Lạc Dương là khu vực trung tâm của Đại Vận Hà, còn Bàn Chủ chắc chắn là minh châu trên Đại Vận Hà, nằm ở đỉnh kênh Thông Tế, trạm trung chuyển của hàng hóa nam bắc, Đại Đường kiến quốc mới hơn mười năm, cái huyện thành nhỏ này đã bừng bừng sức sống, thưởng cổ với đủ loại khẩu âm chen vai thích cánh trong cái huyện thành nho nhỏ, như tụ thành một hải dương.
Trên sông cánh buồm như rừng, vố số thuyền phu mặc áo cộc, chạy qua chạy lại trên ván gỗ, lúc này nhất định không thể thiếu quan viên thu thuế của huyện nha, những người tay cầm thủy hỏa côn, lưng dắt đao chính là họ, kiểm tra giá trị món hàng chỉ trong chớp mắt.
Trình Xử Mặc cứ thắc mắc vì sao Vân Diệp bỏ gần tìm xa, rõ ràng tới thẳng huyện Tung Dương là được, vì sao lại đi đường vòng tới Bàn Chử, như thế lộ trình xa hơn gấp đôi.
Định hỏi, nhưng bị Ngưu Kiến Hổ ngăn lại, hai huynh đệ nháy mắt, tránh xa Vân Diệp thì thầm với nhau, một tận tâm chỉ bảo, một nghiêng tai lắng nghe, làm vẻ vỡ lẽ.
Mặt trời mới bò lên đỉnh đầu Vân Diệp đã sai dừng ở Bàn Chử một ngày, không ở trọ, chẳng có khách sạn nào chứa nổi hai trăm người, từ chối lời mời tới huyện nha ở của huyện lệnh, đội xe đi thẳng tới bên Hoàng Hà cắm trại.
Vân Diệp chỉ mang Đơn Ưng, Vượng Tài nói với Tân Nguyệt một tiếng rồi rời trại, ung dung đi tới thượng du Hoàng Hà trong ánh mắt tò mò của Tân Nguyệt, trong ánh mắt rực lửa dâm đãng của Tiểu Trình, Tiểu Ngưu.
Bên Hoàng Hà khắp nơi là những hòn đá trơn nhẵn, góc cạnh đã bị nước mài mòn rồi, ngọn núi đá bên cạnh sông cũng thế, nước sông vỗ vào khe hở của đá, phát ra tiếng ùng ục.
Vị tanh bùn của Hoàng Hà rất đậm, nước sông vào ngày hè hơi đục, do ở bình nguyên, nước chạy rất chậm, nhưng trên mặt nước thi thoảng xuất hiện vòng xoáy cho thấy dưới mặt nước chẳng hề yên bình.
Nhớ lại chuyện hồi nhỏ mình trần truồng tới Hoàng Hà bơi, bị mẹ xách tai về đánh cho một trận, Vân Diệp càng cảm thấy thân thiết với dòng sông này, nhặt một cục đá, thuận theo mặt nước nèm đi, cục đá không ngừng nhảy trên mặt nước, bắn lên từng chuỗi bọt sóng.
Mười một phát, Vân Diệp rất hài lòng, Đơn Ưng thuận tay nhặt một cục đá, ước chừng sức nặng, vung cánh tay, cục đá bay đi, chẳng cần biết nhảy được bao nhiêu cái, ném cục đá xong là khoanh tay làm ra bộ cao thủ.
- Tiểu Ưng, lát nữa có đội thuyền đi qua, ta có một phong thư, ngươi giúp ta đưa lên thuyền.
Vân Diệp móc ra một phong thư không dán miệng, đưa cho Đơn Ưng.
- Ngươi đang đợi ai? Không giống đợi người tốt, chẳng lẽ là tình phụ của ngươi? Ta không làm chuyện đưa dâm thư đâu.
Đáp án của Đơn Ưng làm Vân Diệp ngạc nhiên, hắn lại nói:
- Ngưu Kiến Hổ nói thì thầm còn to hơn cả bò rống, ta không muốn nghe cũng không được.
- Chuyện trong đó không nói rõ được, tóm lại là không phải thư tình, mà là một số an bài của ta ở Lĩnh Nam. Ở kinh thành không tiện lộ diện, vừa vặn an bài ở nơi này. Nhóc con nghĩ nhiều làm cái gì, không làm thì trả dao cho ta, để ta đi chặt đá chơi.
Tim Đơn Ưng giật một phát, dùng con dao đó giết người hắn còn không nỡ, nói gì tới đi chặn đá, một tâm tình nghèo khó vạn sự bi thương dâng lên, nhớn nhác nói:
- Được rồi, được rồi, ta giúp ngươi đưa thư, nhưng giảm bớt 100 quan tiền nợ.
Vân Diệp hài lòng, đứa nhỏ này cuối cùng đã học được cánh kiếm tiền rồi.
Vượng Tài chạy lăng quăng trên bãi cán mềm in dấu chân, ngửi mùi bùn của Hoàng Hà, khịt mũi một cái, nước này không hợp khẩu vị của nó, lại chạy về bên cạnh Vân Diệp, trốn Đơn Ưng.
Một đội thuyền cực lớn thuận dòng từ thượng du xuống, mũi thuyền treo cờ phi phượng bay phần phật. Vân Diệp chắp tay đứng trên một tảng đá lớn bên sông, áo sam bị gió cuốn lên trong cực kỳ phong lưu tiêu sái.
Vốn tưởng rằng tạo hình cực chuẩn như thế nhất định khiến Lý An Lan nhìn thấy, trái tim sẽ nhộn nhạo, tiếp đó là cảnh tụ hội ướt át hơn phim Hàn sẽ tái hiện ở thời Đường, ai ngờ chẳng ai thèm để ý, chỉ có mấy tên thuyền phu chỉ chỏ, lũ chó này chẳng nói được câu nào tử tế.
Đơn Ưng đứng bên xấu hổ hết mức, chỉ muốn trốn đi, nhưng Vân Diệp dặn rồi, hắn phải đem phong thư đưa lên thuyền, lấy trường cung, nhắm vào chiếc thuyền xa hoa nhất, to nhất giương cung bắn.
Mũi tên mang theo tiếng gió rít cắm vào cột buồm, trên thuyền lập tức hò hét huyên náo, vô số hán tử cầm đao tới mạn thuyền, la hét muốn lên bờ, băm vằm hai tên tiểu tử ra làm vạn mảnh.
Tiếng chửi bới rất khó nghe, Vân Diệp nói với Đơn Ưng:
- Tiểu Ưng, ngươi có thể khiến tên khốn chửi chúng ta hăng nhất ngậm miệng lại không.
Đơn Ưng nhích bàn chân, một hòn đá to như quả trứng gà bay lên tay, chẳng thấy hắn dùng lực thế nào, hòn đá đó bay đi, mang theo tiếng xé gió rờn rợn.
Tên ngốc đang chửi bới kia lập tức im miệng, Vân Diệp thậm chí còn nhìn thấy răng của hắn bay ra. Mỏ neo đá cực lớn lập tức được ném xuống dòng sông, đại thuyền chỉ tiến lên chút ít rồi dừng lại, đầu thuyền khẽ lắc lư, như con dã thú bị trói. Thuyền nhỏ đằng sau cũng lần lượt dừng lại, neo thuyền giữa Hoàng Hà rất nguy hiểm, tất cả mọi người bất đầu nhốn nháo, mấy tên hoạn quan mặc lục bào chửi mắng cực kỳ ngứa tai.
Mũi tên trên cột buồm bị lấy xuống, thị vệ chỉ nhìn một cái liền vội vàng vào khoang thuyền, lập tức Tiểu Linh Đang mặc váy màu lục chạy ra, ra sức vẫy tay với Vân Diệp, Lý An Lan toàn thân váy trắng cũng bước ra, thị vệ rút đi như thủy triều.
Lần đầu phát hiện Hoàng Hà bình tĩnh phát ra tiếng sóng lớn thế nào, lại giống như tiếng than thở không bao giờ ngừng, tiếng nói đứt quãng của Tiểu Linh Đang truyền tới:
- Vân đại ca bảo trọng, bọn muội đi Lĩnh Nam đây.
Có thể nghe ra nó đang khóc, trông rất thương tâm, thậm chí có chút nghẹn ngào, trong hoàng cung lạnh giá đó, Vân Diệp là bằng hữu duy nhất của nó, khi lên thuyền ở Trường An, người khác tựa hồ đều có người tiễn, chỉ một mình nó là lẻ loi, giống như đóa bố công anh bay trong gió, chẳng ai bận tâm nó sẽ bay tới đâu. Tiểu Linh Đang tìm kiếm đám đông mấy lượt liền, đều không thấy bóng dáng của Vân Diệp đâu cả, nó cho rằng Vân Diệp đã quên nó rồi, bỏ mặc mình và công chúa tới chốn địa ngục nhân gian, đột nhiên hiện giờ nhìn thấy bóng hình quen thuộc, bao nỗi khổ dồn nén trong lòng tìm được đối tượng thổ lộ, bất chấp tất cả khóc lớn.
Tiểu Linh Đang xưa nay là cô nương đơn giản, trong tư duy đơn giản của nó, chỉ cần mỗi ngày có thức ăn ngon để ăn, không phải làm việc quá nhiều, sống thật bình an, đó là cuộc sống tốt đẹp nhất.
Ai ngờ vận mệnh luôn đối địch với nó, nó thích ăn ngon, nhưng chẳng có đồ ngon mà ăn, nó muốn làm ít việc, lại cố vố số việc tìm đến nó, nó muốn sống bình an, vận mệnh lại đẩy nó tới chỗ đáng sợ nhất.
Lý An Lan ôm chặt lấy Tiểu Linh Đang, ôm thật chặt, nàng sợ Vân Diệp đưa Tiểu Linh Đang đi, nàng thề phải cho Tiểu Linh Đang cuộc sống tốt nhất, không để nó chịu chút ủy khuất nào. Sự xuất hiện của Vân Diệp cũng làm trái tim chua xót của nàng có chút ngọt ngào.
Nhìn Vân Diệp đi qua đi lại bên bờ, muốn an ủi mình và công chúa, nhưng không có cách nào, Tiểu Linh Đang đột nhiên bật cười, mở miệng hét thật lớn:
- Vân đại ca, nếu rảnh rỗi tới Lĩnh Nam nhé, muội sẽ nhớ huynh.
Nói xong câu này Tiểu Linh Đang ôm mặt chạy vội vào khoang thuyền.
Vân Diệp hơi hối hận, mình ở lại Trường An thêm vài ngày đưa tiễn bọn họ rồi mới đi Thiếu Lâm tự có phải tốt hơn không? Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, không ổn, chuyện này giống như đại thuyền, không có bến thì không cập bờ được, thà để người ta biết, chứ đừng để người ta thấy.
Vân Diệp cũng không muốn khiến người ta chú ý quá mức, như thế này là tốt rồi.
Chỉ nhìn nhau, không ai nói một lời, nhưng cả hai đều cảm thụ được một cảm xúc kỳ lạ, như khoảng cách bị kéo gần, như nghe được tiếng tim đập của nhau. Lý An Lan lần đầu nhận ra ánh mắt của nam nhân kiêu ngạo đó nhìn mình, nhìn Lý An Lan nàng, chứ không phải là nhìn nữ nhân kia qua thân thể nàng, khóe mắt nàng ướt rồi.
Vân Diệp nhìn thấy Lý An Lan xõa tóc ra, gió sông lồng lộng thổi tung mái tóc dài mềm mại, xiêm y trắng muốt phất phơ, làm nàng giống như tiên nữ sắp bay lên, bay mất, rời khỏi y, lại như ngọn cỏ mong manh trước sóng gió cuộc đời, Vân Diệp thấy lòng đau nhói từng cơn, mắt nhìn nàng đăm đăm.
Ông trời thật oái ăm, hai bọn họ vốn là hai người tính cách hoàn toàn khác xa nhau, nhưng vì đủ thử nguyên nhân kỳ quái lại tới với nhau, rồi lại phải xa cách.
Trong tay Lý An Lan xuất hiện một cái kéo nhỏ, nàng dùng kéo cắt một lọn tóc, nắm trong tay rồi buông ra, để gió mang tóc đi.
Vân Diệp rất hi vọng gió có thể mang tóc nàng tới chỗ mình, nhưng tóc bị chúng thổi tung không biết biến đi đâu, mắt y ươn ướt, xoay lưng lại, vẫy tay với nàng rồi nhảy xuống tảng đá, lo lắng bị Lý An Lan nhìn thấu sự yếu mềm của mình.