.