êm đó là một đêm dài và trắc trở. Tụi tui hổng xử dụng máy bay được, bởi vậy, bọn vịt con cho tụi tui ăn pháo kích miễn phí nguyên một buổi tối. Có một cái đèo nhỏ ở giửa hai cái đồi, tụi tui ở một đồi, tụi vịt con thì ở cái đồi bên kia, và phía dưới đèo là cái chổ tranh chấp lộn xộn giửa tụi tui và VC – mặc dù tui thiệc sự hổng biết ai mà ham cái miếng đất sình bụi bặm đó. Dù sao đi nửa, Thượng Sỉ Khanh đả nói với tụi tui nhiều lần và nhiều lần lắm rồi, là tụi tui không phải được đưa tới đây để hiểu chiện khỉ gì đả xảy ra, mà tụi tui được đưa tới đây để chỉ làm theo mện lện mà thôi.
Hổng bao lâu, Thượng Sĩ Khanh tới và bắc đầu ra lịnh. Ổng nói là tụi tui phải di chiển khẩu súng máy 50 mét vòng qua bên trái của một cây cổ thụ sừng sửng ở giửa đèo, rồi kiếm một chổ an toàn để giử nó hổng thôi cả đám tụi tui sẻ bị quéc mấc tiêu luôn. Theo tui nghe được và thấy được thì bấc kỳ chổ nào, ngay cả cái chổ tụi tui đang đóng, củng hổng ang toàn được, nhưng mà đi xuống tới cái đèo đó trú núp thì phải nói là hết sức kỳ khôi kỳ dị lạ thường. Dù sao đi nửa, tui sẻ ráng làm theo lẻ phải.
Tui và thằng Bổn, là tay súng máy, và thằng Đời, thằng này củng ôm kho đạn giống tui, và hai thằng nửa bò ra khỏi lổ và bắc đầu di chiển xuống con dốc nhỏ đó. Bò được nửa đường thì bọn VC thấy tụi tui và bắc đầu bắng tụi tui dới súng máy của VC. Dù dậy, trước khi chiện xấu xảy ra, tụi tui đã rẻ ra tứ phía theo con dốc và lăn dô bụi. Tui thiệt sự hổng biết 1 mét chính xác là bao nhiêu xa, chắc là dài hơn một thước Anh, bởi dậy, khi tụi tui tới gần cây cổ thụ bự đó, tui nói với thằng Đời, “Có lẻ là tụi mình nên xích qua bên trái nửa,” và hắn nhìn trừng trừng dô mặc tui, rồi gầm gừ, “Lâm, mày ngậm cái đích mày lại được hông, có VC ở đây.” Quả đúng như dậy, có khoảng 6 hay 8 vịt con đang ngồi chồm hổm dưới gốc cổ thụ, đang ăn trưa. Thằng Đời móc ra một trái lụ đạn và gở ngòi, rồi nó thảy lụ đạn tới cây cổ thụ. Trái lựu đạn phát nổ trước khi chạm đất rồi có đủ thứ tiếng chí chóe điên dại nơi đám vịt ngồi – rồi thằng Bổn mở đại liên trung liêng tiểu liêng gì đó, còn tui và hai thằng khác bồi thêm dài trái lụ đạn cho chắc ăn. Toàn bộ chỉ xảy ra trong một phút hay đại loại như dậy, và khi tiếng súng đạn đả im, tụi tui tiếp tục đi theo con đường người ta đả ra lịnh.
Tụi tui đả tìm được một chổ cho khẩu súng máy rồi ở đó cho tới khi trời tối – và suốt đêm dài luôn, nhưng đả hổng có chiện gì xảy ra. Tụi tui có thể nghe được đủ thứ khỉ dì đó đang diển ra ở những vùng chung quanh, nhưng hổng ai đụng tới tụi tui hết. Khi trời sáng lên, tụi tui đói dà mệt, nhưng tụi tui vẩn ở đó. Lúc đó, có một thằng lính chạy từ Thượng Sỉ Khanh tới nói là Đại Đội Xạc-Li bắc đầu tiến tới cái đèo ngay sau khi máy bay của tụi tui dẹp sạch bọn VC, chừng vài phúc sau thôi. Đúng như dậy, mấy chiếc máy bay bay tới và thả mấy thứ khỉ xuống, rồi toàn bộ cái gì củng nổ tung lên hết và đám vịt con bị dẹp xạch sẻ.
Tụi tui có thể thấy Đại Đội Xạc-Li di chiển xuống đồi tới con đèo, nhưng khi họ vừa tới triền đồi, họ bắc đầu lục đục dọc theo con dốc, rồi toàn bộ đủ loại các dủ khí súng đạn dao búa trên thế giới bắc đầu chỉa dô Đại Đội Xạc Li mà nổ và nhả đạn, thả đạn súng cối, và toàn bộ rối beng kinh khủng luôn. Từ chổ tụi tui, tụi tui hổng thấy VC, bởi dì rừng rậm ở đây thiệc là dày đặc còn hơn là cải chổi quéc biếp, nhưng chắc chắn ai đó đang bắn dô Đại Đội Xạc-Li. Có thể là tụi Hòa Lan – hay là ngay cả tụi Đang Mạch – có trời mới biết được?
Tay súng máy của tụi tui là thằng Bổn đang rất căng thẳng và hồi hộp trong suốt cái khỉ này, bởi dì nó đã nghỉ ra là lằng đạn đả tới từ phía trước tụi tui, nghỉa là cái đám VC đó đang ở ngay dửa tụi tui và Đại Đội Xạc-Li. Nói cắch khác, tụi tui đang ở đây một mình. Thằng Bổn nói là niếu cái đám vịt này hổng chịu nổi Đại Đội Xạc-Li, trước sau gì tụi nó củng trở về chổ tụi tui, và niếu bọn chúng thấy tụi tui ở đây, chắc chắn là bọn chúng hổng có khoái lắm. Tóm lại, tụi tui phải dời đích đi chổ khác.
Tụi tui cùng nhau dẹp mấy thứ khỉ của tụi tui và tìm cách trở ngược lại lên đồi, nhưng khi tụi tui vừa di chiển, thằng Đời phát hiện ra một đám VC mới bự đến nổi chắc một chiếc xe buyết củng nhét hổng đủ, và cái đám VC này có dư súng đạng mang cùng mình, tới cái miệng và răng cũng có đạn nửa, và bọn vịt này đang leo lên đồi tới chổ Đại Đội Xạc-li. Có lẻ cái điều tốt nhức tụi tui nên làm lúc này là thử làm bạn với cái đám vịt con này và quên hết toàng bộ mấy thứ khỉ khác, thế nhưng cái điều này hổng có trong sách lược của tụi tui. Cho nên tụi tui chỉ rúc thấp xuốn rồi núp trong cái bụi rậm bự và bù xù rồi chờ cho đám VC leo tới đỉnh đồi. Lúc đó, thằng Bổn nhả đạn từ súng máy, chắc là giết chết cở 10 hay 15 VC ngay tức tốc. Thằng Đời dới tui thì quăng lụ đạn, cho tới một hồi thằng Bổn hết đạn và cần thay một dây đạn mới. Tui gắn một dây đạn mới cho nó, nhưng dừa đúng lúc nó tính bóp cò, một diên đạn của VC trúng ngay chóc đầu thằng Bổn, làm đầu nó nổ tung dới mấy thứ bên trong dăng lộn ra ngoài. Nó nằm ngay đơ trên đất, hai tay nó dẫn ôm chặc khẩu xúng đả gắn bó dới cuộc đời nó mà đời nó thì tiêu tung rồi còn đâu.
Ối Trời ơi, kinh khủng góa – và tình huống mổi lúc ẹ hơn. Khỏi cần phải nói bạn củng biết bọn VC sẻ làm gì nếu mà bọn chúng bắc được tụi tui. Tui kiêu thằng Đời goa bên tui, nhưng hổng có tiếng trả lời. Tui mới dực cây súng từ tay thằng Bổn rồi mới bò goa chổ thằng Đời, nhưng mà nó dới hai thằng nửa củng bị trúng đạn, nằm chèo goeo. Tụi nó chết rồi, nhưng thằng Đời vẫn còn thở, bởi dậy, tui kéo nó dậy rồi tung nó lên vai tui y chang như là một bao bột mì rồi tui bắc đầu chạy qua rừng dìa hướng Đại Đội Xạc-li, bởi dì tui sợ góa, hổng còn hồn día dì nửa. Tui chạy được có lẻ 20 thước thì đủ thứ đạn dí tui từ phía sau, tui đoán là chắc chắng có diên trúng dô đít tui. Nhưng khi tui chạy goa bải lau xậy thì tới một vùng cỏ mọc thấp, và tui rất ngạc nhiên dì ở đây có đầy VC, đám vịt này đang nằm dưới đất và nhìn dìa hướng khác, tui nghỉ là bọn chúng đang bắng dô Đại Đội Xạc-Li.
Tui hổng biết phải làm dì bi giờ? Tui có đám vịt đằng sau lưng, đám vịt trước mặt và đám vịt ngay ở bàn chưng tui luôn. Tui hổng biết làm cách nào khác, bởi dậy, tui chạy hết tốc độ và bắc đầu rống lên và la hét đủ thứ tùm lum lên. “Tao là Lê Dăng 8, đả đảo bọn phác xít Đức Cống kì thị KKK, chủ nghỉa Ngốc ngết Lâm minh nít bách chiếng bắch thắng địch địch muốn nằm!” “Đả đảo bọn Tây Sai, Tây Xỉn bành trướn Vịt Bắc Kinh!” “Đả đảo cái bọn ăn bộ xít, híp dâm bọ xè, tè lên rău muốn!” “Công Công Ky Ky đâu, Tô Tô đâu? Đ.M. còn cái con… cầy củng goánh!” Lúc đó, tui giống như là bị khùng lên rồi, tui nghỉ như dậy, bởi dì tui hổng còn nhớ chiện dì xảy ra sau đó ngoại trừ là tui vẳn chạy và la héc chưởi bới om xòm và tui chạy thục mạng luôn. Mọi chiện hoàng toàn rối beng, và bấc thình lình, tui đang ở chính dửa Đại Đội Xạc-Li và mọi ngừi tới vổ lưng tui y chang như tui vừa ghi một bàn thắng bằng Tắt Đao trong một trận túc cầu.
Hình như là tui đả làm cho bọn VC hoảng sợ và bọn chúng chạy cong đít rút dìa ổ của bọn chúng hết. Tui để thằng Đời xuống đất rồi mấy thằng Quân Y chạy tới chăm xóc nó, và tíc tắc sao, Đại Đội Trưởng của Đại Đội Xạc-Li tiến tới và bắc đầu bắc tay tui như là bơm vỏ xe rồi nói tui đúng là một bậc trượng phu quân tử. Rồi ổng hỏi, “Bằng cách khỉ nào mà chú mày làm được chiện đó dậy, Lâm?” Ổng chờ tui trả lời, nhưng chính tui còn hổng biết sao tui làm được như vậy nửa, bởi dậy, tui mới nói, “Tui phải đi đái” – và đúng là tui đang mắc đái thiệc. Ông Đại Đội Trưởng nhìn tui hết sức kỳ cục, rồi ổng mới nhìn goa Thượng Sĩ Khanh, ổng cũng mới tới, rồi Thượng Sĩ Khanh nói, “Ối trời, Ngô Lâm đây mà! Lâm, chú mày đi với tao,” rồi ổng đỡ tui tới một gốc cây.
Tối hôm đó, thằng Bửu gặp tui và tụi tui ở cùng một lổ cáo và ăn tối dới Xì Ra Xong hay Ra Xong Xi gì đó. Sau đó, tui lấy cái Ác-mô-ni-ca mà thằng Bửu đả tặng tui ra, và chơi một vài điệu nhạc. Âm thanh nge rợn rợn sao đó ở trong rừng, dù là tui thổi bài “Ô kìa Cô Thắm” và bài “Mái nhà nơi khỉ ho cò gáy”. Thằng Bửu có một hộp kẹo má nó mới gởi tới cho nó – kẹo nhân quả và bánh dẻo – và tụi tui cùng ăn. Và cho phép tui nói dới bạn điều này – mấy cái bánh kẹo dẻo đó chắc chắn làm cho tui nhớ chút kỷ niệm xưa.
Một lát sau, Thượng Sỉ Khanh tới hỏi tui 40 lít nước đâu rồi – đó là một thùng đựng nước uống thiệt bự. Tui nói dới ổng là tui để trong bụi rồi khi tui ráng cỏng thằng Đời trên lưng cùng dới khẩu súng máy nửa. Trong một phút, tui tưởng là ổng sẻ bắc tui trở lại chổ đó để lấy thùng nước, nhưng ổng đả hổng kiêu tui làm dậy. Ổng chỉ gật gù, ổng nói là bởi dì thằng Đời bị thương, còn thằng Bổn thì chết rồi, nên bây giờ tui xẻ là tay súng máy. Tui mới hỏi ổng ai sẻ vác cái giá súng và đạn, và mọi thứ nửa, nên ổng mới hỏi mọi ngừi. Lúc đó, thằng Bửu nói là nó sẻ làm chiện đó, nếu nó được chiển qua đại đội của tụi tui. Thượng sỉ Khanh suy nghỉ một phút, rồi ổng nói là chiện đó có thể xắp xếp được, bởi vì bây giờ Đại Đội Xạc-Li thiệc ra hổng còn đủ lính để chà một cái L. hay nhà vệ sinh, hay đại loại như dậy. Và nhờ dậy, tui dới thằng Bửu được đòn tụ một lần nửa.
Nhửng từng lể tiếp trôi goa như con rùa, dà tui gần như có cảm dác là thời giang đang đi ngược lại. Lên một đồi, xuốn một cái đồi khác. Có lúc có vịt con trên đồi, có lúc hổng có VC nào hết. Thượng Sĩ Khanh nói là mọi thứ điều tốt, bởi dì tụi tui đang thiệc sự diển hành trở dìa Hoa Kỳ. Ổng nói là tụi tui sẻ diển hành ra khỏi Việt Nam, đi xuyên qua nước Lèo, rồi đi xuyên lên Trung Cộng và Nga Xô, rồi đi tới Bắc Cựt rồi băng goa băng đá trắng phau để tới A-Lát-Xờ-Cà và tại đây, má của tụi tui sẻ tới đón tụi tui dìa. Thẳng Bửu nói tui hổng cần phải để ý tới nhửng gì ổng nói, bởi vì ổng là một tên ngố.
Mọi thứ trong rừng điều rất thô sơ mọi rợ – hổng có chổ ị, phải ngủ trên đất như một con thú vật, ăn thì phải ăn bằng lon, hổng có chổ tắm hay đại lọi như dậy, guần áo thì toàn bộ thúi goắc rồi. Mổi từng, tui được một lá thơ từ Má. Má nói là mọi việc ở nhà điều ổn, nhưng mà từ khi tui rời trường trung học thì trường đó hổng còn đoạt giải thể thao dì nửa. Tui củng viếc lại cho Má mổi khi có cơ hội, nhưng mà nếu tui nói hết nhửng gì xảy ra thì chắc mà Má sẻ bắc đầu chửi bới om xòm như trước kia? Bởi dậy, tui chỉ nói là tụi tui có một thời gian tiệt vời ở đây, và ai cũng đối sử tốt dới tụi tui. Duy có một điều là tui viếc thơ cho Duyên và nhờ má tui chiển tới gia đình của Duyên để nhờ họ chiển thơ tui tới cổ – hổng biết Duyên đang ở đâu. Nhưng rồi tui hổng được tin gì dìa Duyên trở lại hết.
Trong thời dan này, thằng Bửu và tui, chúng tui có một kế hoặch để làm sau khi chúng tui được giải ngủ. Tụi tui sẻ trở dìa nhà, kiếm một chiếc tàu tôm và bắc đầu đi đánh tôm để làm ăng. Quê của thằng Bửu là Bãi Dầu Lá Ba Tre, dà cả đời thằng Bửu làm việc trên ghe đánh tôm. Nó nói là có lẻ tụi tui sẻ mượn tiền đâu đó để mua tàu, rồi tụi tui thay phiêng nhau làm thuyền trưởng hay giống dậy, và tụi tui có thể sống trên thuyền và sẻ có chiện để làm. Thằng Bửu đả tính toáng tấc cả. Cần bao nhiêu kí lô tôm để trả xong cái nợ mua tàu, bao nhiêu kí tôm để mua xăng nhớt, bao nhiêu ký tôm để ăn, và phần còn lại tụi tui làm cái khỉ gì củng được. Tui có cái diển ảnh trong đầu, là tui đứng bên vòng lái tàu – hay đả hơn nửa, ngồi phía đuôi tàu để mà ăn tôm thả ga! Nhưng khi tui nói chiện đó cho thằng Bửu nghe, nó nói, “Mồ tổ mày Lâm, ăn no té địch như mày chắc tụi mình phải bán nhà bán tàu phá sản luôn góa! Tụi mình hổng được ăn con tôm nào hết cho tới khi kiếm được chúc ít tiền lời” OK, OK, được rùi, điều đó có lý – tui thấy thằng Bửu tính như dậy củng được.
Một hôm, trời bắc đầu mưa và mưa hổng dức trong hai tháng. Tụi tui đả trải qua đủ loại mưa khác nhau, ngọi trừ mưa đá, hay mưa tuyết. Có lúc hạt mưa nhỏ như kim châm, có lúc thì hạt mưa mập như phì lủ. Có lúc mưa đi ngang và thẳng từ trên xuốn, và thỉnh thoảng, mưa có vẻ như đi từ dưới đất lên nửa. Dù sao đi nửa, tụi tui có bổn phận làm nhiều thứ khỉ khác nửa, chủ yếu là đi lên đồi, đi xuống đồi và đi tìm VC.
Một bửa, tụi tui tìm thấy VC. Bọn vịt như đang có đại hội VC hay sao đó, bởi dì nó giống y chang như khi bạn đạp trúng ổ kiến, và đám kiến sẻ bu chung quanh bạn. Cái đám máy bay của tụi tui củng hổng bay được trong điều kiện như thế này, bởi dậy, chỉ 2 phút sau hay giống dậy, tụi tui có bắc đầu có vấn đề một lần nửa.
Lần này thì tụi tui giống như vừa kéo guần xuống để làm chiện tục thì bị VC bắc. Tụi tui đang băng goa ruộng lúa thì bất thình lình, đủ thứ khỉ gì đó quăng dô tụi tui. Người ta la hét, gầm, rống và bị bắn trúng, và ai đó la lên, “Rút lui!” Rồi tui chụp cây súng máy và bắc đầu chạy cùng dới mọi ngừi khác tới mấy cây dừa, ít ra đám dừa này có thể bảo vệ tụi tui hổng bị mưa làm ước. Chúng tui tạo nên một đường biên hay đại loại, rồi chuẩn bị sẳng sàng cho một đêm dài nửa nhưng khi tui nhìn chung quanh, tui hổng thấy thằng Bửu ở đâu hết.
Ai đó nói là thằng Bửu ở ngoài ruộng, và nó bị trúng đạn, và tui la lên, “Trời!” rồi Thượng sỉ Khanh nge vậy mới nói, “Lâm, chú mày hổng được ra chổ đó nghe chưa.” Nhưng, kệ mẹ ổng – tui bỏ cây súng máy lại bởi dì nó chỉ làm tui nặng thiêm, và tui bắc đầu phi thân tới chổ cuối cùng mà tui thấy thằng Bửu. Nhưng mới nửa đường, tui xém đạp lên một anh chàng trong trung đội 2 đang bị thương quá nặng, và nó nhìn lên tui rồi đưa tay lên, bởi vậy, tui nghỉ, bà nội nó, tui phải làm dì bi giờ? Bởi vậy, tui hất nó lên lưng tui rồi chạy dìa lại thiệc nhanh. Tui chạy trong lằng đạn và đủ thứ khỉ lửa gì đó bay tùm lum hết. Đây là điều tui hổng thể hiểu nổi – tại sao chúng ta phải làm mấy chiện khỉ như thế này? Chơi banh là một chiện tui tạm hiểu đi. Nhưng mà cái chiện khỉ này, tui hổng thể hiểu tại sao. Tổ cha nó.
Tui đưa thằng nhóc đó trở dìa rồi, để nó xuống đất rồi chạy ra lần nửa, và trời sập nếu tui hổng xém đạp thằng khác nửa. Bởi dậy, một lần nửa tui phải cúi xuống để hất một thằng lính lên lưng, nhưng khi tui dựng nó lên, óc của nó rớt xuống đất ruộng, bởi vì đằng sau đầu của thằng này bị mở banh rồi. Đ.M.
Bởi vậy, tui mới thả cái đít khỉ thằng này xuống đất rồi tiếp tục kiếm thằng Bửu, và đúng là thằng Bửu kìa, nó bị trúng hai phát dô ngực, tui nói, “Bửu, mọi chiện sẻ iêm xuôi, mày nge hông, bởi dì chúng ta sẻ có được chiếc tàu đánh tôm và mọi thứ,” rồi tui cỏng thằng Bửu dìa nơi chúng tui đang trú ẩn, rồi tui để nó nằm xuống đất. Khi tui lấy lại được hơi thở của tui, tui nhìn xuốn, áo của tui đả đẩm máu và chất nhớt màu vàng xănh chảy từ vết thương của thằng Bửu, và thằng Bửu nhìn tui, rồi nói nói, “Đ.M. nó, Lâm, mày nói tao nghe thử đi, tại sao chiện khỉ này xảy ra dậy?” Hừm, tui phải nói cái khỉ gì bi giờ?
Rồi thằng Bửu mới hỏi tui, “Lâm, mày chơi Ác-mô-ni-ca cho tao nghe một bảng đi?” Và tui lấy Ác-mô-ni-ca ra, bắc đầu chơi bản gì đó – ngay tui củng hổng biết nó là bản gì, rồi thằng Bửu mới nói, “Lâm, mày chơi giùm ta bản ‘Trên đường đi xuống trên dòng Thiên Nga’ được hông?” và tui nói, “Chắc chắng là được mà, Bửu.” Tui lau cái Ác-mô-ni-ca rồi bắc đầu thổi cho thằng Bửu nghe trong lúc đủ thứ đạn khỉ bay dèo dèo, và tui biết đúng ra tui phải trực cây súng máy của tui, nhưng kệ mẹ nó, tôi dẩn cứ chơi bài hát đó.
Tui đả hổng để ý được trời đả hết mưa hồi nào dà bầu trời đả chiển goa một màu tím đau thương. Ắnh sáng tím đả làm cho khuông mặc mọi ngừi giống y như là khuôn mặc của xác chết, và hổng hiểu dì sao đó, bọn VC đả ngừng bắn khá lâu. Tui tiếp tục chơi bảng “Trên đường đi xuống trên dòng Thiên Nga” một lầng nửa, rồi lầng nửa, tui quỳ bên cạnh thằng Bửu trong lúc một quân y chích thuốc cho nó và đang cố gắng hết sức để chăm xóc nó. Thằng Bửu chụp chưng tui rồi ôm chặc, hai mắc của nó bổng mờ như hai đám mây và cái bầu trời hồng tím ghê ghớm đó như đang uống cạn sự sống trên khuông mặc thằng Bửu.
Thằng Bửu đang ráng nói câu gì đó, và tui cuối xuống thiệc gần để nghe nó nói. Nhưng tui không thể hiểu được nó nói gì. Nên tui hỏi ngừi lính quân y, “anh có nghe nó nói gì hông?” Và anh ta nói, “Tới nhà rồi. Ảnh nói là về tới nhà rồi.” Thằng Bửu, nó đả chết, và tui chỉ có thể nói bấy nhiêu thui.
Phần còn lại của buổi tối hôm đó là nhửng gì kinh khủng nhức mà tui đả từng biếc tới. Hổng có cắch nào để tụi tui nhậng được tiếp viện bởi dì trời đả bắc đầu nổi cơn dông. Bọn VC đang góa gần tụi tui đến nổi tụi tui còn nghe bọn chúng nói chiện dới nhau, và có một lúc, trung đội 1 phải đánh lộn tay đôi dới VC. Khi bình minh lên, ngừi ta kiêu máy bay chở bom na-pam tới, nhưng cái khỉ máy bay đó như là thả kức góa gần tụi tui. Mấy ngừi lính tụi tui bị trúng và bị cháy – nên họ chạy tới chổ trống với mấy con mắt mở bự như bắnh ích trần, ai củng chửi thề và khiếp sợ tới đổ mồ hôi hột, và cây cối bị bắc lửa cháy góa gần, và đám cháy như đả dập tắc cơn mưa!
Có lẻ trong khoản thời gian hổn loạn này, tui đả bị trúng đạn, và giống như trúng số độc đắc, tui bị trúng đạn dô đít nửa. Tui hoàn toàn hổng nhớ tui đả bị trúng lúc nào. Tụi tui mỏi mệt tâm trí rả rời. Tui hổng còn biết chiện gì đả xảy ra nửa. Mọi thứ điều bậy bạ hổng đâu dô đâu hết. Tui bỏ cây súng máy của tui luôn. Tui cóc cần cái khỉ gì nửa. Tui đi tới đằng sao một gốc cây rồi ngồi xuống, tui rúc chưng lên và bắc đầu khóc. Thằng Bửu đi rồi, chiếc tàu đánh tôm của tụi tui củng đi rồi; và thằng Bửu là ngừi bạn di nhức mà tui đả từng có – có lẻ ngoại trừ Duyên ra, thế nhưng mà tui đả quậy thúi cái tình bạn đó luông rồi. Nếu hổng vì Má, có lẻ là tui củng nên chết ngay cái chổ này cho xong – chết già hay chết khỉ gì đó, kệ mẹ nó – có khác gì nhau đâu?
Sau một hồi lâu, vài chiếc trực thăng bắc đầu đáp xuống để cứu nguy cho tụi tui, nhưng mà tui đoán là cái khỉ na-pam đó đả làm bọn vịt con sợ góa chạy hết rồi. Bọn vịt chắc đả nghỉ là nếu máy bay của tụi tui đả sẳng sàng thả bom lên chính cái đám lính của tụi tui thì còn khuya mới nhẹ tay với bọn chúng!
Ngừi ta đang khiêng mấy đứa bị thương ở ngoài đó thì Thượng Sĩ Khanh đi qua, tóc ổng bị cháy hết, quần áo củng bị cháy, nhìn ổng giống như diên đạn mới được bắng ra từ nòng đại bác. “Lâm, hôm goa chú mày giỏi hết sức à ngheng,” rồi ổng hỏi tui muốn húc thuốc hông.
Tui nói tui hổng biết hút thuốc, rồi ổng gật gù. “Lâm,” ổng nói, “chú mày hổng phải là người lính thông minh nhức mà tao từng gặp, nhưng mà, Lâm, mày thiệc đúng là một chiến sỉ, và đáng được kẻ thù khiếp sợ. Tao ước gì tao có một trăm ngừi lính như chú mày.”
Ổng hỏi tui có bị đau hông, và tui nói hông, nhưng đó hổng phải là sự thực. “Lâm,” ổng nói, “chú mày sắp được dìa quê, tao đoán là chú mày biết chứ.”
Tui hỏi Thượng sỉ Khanh thằng Bửu đâu rồi, rồi ổng nhìn tui thiệc kỳ cục. “Bửu sẻ đi thẳng cùng chúng ta,” ổng nói. Tui mới hỏi ổng tui có thể đi cùng trực thăng dới thằng Bửu được hông, và thượng sỉ Khanh nói, hổng được, thằng Bửu phải lên trực thăng sau cùng, bởi dì nó chết rồi.
Ngừi ta chích thuốc cho tui, ống thuốc có đủ thứ khỉ gì đó để làm cho tui thấy dể chịu, nhưng tui vẩn nhớ là tui đả trườn tới níu vai Thượng sỉ Khanh, rồi tui nói, “Thượng sỉ, tui chưa bao giờ nhờ vả thượng sỉ chiện gì hết, xin chính tay thượng sỉ đưa thằng Bửu lên trực thăng giùm tui được hông, và bảo đảm nó lên trực thăng an toàn được hông?”
“Lâm, tao bảo đảm với chú mày,” ổng nói. “Đừng lo cái chiện khỉ đó làm gì – tụi tao còn tính tới chiện cho thằng Bửu ở khách sạn 5 sao hạng nhức nửa đó.”
Chú thích:
A-Lát-Xờ-Cà = Bang Alaska của Hoa Kỳ, gần Nga Sô.
Bãi Dầu Lá Ba Tre = Bayou La Batre, một làng đánh cá ở hạt Mobile (“Mỏ Bài”), bang Alabama (“A la ba má”).
Bổn = Bones, một người lính cùng lữ đoàn với Ngô Lâm.
Đời = Doyle, một người lính cùng lữ đoàn với Ngô Lâm.
Mái nhà nơi khỉ ho cò gáy = “Home on the Range”, một bài nhạc phổ biến ở Hoa Kỳ, là “Bang ca” của bang Kansas.
Ô kìa Cô Thắm = “Oh Suzanna”, một bài nhạc phổ biến ở Hoa Kỳ, đặc biệt là tại Bang California.
Trên đường đi xuống trên dòng Thiên Nga” = “Way Down Upon the Swanee River” một bài nhạc viết năm 1851 của Stephen Foster