au giải túc cầu Cam Cuối Mùa, phân khoa thể dục thể thao tính điểm và hạng của tui cho học kỳ một ở đại học, và hổng bao lâu sau, ông Gấu mời tui tới văng phòng của ổng. Khi tui tới đó, mặt ông Gấu giống như một con cá chết.
“Lâm,” ổng nói, “Tao hoàng toàn hiểu được cái việc chú mày bị chìm xuồng trong môn Anh Văn vá vỏ xe, nhưng hết mấy ngày goa, tao suy nghỉ bể cái đầu từ sáng tới tối củng hổng hiểu nổi làm cách nào mà chú mày kiếm được điểm ưu hạng trong cái môn Quang Học Trung Cấp mà lại đạp vỏ chuối trong cái môn thể dục thể thao – khi mà người ta mới tặng cho chú mày cái danh hiệu Trung Vệ Sáng Giá Nhức ở Hội Nghị Đông Nam.
Đó là một chiện khá dài nên tui hổng muốn làm cho ông Gấu bị chán với câu chiện của tui, nhưng mà tui hổng biết vì cái con khỉ chó gì mà người ta bắc tui nhớ khoản cắch dửa hai cái cột gôn trong sân đá banh quốc tế? Và rồi ông Gấu nhìn tui dới khuông mặc buồn ủ rủ. “Lâm,” ổng nói, “Goa xin lổi, goa rất đau lòng khi phải nói mấy câu này cho em nghe, nhưng mà cái việc em thi rớt môn thể dục đả làm ngừi ta cho em ra khỏi trường rồi, goa hổng còn cắch nào cứu em được nửa.”
Tui chỉ đứng đó vặng vẹo hai bàn tay dới nhau, cho tới một lúc tự nhiên tui hiểu được nhửng gì ông Gấu đả nói – tui sẻ hổng được chơi đá bănh nửa. Tui sẻ phải xa trường Đại Học. Có thể là tui sẻ hổng bao giờ gặp các bạn chơi banh của tui nửa. Có thể là tui củng sẻ hổng bao giờ được gặp Duyên nửa. Tui phải dọn ra khỏi tầng hầm của tui, và tui sẻ hổng được học môn Quang Học Cao Cấp trong học kỳ tới như Giáo Sư Quai đả khuyên tui. Tui hổng biết là nước mắt của tui đả trào ra từ lúc nào. Tui hổng nói tiếng nào hết. Tui chỉ đứng đó nhìn xuốn khoảng nền nhà quen thuộc nhưng sẻ trở thành xa lạ dới tui.
Rồi ông Gấu đứng dậy và đi tới, hai tay ổng ôm lấy tui.
Ổng nói, “Lâm, đừng buồn nửa, con trai, mọi chiện rồi sẽ qua. Khi em mới tới đây, goa củng đã nghỉ là chiyện như hôm nay sẻ sảy ra. Lúc đó, goa rán năn nỉ họ, “Hảy để cậu ấy cho tui chăm sóc trong một mùa banh thôi củng được!” Lúc đó, goa chỉ ước ao chừng đó. Và, con trai thấy hông, nhờ con mà chúng ta đã có một mùa banh hết sức tuyệt vời. Hổng ai chối cải được điều này. Và chắc chắng là con đả hoàng toàn hổng có lỗi gì hết khi mà thằng Tỵ làm mất banh vào phút chót…”
Tui nhìn lên, và tui củng thấy được nhửng dọt nước mắc trên mặc ông gấu, ổng nhìn vào tui rất lâu.
“Lâm,” ổng nói, “chưa bao giờ có một cầu thủ chơi banh cho trường giống như con đã chơi, và sẻ hổng bao giờ có nửa. Con đả chơi hay lắm.”
Rồi ông Gấu đi tới cửa sổ, rồi nhìn ra ngoài, và ổng nói, “Chúc con nhiều may mắng, con trai – bây giờ, hảy đem cái đích bự và ngố của chú mày ra khỏi chốn này.”
Và tui phải ra khỏi Đại Học.
Tui trở dìa tầng hầm để mà gom đồ đạc khỉ của tui. Thằng Bửu ghé thăm và đem xuống hai lon bia, nó đưa tui một lon. Tui chưa từng uống bia, nhưng bi giờ thì tui hiểu tại sao mà ngừi ta có thể thích cái vị của nó. Từ Hầu Cung, thằng Bửu đi bộ dới tui ra ngoài, và trong sự ngạt nhiên của tui, cả đội banh đả đứng sẳng ở bên ngoài để từ giả tui.
Mọi ngừi điều iêm lặng, và thằng Tỵ tiến tới bắc tay tui rồi nói, “Lâm, cho tao xin lổi thiệc nhiều vì đả làm mất banh vào phút chót, cho tao xin lổi nhe?” “Chắc chắng là hổng sao mà “Mảng Xà!”. Và rồi từng ngừi một tới bắc tay tui, ngay cả thằng bạn củ của tui, thằng Cường, củng bắc tay tui, nó đang đeo kiềng và nẹp đầy ngừi, từ cổ trở xuống, chắc là bởi vì nó đả đập và đá bể góa nhiều cửa ở Cung Khỉ.
Thằng Bửu nói nó sẻ dúp tui đem mấy cái đồ khỉ của tui tới bến xe đò, nhưng tui nói tui muốn đi một mình ên hơn. “Đừng để mất liên lạc nhe Lâm,” thằng Bửu nói như dậy. Dù xao, trên đường tới bến xe đò, tui đi ngang qua cửa hàng của Hội Sinh Viên, nhưng tối nay hổng phải là tối thứ sáu nên bang nhạc của Duyên hổng có chơi, bởi vậy tui mới nghĩ, kệ bà nó, rồi tui đón xe đò để dìa nhà.
Mải tới khuya xe đò của tui mới tới Mỏ Bài. Tui đả hổng có báo cho má của tui biết sự tình, bởi vì tui biết là Má sẻ buồn lắm, và tui cuốc bộ dìa nhà, nhưng khi tui dô nhà tui thấy có một ánh đèn từ phòng Má, và Má đang ở đó, Má đang khóc tỉ tê như tui đả thấy trong dịp nào đó. Má nói là Quân Đội Mỹ đả biết được là tui thi rớt ở đại học, và cùng ngày đó, một thông báo đả tới biểu tui báo cáo dới Trung Tâm Tuyển Mộ Quân Đội. Nếu lúc đó tui mà biết rỏ mọi thứ như bây dờ, tui đả hổng bao giờ trình diện.
Mấy ngày sau, má tui đưa tui xuống chổ đó. Má làm cho tui một một gà mên đồ ăn trưa, để lở mà tui bị đói bụng dọc đường. Có khoản 100 thanh niên đang đứng dà khoảng 4 hay 5 chiếc xe buýet đang chờ ở đó. Một ông thượng sỉ già đang la hò và hét dô mổi ngừi, và Má đi tới ổng rồi nói, “Tui hổng hiểu tại sao ông có thể bắt thằng con trai của tui dô lính – bởi vì nó là một thằng ngố,” nhưng lảo thượng sỉ già chỉ nhìn lại Má rồi nói, “Nhưng, thưa bà, bộ bà nghỉ là mấy thằng thanh niên khác đang ở đây hổng có ngố sao? Bộ tụi nó là En-xờ-ten hả? Rồi lảo ta tiếp tục la hò, la hét. Hổng bao lâu, lảo thét dô mặc tui luôn, rồi tui bước lên se buyết, và se chiển bánh.
Kể từ lúc tui rời ngôi trường ngố của tui, ngừi ta đả liêng tục hét dô mặt tui – mấy ông huấn liện diên, ông Té, ông Gấu và cái đám khủng bố của mấy ổng, rồi bây giờ là tới cái đám ngừi trong quân đội. Nhưng mà, cho phép tui nói điều này, cái đám ngừi trong quân đội la hét lớn hơn và lâu hơn và dơ bẩn tục tằng hơn mọi ngừi khác. Họ hổng bao giờ dừa ý. Và hơn nửa, họ hổng bao giờ than phiền là bạn ngu hay ngốc như mấy ông huấn liện diên hay than phiền – họ chỉ để ý tới của gúy và chổ kín của bạn hay bộ phận bài tiết từ ruột già trở suống, và bởi thế cho nên trước khi nói câu gì, họ điều phải thét lên mấy chử như là “đầu con Kẹt.” hay “cái lổ đích.” Thỉnh thoảng tui có ý tưởng là hổng chừng thằng Cường đả ở trong quân đội trước khi hắn trở thành cầu thủ chơi túc cầu.
Dù sao đi nửa, sau khoảng một trăm tiếng đồng hồ trên xe buyết, tụi tui đả tới căn cứ Phước Bình thuộc Gió-Già, và tui đang nghỉ dìa tỉ số 35-3, là tỉ sổ trận đấu mà tụi tui quất đẹp bọn Cẩu Gió-Già. Tình trạng của trại lính thiệc ra khá hơn so dới cái Cung Khỉ một chúc xíu, nhưng mà đồ ăn thỉ hổng được như ở cung khỉ - đồ ăn ở đây rất gớm, nhưng phải công nhận là có nhiều đồ ăn lắm.
Ngoài diệc đó ra, chúng tui chỉ cần làm theo mệnh lện và chịu khó nghe người ta la hét trong nhiều tháng tới. Ngừi ta dạy tụi tui bắng sún, quăng lụ đạn và bò lê lết dưới đất. Khi mà tụi tui hổng làm mấy chiện đó thì tụi tui hoặc là chạy lòng dòng, hoặc là rửa L., chùi bồn cầu hay đại lọi như dậy. Một điều tui nhớ ở Phước Bình là có vẻ như hổng có ai thông minh hơn tui nhiều, và điều đó chắc chắng đả làm tui cảm thấy khá thoải mái.
Tới trại hổng bao lâu thì tui bị bắc làm Cầy Bí hay là lao công nhà biếp, bởi vì tui đả vô ý bắn lủng cái bồn đựng nước trên cái tháp nước khi mà tụi tui tập bắn súng ở trường bắn súng. Khi tui đi tới nhà bếp thì hình như là tên đầu bếp đả nghỉ bịnh hay sao đó, và một tên chỉ dô tui rồi nói, “Lâm, hôm nay mày là đầu bếp.”
“Nhưng mà tui nấu cái gì?” Tui hỏi. “Tui hổng nấu cái dì bao giờ hết.”
“Ai mà để ý cái chiện đó,” một tên khác nói. “Chổ này đết có phải là khách sạn tỉnh quỷ hay thành quỷ gì đó, mày biết mà.”
“Sao mày hổng làm cái món hầm?” Ai đó nói dô. “Món này dể làm hơn.”
“Món này làm bằng cái gì?” Tui hỏi.
“Mày cứ nhìn dô mấy cái tủ lạnh dới lại mấy cái gạc măng dê,” một anh chàng gợi ý. “Rồi mày dục hết tất cả mấy thứ mày thấy dô nồi rồi nấu cho sôi.”
“Nhưng mà nếu nó hổng ngon thì sao?” Tui thắc mắc.
“Kệ mẹ nó, hổng có ai để ý cái cục kức gì đâu. Mà mày có ăn cái gì gọi là ngon ở đây bao giờ chưa?” Tui phải công nhận, thằng đó nói một điều quá đúng.
Rồi thì tui bắc đầu dới bấc cứ cái gì tui đụng dô trong mấy cái tủ lạnh và gạc măng dê. Có mấy chục lon cà chua, mấy chục lon đậu, và trái đào, cùng với thịt heo miếng đả xông khói, gạo và mấy bịch bột mì và mấy bị khoai tây, và tui hổng biết còn cái gì mà tui chưa lấy. Tui gom lại cả đống rồi hỏi một trong mấy tên ở đó, “Tui phải nấu cái đống này trong cái gì bây dờ?”
“Có mấy cái nồi trong tủ,” thằng đó nói, nhưng khi tui nhìn dô tủ thì chỉ thấy mấy cái nồi nhỏ, và chắc chắng là hổng có cái nồi nào đủ bự cho tui nấu cái món hầm cho hai trăm ngừi ăn.
“Tại sao mày hổng hỏi ông Trung Úy?” Một người khác nói.
Và ai đó trả lời “Ổng đang bận thao diển ở ngoải,”
“Tao hổng biết,” một anh chàng nói, “nhưng mà khi cái đám khỉ đó trở lại đây hôm nay, tụi nó là ma đói, bởi dậy, mày phải nghỉ ra một cách nào đó để nấu.”
“Còn cái nồi này thì sao?” Tui hỏi. Có một cái khỉ tròn tròn gì đó bằng sắc cao gần 2 thước, và chu di khoảng 1 thước rưởi đang nằm chìn ìn ở một góc.
“Cái đó? Cái khỉ đó là cái nồi súp-de. Mày hổng có nấu cái gì trong đó được đâu!”
“Tại sao dậy?” Tui hỏi.
“Hừm… Tao hổng biết. Nhưng nếu tao là mày tao sẻ hổng xài cái đó để nấu.”
“Cái đó nóng lắm. Có nước trong đó nửa,” Tui nói.
“Mày muốn làm cái gì thì làm,” ai đó nói dới tui như dậy, “Tụi tao còn nhiều thứ khỉ khác phải làm nửa.”
Và bởi dậy cho nên tui xài cái nồi súp-de để hầm đồ ăn. Tui khui hết mấy lon đồ hộp và gọt dỏ khoai tây và liệng toàn bộ thịt thà mà tui kiếm được dô trỏng, rồi tui bỏ hành củ, cà rốt, mười tới hai chục chai sốt cà và hột cải và toàn bộ nhửng gì tui nghỉ ra được. Khoảng một tiếng sau, tui có thể nghe mùi đồ ăn từ cái nồi hầm của tui.
“Sao, bửa ăn tối tới đâu rồi?” Sau một hồi, ai đó lên tiếng hỏi tui.
“Tui phải nếm thử mới biết được,” Tui nói.
Tui mở chốt nồi súp-de rồi nhìn dô, và tui thấy được toàn bộ mấy thứ khỉ đang nổi bong bóng bập bùng và đang xôi, thỉnh thoảng, có một củ hành hay một củ khoai nổi lên trên mặc rồi goay dòng dòng.
“Để tao niếm thử,” một anh chàng hỏi tui. Hắn lấy một cái lon bằng thiếc nhúng vô nồi súp-de rồi múc ra được một chúc súp.
“Hừm… Cái khỉ này chưa có gần chín nửa,” hắn nói. “Mày nên vặng lửa cao hơn. Bọn ma đói sẻ dìa tới bất cứ lúc nào.”
Bởi dậy, tui vặng lửa cao hơn và đúng như thằng đó nói, cái đám lính đó bắc đầu dìa tới. Tui có thể nghe bọn chúng dô trại và đang tắm nước từ vòi hoa sen và lục đục mặc đồ để ăn tối, và hổng bao lâu cái đám đó sẻ tràn dô nhà ăn.
Nhưng cái nồi hầm của tui dẩn chưa xong. Tui niếm thử lần nửa, nhưng nhiều thứ vẩn chưa chín. Bên ngoài nhà ăn đả có đủ thứ tiếng gầm gừ hầm hừ rồi thành ca hát, vì vậy tui mở lửa lớn thêm lần nửa.
Khoảng một tiếng sau hay sao đó, bọn lính bắc đầu gỏ bàn dới mấy con dao và mấy cái nỉa y như là tù nhân đang nổi loạn, và tui biết là tui phải làm cái gì đó cho thiệc nhanh, bởi dậy, tui mở lửa cao hết cở luôn, hổng còn cách nào cao hơn nửa được.
Tui ngồi đó canh chừng và hồi hộp đến nổi tui hổng biết làm gì khác hết, rồi bấc thình lình, ông thượng sỉ nhức tung cửa dô biếp.
“Cái khỉ gì đang xảy ra ở trong này dậy?” Ổng hỏi. “Đồ ăn của bọn lính ở đâu rồi?”
“Dạ sắp có rồi, Thượng Sĩ,” tui nói, và đúng lúc đó, cái nồi súp-de bắc đầu rung rinh và lắc dử dội. Hơi nước nóng bắc đầu bốc ra bên hông và một trong mấy cái cẳng của nồi súp-de bị xức ra ngoài và dăng lên sàn.
“Cái đó là cái gì dậy?” Ông thượng sỉ hỏi tui. “Chú mày nấu cái gì trong cái nồi súp-de sao?”
“Dạ, đó là bửa ăn tối,” Tui nói, rồi cái mặc của ông thượng sỉ có vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng một dây sau, ông ta có vẻ khiếp sợ cái gì đó, như là có chiếc xe tải đang lao dô ổng vậy, và ngay lúc đó, cái nồi súp-de phát nổ.
Tui hổng biết chính xác chiện dì đả xảy ra sau đó. Tui nhớ là cái mái của nhà ăn bị bay mất tiêu và toàn bộ cửa sổ, và cửa cái củng đi đâu mất tiêu luôn.
Cái nồi súp của tui củng thổi cái anh chàng rửa chén bay suyên goa tường, và cái tên đang xếp chén dỉa bị bắn bay lên trời y chang như là người đạn cà-nông trong ghánh xiệc.
Dù sao đi nửa, thượng sỉ già dới tui thoát chết như là một phép lạ, như là ngừi ta nói phép lạ sẻ sảy ra khi mình góa gần trái lựu đạn bị nổ, mình sẻ hổng bị sao hết. Dù dậy, tui và thượng sỉ bị lột trần truồng vô sản hổng còn cái gì nửa y như là bị đấu tố giửa chợ, nhưng riêng tui thì còn được cái mão đầu biếp ở trên đầu. Và cái đám rau thịt đậu hành bầy hầy trong nồi phủ đầy ngừi và mặt mủi tụi tui, làm cho tụi tui giống – ừ mà tui củng hổng biết giống cái khỉ gì nửa – nhưng mà, ông nội tía ơi, ngộ dử lắm.
Chiện hổng thể tin được là hết cái đám lính đang ngồi ở nhà bàn củng hổng bị sao hết. Cái dụ nổ đó chỉ làm cho cái đám đó bị phủ đầy dới rau cải, và đồ hầm nói chung, và tụi nó ngồi chết trâng, y như là bọn lính mới gặp ma hay sao đó – một điều chắc chắng là cái dụ này làm bọn chúng câm họng luôn, hổng còn hỏi khi nào thì có đồ ăn nửa.
Bấc thình lình, ông đại đội trưởng chạy dô nhà biếp.
“Cái gì dậy!” Ổng la lên. “Chiện gì xảy ra dậy?” Ổng nhìn hai đứa tụi tui, rồi ổng tru lên, “Thượng sỉ Khanh, có phải là ông hông?”
“Hông! Đây là Ngô bắp hầm trong nồi súp-de!” ông thượng sỉ nói, và rồi ổng như là rung lên, rồi ổng dực băng con dao phay chặc thịt ra khỏi tường của nhà biếp.
“Ngô Lâm – Súp-de – Hầm!” ổng hét lớn lên, rồi ổng cầm dao phay dí theo tui. Tui chạy ra khỏi cửa, và ông thượng sỉ dí theo tui tới khắp mọi nơi, qua mấy cái sân tập diển hành, chạy thấu qua Câu Lạc Bộ Sỉ Quan luôn, qua bải đậu xe quân đội luôn. Nhưng mà tui thắng ổng một cách dể dàng, bởi vì chạy là sở trường của tui, nhưng mà, cho phép tui nói điều này: Lúc đó tui nghỉ là tui chắc chắng sắp sửa phải tình nguyện bị gửi đi học tập cải tạo ở cái chổ múc chỉ cà tha hay là múc mùa lệ thu dì đó rồi!
Một tối, vào mùa thu, điện thoại trong trại lính reo lên và đó chính là thằng Bửu điện cho tui. Nó nói là ngừi ta đã cúp học bổng thể thao của nó bởi vì bàn chưng của nó bị gảy nặng hơn là ngừi ta đả nghỉ, và vì vậy nó củng sắp xửa phải rời ghế nhà trường. Nhưng mà thằng Bửu hỏi tui có thể xin phép đi tới Bờ Minh Hẩm để coi trường Đại Học của tui đấu dới bọn trí thức chó từ Mít Xịt Xì Bi hông. Nhưng mà tui đả bị cấm túc trong doanh trại thứ bảy đó, bởi dì tui hổng được phép ra khỏi trại ngày cuối tuần kể từ cái dụ tui làm nổ nồi súp hầm, gần nửa năm rồi. Dù sao,hổng đi được nhưng tui lắng nghe trận đấu trong ra-dô trong lúc tui chà rửa mấy cái L., mấy cái bồn cầu trong trại lính.
Tỉ số rất xát nhau vào cuối hiệp thứ 3, và thằng Mảng Xà được dịp trổ tài thả ga bửa đó. Tụi tui thắng 38-37 nhưng cái đám trí thức chó đó mới dừa ghi bàn thằng bằng “Tắt Đao” tức là để trái cà na xuống đất sau lằng gôn, lúc đó chỉ còn một phút nửa là hết giờ. Bất thình lình, vào “Đao” thứ tư hay là màn thứ tư, và tui tui hổng còn màn nghỉ nào nửa. Tui thầm cầu nguyện cho thằng Tỵ đừng có làm cái chiện tầm bậy như ở trận Cam Cuối Mùa mà quăng banh ra ngoài biên trong “đao” thứ tư để mà thua nửa, nhưng mà, ngay chóc, nó đả đảng trí và làm nửa.
Tui đang góa thất vọng thì, bất thình lình, có góa chừng tiếng reo hò hoan hô đến nổi tui hổng nghe được lời tường thuật của ra-dô cho tới khi tất cả tiếng ồn dịu xuống, thì ra chiện là như dầy: thằng Tỵ chỉ làm bộ đảng trí tung banh ra ngoài biên để dừng đồng hồ sân, thực ra, nó lén đưa banh cho thằng Cường chạy banh để thắng bằng “Tắt Đao”. Bao nhiêu đó thôi bạn củng đủ biết là ông Gấu cáo cở nào. Ông Gấu đả tính kỷ và nghỉ tới chiện bọn cẩu trí thức từ Mít Xịt Xì Bi thực ra rất ngu, chúng nó ngu đến nổi có thể nghỉ là chúng tui khờ khạo tới mức có thể làm tầm bậy hai lần.
Tui thiệc là dui dìa trận banh đó, nhưng tui hổng biết là Duyên có coi hông, và hổng biết Duyên có đang nghỉ tới tui hông.
Nhưng rồi chiện đó hổng còn quang trọng nửa, bởi vì một tháng xau tụi tui lên đường hành quân. Gần một năm goa, tụi tui đả tập luyện như là ngừi máy, tụi tui sắp sửa phải đi xa vạn dặm, và điều này hổng có phóng đại chúc xíu nào. Tụi tui hướng tới Việt Nam, mà ngừi ta nói là điều đó hổng có tệ lắm so dới nhửng gì mà tụi tui đả trải qua trong năm vừa rồi. Nhưng mà rồi tụi tui sẻ khám phá ra, cái điều sau mới đúng là một sự phóng đại.
Tụi tui tới đó vào tháng hai, và chiếc xe lửa chở hàng đả đưa chúng tui từ Qui Nhơn tới Chơi Ku hay Pleiku gì đó dọc theo bờ biển Nam Hải qua vùng cau nguyên. Chiến đi hổng có tệ lắm và nhiều quang cảnh đẹp và thú dị, dới nhiều rừng chuối, rừng dừa và đồng ruộng có đám dân mít nhỏ con đang cày bừa. Tất cả nhửng ngừi cùng phe dới tụi tui ai ai củng thiệt là thân mậc, họ đưa tay vẩy chào tụi tui và nhiều nửa.
Tụi tui thấy là còn gần nửa ngày trời mới tới đó được bởi dì một đám mây đất đỏ bự tổ bố treo lưng chừng ở Pleiku. Ở ngoại ô Pleiku thì có nhiều túp liều lụp xụp buồn bả ẹ hơn là mấy cái mà tui thấy ở A la ba má, dới dân nghèo tụm lại dưới các mái nhà lụp xụp và họ hổng có răng cỏ gì hết, và có trẻ nít hổng mặc đồ, đại loại, dân này đi ăn xin. Khi tụi tui tới Bộ Chỉ Huy của Lữ Đoàn, và kho đạn, mọi thứ nhìn hổng tệ lắm, ngoại trừ bụi đất đỏ ra. Hổng có cái gì xảy ra đáng để mà tụi tui ngắm nghía, và trại lính thì ngăng nắp, gọn gàng với các lều lính xếp theo nhiều hàng dài tới chổ tui hết thấy nổi, đất và bao cát được bố chí gọn gàng, đẹp mắc chung quanh các lều lính. Hổng thấy dống thời chiến chúc nào hết. Tụi tui có lẻ giống như đang trở dìa trại Phước Bình vậy.
Dù sao đi nửa, ngừi ta nói là tấc cả điều im lìm bởi dì đả bắt đầu năm mới của dân mít – Tết, hay đại loại như đậy – và vì vậy hai phe đang có một cuộc ngưng bắng. Biết được điều này, cả đám tụi tui mừng rung luôn, bởi dì chưa có gì hết mà tụi tui củng đủ xợ rồi. Thế nhưng hòa bình và im lặn hổng kéo dài được bau lâu.
Sau khi tụi tui xếp hàng ngay ngắn và vuông dức, người ta kiêu tụi tui đi tới Nhà Tắm Lữ Đoàn để chà rửa cho xạch. Nhà Tắm Lữ Đoàn chẳng goa chỉ là một cái lổ bự hổng sâu lắm, ở nơi đó ngừi ta để 3 hay 4 cái xe tải chở nước và ngừi ta kiêu tụi tui xiếp quân phục để trên miệng lổ rồi khi tụi tui xuống dưới, ngừi ta xẻ xịt nước dô tụi tui.
Dù dậy, điều này củng chẳng tệ, bởi dì gần một tuần rồi tụi tui hổng được tắm rửa, tụi tui bắt đầu có mùi trái cây chín rục. Tụi tui di chuyển cái đích của tụi tui trong cái hố này, rồi được xịt nước, và đủ thứ, rồi khi trời chỉ vừa bắc đầu tối, tự nhiên bấc thình lình, có một tiếng gì ngộ ngộ trên không và cái thằng đực đang xịt nước dô tụi tui rống lên “nó đề ba đó,” rồi cả đám lính ở trên miệng lổ biến mất như bị bốc hơi. Tụi tui đứng ở dưới lổ trần truồng nhìn lẩn nhau hổng biết gì hết, rồi có một tiếng nổ bự dử dội gần tụi tui, rồi một cú nửa, và mọi người bắc đầu la hét và chửi bới rồi ráng kiếm guần áo mặc dô. Bắc đầu có mấy trái rớt gần chung goanh tụi tui, và ai đó la lên, “Nằm xát xuống đất!” Điều này hết sức khôi hài bởi dì chúng tui đả nằm bẹp xuống đáy lổ rồi, tới lúc này tụi tui giống mấy con trùng đất nhiều hơn là ngừi ta.
Một trái pháo nổ đâu đó tung một đống miểng và rác rửi bậy bạ dô hố, và một thằng đực ở cái mé bên kia của hố bị trúng, bắc đầu la hét và réo om xòm, ôm chổ này, chụp chổ kia, và máu chảy tùm lum. Điều góa rỏ là cái hố này hổng phải là chổ ang toàn để núp. Thượng sỉ Khanh bấc thình lình xuất hiện ở miệng hố, và ổng la hét tụi tui ra khỏi hố để đi theo ổng. Loạt pháo kích thỉnh thoảng có vẻ như ngừng chúc xíu, và tụi tui mới xách đích ra khỏi cái lổ khỉ đó được. Tui leo lên trên rồi mới nhìn xuống đấc, ối Trời ơi! Bốn, năm thằng xịt nước cho tụi tui đang nằm đó. Thiệc là khó mà thấy ra được cái đống đó chính là người ta – cả đám người bị ngiềng nác hay bị sé rách tui tưởng tượng giống như là bị máy cày hay trâu bò gì đó chạy goa trong phim rau muốn sống gì đó. Tui chưa hổng bao giờ thấy ngừi chết, và đây là cái cảnh khủng khiếp ghê rợn nhức xảy ra dới tui từ trước tới giờ!
Thượng sỉ Khanh ra dấu cho tụi tui bò theo sau ổng, và tụi tui làm theo lịnh. Nếu mà ngừi ta coi tụi tui bò từ trên cao chắc là rất là ngoạng mụt. Một trăm rửi anh chàng hay giống dậy trần truồng hở đít bò ngoằng nghèo làm thành một đường dài trên mặc đất.
Có một đám hố cá nhân gọi là lổ cáo được đào theo một hàng, và Thượng sĩ Khanh cho ba hoặc bốn ngừi vô một lổ cáo. Nhưng mà ngai sau khi tụi tui dô lổ cáo, tụi tui mới thấy là thà cứ để cho tụi tui ở lại trong cái lổ tắm đầu tiên còn hay hơn. Mấy cái lỗ hồ ly tinh này toàn là nước nhớt bày hày và thúi goắc do trận mưa đưa tới, và hổng có hồ cáo gì hết nhưng toàn là ết nhái dà rắn dới đủ loại côn trùng bò ngổn ngang, nhải lung tung, uốn éo trong đó.
Sự diệc kéo dài suốt đêm luôn, và tụi tui phải ở trong mấy cái lổ hồ cáo gì đó dới cái bụng trống rổng vì hổng có bửa ăn tối. Mải cho tới lúc mặc trời gần hiện ra thì tụi VC mới bớt pháo kích, tụi tui được lịnh xách đích ra khỏi lổ cáo để mặc đồ dô và lấy vủ khí, chuẩn bị cho đợt tấn công của VC.
Bởi dì tụi tui tương đối mới mẻ ở đây nên thực sự hổng làm được gì nhiều – ngừi ta còn hổng biết xiếp tụi tui dô chổ nào nửa, bởi dậy, ngừi ta kiêu tụi tui canh gác dòng ngoài của doanh trại ở phía Nam, mấy cái L. của đám sỉ quang được dựng lên ở đây. Ở chổ này còn có lẻ còn ẹ hơn ở trong mấy cái lổ cáo nửa, bởi dì một trong mấy trái pháo của VC lọt vô L. làm dăng cở 250 Kí lô kức sỉ quang đi tới khắp nơi.
Tụi tui phải ở đó nguyên một ngày hôm đó, hổng có điểm tâm, hổng có ăn trưa; và tới khi mặc trời lặn, tụi VC bắc đầu pháo kích nửa cho nên tụi tui phải nằm đó với toàn bộ cái đám kức hay đại loại như dậy. Ối trời đất quỷ thần ơi, thiệc là gớm ghiếc gê nơi đi.
Cúi cùng rồi ai đó chợt nhớ ra là tụi tui chắc là đói bụng, và một đống đồ ăng đồ hộp đóng gói của bộ binh gọi là Xì Ra Xong, được đem tới. Tui có được thịt heo lạnh và trứng trong lon đóng dấu sản xuất năm 1951. Có đủ thứ tin đồn được lang truyền. Ngừi nào đó nói là đám Vịt Con hay là VC đang mần thành phố Pleiku. Có ngừi nói đám vịt này có bom nghuyên tử nhưng bọn chúng chỉ thích chơi súng cối để làm nhục chí tụi tui. Có ngừi còn nói là cái đám dịt hổng có bao giờ pháo kích tụi tui, nhưng chính cái tụi Úc Thòi Lòi, hay có thể là tụi Hòa Lang hay tụi Đang Mạch pháo goa pháo lại. Lúc này thì tui kóc cần biết ai đả pháo kích nửa. Đ.M., Tui là Tám Khỏe, xin tiên bố li khai dới mọi tin đồn thất thiệc!
Dù sao đi nửa, sau cái ngày đầu tiên đó, tụi tui bắc đầu cố gắng biến cái dòng ngoài phía Nam này thành một chổ ở được. Tụi tui đào thêm nhiều lổ cáo rồi dùng mấy miếng váng và thiếc từ L. của sỉ quan để làm mấy cái chòi nhỏ. Mặc dù dậy, đợt tấn công của VC đả hổng bao giờ tới, và tụi tui hổng thấy một Vịt Con nào để bắng hết. Tui nghỉ là, dù sao đi nửa, có thể là cái đám Vịt Con đó có đủ đỉnh cao trí tuệ để hổng có bỏ công bỏ mạng vịt ra để tấn công cầu tiêu hay L. gì đó. Trong ba hay bốn ngày, tụi vịt con pháo kích tụi tui mổi tối, và rồi cuối cùng, vào một bủi sáng khi mà đợt pháo kích có vẻ ngừng, tiểu đoàn trưởng là Thiếu Tá Bôn bò tới gặp chỉ huy đại đội của tụi tui rồi nói là tụi tui phải đi lên phía bắc để giúp cho một lữ đoàn khác đang bị VC mần tới tấp trong rừng rậm.
Một lúc sao, Trung Úy Hợp kiêu tụi tui “lên ngựa”, và ai củng ráng nhéc thiệt nhiều Xì Ra Xong dới lại lụ đạn dô túi – điều này thiệt là khó sử, bởi dì bạn hổng thể ăn lụ đạn được nhưng mà biết đâu có lúc phải cần tới nó. Dù sao đi nửa, tụi tui được nhét dô máy bay trực thăn và rồi thì tụi tui cất cắnh.
Đám trực thăng của tụi tui chưa hạ xuống nhưng tụi tui có thể thấy là Lữ Đoàn 3 đang ở trong địa nghục. Có đủ thứ khói và đủ thứ khỉ bay lên từ rừng rậm bù xù và một mảng rừng lớn đả bị lột trần trụi. Tụi tui chưa kịp đáp xuống thì đả bị bọn vịt con bắng dô. Bọn chúng bắng nổ một trực thăng của tụi tui trên không, và đó là một cảnh khủng khiếp, phải nhìn đồng đội bị cháy hay dống dậy, và tụi tui hổng làm được gì hết.
Tui đang là ngừi ôm kho đạn cho súng máy, bởi vì người ta nghỉ là bự con như tui thì có thể khiêng dát được đủ thứ khỉ hết. Trước khi tui rời máy bay, một vài ngừi hỏi tui có thể vui lòng mang dùm họ vài trái lụ đạn để mà họ có thể mang thêm lương thực, và tui chịu. Điều này hổng làm tui phật lòng gì hết. Thượng sỉ Khanh củng bắc tui rinh cở 40 lít nước nặng cở 25 ký. Và tụi tui sắp sửa đi thì thằng Điền đang rinh cái giá súng bị sụm chưng nên tui ôm cái giá súng luôn. Nếu mà cộng hết mấy thứ mà tui rinh chắc củng giống như tui đang vác một trong mấy tên cầu thủ guậy hái bắp Nơ Ba Rát Ca. Nhưng mà cái trò khỉ này hổng có giống cái trò chơi banh chúc nào hết.
Trời bắc đầu tối khi tụi tui được lịnh đi tới một cái đồi để đở gánh nặng cho Đại Đội Xạc-li đang bị VC đè bẹp hay là đang đè bẹp VC, tùy theo bạn nghe tin tức từ “Sao và Vạch” của Bộ Guốc Phòng Mẻo hay chỉ cần nhìn chung goanh coi chiện khỉ gì đả xảy ra.
Trong mọi tình huốn, khi tụi tui tới đó, có đủ loại thứ khỉ bay tùm lum hết và có khoản một tá lính đang bị thương nặng rên la khóc lóc và có góa nhiều tiếng ồn từ mọi phía nên hổng ai nghe được cái khỉ gì hết. Tui bò thiệc thấp để ráng đưa cái đám đạn dược và nước uống và cái giá súng, cộng với mấy thứ khỉ của tui nửa, lên tới chổ Đại Đội Xạc-li, và tui đang di chiển hết xức khó khăn qua một cái chiến hào thì có một tên lính ở trong đó hụ lên dới một tên lính khác, “Mày ra coi cái thằng Khùng tổ bố kìa – nhìn nó giống quái vậc Phan Kinh Tài hay sao đó!” Và tui chuẩn bị đớp lại, bởi vì chưa có ai chọc guê mà tình cảnh đả quá tệ rồi – nhưng ngay lúc đó, ối trời ơi! Thằng lính kia trong chiến hào bất thình lình nhải ra và khóc lớn, “Lâm – Ngô Lâm đây mà!”
Lạy Chúa tui, nó chính là thằng Bửu!
Vắng tắc là thằng Bửu, dù là bàn chưng nó bị quá tệ đến nổi hổng chơi banh được, vẩn hổng đủ tệ đủ để thoát khỏi cảnh bị đẩy đi nửa dòng trái đất để đại diện cho Quân Đội Hoa Kỳ. Dù sao đi nửa, tui ráng lết cái đích đáng thương của tui dới mấy thứ khác lên tới cái nơi mà tui phải tới, và một lúc sau, thằng Bửu củng tới đó, và trong lằng đạn và pháo, ngừng mổi khi máy bay của tụi tui xuất hiện, tui và thằng Bửu có dịp gặp nhau.
Thằng Bửu cho tui biết là nó nghe nói Duyên đả bỏ học để đi theo cái đám phản chiến hay đại loại như dậy. Nó củng nói là có một bửa, thằng Cường đục lộn với một cảnh sát ở đại học bởi dì tên cảnh sát này phạt hắn dìa cái tội đậu xe bậy, và khi thằng Cường đang thả bănh để đá trong sân trường thì nhân diên công lực úp tới tung một cái lưới dô và chụp thuốc mê để bắt nó. Thằng Bửu nói là sau đó ông Gấu bắc thằng Cường chạy thêm 50 dòng quanh sân banh để phạt nó.
Thiệt đúng là thằng Cường, thằng bạn củ của tui chứ hổng ai hết!
Chú thích:
Bờ Minh Hẩm = Birmingham một địa danh ở Hoa Kỳ.
Bôn = Thiếu Tá Balls.
Cầy Bí = KP. “Kitchen Police” cảnh sát trong nhà bếp, tiếng lóng của quân đội Mỹ có nghĩa là làm những việc ở nhà bếp hay nhà ăn của quân đội.
Đao = down, từ ngữ túc cầu Mỹ.
Điền = Daniels, một người lính cùng lữ đoàn với Ngô Lâm.
En-xờ-ten = Nhà bác học Einstein, người tìm ra thuyết tương đối.
Hợp = Trung Úy Hooper.
Khanh = Thượng sĩ Kranz.
Mít Xịt Xì Bi = Mississippi, một bang ở Hoa Kỳ.
Phan Kinh Tài = Frankenstein, một người hay là quái vật, được bác sĩ Frankenstein tạo nên bởi nhiều bộ phận người chết lấy từ nhà xác.
Phước Bình = căn cứ quân sự Fort Benning của Hoa Kỳ ở Georgia (“Gió-Già”)
Tắt Đao = Touchdown, từ ngữ túc cầu Mỹ, nghĩa là để trái banh chạm xuống đất sau lằng gôn.
Xạc-li = Charlie
Xì Ra Xong = C-ration, khẩu phần ăn đóng gói sẵn của Bộ Binh Mỹ bao gồm đồ hộp, đồ nấu sẵn (1 hộp bánh gato hay bánh biscuit, 1 lon thịt ba lát, 1 lon trái cây như peach... tráng miệng, 1 hộp mứt, 1 gói thuốc lá nhỏ, v.v.)