Tôi rất thích xem Eat Jin.
Chẳng biết ở chàng trai ấy cùng những món ăn có điều gì hấp dẫn khiến tôi thấy rất thoải mái mỗi khi xem những chiếc vid này.
Thế nên từ cái hồi tôi vào đại học, thường phải dành cả ngày đi làm thêm bên ngoài, đêm về lại ăn cơm một mình trong căn phòng tối om và buồn chán. Eat Jin là động lực khiến tôi vực dậy cái xác lười biếng này mà vào bếp lấp đầy thứ gì đó vào bụng.
"Oppa à, em rất thích xem anh ăn đó, anh hãy ăn nhiều vào nha!"
"Eat Jin là động lực để em ăn tối một mình đó! Anh cố lên!"
Mỗi lần xem Eat Jin tôi đều tủm tỉm cmt một cái như trình tự, chỉ một thôi nhưng hay cái là Jin đều nhìn thấy chúng và trả lời.
"Nae, em không nói anh cũng sẽ ăn nhiều mà!"
"Anh biết rồi, anh cũng thích xem Eat Jin của anh nữa!"
"Đời người sống để ăn mà, ăn nhiều vào khi còn có thể đi mấy đứa!"
Và có một lần, khi xem Jin ăn món bò hầm, tôi đã nói: Phải chi em có thể gặp anh, em sẽ đãi anh ăn món gì đó, món gì cũng được vì chỉ cần nhìn anh ăn em đã thấy rất vui rồi!"
"Sẽ rất khó đấy, em biết mà!" - "Chi bằng hãy luôn ở đây khi anh làm Eat Jin, anh sẽ luôn ăn cùng em, và em sẽ không phải ăn một mình nữa!"
-
Jin là vậy, một người không hay hứa hẹn những điều không thể thực hiện, nhưng sự chân thành anh dành tặng sẽ là thứ quý giá hơn cả lời hứa bay bổng bạn muốn nhận, gấp nhiều lần.