Đường Chuyên

Chương 546: Cuồng Nguyệt Tăng

Kinh Trệu phủ xuất động đại quân, cứ hòa thượng là phải đăng ký, không bỏ qua cho một ai, các bộ đầu lấy tranh vẽ đối chiếu từng người một, còn tìm tới Đạo Tín đang ở chùa Tiến Phúc, bảo ông ta giao người, nếu không liên lụy tới người khác, làm thế cũng chẳng sai, Đạo Tín là đại tăng chính, tăng nhân phạm pháp tìm ông ta là hợp tình hợp lý.

Đạo Tín thở dài, chắp tay đọc một câu phật hiệu, liền quỳ trước Phật tổ tụng kinh, ông ta biết tầm nghiêm trọng của sự việc, gần như đắc tội với nửa số huân quý Trường An, muốn giấu không được.

Đạo Pháp đỉnh đầu lõm xuống một mảng ngẩng đầu lên nói:

- Chư vị không cần phiền toái nữa, gây họa là Cuồng Nguyệt đệ tử của bần tăng.

Bộ đầu mừng rỡ cầm xích sắt nói với Đạo Pháp:

- Đại sư, các vị là cao tăng đắc đạo, bản bộ đầu không muốn làm khó tăng nhân, nhưng vụ án này đưa tới bệ hạ rồi, thái tử điện hạ đích thân đòi thủ phạm, không dám giấu, mà giấu không được, mau đưa hắn ra, ta còn về phục mệnh.

Đạo Pháp đại sư mi run run nói với bộ đầu Kinh Triệu phủ:

- Cuồng Nguyệt tăng là người đáng thương, năm xưa mất trí, ta nhặt hắn về từ Nam Hải, theo ta tới năm năm rồi, hắn tuy cuồng bạo, nhưng chưa bao giờ làm bị thương người khác, chuyện hôm nay xin quan nhân tra rõ, nếu muốn trách tội, thì trách lão tăng, hắn là kẻ ngốc, nay bị trọng thương, hãy tha cho hắn.

Bộ đầu cười hăng hắc lệnh nha dịch bao vây thiện phòng, chỉ nghe một tiếng rống lớn, một cự hán từ thiện phòng xông ra, đậu quấn băng trắng loang lổ máu, bước tới tóm lấy bộ đầu như tóm con gà, định ném vào tường. Đạo Pháp hòa thượng quát:

- Nghiệt chướng, còn không dừng tay.

Cự Hán sững ra, đặt bộ đầu xuống, bộ đầu chân đạp liên hồi lui về sau, vừa rồi hắn nghĩ mình chết chắc.

Đạo Pháp nhặt xích sắt lên, đem một đầu khóa khóa vào tay mình, đầu kia khóa vào tay cự hán, dịu giọng nói:

- Đồ nhi, bất kể thế nào vi sư cũng đi với con.

Nghe Đạo Tín đọc kinh trở nên kích động, Đạo Pháp quay lại nói lớn:" Vô khổ bất bạt, vô nhạc bất dữ." Tiếng đọc kinh của Đạo Tín dừng lại, rồi khôi phục nhịp bình hòa trước đó.

Một đoàn người rời chùa Tiến Phúc, không ai dám vô lễ với Cuồng Nguyệt Tăng nữa, Đạo Tín hóa thượng đi bộ, vừa đi vừa chắp tay chúc phúc với tín đồ bên đường, cái xích sắt tựa hồ không phải là xích ông ta, mà như sinh trên người ông ta, không khác gì tràng hạt.

Nha dịch càng lúc càng đông, lưng bộ đầu càng lúc càng thẳng, khi đi qua chợ Tây, Cuồng Nguyệt tăng ngửi thấy mùi của rượu không đi nữa, đạo pháp lấy bát xin lão bản quán rượu một bát rượu cho hắn, Cuồng Nguyệt tăng uống một hơi cạn luôn, tuy không muốn, vẫn cất bước tới Kinh Triệu phủ.

Nha môn Kinh Triệu thường không có chủ quan, do một số trọng thuần luân phiên kiêm nhiệm, vốn công việc của Ung Châu mục là của Lý Thái, nhưng hiện Lý Thái không hứng thú vì với vị trí này, chìm đắm trong nghiên cứu thuốc nổ, hắn cho rằng, mười tám cái Ung Châu mục cũng chẳng quan trọng bằng thuốc nổ.

Nay ngồi công đường là Vệ công Lý Tịnh, hôm nay nhận được lệnh của thái tử, biết đang truy bắt một hòa thượng, liền phát lệnh, tự mình ngồi ở hậu đường xem sách, trong lòng cứ không thoải mái, nôn nao khắp ngời, không biết vì nguyên nhân gì, định ra hoa viên giải khuây.

Đúng lúc này một tiếng rống quen thuộc từ tiền đường truyền tới, lòng thất kinh, rảo bước đi tới, thấy một bóng lưng thân quen đang rống lên với nha dịch, một tăng nhân gầy khô khóe miệng có máu ngồi giữa đại đường thấp giọng nói gì đó.

Thấy đám nha dịch cầm thủy hỏa côn sắp đánh vào người cự hán, Lý Tịnh phẫn nộ, quát ngưng, tới trước mặt cự hán, run giọng nói:

- Nhị đệ, sao lại thành ra thế này?

 

Xích sắt bị cự hán vặn răng rắc, nghe giọng Lý Tịnh ngẩng đầu trọc lên, giọng khàn khàn:

- Ngươi là ai?

Hắn cũng thấy giọng Lý Tịnh quen lắm, mà không nghĩ ra, lòng nóng nảy, lại trở nên cuồng bạo, bộ đầu xông tới định bảo vệ Lý Tịnh, nhưng bị Lý Tịnh đá văng.

Lý Tịnh thoáng cái cởi quản phục, bảo mũ, bới tung tóc, rồi bó lại, lấy trong lòng một cây trâm gỗ gài vào, cười với cự hán:

- Nhị đệ, sao cả vi huynh cũng không nhận ra nữa sao?

Cự hán há miệng, chỉ Lý Tịnh muốn nói, nhưng không nói ra được chữ nào, nóng lên, cầm khóa đập vào đầu, máu tươi chảy ra, Lý Tịnh ôm lấy, không cho hắn tự hủy hoại bản thân.

Lấy khóa từ chỗ bộ đầu, mở khóa, vỗ vai cự hán:

- Đừng vội, đừng vội, không nghĩ ra thì thong thả nghĩ, chúng ta về nhà cùng Tam muội nghĩ, thế nào cũng nghĩ ra.

Đợi cự hán yên tĩnh lại, mở khóa cho Đạo Pháp:

- Đại sư tìm ra Nhị đệ ta ở đâu?

Đạo Pháp cười tươi, trả lời:

- Năm năm trước bần tăng gặp được Cuồng Nguyệt Tăng ở Nam Hải, khi đó hắn gần như không có thứ gì, trông có vẻ gặp nạn trên biển, bần tăng đưa hắn về miếu tu dưỡng, hắn sốt mãi, miệng lẩm bẩm Bồng Lai, những tiên cảnh trong truyền thuyết. Sốt đúng nửa tháng mới tỉnh lại, nhưng không nhớ gì về quá khứ, ngay tên mình cũng không nhớ. Lão tăng thấy hắn cô khổ, liền quy y cho hắn, nhưng mỗi khi trăng tròn lại phát cuồng gào rú, nên lấy pháp hiệu là Cuồng Nguyệt tăng.

Lý Tịnh quỳ xuống, cung kính dập đầu với Đạo Pháp ba cái, cảm tạ ông ta cứu nhị đệ của mình. Đạo Pháp chắp tay lại nhận lạy của Lý Tịnh, cười nói:

- Chuyện do trời định, trong coi u minh tự có an bài, vô lượng thọ phật.

Từ chối lời mời của Lý Tịnh, phẩy ống tay áo về chùa Tiến Phúc, chỉ là nét vui mừng trên làm khuôn mặt thêm một phần sinh khí, không còn đau khổ như trước đó.

Lý Thừa Càn nhận được thư của Lý Tịnh, đầu lập tức to như cái đấu, trong thư nói rất thẳng thắn, đám nhãi con ức hiếp Nhị đệ của ông ta sẽ không tha cho kẻ nào, dù nằm trên giường cũng không tha, ngay cả Lý Thừa Càn cũng phải cho ông ta câu trả lời, vì sao Nhị đệ của ông ta xuất hiện trên thuyền, sau đó bị đám đông đánh đập?

- Hầu gia, Vệ công từ nhà Trường Tôn ra liền tới thẳng nhà Tiêu công, nghe nói Trường Tôn Xung đã bị xử theo gia pháp.

Nghe Lưu Tiến Bảo báo cáo, Vân Diệp thở phào, Lý Tịnh chuyến này điên rồi, vì đòi nợ cho đệ đệ của mình, đích thân khai đao, ai mà ngờ tên hòa thượng điên điên khùng khùng đó là đệ đệ của ông ta?

Mấy năm trước còn tìm mình muốn biết tung tích của Cầu Nhiệm Khách, không ngờ là nổi điên, giờ thì hay rồi, nhất định ông ta sẽ tới Vân gia, chẳng những hỏi vì sao đánh đệ đệ của ông ta, khẳng định còn hỏi chuyện năm xưa, có điều đệ đệ ông ta hẳn đã nói cho ông ta biết rồi, nhận nhầm người thôi, ta có nói người kia là Cầu Nhiệm Khách đâu.

Vân Diệp ngồi ở phòng khách tính đối sách thì thấy Lưu Tiến Bảo nhớn nhác chạy vào:

- Hầu gia, Vệ công tới.

Thở dài, chuẩn bị ra nghênh đón, bảo Lưu Tiến Bảo ứng phó với Lý Tịnh thực sự là làm khó cho hắn quá mức, vừa ra cửa đã thấy Lý Tịnh hầm hầm đi tới, không mặc quan phục, chỉ mặc áo vải, quan trọng hơn là tay cầm một thanh trường kiếm, không giống thống soái từng trải trăm trạn, mà giống một du hiệp.

- Lý bá bá quang lâm.

- Vân Diệp, ngươi đã nhận ra hắn, vì sao còn hạ độc thủ? Đáng thương cho hắn mê mê tỉnh tỉnh, tâm trí thiếu sót, thiếu chút nữa táng mạng trong tay các ngươi, hôm nay không cho lão phu một câu trả lời, đừng trách lão phu trở mặt vô tình.

Lý Nhị hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ chỉ cần nói một câu không vừa ý ra tay ngay.

- Lý bá bá cho tiểu tử biết ngài cũng nói ở nhà Trường Tôn thế sao?

- Tất nhiên, giáo huấn các ngươi xong lão phu tới hoàng cung tìm bệ hạ lý luận, chẳng lẽ ngươi cho rằng lão phu là hạng sợ mạnh hiếp yếu à?