Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 130: Chân tình trong cơn say

Chiều nghỉ học, Lâm Lang lại tới quán cà phê mình từng làm việc một chuyến, cậu nhờ bạn học làm thay hai tuần, nhưng người bạn kia làm chẳng ra sao, chủ quán than phiền không thôi. Ra khỏi quán cà phê, di động trong túi đột nhiên reo vang, là một dãy số xa lạ.


Danh bạ điện thoại của cậu cũng chỉ lưu ba bốn người, Hàn Tuấn, Cao Chí Kiệt, Quan Bằng, còn lại là lớp trưởng. Bắt máy xong mới giật nảy người, người gọi điện vậy mà là dì Văn, hẹn gặp cậu tại quán trà kế bên trường học.


Lâm Lang có chút luống cuống, muốn gọi cho Hàn Tuấn hỏi thử, lại sợ dì Văn vốn không muốn để hắn biết, mình làm điều thừa thãi chỉ e gây thêm phiền. Cậu vẫn luôn hy vọng bản thân tạo được ấn tượng tốt với dì Văn, đi qua đi lại mấy vòng trên đường Quang Minh, rốt cuộc cũng góp đủ dũng khí một mình một đao tiến đến nơi hẹn.


Quán trà kia rất gần trường, cũng không quá sang trọng, cô phục vụ dẫn cậu đến một phòng riêng, mắt thấy sắp đẩy cửa vào tới nơi thì Lâm Lang bỗng gọi phục vụ lại hỏi: "Toilet ở đâu, tôi muốn đi vệ sinh trước."


Phục vụ mỉm cười, chỉ chỉ cuối hành lang. Lâm Lang cuống quýt chạy qua, toilet cũng không có ai, cậu mở vòi nước, trong tiếng nước xả ào ào, nhìn thấy gương mặt trong gương hơi tái nhợt, mũi cay cay, liền thò mặt xuống dưới vòi nước. Đợi khi ngẩng đầu lần nữa, trên mặt đã ướt sũng, giống như vừa khóc mà lại không giống.


Cậu lấy giấy vệ sinh lau tay, cười nhẹ với gương, cuối cùng vẫn bước ra ngoài, vừa vào liền vội vàng cúi đầu chào: "Chào dì ạ."
Dì Văn mỉm cười đứng lên: "Lâm Lang đúng không, làm gì mà câu nệ thế, lại đây ngồi đi."


Lâm Lang cười ngồi xuống, cứ như học sinh tiểu học đối mặt với cô giáo, hỏi một câu đáp một câu, hơn nữa còn tích chữ như vàng, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc nói nhiều tất hớ. Dì Văn nhoẻn cười, hỏi: "Con sợ dì lắm à, trông con có vẻ căng thẳng?"


Lâm Lang đỏ mặt, mím môi, thành thật gật đầu: "Con hơi căng thẳng."
"Chớ căng thẳng, dì gọi con tới đây là vì muốn gặp con, trừ buổi dạ tiệc năm ngoái có gặp một lần, về sau dì cháu ta chưa gặp lần nào nữa đúng không?"


"Kỳ thực con có thấy dì một lần trên phố đi bộ Vạn Đạt, nhưng dì không phát hiện ra con."
Dì Văn nở nụ cười: "Lần này gọi con đến đây, có lẽ trong lòng con cũng tự biết phần nào... Con với Hàn Tuấn bắt đầu lâu chưa?"


Tim Lâm Lang đập thình thịch, nuốt nước miếng đáp: "Năm ngoái, cũng có thể là năm nay... Con cũng không biết nên tính từ lúc nào..."


Dì Văn gật gật đầu, hớp ngụm trà, nói: "Chuyện của các con, tuy rằng dì không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối. Dì hiểu tính Hàn Tuấn, hễ là chuyện nó nhận định thì ai khuyên cũng không quay lại, từ nhỏ nó đã tương đối thân cận với dì, dì đương nhiên không muốn làm tổn thương nó. Vị trí của con trong lòng nó, đến dì còn nhìn ra được, dì đã hỏi qua Chí Kiệt, biết ban đầu con không muốn, song nếu đã đi tới bước này thì hy vọng con hãy đối xử tốt với nó. Tính tình Hàn Tuấn có phần mạnh bạo, đôi khi hành xử cân nhắc không đúng mực, nhưng con người nó rất tuyệt vời, không phải vì nó là cháu dì nên dì mới nói vậy đâu, con sống với nó chắc chắn không lo vất vả."


Lâm Lang vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần nghênh đón bão táp, thậm chí trên đường đi còn tưởng tượng thế này: Dì Văn to tiếng mắng cậu là đồ đồng tính luyến ái, tuyên bố muốn tới trường vạch mặt cậu, sự tình càng lúc càng náo loạn, sau cùng cậu chịu không thấu rồi hy sinh oanh liệt. Nay nghe dì Văn nói vậy, cậu thấy mũi mình cay cay, cả người thoáng chốc thả lỏng, phảng phất như sống sót sau tai nạn. Cậu ngẩng đầu, chẳng biết đáp gì cho phải, đành phải đỏ mắt nói: "Cám ơn dì."


"Hàn Tuấn nhìn thì mạnh mẽ, xuất thân cũng tốt, thực ra thâm tâm rất đáng thương. Mẹ nó, cũng chính là chị gái dì, năm xưa mắc bệnh tâm thần nên tự sát, khi đó Hàn Tuấn mới bảy tám tuổi bị kích thích nhẹ, suốt mấy năm ấy phải thường xuyên đi bác sĩ tâm lý, thành thử cá tính tương đối lạnh lùng. Nó ở với dì vài năm rồi xuất ngoại, trở về thì lên đại học, cũng cố ý muốn tới thành phố F. Dì xem nó như con mình mà đối đãi, luôn mong nó tìm được ai đó và sống hạnh phúc, biết nó thích con, dù dì bất ngờ, nhưng vẫn bằng lòng tôn trọng lựa chọn của nó. Nói thật, dì cũng không phải người quá tiến bộ, nếu được lựa chọn, dì vẫn muốn nó tìm một cô gái tốt kết hôn sinh con, bình bình đạm đạm sống qua ngày. Lúc mới nghe nó kể, dì cũng từng khóc mấy lần, cũng thất vọng, cũng lo âu, cũng muốn tách hai đứa ra. Nhưng Hàn Tuấn lại tuyên bố dứt khoát với dì, nó là nửa con ruột của dì, dì đâu nỡ nhìn nó âm thầm đau khổ. Dì thay chị mình chăm sóc nó lại không chăm sóc đàng hoàng, quá trình trưởng thành của nó rất gập ghềnh chông gai, nay đã sắp hai mươi tám, qua hai năm nữa là ba mươi rồi, dì cũng gần năm mươi, liệu có thể ở cạnh nó bao nhiêu ngày nữa đây. Hôm nay tìm con nói những lời này, chung quy cũng xuất phát từ tấm lòng trưởng bối, muốn sớm gặp con mà thôi, về sau có thời gian rảnh nhớ bảo Hàn Tuấn dẫn đến nhà dì ngồi chơi. Dì từng nhắc nó mấy lần, nó lại lo con sợ nên không chịu nói, hôm nay chúng ta gặp mặt xem như bớt gánh nặng cho nó."


Lâm Lang mím môi gật đầu, lại thấy mắt dì Văn ngập nước, cười đến bất đắc dĩ mà thê lương. Trong lòng cậu khó tránh bi ai, bỗng nghĩ đến người nhà mình, khổ sở gục đầu xuống. Dì Văn dẫu sao cũng là người phụ nữ mạnh mẽ, còn sinh sống tại thành phố lớn, nhưng chắc vẫn phải hạ quyết tâm lớn lắm mới quyết định chấp nhận tình cảm của họ, huống chi là bà nội cả đời chưa bước chân khỏi thôn của cậu? Cậu quả thực không dám nghĩ nữa, cõi lòng chua xót khôn nguôi.


"Còn nữa, con hãy khuyên nhủ nó, tốt nhất đừng nói gì với Hàn lão gia, suy cho cùng ông cũng lớn tuổi rồi, khả năng tiếp nhận hơi khó. Hàn Tuấn vốn đã không hòa thuận với người nhà, ngộ nhỡ ầm ĩ ra chuyện gì thì ảnh hưởng không tốt tới các con."
Lâm Lang gật đầu: "Con sẽ tìm dịp khuyên anh ấy."


"Con đường tương lai của các con chắc chắn không dễ đi, chuyện tình cảm cần hai người đồng tâm hiệp lực, nếu một bên cố gắng mà bên kia chỉ luôn trốn tránh, thì khó mà đạt kết quả tốt. Con còn nhỏ tuổi lắm, đã từng nghĩ qua chưa?"


Lâm Lang lắc đầu: "Con... con biết con không xứng với Hàn Tuấn, con nhát gan, cũng chẳng trợ giúp được gì cho tương lai của ảnh... Nhưng con sẽ nỗ lực, dù tương lai gia đình Hàn Tuấn biết chuyện, con cũng sẽ không làm anh ấy mất mặt. Con với anh ấy sẽ ổn thôi..."


Dẫu chỉ nói ngoài miệng, cậu cũng có thể đoán được đó là một con đường dài đằng đẵng không điểm cuối. Trong một thoáng, cậu thậm chí có chút tuyệt vọng, tưởng như mình là con thiêu thân lao đầu vào lửa, ngay khắc sau sẽ tan thành tro bụi. Cậu tựa hồ thấy trước tương lai không lối đi của họ, bản thân chỉ có hai bàn tay trắng, căn bản không có dũng khí được ăn cả ngã về không và đứng ra đảm đương, thời điểm bão táp kéo tới, cậu đã định sẵn sẽ buông vũ khí bỏ chạy.


Lâm Lang rời khỏi quán trà, nhìn xe dì Văn mất hút trong biển người. Bảy giờ, sắc trời đã tối hẳn, cậu men theo lối đi bộ hướng về phía Bắc, bóng cây lắc lư dao động trên mặt đất, hàng quán hai bên đường vẫn hết sức náo nhiệt, người đi dạo buổi tối nối đuôi nhau không ngớt. Đi ngang qua công viên, cậu đeo ba lô tiến vào. Trên quảng trường nhỏ trong công viên, một nhóm phụ nữ đang khiêu vũ thể dục, xung quanh có rất đông người đang xem. Cậu ngồi xuống cái ghế gần đó, nâng má nhìn mê mải, đầu óc trống rỗng, chỉ có bước nhảy không ngừng lên xuống của mấy người phụ nữ kia, tiếng cười trẻ con ríu rít như chuông bạc, cửa sổ những tòa chung cư đằng xa hắt ra ánh sáng ấm áp. Chẳng rõ đã nhìn bao lâu, cậu đột nhiên rùng mình, định thần lại mới phát hiện quảng trường vốn ồn ào sôi động chỉ còn lác đác dăm ba đôi tình nhân. Cậu ôm tay đứng lên, móc di động ra xem mới nhớ mình đã tắt máy từ trước khi đi gặp dì Văn.


Điện thoại vừa khởi động tức thì, mấy cuộc gọi nhỡ liền nhảy ra, còn có năm sáu tin nhắn của Hàn Tuấn, phía trên bên phải màn hình hiển thị chín giờ rưỡi.


Buổi tối trung tuần tháng mười, nhiệt độ không khí thấp hơn rất nhiều. Cậu dợm đi vài bước, di động lại vang, giọng hắn vừa sốt ruột vừa dịu dàng: "Sao lại tắt máy?"
"À, ban ngày em tắt điện thoại, kết quả đến công viên phía Nam chơi một hồi thì quên béng mất, anh tìm em có việc hả?"


Đối phương trầm mặc một lát, tựa như đang cố dẹp yên cơn giận trong ngực: "Giờ em đang ở đâu, cần tôi đến đón không?"
Lâm Lang nghe đầu kia truyền tới tiếng xe, vội đáp: "Anh lái xe đừng gọi điện thoại. Cũng không cần lại đây đón em đâu, em gần về đến nhà rồi."


Hắn tạm ngưng không nói, Lâm Lang "này" một tiếng, chỉ nghe đầu kia mắng: "Cục cưng còn nói dối."


Lâm Lang mím môi cười: "Em nói dối hồi nào?" Đoạn quay đầu liếc thoáng qua: "Chẳng lẽ bây giờ anh đang nhìn... A." Cậu bất đắc dĩ thả di động xuống, nhịn không được bật cười, té ra hắn thực sự đang đứng dưới tàng cây ngô đồng đối diện, vẫy vẫy tay với cậu.


Cậu hấp tấp chạy qua, trên đường không chú ý, một chiếc xe gần như sượt sát người cậu, Hàn Tuấn một tay quơ lấy cậu ôm vào lòng: "Coi chừng!"
Lâm Lang cười cười, "Em sang đường lúc nào cũng vậy hết, trước kia Quan Bằng cũng hay kéo em."


Hắn mở cửa xe nhét cậu vào, quay đầu nhìn cậu: "Sao hôm nay ra ngoài chơi trễ vậy?"
"Bữa nay không muốn về nhà, tính đi dạo cho đã mới về. Em đến thành phố F cũng lâu rồi, cơ mà vẫn chưa có nhiều cơ hội ra ngoài chơi vào buổi tối đâu."


Nói đoạn, cậu dòm dòm quần áo trên người hắn, "Anh có về qua nhà hả?"
Hắn gật đầu: "Đợi nửa ngày chẳng thấy em về, điện thoại lại không gọi được, đành phải đi tìm em."
Lâm Lang thở hắt một hơi: "Thành phố F lớn thế này, sao anh biết em đi đâu, đi chẳng có mục đích mà vẫn tìm thấy hay vậy?


"Bởi mới nói tôi với Lâm Lâm tâm hữu linh tê, vừa tới đây đã gặp rồi. Giờ về nhà được chưa?"
"Đừng, em muốn ở ngoài thêm chốc nữa." Lâm Lang thắt dây an toàn: "Tụi mình lái xe đi hóng gió ha?"
Vẻ mặt hắn có chút thất vọng, hỏi lại một lần: "Không muốn về nhà thật sao?"


Lâm Lang kiên quyết lắc đầu, "Không về, đằng nào mai em cũng không học sáng, tối nay ngủ trễ chút cũng được."
Hàn Tuấn thở dài một tiếng, "Được rồi, bảo bối nói đi đâu thì đi đấy."


Xe đi không mục tiêu trên đường, Lâm Lang dựa ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn bên ngoài lần lượt rọi lên mặt, khiến cậu có ảo giác rất đỗi kỳ diệu, phảng phất như xuyên qua thời không vậy. Cậu quay sang nhìn hắn: "Em điều chỉnh ca làm ở quán cà phê rồi, đổi thứ bảy chủ nhật thành buổi tối mỗi ngày, như vậy cuối tuần sẽ có thời gian."


Hàn Tuấn nhíu mày, "Buổi tối mỗi ngày?"
Lâm Lang gật đầu: "Năm hai không cần học tối, em về sớm quá cũng chẳng có gì làm, không bằng tối đi làm thêm, dù sao cũng không phải cả đêm, chỉ từ bảy giờ đến mười giờ thôi, ba tiếng, một tiếng ba mươi tệ, một ngày cũng gần trăm tệ đấy."


"Nếu em thiếu tiền thì cứ nói với tôi, nghỉ việc ở đó đi, lúc trước tôi đồng ý cho em đi làm là do em nói công việc không vất vả, có cơ hội luyện tiếng Anh. Hiện tại việc này đã đã hoàn toàn mang tính chất công tác rồi, hà tất phải vì tiền mà lãng phí thời gian quý báu, vẫn nên nghỉ đi."


"Tiền là tiền của anh, không phải của em." Dứt lời lại cảm thấy thiếu thỏa đáng, bèn bổ sung: "Em biết anh xót em, không muốn em chịu khổ, nhưng đây là cuộc sống của em, em muốn sinh hoạt dựa trên cố gắng của mình, bằng không về già nhất định sẽ hối hận. Sống ở đời phải nỗ lực phấn đấu thì cuộc sống mới có ý nghĩa, tạo nên của cải và hạnh phúc bằng chính đôi tay mình là chân thực và vui sướng nhất."


Xe dừng dưới một tàng cây, hắn quay đầu nhìn cậu. Lâm Lang bướng bỉnh ngồi thẳng người: "Em muốn tự mình cố gắng mang đến hạnh phúc cho bà nội."


Hàn Tuấn vẫn nhìn cậu không suy xuyển, rốt cuộc bại trận, ôm tâm tình có chút suy sụp mà mở cửa xe: "Ở đây vắng người, phong cảnh cũng khá đẹp, xuống ngắm một lát đi."


Lâm Lang xuống xe, ban nãy ở ngoài suốt nên không cảm thấy, giờ chui ra khỏi xe, gió lạnh thổi qua khiến cậu lạnh tới rùng mình. Đèn đường óng ánh chiếu lên tùng bách ngô đồng, cách đó không xa là phố xá đèn hoa rực rỡ. Hai người men theo con đường nhỏ tiến sâu vào trong, ngồi xuống một băng ghế. Mùa thu, lá cây ngô đồng cũng úa vàng đáng kể, hắn quay sang giữ lấy mái tóc bị thổi loạn của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Lạnh không?"


Lâm Lang lắc đầu: "Không lạnh."
Hàn Tuấn quan sát cậu, có chút mất hứng: "Nhưng tôi cứ muốn cởi áo cho em mặc thì biết làm sao?"


Nói đoạn, hắn cởi áo khoác xuống thật. Lâm Lang vừa tức vừa buồn cười, bèn ngoảnh mặt sang chỗ khác mà cười. Một luồng gió lạnh ập tới, mang theo mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, phân không rõ là mùi kem cạo râu hay sữa tắm, cậu kéo áo qua ngửi ngửi, cười hỏi: "Sao em nghe được mùi thuốc lá thế này?"


Hắn cười đáp: "Nay có hút một điếu."
Lâm Lang lập tức cau mày thật chặt, không đợi cậu nổi nóng, hắn đã cười nói: "Xạo em thôi, chắc là người khác hút thuốc nên ám mùi, những chuyện đã đồng ý với em thì tôi luôn luôn nói được làm được, một điếu thuốc cũng không hút."


Lâm Lang cong môi, ngẩng đầu lên, sườn mặt mềm mại mà xinh đẹp. "Anh biết không, từ bé em đã thích loại cây to che khuất cả bầu trời thế này. Lần đầu tiên nhìn thấy cây ngô đồng cao lớn trên đường cái thành phố F, em liền nghĩ, tương lai nhất định phải sống tại một thành phố như vầy. Bất luận là mùa thu lá rơi, hay mùa hè đổ mưa đều rất đẹp."


Hàn Tuấn cười nhìn cậu, cũng không nói gì.


"Sinh hoạt như bây giờ chính là kiểu sống tuyệt vời nhất mà xưa kia em từng mơ tưởng, hy vọng tương lai đi làm cũng có thể trải qua những ngày giống vậy. Ngày ngày bận rộn nhưng vẫn phong phú, tối tan tầm sẽ ra ngoài tản bộ." Đoạn, cậu cười toe toét: "Anh biết nguyện vọng lớn nhất của em khi đến thành phố F là gì không?"


"Là cái gì?"


Lâm Lang thoáng ngượng ngùng, cười né tránh tầm mắt nóng bỏng của hắn: "Nói ra có hơi khác người..." Cậu ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn: "Nguyện vọng lớn nhất khi ấy là chờ trời đổ mưa, sau đó ngồi hết toàn bộ xe buýt trong thành phố, từ trạm đầu tới trạm cuối, đi một vòng quanh thành phố F. Giọt nước bám đầy trên ô cửa sổ, nước mưa chảy ròng ròng từ tán ngô đồng, em an vị trên hàng ghế cuối cùng, tựa vào cửa sổ ngắm xe cộ và người đi trên đường, còn cả những cửa hàng nữa."


Có lẽ chính cậu cũng tự thấy quái đản, nói xong liền ngửa đầu thở một hơi, rồi vui vẻ reo to: "Anh nhìn nè nhìn nè, thấy khói trắng phả ra luôn này!"
Dứt lời, cậu thổi mạnh hai phát, khói trắng mong manh tỏa ra từ miệng, biểu cảm và động tác hệt như đứa trẻ chưa trưởng thành.


Thấy hắn chỉ mặc áo sơmi ngồi một bên, cậu lại muốn cởi áo khoác trả hắn. Hàn Tuấn giữ tay cậu, nói: "Tôi không lạnh, em mặc đi."
Lâm Lang không chịu ngồi tiếp nữa, đứng dậy bảo: "Trễ rồi, mình về thôi."


Hàn Tuấn lại không đứng lên, cười nói: "Tí nữa hẵng về, tôi sợ đứng trong phòng quá lâu với em sẽ kiềm lòng không được mà hôn em."
Lâm Lang nở nụ cười, đưa tay cọ cọ mũi: "Trời lạnh như vầy, chắc chỉ có hai chúng ta mới ngớ ngẩn đứng đây chịu lạnh thôi."


Hàn Tuấn nhìn cậu hỏi: "Em lạnh lắm à?"
"Không." Lâm Lang lắc lắc áo khoác trên người: "Em có áo khoác tình yêu rồi."


Hàn Tuấn nhoẻn miệng cười, tiếng cười trong sáng như trẻ con mấy tuổi. Lâm Lang thầm nghĩ, anh ấy cười đẹp thế cơ mà, đáng lẽ nên để những người khác thấy mới phải, ngay cả dì Văn còn bảo anh ấy lạnh lùng, chứng tỏ trừ lúc đối diện mình, ảnh chẳng mấy khi cởi mở như bây giờ.
"Em ăn tối chưa?"


Lâm Lang giống như sực nhớ ra, bèn sờ bụng, cười đáp: "Chưa, em quên bẵng giờ ăn tối luôn."
"Tôi cũng chưa ăn, đi, dẫn em đi ăn đại tiệc."
Lâm Lang vội vàng chạy vào xe: "Mau mau, em đói không chịu nổi rồi."


Bọn họ dừng xe tại quán ăn gần nhất, hắn cau mày: "Quán nhỏ này có hợp vệ sinh không, hay đổi chỗ khác nhé?"


"Gì mà không vệ sinh, lũ bạn em toàn tới đây ăn, đứa nào cũng bảo đồ ăn ngon lắm, bộ anh anh mắc bệnh quý tộc hả?" Nói xong, Lâm Lang tự thấy mắc cười, lôi tay hắn: "Bữa nay em bao, vô lẹ lên, nấn ná hoài người ta đóng cửa bây giờ."


Đã mười giờ hơn, trong quán căn bản không còn khách. Lâm Lang gọi liền mấy món, ngẩng đầu hỏi hắn: "Anh uống rượu không? Gọi một chai rượu nhẹ nha."
Hàn Tuấn cười cười: "Lái xe không được uống rượu."
Lâm Lang "a" một tiếng: "Vậy phải làm sao?"


"Kêu người tới lái là được. Hôm nay hiếm có dịp bảo bối chiêu đãi, bao nhiêu rượu tôi cũng muốn uống cạn."
Nơi đây cách nhà họ khá gần, say mấy thì cũng hơn hai mươi phút là đến nhà rồi. Lâm Lang thấy hắn uống tận tình, đâm ra hơi rục rịch, "Em cũng muốn uống."


Tửu lượng Lâm Lang rất kém, đã vậy còn dễ lên mặt, mới uống hai ngụm đã đỏ ké, cậu toan uống nữa nhưng bị hắn ngăn lại: "Từ từ thôi, uống quá nhiều một lúc không tốt cho cơ thể."
"Tửu lượng phải luyện mới có, anh không cho em uống tức là coi em như con gái, coi chừng em giận đó."


Hàn Tuấn cười khổ, đành phải nói: "Vậy em say tôi cũng mặc kệ đấy."


Ai ngờ vừa thả lỏng tay, Lâm Lang đã giơ chai rượu đổ vào miệng, hắn vội vã giằng lại, dùng sức quá lớn khiến rượu vẩy cả ra ngoài. Lâm Lang "ực" một tiếng nuốt hết, xong bị sặc đến nhe răng trợn mắt, nước mắt ứa ra. Hàn Tuấn cuống cuồng đỡ lấy đầu cậu: "Không sao chứ, có chóng mặt không?"


Lâm Lang đỏ mặt cười: "Này có là gì, em cũng đâu phải không biết uống rượu, hồi trước ít nhiều cũng từng uống rồi, bia thì không được, chứ rượu nhẹ thì uống được một chút."


Sự thật chứng minh, cậu thuần túy chỉ giỏi chém gió, nói chuyện có tí đã bắt đầu ú a ú ớ, đứng lên còn loạng choạng, suýt nữa đụng phải cạnh cửa. Hàn Tuấn đành phải ngồi xuống trước mặt cậu: "Nào, lên đây tôi cõng."


Trong quán còn người khác nữa, Lâm Lang hơi thẹn thùng, xua tay cự tuyệt. Hắn chẳng thèm nói hai lời mà nhấc đùi cõng cậu lên luôn, bên ngoài gió lạnh phất qua, đầu Lâm Lang lập tức choáng váng, cậu mơ hồ nghe hắn nói gì đó, song chỉ nghe rõ hai ba câu. Chẳng biết qua bao lâu, dường như đã tới con đường phụ cận tiểu khu Tân Hải, gió thu xào xạc thổi rối tóc cậu. Cậu chóng mặt nằm sấp trên lưng hắn, tự dưng thấy buồn buồn, bèn cất giọng khản đặc mà than rằng: "Em... Đôi lúc em cảm thấy anh cứ như ba với anh trai em ấy, anh nói có phải ông trời cướp mất ba với anh trai em nên phái anh xuống cho em không?"


Hàn Tuấn cười khẽ, Lâm Lang tiếp tục tự hỏi tự đáp: "Chắc chắn là thế rồi, em đây cũng coi như hên, ông trời vẫn đối với em rất tốt... rất tốt... anh rất tốt." Cậu vừa nói vừa thở dài, ngữ điệu than thở có chút buồn cười, lại có phần não nề: "Giá em trở nên giống anh thì hay biết mấy, tới khi ấy có thể xứng đôi với anh."


"Em tốt lắm rồi."
"Chỉ có anh thấy em tốt thôi..." Thiếu niên trên lưng nắm chặt áo hắn: "Em muốn toàn thế giới đều thấy em tốt, thấy em tuyệt vời, em tốt nhất..."
"Lâm Lâm đương nhiên tốt nhất."


"Vậy bất kể em làm chuyện gì, mặc kệ em tốt hay không tốt, anh đều phải cảm thấy em tốt nhất. Dù cho sau này anh yêu người khác cũng không được khen người ấy tốt hơn em."
"Có Lâm Lâm ở đây, tôi làm sao yêu người khác được nữa."
"Ha ha..." Tiếng cười của thiếu niên sầu bi vô hạn, cậu ôm sát cổ hắn.


Hai người vào tiểu khu, bảo vệ Trần Minh lại bắt gặp, ló ra đầu hỏi: "Trật chân nữa hả?"


"Uống... nhiều... em uống hơi nhiều... Ha ha." Lâm Lang ngẩng đầu cười ngu, Hàn Tuấn vội giữ chặt cái người đang ngọ nguậy lung tung, cười gật đầu với Trần Minh. Lâm Lang bất mãn giãy giụa loạn xạ: "Em uống nhiều thiệt mà, sao không cho em nói, em chưa nói xạo bao giờ đâu."
Trần Minh khẩn trương hỏi: "Không việc gì chứ?"


"Không sao, nhãi con lộn xộn trên bàn rượu ấy mà, uống hơi quá chén." Hàn Tuấn tức tốc cõng cậu vô trong, vừa đi vừa cười: "Tiểu sâu rượu, về nhà rồi."


Mũi Lâm Lang xon xót, ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời, trời đen thăm thẳm, chẳng có lấy một ngôi sao, cậu bắt chước giọng điệu ông cụ non, thở dài nói: "Aiz, thương tâm quá đi."


Hàn Tuấn một tay cõng Lâm Lang, tay kia mở cửa, nghe giọng nói vừa khả ái vừa ương bướng của cậu thì không nhịn được phì cười, đi vào bật đèn, đặt Lâm Lang lên sofa, lại phát hiện cậu đã rơi lệ đầy mặt tự lúc nào.