Vân Diệp không cần da gấu, y giữ hươu sừng tấm lại, sữa của nó nghe nói là đồ dinh dưỡng vô thượng, người mình giao hảo toàn người cao tuổi, rất cần thứ này, những ông già đó toàn là bảo bối của Vân gia, không dám tùy tiện tổn hại một ai.
Y thu thập đồ dinh dưỡng khắp thế giới, chín là muốn giữ lại bọn họ thêm vài năm.
- Hầu gia, Cầu Nhiệm Khách tiến kinh rồi, có cần bắt lại đưa tới hòn đảo hoàng vu hơn không ạ?
Lưu Tiến Bảo chuyên môn tới bẩm báo việc này.
- Không được, Lý Tịnh sẽ nổi điên ngay, chúng ta coi như không biết đi, năm mới không nên chuốc phiền phức vào thân làm gì.
Vân Diệp và Tân Nguyệt đang soạn danh sách quà Tết, năm nay không cần tặng Lý Uyên, bớt được khối tiền, Lão Tiền báo số từng nhà, Vân Diệp ghi vào sách, tốn cả sáng không xong, Vân Diệp hơi bực mình, cứ thế này phải tặng quà quá nửa huân quý.
- Phu quân chớ nóng, quan hệ thế này nhà khác cầu mà chẳng được, chàng nhẫn nại chút nữa, sắp hết rồi.
Tân Nguyệt đã phát hiện ra phu quân làm biếng, chữ trên thiếp ngày càng ít.
- Ta ký tên là được, sao cần cả Thọ Nhi ký? Lễ nghi với hoàng gia và trưởng bối chu đáo thì ta nhận, lão thất phu Ngụy Trưng hại ta vô số, sao phải tặng quà?
Tân Nguyệt xoa cổ tay cho Vân Diệp, cổ vũ:
- Đều là đồng liêu của chàng, tặng nhà khác mà không tặng cho Ngụy gia thì không hay, toàn là va chạm nhỏ, chàng rộng lòng tha cho ông ta, Ngụy gia nghèo tới sắp không còn cái ăn rồi, chàng cứ coi như hành thiện, quà Tết của Ngụy chẳng có mấy, đếm đi đếm lại chỉ vài nhà.
Nghe Tân Nguyệt nói Ngụy gia đáng thương như thế, Vân Diệp hài lòng gật đầu, nếu Ngụy Trưng nói thế càng tốt hơn.
Nhà khác mùng một Tết tới nhà trưởng bối chúc tết, Vân Diệp dẫn cả nhà vào cung, Na Mộ Nhật và Linh Đang không có tư cách, bọn nhỏ phải đem toàn bộ, Đại Nha gả đi cũng không còn tư cách nữa, Tiểu Nha mặc chiếc váy hồng thích nhất hoan hỉ đi gặp Âm phi.
Nhà Lý Nhị cực đông, tặng quà xong, Lý Nhị không thèm nhìn Vân Diệp một cái, chỉ điện bên bảo hắn sang ở cùng đám nữ tế, ông ta thích nắm bàn tay mũm mỉm của Vân Thọ hỏi lung tung.
- Lại thêm một kẻ tới chia cơm.
Trường Tôn Xung ngồi trên giường ngọt nhạt chào hỏi Vân Diệp:
- Nữ tế hoàng gia không bằng chó, Con Sâu ngươi chấp nhận đi.
Vân Diệp đốp chát lại:
- Miệng chó không phun ra được tiếng người, ngươi tưởng ngươi không phải nữ tế hoàng gia à? Đứa lớn đã mười hai, đứa nhỏ cũng năm tuổi, so với nữ tế chính thức ta đây còn nhiều con hơn, còn mặt mũi cười nhạo người khác.
Tiêu Duệ nhiều tuổi nhất, ở trường hợp này hắn là lão đại, cười mắng Vân Diệp:
- Chỉ trách mấy ca ca không có bản lĩnh biến công chúa thành tình phụ thôi, bị người ta cười nhạo là đáng đời. Tiểu Diệp à, ngươi chẳng nghĩa khí gì, biện pháp tuyệt vời thế sao hồi xưa không nói cho bọn ta một tiếng, bọn ta cũng gả công chúa cho thổ vương, sau đó giết thổ vương, tiếp đó gian díu với công chúa, làm phò mã hờ thế mới thú, không giống bây giờ, phải ở trong phủ công chúa. Đôi khi bọn ta nghĩ không thông, là bọn ta gả cho công chúa mới đúng chứ không phải công chúa gả cho bọn ta.
Đường Nghĩa Thức bị Dự Chương công chúa quản giáo rất nghiêm, uống vài chén rượu đã lảm nhảm:
- Coi như chúng ta gả cho công chúa đi, chuyện này Tiểu Diệp lý giải thấu triệt nhất, mấy chúng ta hiểu sai, giờ chịu tội là đáng đời.
Trình Xử Mặc nhảy ra giải vây cho Vân Diệp:
- Uống rươu, uống rượu đi, năm mới năm me đừng càu nhàu, đang ở chính điện đấy, chẳng may bị người ta nghe thấy, ta thì chẳng sao, mấy vị nhát gan sẽ khốn đốn, đừng có tự chuốc bực vào thân nữa. Muốn phét lác đợi rời cung tới Yến Lai lâu.
Sài Lệnh Vũ ra khỏi cửa, ảo não nhìn đám đông ở chính điện:
- Sao còn chưa xong, năm ngoái bằng giờ này là xong rồi, năm nay sao lắm mồm thế. Đưa công chúa về nhà chúng ta còn đi chơi chứ.
Vân Diệp kéo Sài Lệnh Vũ ngồi xuống cười khổ:
- Năm nay có đại tế tự, bệ hạ và nương nương có nhiều lời căn dặn khuê nữ của mình, tất nhiên phải nói nhiều, đám nữ tế không đáng tiền chúng ta đành đợi vậy.
Vân Diệp vào cung có tám người, lúc rời cung chỉ có hai phu phụ Vân Diệp, Tiểu Nha bị Âm phi giữ lại hoàng cung, Vân Thọ chẳng biết dỗ Trường Tôn thị thế nào, nói chung là nó cùng đám đệ muội ở lại hoàng cung chơi vài ngày, chủ yếu là nghe nói Lý Thái nghiên cứu ra loại diễm hỏa nào đó, phóng lên trong đêm cực đẹp.
Tới nhà Lão Trình không mang theo đám nhỏ làm Lão Trình rất mất hứng, thuận tay ném cho Vân Diệp năm cái vòng quả vàng, vốn ông ta định tự mình đeo lên cổ bọn nhỏ, đeo cho Vân Diệp thì không có hứng, hiện chỉ có lũ trẻ mềm mềm thơm thơm thì Lão Tình mới thích nhất.
Người khác tới nhà Lão Trình còn có mấy món ăn ra hồn, phu phụ Vân Diệp tới chỉ đun một cái nồi xương to, một bàn nam, một bàn nữ, ngồi quanh bàn gặm xương, trông thế nào cũng giống thời dã nhân. Trình phu nhân quen rồi, Tân Nguyệt quen rồi, Thanh Hà trước kia không quen, giờ cũng đang cầm khúc xương lớn gặm.
Vân Diệp rải muối lên, cầm hai cái xương đập vào nhau, thế là muối rải đều lên hai cái, đừng chê, ăn kiều này tuy tục, nhưng lại có hương vị riêng.
Trình Xử Lượng đã thành thân rồi, tiên sinh của hắn là Nguyên Chương, tiểu tôn nữ bảo bối của ông ta bị hắn họa hại, hôn sự này từ lúc đặt sinh lễ tới khi thành hôn chỉ chưa tới nửa tháng, Vân Diệp chẳng kịp tham gia, đành vậy, không thành thân thì bụng phưỡn lên mất.
Chuyện này làm Lão Trình đắc ý tới nửa năm, được một đại văn tông bóp cổ ép cưới tiểu tôn nữ của ông ta là vinh diệu chỉ Trình gia mới có, vì chuyện này Nguyên Chương tiên sinh thiếu chút nữa tức chết, trước năm mới Trình Xử Lượng bị Nguyên Chương tiên sinh đánh ba trận tàn tệ, đợi con sinh ra chắc còn bị ăn vài trận đòn nữa.
Trình Xử Bật là đứa bé ngoan, rất nho nhã, là học sinh xuất sắc, nay rèn luyện ở hộ bộ, nhiều hào môn muốn kết thân, Lão Trình nghe nói hoàng đế có ý gả công chúa, vì thế từ chối hết, nói vài năm nữa hẵng hay.
Trình Xử Lượng đã xin Vân Diệp mấy lần rồi, hắn muốn tới thủy sư Lĩnh Nam, chủ yếu là muốn tránh Nguyên Chương tiên sinh, hắn bị ăn đòn không nhẹ, nếu Nguyên Chương tiên sinh đánh thì không sao, nhưng ông ta mới Vô Thiệt tới hành hình.
Vân Diệp lấy đũa chọc tùy xương ra, mút sướng khoái, nói với Trình Giảo Kim:
- Bá bá, Xử Lượng tới thủy sư Lĩnh Nam được không? Đệ ấy đeo chức nhàn Chiết Trùng giáo úy, tính ra cũng là quan thất phẩm, chuyện này tiểu chất có thể định đoạt, làm thủ hạ của Dương Nguyệt Minh vài năm, để chức vị tăng lên mới an bài.
Nghe thấy nói tới việc của mình, Trình Xử Lượng liền ném xương đi, ngồi thẳng lên nhìn không chớp, hắn rất mong phụ thân đồng ý. Trình Xử Mặc cũng đấm vai đệ đệ một cái, biểu thị chúc mừng.
Lão Trình đủng đỉnh nói:
- Làm lính dưới tay ngươi thì không có gì phải lo, nhưng hiện chưa được, sao cũng phải để Nguyên Chương tiên sinh xả giận hết đã, thằng nhãi này làm ra chuyện mất mặt lại không dám gánh vác, muốn chạy trốn, không được, Trình gia không có loại hèn hạ đó. Trước kia làm bụng Tố Tố to lên, Nguyên Chương tiên sinh không thả hai đứa nó trôi sông là nương tình rồi.
Vân Diệp gật đầu, không nhìn cái mặt như người chết của Trình Xử Lượng, Lão Trình làm thế là đúng, Vân Diệp cũng không dám nghĩ người chính trực như Nguyên Chương tiên sinh nghe nói tôn nữ chưa cưới đã có thai thì tâm tình thế nào, gọi là ngũ lôi oanh đỉnh cũng không quá.
Dù thế chuyện đầu tiên lão tiên sinh làm không phải là che giấu mà bóp cổ Lão Trình bắt lập tức tới nhà cầu thân, có thể thấy ông ta thương Tố Tố tới tận xương, vì tương lai của tôn nữ mà thể diện cũng không cần. Sau đó Vô Thiệt dùng phân cân thác cốt với Trình Xử Lượng chẳng là gì.