Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi

Chương 101

“Cái gì?!” Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn xác định mình có nghe lầm không. Dì chỉ cười cười nhìn tôi.

“Con không muốn!” Tôi nhét chìa khóa vào tay dì.

Dì nhẹ nhàng nhận lấy, “Chủ hộ là tên con, hiểu chưa?”

Đột nhiên tôi ngộ ra hành động vừa rồi của mình quá ấu trĩ.

“Tại sao? Tại sao phải cho con món quà lớn như vậy? Con nhận không nổi!” Trong lòng tôi vừa vội lại vừa phiền, không biết cự tuyệt thế nào.

“Không có gì là không nhận nổi!” Dì bình tĩnh nhìn tôi, “Ngoài con ra, dì không biết có thể tặng ai món quà này nữa. Đừng… phụ tình nghĩa của chúng ta nhiều năm như vậy, hiểu chưa?”

Tôi nói không ra câu nào, chỉ ngơ ngác nhìn dì, đầu óc trống rỗng.


Tại sao dì đột nhiên tặng cho tôi một phần lễ vật như vậy? Trong lòng mơ hồ bất an, có phải dì muốn bỏ đi đâu đó không?

“Dì Lạc, có phải dì gặp chuyện gì không?” Tôi kéo tay dì, tay dì còn lạnh hơn cả tôi.

“Con đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều hoàn hảo. Hồi xưa dì đã nghĩ tới chuyện này rồi, vốn định chờ con kết hôn mới mua, nhưng gần đây giá phòng không ổn định, mua sớm một chút vẫn hơn.” Dì nhàn nhạt nói, giống như mời tôi ăn một bữa cơm bình thường vậy.

“Nhưng, nhưng bây giờ con cảm thấy không nhận nổi. Dì có thể thu hồi lại không. Con chân thành ghi nhớ là được rồi mà.” Tôi gần như cầu khẩn.

Dì khẽ cười, vỗ vỗ tay tôi nói: “Thỏ Con, dì không muốn gia tăng gánh nặng cho con. Nhưng nếu con có thể hiểu rõ tâm ý, thì cần gì phải quan tâm đến bên ngoài? Phòng ốc chỉ là một cái xác, tương lai con phải lấp đầy nó, dùng hạnh phúc để lấp đầy, hiểu chưa?”

Tôi đã cảm động gần như nghẹn ngào. Dì lặng lẽ xoay người, lấy mớ giấy thiết kế từ ngăn kéo ra.

“Đây là bản vẽ dự án sửa nhà của dì, con xem coi có gì không hài lòng thì sửa lại nhé. Con cũng không ở thành phố H thường, hôm nay rãnh rỗi liền dẫn con tới xem một chút.”

Hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi, dì thật là có tâm vì tôi làm tất cả. Nếu tôi từ chối nữa, có phải dì sẽ bị tổn thương không?

Nhưng tôi nên lấy mặt mũi nào để tiếp nhận quà tặng này đây? Dù sao dì cũng không phải mẹ tôi, tôi lại chẳng biết nên báo đáp thế nào? Báo đáp ra sao? Lấy thân phận nào để báo đáp?

Đầu tôi như sắp nổ tung, từng trận co quắp, đau âm ỉ.

Tôi vốn tưởng khi chúng tôi cách xa, dì sẽ bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Gặp nhau chi bằng hoài niệm, không sợ hãi không quấy nhiễu, đem thâm tình chôn giấu dưới đáy lòng, rồi mang vào mộ phần. Tôi tự an ủi mình như vậy.


Nhưng việc làm của dì khiến tôi quá bất ngờ. Dù có tình nghĩa nhiều hơn nữa cũng không cần tặng món quà quý trọng như vậy để chứng minh đâu. Nếu dì chỉ coi tôi là vãn bối hay bạn bè thì cũng không cần làm thế.

Chẳng lẽ dì muốn dùng phương thức như thế để kết thúc, bồi thường lại tình cảm không thể cho tôi sao?! Nghĩ như vậy, không khỏi đổ một đầu mồ hôi lạnh!

Nhìn ánh mắt chân thành mà dịu dàng của dì, tôi lại xấu hổ với ý nghĩ của mình, tại sao lại đi đo lường dì như vậy? Trong lòng dì chưa chắc có chút so đo và hiềm khích với tôi, có lẽ đó chỉ là một cách thương yêu của dì mà thôi?

“Nghĩ gì thế? Con không thích chỗ này hả?” Dì nhìn tôi hồi lâu không lên tiếng.

“Dạ không, phòng tốt như vậy mà, con chỉ.. nhất thời khó tiếp nhận thôi.”

Dì xoa xoa vai tôi, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, dì cũng không phải mang tới cho con thêm gánh nặng.”

“Con hiểu.” Tôi gật đầu một cái.

“Một mình con ở ngoài, dù sao cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Có cơ hội thì về thành phố H đi, ba mẹ già rồi, chăm sóc họ nhiều vào.” Đây là lần đầu tiên dì nói với tôi những thứ này.


Trong lòng tôi có loại ảo giác, có phải dì đang hy vọng tôi cũng có thể chăm sóc dì nhiều hơn không?

“Con thấy ba mẹ sống rất thoải mái, con về thường thăm họ một chút là được, cũng không nhất định phải ở chung.”

“Có thể con muốn vậy, nhưng mẹ con chưa chắc thật sự muốn vậy.”

“Dạ?” Tôi nghi ngờ nhìn dì.

“Ừ.” Dì gật đầu một cái, không hề nói gì nữa.

Chẳng lẽ dì tặng nhà cho tôi là có dụng ý để tôi trở về thành phố H, vừa gần cha mẹ, lại còn có thể giữ vững tự do? Haiz, tội gì vì tôi suy tính nhiều như vậy, làm sao tôi và ba mẹ chịu đựng nổi đây?

_________________