Vân Diệp lắc đầu:
- Nếu bá bá nói thế thì tiểu chất chẳng còn gì để nói, tuy vô tình mạo phạm trưởng bối, nhưng cũng là sai, bá bá cứ xử phạt là được. Hôm qua trúng một giày của huynh đệ bá bá, mặt còn sưng, bá bá nhẹ tay chút.
Hết cách, nhìn bộ dạng Lý Tịnh dù có liều mạng cũng phải đòi nợ cho huynh đệ. Trường Tôn Vô Kỵ cũng chỉ có thể đánh nhi tử một trận. Thực tế đây là cách nhanh gọn nhất, chẳng ai muốn chọc vào Lý Tịnh nổi giận thực sự, đoán chừng Lý Nhị cũng không muốn. Ba tên Lý Thừa Càn, Lý Thái, Lý Khác chuyến này đừng hòng thoát được.
- Ngươi sức trói gà không chặt, hẳn không tạo thành uy hiếp với huynh đệ ta, cho nên tha ngươi một lần, nhưng ngươi phải xem cho hắn, một hán tử đội trời đạp đất vì sao thành thế này. Ngay huynh trưởng như ta cũng không nhận ra.
Lý Tịnh nói rất chậm, nhưng rất kiên quyết, đối diện với người nói chuyện như thế, Vân Diệp đều nghe cẩn thận, ứng phó bất cẩn chút thôi là có chuyện lớn.
Cầu Nhiệm Khách biến thành tên ngốc? Hôm qua đã biết đại hán đó tuyệt đối không phải là người thường, chỉ không ngờ ông ta là Cầu Nhiệm Khách mà thôi, dã sử cổ đại hơi chút là nói người này thân cao tám trượng, eo cũng tám trượng, ai đã thấy người hình vuông như thế chưa? Còn tả nắm đấm có thể để người đứng lên, cánh tay có thể cho cho ngựa chạy, không hiểu tả người hay tả cái thứ gì.
- Ngươi từng gặp hắn rồi, một đại hán như mãnh hổ, hiện chỉ còn lại nắm xương, hắn cứ nói ra biển tìm núi tiên, ta hỏi hắn chuyện Bạch Ngọc Kinh, hắn tỏ ra cực kỳ sợ hãi, chẳng lẽ nơi đó làm hắn thành ra thế này?
Lý Nhị dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Vân Diệp không bỏ qua bất kỳ nét mặt nào của y.
Hoang mang, chính xác mà nói bộ dạng Vân Diệp hiện giờ rất hoang mang, Điền Tương Tử có một ngọc bài viết Bạch Ngọc Kinh, trong thơ của Lý Bạch có miêu tả liên quan tới Bạch Ngọc Kinh, Vân Diệp tìm người già như Lý Cương, Nhan Chi Thôi hỏi chuyện liên quan tới Bạch Ngọc Kinh, họ nới xuất sứ của danh tử này không thể khảo cứu được nữa, nó đơn thuần là từ hình dung mặt trăng, giống như rất nhiều từ ngữ, nói không rõ được nguồn gốc.
Cầu Nhiệm Khách có phản ứng với từ này, nói rõ nó ảnh hưởng rất sâu với ông ta, nếu không một kẻ mất trí không có phản ứng lớn như vậy, đột nhiên Vân Diệp phát hiện mình đã trở nên hứng thú với Bạch Ngọc Kinh, rất muốn biết Cầu Nhiệm Khách trải qua điều gì, Bạch Ngọc Kinh thần bí rốt cuộc có tồn tại không?
Lý Tịnh không quấy rầy Vân Diệp, thấy y đi đi lại lại trong sân, miệng không ngừng lẩm bẩm, tìm cái ghế ngồi xuống, đợi Vân Diệp tỉnh lại.
- Điền Tương Tử chết rồi.
Vân Diệp đột nhiên nói:
- Ngươi chắc lão tặc đó đã chết chứ? Lão ta không chỉ chết một lần.
Lý Tịnh biết tin Điền Tương Tử chết từ lâu, nhưng ông ta không tin:
- Lần này chắc chắn là lão ta đã chết, chết trên đường đi tìm Bạch Ngọc Kinh, chỉ còn một người sống trở về, hắn là bằng hữu của vãn bối, khẳng định nói, đích thân hắn hỏa thiêu Điền Tương Tử, còn đem xá lợi của lão cho vãn bối, vãn bối đã bán vài viên, phải rồi ngọc bài của Điền Tương Tử ở đây.
Vân Diệp nhớ tới trong cái túi chứa xá lợi mà Hi Đồng đưa mình còn có một ngọc bài, giữ chẳng có tác dụng gì, cho Lý Tịnh nhìn cũng không sao hết.
Trở về hậu viện, Tân Nguyệt lo lắng nhìn trượng phu, nàng thấy Lý Tịnh tới nhà tìm kẻ thù, trượng phu không đánh lại người ta, nàng lo trượng phu bị thương.
Đi qua cửa, phát hiện Tân Nguyệt vịn khung cửa nhìn mình, Vân Diệp đưa tay ra bóp mông nàng một cái, cười ha hả mở ngăn kéo đầu giường, tìm túi vải, lấy ngọc bài ra xem, chẳng phát hiện ra có gì thần kỳ, quay lại tiền sảnh trong sự hờn dỗi của Tân Nguyệt.
- Ngọc bài ít nhất là vật thời Tiền Tần.
Lý Tịnh đặt ngọc bài xuống nói, giám định đồ ngọc là nhã thú của nhà phú quý, Lý Tịnh xuất thân từ nhà đại phú, giám định cổ ngọc là kiến thức bình thường:
- Vãn bối chỉ biết một bài thơ về Bạch Ngọc Kinh, còn là do gia sư vô tình tiết lộ, còn về huynh đệ của bá bá thì vãn bối không hiểu vì sao lại biết Bạch Ngọc Kinh, đại hán năm xưa ván bối gặp ở hoang nguyên không giống huynh đệ bá bá.
- Đương nhiên không giống, ngươi có biết huynh đệ ta năm xưa có thể xé xác hổ báo, là người vô cùng hào sảng, trên ngựa không ai đấu nổi ba hiệp, bộ chiến càng là sở trường, cửu hoàn đao đi tới đâu, quỷ thần né tránh, năm xưa thất thập nhị gia đạo phỉ tung hoành Nam Hải bị hắn giết sạch trong mười ngày...
Vân Diệp nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu:
- Đừng nói nữa, vãn bối chịu không nổi, cái gì mà thất thập nhị gia, có bốn năm nhà là cùng, còn nói mười ngày, ít nhất hơn một tháng, thậm chí là nửa năm. Một mình? Đánh chết vãn bối cũng không tin, bây giờ mọi người nói chẳng đáng tin tí nào, nói tới bệ hạ là có long chương phương chất, long chương là cái gì? Phượng chất ra sao? Hơi một chút là ba sáu, bảy hai, tám mốt, một linh tám, trừ mấy số này ra không biết nói cái khác à? Giết một thì nói là một, hai thì nói là hai, đừng có nói là giết địch vô số, ngã xuống núi chết một hai người thì nói là thấy chất thành đống. Vãn bối học toán học, rất mẫn cảm với số học, cho nên bá bá nói rõ xem huynh đệ bá bá rốt cuộc giết mấy người?
Lý Tịnh đỏ mặt, thường ngày thổi phồng huynh đệ mình quen rồi, nhất thời không sửa được, bị Vân Diệp ngọt nhạt mỉa mai một phen, rõ ràng thấy bẽ mặt lắm, mượn uống trà để che giấu.
- Vãn bối luôn muốn hỏi bá bá, người là danh gia quân trận, đối chiến cũng thành thạo, thẩm thẩm là nữ trung hào kiệt, lần trước bị bệnh nhảy lên tường đủ thấy thân thủ không tệ. Huynh đệ bá bá là dũng sĩ nổi danh hải ngoại, vì sao thẩm thẩm gặp chuyện, vì sao huynh đệ bá bá cũng có vấn đề tương tự, bá bá đừng giấu, vãn bối biết rất rõ nguyên nhân loại bệnh này, bá bá chỉ cần nói, mọi người đã thấy cái gì? Trải qua chuyện gì?
Lý Tịnh thở dài, mắt đăm chiêu:
- Tiểu tử, ngươi đừng hỏi nữa, loại người như ngươi tật xấu lớn nhất là quá tò mò, sa mạc tây bắc có một tòa quỷ thành, nửa đêm quỷ khóc...
- Đó là là một đống đất, do độ mềm cứng của nham thạch khác nhau, gió thổi mòn phần mềm, còn lại phần tương đối cứng, hình thành các loại hình dạng cổ quái, thêm vào đống đất toàn là lỗ, ban ngày sa mạc nhiệt độ cao, tối nhiệt độ thấp, đến tối khí lưu từ trên hạ xuống, hình thành gió, gió thổi qua lỗ phát ra tiếng, giống như chúng ta thổi sáo, nghe giống tiếng ma quỷ khóc gào. Nơi đó có một loại kiến, kiến lớn, người đi vào đều thành xương khô, có gì lạ đâu.
Vân Diệp ngáp dài ngắt lời:
Lý Tịnh sắt mặt cổ quái nói:
- Loại địa phương như thế không chỉ sa mạc có, nghe nói Nam Chiếu cũng có.
Không đợi Lý Tịnh nói hết, Vân Diệp lại ngắt lời:
- Bá bá nói tới thạch lâm ở Nam Chiếu chứ gì? Nơi đó không có gió, nhưng có nước, đá ở nơi đó là đá vôi, dễ bị nước ăn mòn, bá bá cứ nhìn đá dưới mái hiến có lỗ nhỏ, càng khỏi nói nới đó mưa quanh năm, xuất hiện mấy nơi bề ngoài cổ quái có gì lạ đâu.
Lý Tịnh để tay lên bàn gõ không ngừng, những hiện tượng ma quái khó tin với mình, trong mắt Vân Diệp chẳng có gì lạ, cái gì cũng có thể lấy lý ra nói, có vẻ rất hợp lý. Nhưng nhớ tới cảnh ngộ thời thiếu niên, lòng sa sút, mình chịu tội đã đành, không cần kéo Vân Diệp xuống nước, chỉ cần Vân Diệp trị được bệnh là đủ rồi, còn cưỡng cầu, sợ lại xảy ra một cuộc phân tranh.