Hắn tiến lại gần, chỉ thấy thiếu niên che kín mắt, cười nghẹn ngào: "Uống nữa, uống nữa đi... Ha ha..."
"Bảo uống vừa thôi mà em không nghe, ngoan, bế em đi tắm nhé."
Lâm Lang lại rúc trên sofa không chịu nhúc nhích, vừa cười vừa khóc giải thích:
"Vừa... vừa quá chén một cái là... là là đa cảm... Em... em... thật mất mặt..."
Hắn bất đắc dĩ, chỉ đành rót một ly sữa chua bưng qua: "Ngoan, uống cái này đi, xong tắm nước ấm là ổn thôi."
Lâm Lang ừng ực mấy hớp là cạn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng, nhưng đầu óc không tới mức hồ đồ chẳng biết gì nữa, lúc đến phòng tắm khăng khăng không cho hắn vào: "Không cho anh vào... Anh... anh sẽ giở trò lưu manh."
Cậu say rượu, ngược lại khỏe lạ thường, Hàn Tuấn buộc phải đưa quần áo cho cậu, đợi trong phòng khách một hồi cũng không thấy Lâm Lang đi ra, sợ cậu gặp chuyện, chốc chốc lại gọi hai tiếng, mới đầu bên trong còn ậm ờ đôi câu, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu ca, sau thì im hẳn. Hắn thả tạp chí xuống, thực sự không yên lòng, bèn đẩy cửa phòng tắm đang khép hờ, bấy giờ mới phát hiện Lâm Lang đã co mình ngồi trong bồn tắm thϊế͙p͙ đi.
Suy cho cùng hắn cũng uống rượu, hơn nữa kể từ lần mất khống chế đó, hai người không gần nhau lần nào nữa, mấy hôm nay vẫn luôn cố gắng nhẫn nại, giờ nhìn thấy thân thể thon dài mà bóng loáng của thiếu niên, phía dưới lập tức có phản ứng. Hắn khẽ sáp tới, hôn lên cánh môi mềm mại, cõi lòng hạnh phúc tựa lông vũ run nhè nhẹ, phảng phất như hôn bao nhiêu cũng chẳng đủ, cứ thế càng hôn càng sâu, dần dà mất kiểm soát. Hắn thận trọng đưa tay mở khớp hàm Lâm Lang, đầu lưỡi đang nôn nóng tức khắc vói vào, cuốn lấy thứ mềm dẻo dây dưa bằng đủ mọi cách. Lâm Lang rên khẽ trong mơ, Hàn Tuấn nghe mà máu toàn thân dồn hết xuống thân dưới, kiềm lòng chẳng đậu phải lau qua loa cho Lâm Lang rồi bế cậu lên giường.
Ai ngờ Hàn Tuấn đang định cởi quần áo thì Lâm Lang đột nhiên bật khóc, hắn vội đứng dậy xem xét, Lâm Lang vẫn đang đắm chìm trong chiêm bao, không biết mơ thấy gì mà khóc thương tâm đến vậy, khiến hắn cũng sầu não theo, ôm mặt cậu gọi vài tiếng cũng không thấy tỉnh lại, đành phải nghiêng người lấy máy sấy, ôm thiếu niên ôm vào lòng sấy tóc cho cậu. Tình cảnh hiện tại gợi nhớ hồi ức năm ngoái, hình như cũng vào mùa này, chẳng qua khi đó chỉ mình hắn cam nguyện dốc hết tình cảm, nay rốt cuộc cũng lưỡng tình tương duyệt, đoàn tụ sum vầy.
Hắn đặt Lâm Lang lên giường đàng hoàng, đoạn lau mặt, vào phòng tắm luôn, tuy rằng hơi đáng thương, nhưng vẫn phải đứng trong phòng tắm hồi tưởng cảm xúc ban nãy mà tự giải quyết nhu cần thôi. Lâm Lang quả thực hấp dẫn chết người với hắn, dẫu chỉ là ký ức hư vô cũng khiến hắn lên đỉnh rất nhanh. Bước ra, lưu luyến ngắm nhìn dung nhan tuấn tú mà bình thản của thiếu niên, đoạn nằm trên giường ngủ thật say.
Hàn Tuấn bị tiếng nức nở nhỏ vụn, đè nén mà dai dẳng làm bừng tỉnh, mở mắt phát hiện bên cạnh không có ai. Tiếng khóc truyền đến từ phòng khách, hắn xuống giường, đi tới cửa phòng ngủ dòm thử, lại thấy Lâm Lang vừa khóc thút thít, vừa nhét đồ ăn nguội lạnh trên bàn vào miệng.
Hắn cuống quýt đi qua, bật đèn phòng khách lên: "Lại đói bụng hả, đừng ăn đồ nguội, đợi tôi hâm nóng cho."
Hai mắt Lâm Lang đỏ hồng, cậu ngẩng đầu hỏi: "Đây là anh làm đúng không, dở muốn chết."
Hắn mỉm cười: "Biết dở còn làm khó mình làm gì?"
"Bởi vì em ngốc hơn anh." Lâm Lang đứng lên, cầm lấy tấm thẻ nhỏ: "Anh nấu cơm chờ em, muốn làm em bất ngờ, thế sao không nhắc em về sớm?"
Hắn có chút bất đắc dĩ, dáng điệu mới tỉnh ngủ biếng nhác mà dịu dàng: "Tôi nhắc rồi mà, hỏi em mấy lần nhưng em có muốn về nhà đâu."
"Đó là tại em không biết anh nấu nhiều đồ ăn như vậy. Lúc ấy em còn thắc mắc sao anh cứ bảo em về nhà mãi, em tưởng anh muốn..." Mặt cậu đỏ lên, quay đầu đi, không dám nhìn ánh mắt đong đầy tình yêu của hắn nữa: "Giờ làm sao đây, đồ ăn lạnh cả rồi."
Hắn bước tới đứng sát vai cậu, cười nói: "Lạnh thì lạnh, em muốn ăn lần sau tôi lại nấu, đừng ăn nữa, hư bụng bây giờ, đã mấy giờ rồi, mau về ngủ đi."
"Không được." Lâm Lang sụt sịt mũi: "Anh nấu cho em, em nhất định phải ăn hết."
Hàn Tuấn cúi nhìn cậu, Lâm Lang bị nhìn có chút ngượng ngùng, vội gục đầu xuống, lại bị hắn nắm cằm ép ngẩng lên. "Em cảm động lắm đúng không?"
Lâm Lang đỏ mắt gật gật đầu, cảm xúc khi say bi thương mà yếu ớt.
"Có phải thấy bỏ đi không ăn thì thật có lỗi với tấm lòng của tôi, thế nên mới muốn ăn hết để báo đáp?"
"Phải." Mũi Lâm Lang cay cay, lại muốn rơi nước mắt rồi.
"Kỳ thực em có thể báo đáp bằng cách khác..." Đoạn, hắn ôm cậu lên bằng một tay, cánh tay mạnh mẽ xốc nách cậu: "Tôi cũng đói bụng mấy ngày rồi..."
Mặt Lâm Lang thoáng chốc nóng như thiêu, cậu nhắm mắt lại, run run rẩy rẩy vươn cánh tay ôm chặt cổ hắn. Người này sao lại tốt thế chứ? Rồi cậu chìm sâu vào một từ, từ ấy mang tên: ý loạn tình mê.
Thân thể cậu nóng hôi hổi, động sau cũng nóng bỏng chẳng kém, kẹp mỗi lúc một chặt. Hắn trở người đặt cậu ngồi lên, đỡ lấy eo cậu, thở dốc nói: "Bảo bối thử tự di chuyển xem."
Lâm Lang bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ thôi thúc không phân rõ đây là mộng cảnh hay chân thật, đành phải nuốt thứ to lớn của vào thật sâu, sâu đến nỗi phần lông rậm rạp cũng duỗi vào theo mỗi lần chuyển động. Hàn Tuấn rốt cuộc không nén nổi nữa, bèn lật người đặt cậu bên dưới, nâng chân cậu lên vai rồi luật động điên cuồng, vòng eo rắn rỏi như sở hữu lực lượng vô hạn, đẩy cậu lên cao trào. Toàn thân cậu đỏ ửng, chỉ có thể ngưỡng cổ rên rỉ, nhưng rồi lại xấu hổ, đành phải cắn môi gắng nhẫn nhịn, điều này kích phát tính dục của người ta hơn bất kỳ loại thuốc kích thích nào. Hàn Tuấn hưng phấn lạ thường, thời khắc hắn phóng thích trong người cậu, cậu nhịn không được hét lên, động sau co chặt, tham lam nuốt lấy chất lỏng nóng hổi.
Hôm sau dậy ăn một chút, vốn đã đi ngủ trễ, hai người lại làm hai ba lần, lăn lộn liên tù tì đến tận bốn năm giờ sáng. Chờ tới lúc hắn thỏa mãn bế cậu đi tắm, cậu đã mệt mỏi ngủ thϊế͙p͙ đi. Lúc này phía sau không bị thương, chỉ là đứng lên thấy cả người rã rời, mỗi bước cứ như đạp lên bông. Hơn tám giờ Cao Chí Kiệt đến đây, trông thấy bộ dạng của cậu thì kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng chỉ thoáng qua, giây sau liền vụt tắt. Lâm Lang biết dưới cổ mình bị Hàn Tuấn cắn ra đầy dấu đỏ, quyết định mặc áo tay dài đi ra, đóng bộ kín như bưng. Bắt gặp ánh mắt sâu xa của Cao Chí Kiệt, còn tưởng lòi đuôi rồi, cậu sợ tới mức chạy vội về phòng ngủ soi gương, bảo đảm không nhìn thấy gì mới yên tâm đi ra.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn có tật giật mình, lúc ăn sáng cậu cơ hồ không nói lời nào. Ăn xong, Hàn Tuấn vô bếp rửa chén, Lâm Lang vốn còn chột dạ không yên, vì trước kia toàn là cậu rửa chén, dè đâu Cao Chí Kiệt nhìn hoài đã quen, một mình lải nha lải nhải, cái gì mà bơ vơ hiu quạnh, hôm qua lại phải bị chú hắn sạc cho một trận, ai đó say xỉn nói hớ tại câu lạc bộ đêm... Trước đây, Lâm Lang thỉnh thoảng cũng phụ họa dăm ba câu, hôm nay chỉ mình hắn độc thoại. Hắn nằm trên sofa, nói như lầm bầm lầu bầu: "... Thằng nhóc đó giờ có tiền đồ rồi, nghe bảo ngày xưa điểm thi của nó trong lớp cũng ngang cơ tôi thôi, đúng là ba năm Hà Đông, ba năm Hà Tây, giá trị con người tăng nhanh hơn cả vật giá ngày nay, cậu thấy có đúng không Lâm Lang?"
Ngặt nỗi chẳng nghe Lâm Lang trả lời, hắn bực bội quay người qua: "Tôi nói này Lâm..."
Lời đột nhiên ngừng lại, hắn thấy Lâm Lang đang mỉm cười, mải mê dõi theo cái người đang bận rộn trong bếp.
Cậu mặc chiếc áo tay dài màu trắng, khá mỏng, nâng má ngồi trước bàn ăn. Tia nắng ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cậu, một nửa là bóng râm, nửa kia sáng rỡ, ánh sáng đan xen tổ hợp nên sắc thái mềm mại lạ kỳ.
Đó là vẻ mặt gì thế, ngưỡng mộ, thâm tình, hay si mê. Hắn sống đến ngần này tuổi mà chưa từng thấy biểu cảm nào giống vậy, tựa như cảnh xuân tháng ba dạt dào sức sống, tốt đẹp mà chuyên chú xiết bao, khiến trái tim hắn không khỏi đập kịch liệt.
Cao Chí Kiệt chợt thấy sợ hãi, khi biết Hàn Tuấn muốn theo đuổi Lâm Lang, hắn do dự mấy lần, rốt cuộc vẫn đứng về phía Hàn Tuấn. Ấy là bởi hắn biết Hàn Tuấn yêu cậu bé này trước, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, nếu như Lâm Lang cũng hãm vào thật sâu, hoặc yêu sâu đậm hơn, tình cảm thuần khiết hơn cả Hàn Tuấn thì biết làm sao, liệu cậu có bị tổn thương không?
Trong chuyện này, hắn giống như kẻ đồng lõa, dụ dỗ một thiếu niên mười bảy tuổi bước lên con đường không lối về, Lâm Lang còn chẳng rõ tương lai cậu sắp sửa đối mặt tàn khốc đến dường nào, chỉ mải chìm sâu trong bể tình của mối tình đầu.
Cao Chí Kiệt chưa từng nghĩ mình là người tốt. Hắn quý mến Lâm Lang, ban đầu chỉ vì hắn trưởng thành trong giới xã giao, không có ai xuất thân nghèo túng giống Lâm Lang, một người như thế lại được Hàn Tuấn coi trọng, hắn thậm chí không rõ nguyên nhân chủ yếu bắt nguồn từ ai trong hai người. Trên đời có rất nhiều người nghèo, hắn đối đãi khác biệt với Lâm Lang dĩ nhiên là bởi kính phục Hàn Tuấn, cũng vì lần đầu làm quen được dạng người hoàn toàn bất đồng với mình. Thời điểm họ trở thành bạn bè, hắn lại đẩy cậu lên con đường không thể đón ánh sáng.
Hắn lật mình nhắm mắt lại, một khắc ấy, tưởng như bản thân mang tội rất nặng với thiếu niên bên cạnh, cảm giác tội lỗi pha trộn với bí mật thầm kín chôn sâu dưới đáy lòng, chậm rãi trào dâng trong hắn. Lâm Lang hoàn hồn, ngơ ngác nhìn hắn, hỏi: "Anh mới nói gì cơ?"
Hắn lắc đầu: "Tôi quên rồi, cậu làm gì mà không nghe tôi nói thế?"
Lâm Lang đỏ mặt, ậm ờ về phòng ngủ phơi chăn. Kéo màn ra, duỗi eo một cái, thấy quang cảnh ngoài kia tươi đẹp quá đỗi, trong lòng cũng ấm áp vô vàn. Bên ngoài thình thình vang lên tiếng cãi vã kịch liệt mà kiềm nén, cậu lấy làm kinh hãi, vừa ra khỏi phòng ngủ đã nghe tiếng vỡ "loảng xoảng" trong thư phòng. Lâm Lang hỏa tốc chạy đến cửa thư phòng, gọi to: "Cao Chí Kiệt?"
Bên trong lặng thinh không tiếng động, cậu gõ hai phát liền thấy cửa mở, Cao Chí Kiệt cười cười: "Sẩy tay làm rớt cái ly ấy mà."
Lâm Lang dò xét nhìn thoáng qua, chỉ thấy người nọ ngồi trên ghế chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt hơi khó coi. Cao Chí Kiệt đi ra, cười hỏi: "Tôi phải về rồi, Lâm Lang tiễn tôi nhé?"
Lâm Lang ngẩn người, thấy Cao Chí Kiệt nháy mắt ra hiệu với mình, đành phải cùng đứng lên, ngoảnh đầu nhìn người nọ: "Em đi tiễn nha."
Hàn Tuấn muốn nói lại thôi, môi mỏng mím chặt tỏ vẻ khó chịu, rốt cuộc vẫn nghiêng mặt đi. Lâm Lang theo ra, tiết trời ngày thu quang đãng mát mẻ, trời trong không một gợn mây. Lâm Lang chỉ mặc mỗi cái áo dài tay, cảm thấy hơi lạnh, bèn cười nói: "Anh có chuyện muốn nói với tôi thì nói lẹ lên, bên ngoài hơi lạnh."
Cao Chí Kiệt mỉm cười, làm bộ muốn cởi áo khoác cho cậu. Lâm Lang cuống cuồng xua tay, cười bảo: "Tôi đùa thôi, anhnói nhanh đi, đừng ở đây giả đò dịu dàng nữa."
Cao Chí Kiệt dừng chân, lẳng lặng nhìn cậu, sau đó mở miệng: "Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Lâm Lang, bây giờ cậu cảm thấy cậu thích Hàn Tuấn nhiều hơn, hay Hàn Tuấn thích cậu nhiều hơn?"
Lâm Lang đâu ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, cậu có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nhìn sang nơi khác: "Sao lại hỏi cái này?"
"Tôi nghe nói khi hai người ở bên nhau, người thích càng nhiều càng dễ bị tổn thương. Lâm Lang, cậu không nên thích anh ấy nhiều hơn." Cao Chí Kiệt vẫn bất động nhìn cậu, ngữ khí rầu rĩ mà nghiêm túc: "Tôi không bảo cậu đừng thích anh ấy, nhưng trong hai người các cậu, vô luận là kinh nghiệm hay tài sản, cậu đều là bên yếu thế, tôi không yên tâm lắm." Đoạn, hắn tiếp tục đi về hướng xe: "Ngày xưa Hàn Tuấn rất ngang ngược, lăn lộn giang hồ nhiều, trên người sặc mùi thổ phỉ, công việc làm ăn cũng chẳng đứng đắn gì cho cam. Nhưng anh ấy vì cậu mà che giấu tất cả, chưa từng thấy anh ấy mất khống chế tại nơi có cậu bao giờ. Công ty thì cứ từ từ lớn mạnh, bề ngoài hệt như quân tử khiêm tốn." Nói xong, hắn thoáng giãn mày, cất giọng như thở dài: "Nhìn anh ấy bây giờ mà xem, chính chắn trầm tĩnh, biết định liệu trước mọi việc, tốt biết bao nhiêu."
Lâm Lang ngẩng đầu nhìn Cao Chí Kiệt. Cao Chí Kiệt mỉm cười, ánh mắt không hề né tránh, sạch sẽ mà thông suốt.
"Hàn Tuấn chịu thay đổi vì cậu, tôi thấy rõ tất cả, cũng biết một người thay đổi nhiều ngần ấy trong thời gian ngắn thì tình cảm phải mãnh liệt tới chừng nào."
Lâm Lang không quen nhìn hắn nghiêm túc thâm trầm, cười hỏi: "Anh đến làm thuyết khách hả? Nếu đúng vậy thì không cần nói nữa, tôi biết anh ấy rất tốt."
Cao Chí Kiệt cũng cười, khoe hàm răng trắng tinh: "Nếu không có cậu, anh ấy sẽ không thành người như hiện tại. Song tôi biết, dù cậu không gặp anh ấy cũng vẫn sống tốt, chỉ là sớm hay muộn thôi. Cũng bởi suy nghĩ này nên đôi khi tôi thấy có lỗi với cậu vô cùng. Mặc kệ nói thế nào, ban đầu tôi quả thực đã xúi giục cậu."
Lâm Lang ngốc lăng, cứ cảm thấy là lạ. Cậu đã quen với dáng điệu bất cần đời của Cao Chí Kiệt, lại quên mất hắn lớn hơn cậu năm tuổi, đã là đàn ông trưởng thành rồi.
"Nhưng ban nãy tôi thấy được dáng vẻ cậu nhìn Hàn Tuấn lúc anh ấy ở trong bếp..." Cao Chí Kiệt nhìn về phía cậu: "Có lẽ cậu không biết... nhưng thực tình rất hạnh phúc." Hắn không rành nói mấy từ khác người buồn nôn như vậy, nên mặt hơi đỏ lên: "Trong ánh mắt toàn là ý cười, cái cảm giác hạnh phúc ấy khiến tôi nóng hết cả người. Thành thử tôi nghĩ, phải chăng mình sai lầm rồi?"
Giọng điệu hắn bình tĩnh, nhưng lại kết thúc bằng câu nghi vấn. Cao Chí Kiệt ngừng bước, nhìn thẳng vào cậu: "Cậu có hận tôi không, chính tôi đã dồn cậu vào con đường ấy?"
Kỳ thực đi tới bước này, người Lâm Lang có thể thật lòng giãi bày tâm sự chỉ có Cao Chí Kiệt, Quan Bằng giống như anh trai của cậu, chính vì coi trọng nên rất nhiều chuyện không thể kể với hắn, suy ra chỉ còn Cao Chí Kiệt. Lâm Lang lắc đầu: "Chẳng ai ép tôi hết, là tôi tự lựa chọn, bất kể tương lai ra sao, tôi cũng sẽ không oán trách người khác."
Cao Chí Kiệt nở nụ cười, mở cửa xe: "Cậu về đi, hẳn Hàn Tuấn có chuyện muốn nói đấy."
Lâm Lang còn muốn hỏi lại, Cao Chí Kiệt đã khởi động xe, cách cửa kính vẫy tay với cậu. Lâm Lang ngây ngốc nhìn xe hắn chạy ra khỏi tiểu khu, trong lòng bỗng sợ hãi không thôi.
Hồi trước cậu đọc tiểu thuyết, vấn đề đau khổ nhất chỉ quanh quẩn trong mấy tình tiết, tỷ như phút chót đột nhiên phát hiện người nam chính yêu không phải nữ chính, cô chỉ là kẻ thế thân, hoặc tự dưng có một hôm ra ngoài ngoại tình, phát sinh quan hệ với người khác trong cơn say. Nhiều năm được tiểu thuyết tình yêu hun đúc, lại luôn sinh hoạt trong sân trường, cậu gần như không biết gì về bộ mặt tàn khốc của xã hội. Thế nên, trên phương diện tình cảm, cậu cơ hồ là người theo chủ nghĩa lý tưởng, không chấp nhận được một chút phản bội hoặc nhơ nhuốc nào. Tình yêu của Lâm Lang đơn thuần như cái tuổi mười bảy của cậu vậy.
Songhiện tại, Hàn Tuấn lại muốn nói gì đó với cậu? Bên tai vang lên tiếng khắc khẩu gay gắt mà kiềm chế trong thư phòng vừa rồi, còn có gương mặt đầy trách nhiệm của hắn. Cậu nơm nớp bất an đứng ngoài cửa phòng, trong lòng gần như tưởng tượng đến mọi tình huống xấu nhất. Thế giới của cậu chẳng khác nào chiếc bình lưu ly, bóng bẩy xinh đẹp, nhưng không chịu nổi dù chỉ một cú va chạm.