Khánh vui vẻ xách theo bịch cóc ổi, xoài, món ăn hàng mà nàng nào cũng khoái. Anh đến là thấy Mận ngồi dưới phòng khách rồi.
- Chào em.
- Chào anh mới tới.
- Anh mang quà cho em nè.
- Oa, cảm ơn anh. Anh ngồi đây chờ em đi lấy muối ớt.
- Um.
1 lúc sau nó mang ra, nó chấm miếng xoài cho vào miệng, chua lè nhưng nó thích lắm. Ngày xưa toàn đi hái trộm xoài mới có ăn.
- Hôm nay tên ấy ko có nhà hả?
- Ai? Cậu chủ hả? Đi chơi với gái rồi.
- May quá.
- May gì cơ.
- À, ko có gì đâu.
- Ăn nhanh rồi học nha.
Nó viết bài, còn Khánh chăm chăm nhìn nó. Nó như miếng xoài non vậy, chua nhưng làm người ta thèm thuồng.
- Mà anh Khánh ơi, sao bữa ngoài hồ bơi anh nhận ra em vậy, đã bao nhiêu năm rồi.
- Có bao nhiêu năm đi nữa, anh cũng nhận ra, vì...
- Vì sao hả anh.
- À, ko có gì, em viết xong chưa.
- Đây, anh xem đi.
- Um, đẹp đó.
- Tối anh mời em đi trà sữa nữa nhé. Anh mới biết quán này ngon lắm á.
Mắt nó sáng rực.
- Đi ạ.
- Vậy tối anh đón nha.
- Dạ anh.
.....
Nó ngồi ngay bậc thềm ngoài cửa chờ điện thoại của Khánh, Lucy từ ngoài vào bĩu môi.
- Mày chờ thầy của mày à.
- Kệ tôi.
Lucy hứ lên rồi cười khinh bỉ.
- Loại như mày mới xứng với loại như hắn, còn tao mới xứng với anh Phúc, biết chưa đồ giẻ rách.
Nó tức tối đứng phắt dậy.
- Đủ rồi đó, cô miệt thị người khác như vậy vui lắm sao.
- Vui chứ sao ko, mấy thứ bá dơ như mày mà đòi dụ dỗ anh Phúc à. Đừng có mơ.
- Tôi ko dụ dỗ cậu chủ, cô đừng nói thế.
- Ko, ko mà sao anh Phúc cứ quan tâm mày, đồ hồ ly tinh, giờ để xem anh Phúc bênh mày hay bênh tao.
Nói rồi Lucy tự xé áo rách bươm, cào da chảy máu, rối xù tóc lên. Nó hoảng quá ngăn cản Lucy.
- Nè, cô làm gì vậy, đừng làm vậy mà...
Đúng lúc đó M.phúc đi xuống, Lucy hét lên.
- Đừng vậy mà Mận, tao xin lỗi, tao ko lại gần anh Phúc nữa đâu... tha cho tao...
M.Phúc nhăn mặt kéo tay Mận ra.
- Mày làm cái gì vậy Mận, sao lại làm thế này với Lucy.
- Ko.. em ko có... em...
Lucy ra vẻ đau đớn, oan uổng lắm.
- Vì em hay lại gần anh mà nó làm thế này với em, em xin lỗi, do em yêu anh nhiều quá.
- Lucy ngoan, nín nào anh thương.
Nó tức lắm vì bị đổ oan như thế.
- Em...
- Mày nín đi.
M.Phúc mắng nó rồi đưa Lucy về phòng, còn Lucy cứ cười đắc ý.
Nó nhìn theo, nó bỏ ra ngoài. Bây giờ nó giận cậu nó lắm, vậy mà bảo là tin cậu, vậy mà cậu ko tin nó.
.....
Nó nhìn qua gương ngó ra phố xá nhộn nhịp bên ngoài, trong lòng nó trống rỗng, món trà sữa ưa thích cũng bị thất sủng.
- Mận... mận... em sao vậy, quán này trà sữa ko ngon sao?
- À, ko, ngon lắm anh.
- Em đang nghĩ gì vậy chứ.
- Ngó đường phố chút thôi.
Bất giác Khánh nắm tay Mận, nhìn nó chăm chăm, miệng khẽ cười.
- Mận, nếu giờ có người đòi lời hứa năm xưa em có thực hiện ko?
- Lời hứa? Lời hứa nào vậy anh?
- Em ko nhớ sao. Năm 10 tuổi em hứa sau này sẽ gã cho anh. Lời hứa đó còn hiệu lực ko?
- À, lời hứa lúc bé. Nhưng cưới nhau phải yêu nhau mới cưới chứ.
- Anh yêu em, anh luôn chờ em.
- Nhưng em ko yêu anh, nếu chúng ta ko gặp lại anh có nói những lời này ko?
- Chẳng phải là chúng ta đã gặp lại rồi sao, đó là có duyên còn gì.
- Em... em...em hơi mệt. Mình về sớm đi.
.....
Lucy thấy hành động trước đó được M.Phúc bảo vệ nên được đà lắm thể.
Thấy nó đang cầm dao cắt rau củ làm bếp, Lucy lại tiếp tục kế hoạch mới.
Lucy đứng khoanh tay gần chỗ nó cười đắt ý.
- Lần trước mày đã thấy chưa, anh Phúc bênh tao thôi, mày ko là gì hết, chỉ là con hầu thôi.
Nó ko thèm chấp, cũng ko thèm nói lại.
- Mày biết mày thua rồi sao, con giẻ rách.
Nó vẫn im lặng. Lucy đẩy nó ngã sóng soài trên nền, đồ ăn rơi vãi.
- Con kia, mày khinh tao à, sao mày ko thèm trả lời.
Nó đứng lên phủi quần áo.
- Cô quá đáng lắm rồi đó.
Lucy trừng mắt với nó, tức giận cao trào. Cô cầm lấy con dao, rạch vào tay mình.
- Để rồi xem, tao quá đáng thế nào...
Mận thấy thế giành lấy con dao trên tay cô. Cô bắt đầu la hét.
- Cứu... cứu tôi với...
Mọi người trong nhà chạy xuống, Khánh mới tới cũng chạy xuống.
M.Phúc đỡ lấy Lucy.
- Lucy.. em sao vậy, sao bị thương thế này...
- Con Mận, em.. em xin lỗi nó vì em đã làm nó giận hôm trước, mà nó hận em.. nó...
Nó thì ko biết phân bua thế nào, con gà nó còn ko dám giết thì nó dám động dao vào ai chứ.
- Em ko có... thật đó.. cậu tin em đi.
- Im... tao bảo mày im đi, về phòng.
Khánh chen ngang.
- Có cậu mới phải im đi, em Mận ko làm mấy chuyện ấy.
Hắn hếch lên với Khánh.
- Mày cũng im đi, mày biết gì mà xen vào.
- Ít ra, tôi biết Mận ko làm mấy chuyện này, tôi tin Mận, còn cậu thì ko.
Hắn thả Lucy ra đấm vào mặt của Khánh, máu miệng Khánh chảy ra. Khánh cũng ko vừa, cũng mạnh tay đánh trả. Ai cũng vào can ngăn. Chỉ có nó nhìn 2 người đánh nhau, 2 hàng nước mắt nó chảy dài, nó hét lên.
- Đủ rồi, cả 2 thôi đi.
Nó lại xoa xoa vết thương trên mặt Khánh.
- Anh có đau lắm ko.
Hắn cũng đau lắm mà nó lại ko quan tâm.
- Mày đang lo cho ai vậy hả, ai mới là chủ của mày.
- Là cậu, cậu là chủ, suốt đời này cậu là chủ, và mong kiếp sau nữa cậu và em ko còn quan hệ gì nữa.
- Mận.. mày đứng lại đó... mày..
.....
Nó xem cậu như cậu chủ thật, ko còn thân thiện yêu thương nữa. Lòng tin của nó đã bị cậu chà đạp ko thương tiếc.
- Mày giận tao hả Mận, mày nói mày tin tao mà.
- Em tin cậu vậy cậu có tin em ko.
- Tao...
Nó tiếp tục phơi mớ quần áo mới giặt xong.
- Mày đừng giận, tao có nỗi khổ riêng, sau này mày sẽ biết, mày phải tin tao là được.
- Em ko ngu ngốc nữa đâu.
Ko khí căng thẳng bị quá vỡ bởi tiếng còi xe tin tin phía trước. Họ ra xem là ai.
M.Hoàng bước xuống xe trước, qua phía cửa bên kia mở cửa cho Cẩm Tiên. Cẩm Tiên sao có vẻ béo lên nhiều và còn mang váy thụng thế kia chứ.
- Chào mọi người,bọn tôi về đây. Mận ko mừng chị sao.
Nó chạy lại ôm lấy Cẩm Tiên.
- Nhớ chị nhiều lắm, mà chị ơi, đi chơi thôi mà có cần phải ăn nhiều vậy ko, béo lên rồi nè.
Cẩm Tiên nhìn M.Hoàng cười thích thú. M.Hoàng cốc nó 1 cái nhẹ.
- À, anh mới tặng cho cô ấy em bé ấy mà.
Nó che miệng vì ngạc nhiên lắm.
- Tặng.. em bé sao? Dễ thương quá. Khi nào anh cũng tặng em bé cho em đi.
Ai nấy đều sặc sụa, nhất là M.Phúc mặt còn đỏ gay lên. Cẩm Tiên dịu dàng cầm tay nó.
- Khi nào gặp người em yêu thương, thì em bé sẽ xuất hiện thôi. Mà cả 2 cùng yêu thương nhau mới được nghe ko?
- Dạ.
Nó theo Cẩm Tiên tán dóc để quên đi chuyện buồn phiền vừa qua.