Edit: Thố Lạt
Beta: Thố Lạt
Hứa Thuần xuống xe.
Cô đi không ngừng nghỉ, vào một cửa hàng văn phòng phẩm gần đó.
Lúc nãy trên xe, cô tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn làm một chuyện.
Đầu nghĩ tay làm, cô đi mua những dụng cụ cần để thực hiện việc này -- giấy và bút.
Mua xong về đến nhà, Hứa Thuần thay giày, chào mẹ Hứa đang bận rộn trong bếp, vội vào phòng đóng cửa lại.
Cô lấy giấy vẽ và bút mới mua ra, bày biện ngăn nắp trên bàn học, tay chống cằm trầm tư nhìn trang giấy.
Cảnh tượng vừa rồi vẫn khắc sâu trong đầu cô, chỉ là cô không dám nhìn thẳng anh, nên vẽ ngũ quan không rõ lắm.
Hứa Thuần từ bỏ, định sẽ vẽ bức ảnh chụp sau lưng và sườn mặt khi nãy.
Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại mở tấm hình vừa nãy ra.
Ngắm nhìn thật lâu, cô để điện thoại sang một bên, bắt đầu phác thảo.
Đường bút có chút gượng gạo, ban đầu Hứa Thuần có chút không vừa lòng, bỏ đi không ít bản nháp.
Đến mấy tấm sau, đường nét mới dần nhu hoà.
Hứa Thuần học phác hoạ từ khi mới vào Nhất Trung, học được chưa lâu, chỉ mới một mùa hè thôi.
Lúc trước, ba Hứa mẹ Hứa mong con gái có thể học chút nghệ thuật bên cạnh việc học hành, đã cho cô tham gia không ít khoá năng khiếu, dương cầm thư pháp vẽ và các môn nghệ thuật có thể giúp khí chất tinh thông.
Tính tình Hứa Thuần nhu thuận, từ nhỏ đến lớn luôn nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ, nghĩ và làm luôn theo truyền thống, cũng chưa bao giờ giám lơ là việc học, bởi vậy đã không phụ sự kì vọng của một người đứng nhất trong kì thi vào trường thực nghiệm Nhất Trung.
Có thể nói, cô thích nhất là học tập.
So đi tính lại, những môn nghệ thuật này vẫn không khiến cô cảm thấy hứng thú lắm.
Nhưng mà, dù sao cố gắng một thời gian, trải nghiệm rồi, cô cũng có chút hứng thú với hội hoạ.
Đây là môn học vừa buồn tẻ vừa sinh động.
Lúc trước cô chỉ chuyên tâm học tập một thời gian, nhưng sau này vì học tập mà cho vào quên lãng.
Bình thường vẽ vời lung tung, không ra hình dáng người và vật, có khi chỉ có ngũ quan khuôn mặt, có khi chỉ là một nửa của vật nào đó, cũng có khi là nhìn xa từ phía sau.
Cô cũng có trái tim thiếu nữ, lúc trước từng lén vẽ chàng trai mình thích, sau đó lén kẹp trong nhật kí, lâu lâu lấy ra, vậy mà quên cả tên đối phương, như nhìn một người lạ, không còn thưởng thức bề ngoài, mà là xem xem bản lĩnh vẽ tranh của cô có tiến bộ hay không.
Cô biết trình độ của bản thân, chỉ thích hợp phác hoạ, không xử lí tốt chi tiết.
Nhưng bây giờ, cô bỗng muốn nghiêm túc thử một lần, chỉ vì khoảnh khắc tim đập lần gặp ấy.
Nghĩ vậy, cô lại thấy mình thật BT, ngay cả tên của anh cũng không biết.
Ngay cả lớp của anh cũng không rõ, chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ là đã từng thấy anh trên sân bóng rổ.
Một khuôn mặt, trí nhớ mơ hồ, thời gian đã lâu.
Đến giờ cơm tối, Hứa Thuần vẫn chưa vẽ xong bóng lưng, phần lớn thời gian cô đều ngẩn người nhìn mặt giấy.
Ba Hứa hỏi về cuộc thi lần này, Hứa Thuần thành thật trả lời không hài lòng với độ khó và thành tích mình mong muốn, không tốt như lần trước.
Mẹ hứa thương con gái học tập vất vả, gắp đồ ăn động viên, bảo cô nghỉ ngơi, đừng quá sức.
Ba Hứa cũng khôn ngoan bảo đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, có khó khăn gì cứ hỏi thầy cô giáo.
Hứa Thuần gật đầu, trên phương diện này, trước giờ cô đều rất tự giác, không cần người nhà quan tâm lo lắng nhiều.
Hết kì nghỉ dài hạn quay lại trường học, môn nào cũng bắt đầu kiểm tra.
Giờ tự học buổi trưa, Hứa Thuần xem lại đề sai, lại nhanh chóng làm xong hai bài thi, dành chút thời gian rảnh cuối cùng, lấy một tập giấy, tiếp tục hoàn thành nửa thành phẩm hôm nọ.
Cô chất đầy sách hai bên bàn học, trải giấy ra giữa, để sách tiếng anh bên cạnh để che, tay trái chống cằm, tay phải bắt đầu vẽ.
Không phải phác hoạ khó, mà là Hứa Thuần không muốn xong sớm như vậy, chỉ muốn vẽ chút gì đó sau khi học tập để giải khuây thôi.
Nếu vẽ, cũng phải vẽ người mình thích.
Cô làm không biết mệt.
Phó Nhất Nam cùng bàn liếc qua, khẽ hỏi: "Cậu vẽ ai vậy?"
Hứa Thuần giật mình, muốn che lại cảm thấy dư thừa, người trên bản vẽ chỉ là một bóng dáng, không chi tiết.
Cô bình tĩnh lại, nói loạn xạ: "Không có, mình chỉ vẽ bậy thôi."
Phó Nhất Nam nhìn cô đầy nghi ngờ: "Thiếu nữ hoài xuân rồi!"
Hứa Thuần đỏ mặt, thấp giọng phản bác: "Đâu có."
Phó Nhất Nam bĩu môi, hỏi: "Sao cậu không vẽ mắt và miệng?"
Câu hỏi này, Hứa Thuần cố ý né tránh, vì tưởng tượng của bản thân và vẽ lên sẽ không giống nhau.
Cô che giấu: "Không biết phải vẽ sao nữa."
Phó Nhất Nam vươn tay, lấy bức vẽ của Hứa Thuần ngắm một hồ, một lát sau đánh giá: "Chân dài như vậy, cao như vậy, đây nhất định là một anh đẹp trai."
Hứa Thuần cười: "Cậu biết là đẹp trai, vậy cậu nói xem anh ấy đẹp ra sao?:
Phó Nhất Nam chống má, mắt nhìn ra cửa, còn đang nghiêm túc suy nghĩ, lập tức sáng mắt, ngón trỏ chỉ vào tấm lưng ngoài cừa phòng, khẽ nhếch cằm nói: "Đấy, như anh ấy vậy."
Hứa Thuần tỏ mò nhìn theo tay của Phó Nhất Nam.
Giờ tự học buổi trưa sắp kết thúc, không ít người ra ngoài đi toilet, đâu đâu cũng có người, bên ngoài phòng học cũng có mấy người đang đứng nói chuyện.
Hứa Thuần đảo mắt qua những người ngoài cửa sổ, liền bị một bóng dáng đang ghé vào cửa số gọi người khác thu hút.
Người nọ không xa lạ với Hứa Thuần, là chàng trai đồng phục vô tình gặp trên xe buýt.
Lúc này chàn trai đồng phục không mặc đồng phục, anh chỉ mặc chiếc áo đen, có lẽ do nóng, giấy trên tay bị anh dùng để quạt không ngừng.
Ánh mắt Hứa Thuần bỗng dừng lại, cô nghiêng người, nín thở nắm chặt bút trên tay, quay đầu lẳng lặng nhìn anh, yên lặng thưởng thức như lúc trên xe.
Thật lâu sau, Phó Nhất Nam kịp thời vỗ vai cô: "Nhìn gì vậy?"
Hứa Thuần lập tức thu liễm quay đầu, thoải mái nói: "Cậu nói người đang đứng nói chuyện ngoài cửa?"
"Ừ."
Hứa Thuần gật đầu, không yên: "Cũng được."
Phó Nhất Nam nghi hặc nhìn cô: "Đây không phải cũng được, nhìn hết các anh lớp 12, không tìm ra ai đẹp như anh ấy đâu."
"A." Hứa Thuần bình tĩnh hỏi tiếp, "Hình như mình từng gặp anh ấy rồi, cậu biết tên anh ấy không?"
"Phó Nhất Năm quăng cho cô một ánh mắt khó tin, nói: "Nói cậu chỉ biết học, nhưng mà không để ý chuyện bên ngoài, ngay cả chủ tịch hội học sinh cũng không biết."
Hứa Thuần kinh ngạc: "Anh ấy là chủ tịch hội học sinh?"
"Chứ sao?" Phó Nhất Nam hỏi, "Cậu cho là anh ấy tìm ban trưởng của chúng ta làm gì?"
Hứa Thuần hỏi tiếp: "Vậy chủ tịch hội học sinh tên..."
"Tưởng Thừa Khải."
Hứa Thuần lặp lại: "Tưởng Thừa Khải."
Sau đó, cô đọc thầm trong lòng vô số lần.
Không phải chứ, cô đã sớm nghe những người bên cạnh nói đến cái tên này, nhưng chưa từng liên hệ với chàng trai đồng phục.
Có lẽ vì chưa thử tìm kiếm manh mối, mới khiến sự thật đến chậm.
Hai hoà làm một, từ nay, tin tức của chàng trai đồng phục đã đầy đủ rồi.
Tưởng Thừa Khải là người đứng đầu hội học sinh, các bạn cùng khoa đều đùa nhau gọi anh là Uỷ viên Tưởng dài.
Các bạn trong lợp, khi tán gẫu từng nhắc đến nhân vật hội trưởng này, trong lời toàn là sùng bái và hâm mộ.
Có người nói anh quản lí tốt, cũng có người nói anh học giỏi, có nhiều nữ sinh theo đuổi anh, nhưng anh chưa chấp nhận ai.
Hứa Thuần nghĩ miên man, trong lòng phong phú thêm nhiều.
Làm giác này cô không lạ gì, nhưng là biết được tên người trong lòng.
Với cô, thoả mãn và vừa lòng.