Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Chương 14: Chuyện ma đêm khuya

Mọi người có lẽ đều gặp qua biển rộng xanh thẳm, vậy bạn từng thấy biển màu xanh biếc chưa? Vạn cây trúc ở trong gió lay động, giống như những cơn sóng xanh dợt dờn trên biển. Trong phút chốc trúc xanh lắc lư, khi gió lướt qua chóp mũi lữ khách, hương trúc sâu kín thấm vào ruột gan.

Sinh viên D đại tranh nhau chen chúc xuống xe, sợ không kịp cảm thán vẻ tráng lệ trước mắt. Giáo viên nhanh chóng triệu tập đám sinh viên sớm không yên lòng, phát cho mỗi người một bản đồ hướng dẫn du lịch, dặn dò giữa trưa ngày hôm sau, ở địa điểm chơi thuyền hồ Thanh Long tập hợp. Cũng đề nghị nhóm sinh viên bốn người một tổ, sáu người một nhóm, nếu có người bị lẻ, thì cùng với giáo viên du ngoạn.

Tiêu Trần đang cầm bản đồ trong tay nhìn kỹ, phía trên ghi đủ loại địa điểm tham quan, đều nằm trên một con đường nhỏ dài xuyên qua rừng trúc. Chỉ cần không rời khỏi đường chính, tuyệt đối không thể lạc người, chẳng trách giáo viên có thể để sinh viên phân tán hoạt động. Hội sinh viên tìm tìm kiếm kiếm, có thể tìm được địa phương như vậy, cũng thật là dụng tâm lương khổ.

“Nơi chúng ta đang đứng là Thúy Môn Quan, anh xem, ở chỗ này.” Bạn gái Phi Phi bên cạnh Hợi Nhẫm Tĩnh, lại gần Tiêu Trần, ngón tay sơn bóng lấp loáng chạy dọc theo đường nhỏ màu đỏ trên bản đồ, một bên đề nghị: “Đi xuống là thôn Long Khánh, ngay phụ cận hồ Thanh Long. Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, không bằng chúng ta đi hồ Tre Ngà ngủ một đêm, sáng mai lại đến thôn Long Khánh.”

Dư Thịnh nghĩ nghĩ hỏi: “Ngày mai đi tới kịp không?”


Phi Phi cười nói: “Khẳng định tới kịp. Chính là bởi vì gần quá, em mới nói đi hồ Tre Ngà. Bằng không, tương đương cả ngày phải ngốc ở thôn Long Khách, không có ý nghĩa?”

“Ai nha! Anh cũng đừng lo lắng.” Quả Lâm vỗ vai Dư Thịnh dịu dàng nói: “Phi Phi là phó hội trưởng hội sinh viên, đã tới nơi này trước, hết thảy đều lên kế hoạch tốt rồi.”

Phi Phi đánh Quả Lâm một cái, cười mắng: “Thối cô nương, chọc tớ sao? Cái gì phó hội trưởng, bất quá là lao động không công thôi. Cũng không giống như cậu, một thân ẵm hai chức, không chỉ có trưởng hội ca kịch, lại là ủy viên tuyên truyền của hội sinh viên. Dư Thịnh, anh phải nhanh chút, Quả Lâm bị rất nhiều người theo đuổi nga!”

Đoàn người đang cười đùa, một nữ sinh viên đi qua trước mặt mấy người dừng cước bộ, hướng Phi Phi cười nói: “Tiểu Phi, nhanh như vậy đã tìm được bạn trai? Như thế nào không giới thiệu cho tôi một chút?” Mắt nữ nhân loé sáng nhìn Tiêu Trần bên cạnh Phi Phi.

“Ai yo! Tôi nói Thiến đại mỹ nhân, cô đã muốn có hội trưởng hội sinh viên của chúng ta bên người, còn ngại không đủ a?” Quả Lâm liếc mắt nhìn Thiến Khuynh, vẻ mặt hứng thú, cánh tay trái khoác tay Dư Thịnh, nồng nàn dựa vào đầu vai bạn trai, giọng mỉa mai cười nói.

Thiến Khuynh dậm chân, túm nam nhân sau lưng quay đầu bước đi, còn không quên mắng một câu. “Hiếm lạ gì chứ!”

“Ai a? Đây là?” Ánh mắt Hợi Nhẫm Tĩnh đi theo bóng lưng xinh đẹp của Thiến Khuynh, biến mất trong rừng trúc, mê mang chưa hoàn hồn.

Phi Phi lặng lẽ nhéo Hợi Nhẫm Tĩnh một phen, quát: “Trư Bát Giới còn muốn ăn thịt thiên nga! Ả chính là hồng lâu rất nổi tiếng ở D đại chúng ta, muốn đặt ả lên đầu xum xoe có khối người, không tới phiên anh.”


Quả Lâm hèn mọn nhìn phương hướng Thiến Khuynh biến mất, hừ lạnh nói: “Ả thích nhất đoạt bạn trai người khác, bởi vì trong nhà có nhiều tiền, chuyên đùa giỡn tính tình tiểu thư. Em cảm thấy được, quỳ gối dưới váy ả, đều là lũ không có mắt.”

“Được rồi, nhắc tới ả làm chi!” Phi Phi kéo tay Quả Lâm, dẫn đầu đi vào đường mòn dài xanh um tươi tốt.

Hồ Tre Ngà lệch khỏi quỹ đạo đường chính, đám người Tiêu Trần đi bộ xuyên qua rừng trúc rậm rạp. Nơi đây không hổ là biển rừng, trúc to mà khỏe, lá dài và to, một ngọn gió lớn thổi qua, thanh âm xào xạt vang lên không ngừng bên tai. Trên mặt đất thưa thớt mọc mấy búp măng, ở trong biển trúc sâu thẳm trong lành, càng thêm không ít sức sống.

“Trần Trần, lạnh không?” Kỉ Tích nhích lại gần Tiêu Trần nhỏ giọng hỏi. Trong rừng trúc rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió thổi trúc lay xào xạt, ngay cả tiếng chân chạm đất rất nhỏ, cũng nghe được rõ ràng.

Kỳ thật, độ ấm trong rừng trúc cùng bên ngoài cũng không khác nhau, nhưng rừng trúc làm cho người ta cảm thấy thâm trầm tịch mịch, khiến cho tâm lý mọi người sinh ra cảm giác quạnh quẽ, nhịn không được rùng mình.


Tiêu Trần mỉm cười nói: “Anh không lạnh. Kỉ Tích, khó trách cổ nhân nói, thà rằng ăn không có thịt, không thể sống không có trúc. Rừng trúc này thật sự rất đẹp, không thể tưởng được, cây trúc có thể còn cao hơn so với cây.

“Trần Trần, thích như vậy, khi trở về ở biệt thự của mình trồng một mảnh.” Kỉ Tích lấy lòng nói.

Không đợi Tiêu Trần đáp ứng, Hợi Nhẫm Tĩnh đã đánh đánh vai Kỉ Tích, trừng mắc nhìn chọc ghẹo nói: “Thê nô a, thê nô!”

Tiêu Trần nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, để tôi chụp cho anh cùng Phi Phi một tấm ảnh ha?”

>_