Lạc Dương rõ ràng không hùng tráng được như Trường An, đường phố ngoằn ngoèo, không được thẳng tắp có thể nhìn tới tận cuối đường như Trường An, chỉ rộng có ba trượng, cầu Thiên Tân cong cong bắc ngang hai bờ sông Kim Thủy. Con sông này là sông nhân tạo, tuy không rộng, nhưng sâu tới hai trượng, nước chảy chậm rãi, thuyền bè đi trên sông như đi bộ, có những chỗ thậm chí không nhận ra được là thuyền đang đi.
Bên sông không có cây cối, ngay cả cỏ cũng chẳng có mấy, hai bên là hai con đường nhỏ lát đá, đã bị người qua kẻ lại mài nhẵn bóng, cứ mấy chục trượng lại có một cái lỗ, cắm cột đá lớn, trên cột đá toàn là dấu thừng cọ vào.
Ở trên hai con đường nhỏ này từng có mấy nghìn phụ nhân thân trần kéo thuyền rồng cao lớn đi trên sông, trâm cái đầu va vào nhau leng keng, bước chân cũng phải chỉnh tề, câu nói xưa " nước đầy chẳng gợn sóng" chính là chỉ vào những phụ nhân kéo thuyền rồng này, không được làm cốc nước đầy trên thuyền rồng không gợn chúng sóng nào, nếu không chém đầu. Ông trời ơi, không biết là kẻ biến thái tới độ nào mới làm ra loại chuyện này.
Cái gọi là mỗi bước một oan hồn cũng là chỉ nơi này, ở trên một cái bình nguyên bằng phẳng gần như không có chênh lệch nào muốn tạo ra một con sông chảy tự nhiên cần tính toán chính xác tới độ nào, con sông dài mười hai dặm, chênh nhau chỉ có năm xích. Mười hai dặm này hoàn toàn không cần thiết, con đường rộng rãi ở ngay bên cạnh nó, hoàn toàn thỏa mãn được chuyện vận chuyển của Lạc Dương, mười hai dặm này chỉ để thỏa mãn giấc mộng của một thằng điên.
Vân Diệp đột nhiên ghét con sông này, kéo Vượng Tài rời đi, y sợ lát nữa nghe thấy tiếng khóc của những vong hồn.
Nghe nói Ma Thúc Mưu hay ăn tim trẻ nhỏ, thích nhất sữa phụ nhân, nói là món ngon trên đời không ngoài hai thứ đó, nghe câu nói này là một loại thống khổ, tới hiện trường làm lòng người ớn lạnh. Đây là một cái thành phố ghê tởm, tụ tập những tên điên vô tình nhất và những ác ma đáng sợ nhất trên đời.
Nghe có thương phiên mời mua bánh sữa dê mới ra lò, Vân Diệp che miệng muốn nôn, Vân Tam cởi bình nước bên hông đưa cho Vân Diệp, Vân Diệp uống liền ba ngụm lớn mới dễ chịu hơn.
Phải mau chóng rời khỏi thành phố này, nếu không những hình ảnh trong đầu sẽ hành hạ mình thành kẻ điên, Vân Diệp lẩm bẩm.
Vượng Tài nhìn quả xanh trong sọt trúc của tiểu phiến mà nước miếng trắng chảy ròng ròng, Vân Diệp lấy khăn tay lau sạch miệng cho nó, ra hiệu cho Tiền Nguyên mua một ít về cho Vượng Tài ăn.
Rất rẻ, Tiền Nguyên bỏ ba đồng là mua cả một đống, lấy vạt áo túm lại đi tới tửu lâu bên cạnh bảo tiểu nhị rửa sạch, Vân Diệp không vào tửu lâu, y chịu không nổi cái mùi rượu chua do lên men quá độ.
Lão bản đích thân đem đĩa quả đưa tới, khom người đợi Vân Diệp sai bảo. Lúc này tiểu nhị bắt đầu dùng thanh diệu uyển chuyển của mình lớn tiếng báo tên món ăn.
Vân Diệp cười lắng tai nghe, hơi thở cuộc sống thị tỉnh thật đậm, có lẽ chỉ có hơi thở cuộc sống mới có thể che đi được một chút mùi thối rữa Tiền Tùy để lại.
Nghe liền ba lần mới thỏa mãn, Vân Diệp lấy ra một quả vàng nèm cho tiểu nhị sợ hãi, lão bản mỉm cười khom mình lui xuống, ông ta nhìn ra Vân Diệp không có ý ăn uống, chỉ định dừng chân.
Vân Diệp thực ra rất ghét dạo phố, chỉ cần đông người là khiến y có cảm giác như sống trong mộng, tất cả người và vật như biến thành đạo cụ trong phim ảnh, mình là người duy nhất ngoài bộ phim, như mộng như ảo.
Tiếng Vượng Tài nhai quả rau ráu kéo Vân Diệp ra khỏi trạng thái kỳ quái, nhìn Vượng Tài ăn ngon lành, cũng lấy một quả nếm thử, không tệ, là thứ quả xanh Vân Diệp chưa thấy bao giờ, vị ngon nước nhiều.
- Người kia ăn quả trong cùng đĩa với ngựa kìa.
- Sở thích của nhà phú quý lạ lắm, đừng lắm mồm.
- Tiếc cho số quả đó đem đi nuôi súc sinh, một đồng một cân đấy.
Tiếng nghị luận đó không phải Vân Diệp không nghe thấy, y chỉ cảm thấy thú vị, trừ cái câu nói đem quả nuôi súc sinh là khiến mặt y tối lại thì những lời nghị luận khác lại khiến y thích thú, chẳng biết phần nào trong óc mình hỏng rồi, tóm lại là thích nghe.
Đám hộ vệ rút đao ra một đoạn, đám đông vây quanh giải tán ngay lập tức, trong đó còn có một đứa bé sợ phát khóc, tâm tình Vân Diệp cực kỳ khoan khoái, tới Lạc Dương không làm chút chuyện xấu sao được.
- Hầu gia, sắp giới nghiêm rồi, hầu gia nên về phủ thôi.
Tiền Nguyên ở bên Vân Diệp nói nhỏ, hắn nhìn ra được chuyến đi dạo này hầu gia không vui, dù hầu gia cố gắng để bản thân vui lên, nhưng hiệu quả không rõ ràng.
- Có nghe thấy tiếng trống dọn đường đâu?
Vân Diệp xác định là tai mình không có vấn đề, nhưng không nghe thấy tiếng trống, một trăm lẻ tám tiếng cơ mà, sao lại không nghe thấy.
- Hầu gia, chỉ Trường An gõ trống thôi, nơi khác không có đâu, hầu gia xem, võ hầu bắt đầu tuần phố rồi.
Tiền Nguyên kiên nhẫn giải thích sự khác biệt giữa Lạc Dương và Trường An.
- Thì ra là thế, vậy chúng ta về nhà thôi.
Vân Diệp nhét quả cuối cùng vào miệng Vượng Tài, phủi tay dẫn Vượng Tài về nhà, trên đường không có vũ hầu nào dám tới hỏi han, riêng điểm này Lạc Dương đã không thể so với Trường An. Trong thành Trường An tới giờ giới nghiêm, bất kể là ai, vũ hầu đều có quyền hỏi.
Tân Nguyệt đứng ở trong sân đợi Vân Diệp về, thấy y liền vui mừng đi tới đón, nhưng phát hiện ra trượng phu tựa hồ rất cô đơn, khuôn mặt cố nở nụ cười với mình, nhưng rất gượng gạo.
- Phu quân, hôm nay là thiếp thân không phải, không nên hờn dỗi, càng không nên nói lung tung làm phu quân giận, số thược dược hái về sẽ trả lại, thiếp thân đi nhận lỗi, chỉ cần phu quân đừng giận.
- Nói mò, ta không vui là vì hôm nay dạo phố gặp chuyện bực mình, cùng Vượng Tài ăn quả, còn bị người Lạc Dương chế nhạo, nói đem quả nuôi súc sinh, rõ ràng ta cũng ăn.
Nhìn Tân Nguyệt hoảng hốt, Vân Diệp liền kiếm bừa một cái cớ, đem chuyện u buồn hoài cổ bên sông che giấu đi.
- Đám khốn kiếp, Tiền Nguyên, Vân Tam, còn những hộ vệ làm việc kiểu gì, ngay cả gia chủ cũng không làm cho tốt, cần bọn chúng làm gì nữa. Thiếp thân đi xử lý đám vô dụng đó, phu quân bị ủy khuất cứ nghỉ trước, thiếp thân đi rồi về.
- Bỏ đi, có thời gian chẳng bằng chọn mấy bông mẫu đơn đẹp gài lên đầu để tâm tình ta tốt hơn.
Kẹp Tân Nguyệt dưới cánh tay kéo vào phòng.
Trong phòng bày tràn ngập mẫu đơn, đoàn chừng toàn bộ số hoa trong vườn của Tông gia đều ở đây rồi, mỗi đóa hoa đều to như miệng bát, diễm lệ vô cùng, chỉ là không có hương thơm, mẫu đơn chưa bao giờ có hương, chỉ có mùi như cỏ xanh.
Tân Nguyệt chọn một đóa hoa tím bảo Vân Diệp gài lên mái tóc, quả nhiên, hoa tươi hơn người, người đẹp hơn hoa.
Tân Nguyệt lại chọn một bông hoa đỏ gài lên tai Vân Diệp, nói nam nhân rất hợp với ho đỏ, còn ghé mặt tới áp lên má Vân Diệp, làm hình uyên ương.
Cảm thụ má phấn mịn màng của Tân Nguyệt, ngửi hương thơm ngào ngạt trên người nàng, Vân Diệp không dằn lòng được xoay người nàng lại đứng đối diện với mình, sao không hiểu ý phu quân, ngọc thủ của Tân Nguyệt đặt trước ngực y, khẽ nói:
- Đừng, sắp tới giờ cơm rồi.
Miệng thì từ chối, nhưng mắt thì khép lại, cổ hơi ngửa lên, cái vẻ nửa từ chối nửa mong đợi đó với nam nhân khác gì đổ dầu vào lửa, mắng một tiếng hồ ly tinh, Vân Diệp hôn lên cánh môi mềm của nàng, trước tiên là nhấm khẽ, tiếp đó là mút mạnh, như đứa bé bú sữa mẹ, như đói như khát.
Người Tân Nguyệt mềm nhũn ôm chặt lấy lưng y, như sợ buông tay ra là không còn sức đứng vững nữa, hai người đứng đó hôn nhau, đột nhiên Vân Diệp bế xốc Tân Nguyệt lên, đi tới giường, Tân Nguyệt hơi thở gấp gáp, má nhuộm phấn hồng, đôi mắt long lanh nước, tay từ hông y chuyển sang chỗ khác, càng làm y không thể kiếm chế nổi, đôi tay thuần thục chẳng mấy chốc biến thành con dê non trắng trẻo, môi dọc theo da thịt mịn màng hướng dần xuống dưới …
Có đôi uyên ương vui vầy giỡn nước, chẳng bận tâm xem có phải giờ này già trẻ Tông gia hiện khóc hết nước mắt hay không.