Em Đã Từng Thử Buông Bỏ Anh

Chương 3

Edit: Thố Lạt

Phó Nhất Nam là một người nhiều chuyện.

Tất cả chuyện Hứa Thuần biết được sau đó, đều do Phó Nhất Nam tiết lộ.

Vì vậy, Hứa Thuần bắt đầu vô thức tìm hiểu chút chuyện về hội học sinh thông qua cô.

Tuy Phó Nhất Nam không nằm trong hội học sinh, nhưng cũng biết không ít nội tình. Một trong số đó là chủ tịch và phó chủ tịch đang qua lại.

"Anh ấy có bạn gái rồi à?"

Giờ nghỉ giữa tiết thể dục, Hứa Thuần ngồi trên bãi cỏ, nghe xong ngồi bật dậy nói.

Phó Nhất Nam lắc đầu: "Cũng chưa chắc, nhưng ai cũng nói vậy, theo người trong hội học sinh, gần đây uỷ viên Tưởng dài và phó chủ tịch khá thân thiết, hai người còn ăn cơm chung nữa."

Hứa Thuần vờn cỏ xanh bên cạnh, khẽ nói: "Đi cùng chưa chắc đã bên nhau."

Phó Nhất Nam nói: "Dù sao mình vẫn thấy họ rất hợp nhau."


Hứa Thuần không nói nữa, trong lòng có chút tư vị khó hiểu.

Sau đó cô đi tìm bạn học đánh cầu lông, sân đánh có gió, cầu bị bay ngược, đánh nữa cũng chẳng được gì, cô lại không yên lòng, về sớm.

Dãy phòng học lớp mười nằm phía nam, mỗi lần đi từ sân thể dục về lớp đều phải đi qua dãy phòng học lớp mười hai, nhiều ngày nắng chói chang, các nữ sinh ngại đi ra ngoài phơi nắng, cứ đi tắt qua hành lang, hai ba người một nhóm trò chuyện rôm rả.

Lớp Hứa Thuần ở tầng cao nhất, phải đi qua đoạn đường dài nhất.

Cô cùng Phó Nhất Nam và các cô gái đi qua dãy phòng học lớp mười hai, đi lên cầu thang, vừa nói chuyện vừa đi.

Sau khi biết được lớp của Tưởng Thừa Khải từ trong miệng Phó Nhất Nam, cô đã sớm định vị được bọn họ ở cùng hướng, trùng hợp là cũng ở lầu bốn, nhưng cách nhau những 11 phòng, nhìn nhau từ xa.

Không thể coi thường là, đáy lòng cô từ từ dâng lên nỗi chờ mong và kích động, cho dù trước đây từng đi qua đây không ít lần, cũng không căng thẳng như bây giờ.

Cảm giấc ấy khó mà hình dung được, lại mãnh liệt khó hiểu, giống như sau đó cô sẽ gặp anh ngay vậy.

Nhưng nghĩ đi ngĩ lại cũng không có khả năng, lúc này trên hành lang không có tiếng bước chân ai đi lại, hoàn toàn im lặng, thỉnh thoảng mới truyền đến tiếng giảng bài từ các phòng học.

Hứa Thuần không nói nhiều, những người quen biết yêu mến đặt cho cô biệt danh Văn Tĩnh.


Lúc này, cô thật sự không có gì để nói, các cô đi trước tíu tít bàn về bộ phim Hàn đang hot gần đây, đáy lòng cô lại tỉ mỉ phân tích tâm tư nhỏ kia.

Đến nửa lầu ba, các cô gái cười lớn, cố tình làm loạn.

Hứa Thuần không nghe thấy họ nói gì, hai chân hơi mỏi, đang muốn rẽ, lại có một nam sinh hấp tấp lao xuống, khiến Hứa Thuần và nữ sinh bân cạnh mất thăng bằng, vẫn không tránh được tông vào tường, suýt ngã.

Bạn học nữ bị tông vào tức giận chửi thề, nam sinh kia cũng không thấy áy náy quay đầu, tiếp tục chạy xuống, rõ ràng có người đang đuổi theo.

Hứa Thuần xoa tay ôm eo, đang định tính sổ, nhíu mày nhìn lên, chết chân tại chỗ.

Trên cầu thang lầu bốn, một bóng dáng quen thuộc đang lao xuống, áo sơ mi trắng quần bò đơn giản, đôi chân dài đi xuống, vì bên cạnh nhiều nữ sinh, nên đi khá chậm.

Tim Hứa Thuần nhảy lên cổ, dời mắt, nhìn xuống hoa văn trên cầu thang.

Trong đầu, vẫn là ánh mắt khi nãy của anh, nụ cười mỉm của anh.

Anh đang vui vẻ gì đó, cười rộ lên càng đẹp.


Đôi chân kia từ từ đi về phía các cô, tim Hứa Thuần đập thình thịch, không thể bình tĩnh.

Cô chờ anh đi xuống, nhìn bóng lưng anh thêm một chút cũng được.

Nhưng anh nhanh chóng đi đến, lại nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng thăm hỏi.

"Em không bị thương chứ?"

Hứa Thuần nghiêng đầu, còn đang hoài nghi anh nói với ai.

Nữ sinh bên cạnh trả lời trước: "Không sao không sao."

Tưởng Thừa Khải gật đầu, quay đầu chú ý cánh tay ôm eo của Hứa Thuần, nghiêng đầu hỏi: "Eo của em bị thương à?"

Lúc này Hứa Thuần nghe rõ, anh đang nói chuyện với mình, vô thức a một tiếng, đỡ lấy kính mắt sắp rơi, cúi đầu xua tay nói: "Em không sao."

"À." Tưởng Thừa Khải gật đầu, dừng lại một lát rồi đuổi tiếp, miệng kêu tên nam sinh kia.

Hứa Thuần đi lên vài bước ghé vào cạnh lan can, tấm mắt di chuyển theo bóng lưng đang chạy của anh, áp tay lên lan can, từ từ di xuống, đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Lên lầu bốn, tâm tình Hứa Thuần rất tốt, gió nhẹ thoảng qua, phả lên mặt, thoải mái tự do khó nói nên lời.

Từ hôm đó, Hứa Thuần nhận ra, mình và uỷ viên Tưởng dài ngày càng có duyên.


Buổi trưa đến nhà ăn ăn cơm, cô chọn ngồi đối diện cửa căn tin, vô tình bắt gặp bóng dáng anh thu dọn bàn ăn.

Trước giờ tự học buổi chiều mười phút, anh sẽ xuất hiện trong siêu thị đúng giờ, mua một chai nước và bánh mì, sau đó đi một mình hoặc cùng bạn đến dãy phòng học.

Nghỉ trưa là thời gian hoạt động tự gio giữa giờ, cô có thể đứng cuối hành lang nhìn bóng anh lau mồ hôi trên sân bóng rổ, khi trờ về có đôi lần chọn đi qua cầu thang lớp mười, nói cười cùng một nhóm nam sinh.

Có lần Hứa Thuần xuống lầu nộp bài tập tiếng anh, ôm một chồng sách bài tập dày, trùng hợp thấy anh đi xuống, hơi thở như bị rút cạn, chỉ biết cúi đầu đi qua, bên tai là tiếng cười sang sảng của anh, và mùi mồ hôi toả ra trên người anh quanh chóp mũi.

Hứa Thuần bắt đầu thích những ngày đi học, giống như mỗi ngày đều có hi vọng, chỉ cần lạc ở góc nào đó trong trường, cô sẽ thấy bóng dáng của anh, hơn nữa bất ngờ thường không phụ kì vọng.

Lâu dần, cô cũng đoán, Tưởng Thừa Khải và phó chủ thịch kia không có quan hệ thân mật gì, chỉ là trao đồi học tập và công việc thôi.

Hứa Thuần cũng phát hiện, trước đây cô dồn tất cả tâm tư vào việc học, nay ngoài học tập còn chú ý đến tất cả những chuyện liên quan đến anh.

Những chuyện này bao gồm: Bọn họ vô tình chạm mặt trong trường mười sáu lần, ở các nơi khác nhau như căn tin, siêu thị, hành lang, cạnh dãy phòng học tỷ lệ chạm mặt lớn nhất, anh mặc tổng cộng tám bộ đồ, đa phần là trắng đen đơn giản, hay đi cùng nhóm nam sinh, khi đi hay đút một tay vào túi quần, một tay thả lỏng, ánh mắt trầmtĩnh nhìn về phía trước, sẽ quét qua các bạn học xung quanh, khiến người ta lầm tưởng nhìn ai cũng rất thâm tình.

Hứa Thuần sợ mình không nhớ được, cố ý chuẩn bị nhật kí, ghi lại tất cả những chuyện nhỏ nhặt ấy, chỉ có mình cô biết, cũng chỉ có mình cô thích ghi lại.

Lâu ngày, hình thành tình cảm thầm mến không nơi giãi bày.

Tình cảm này, tích luỹ từng chút một, cũng không dám thử đau khổ.