Vượng Tài nhìn thấy Vân Thọ liền cao hứng chạy tới, còn nhảy mấy cái như chó, hai vó đạp lên chỗ giấu chìa khóa ở cửa, còn lấy đầu húc đít Vân Thọ, như để nó mượn lực.
Lưu Tiến Bảo ngồi xổm ở góc tường tán gẫu với người ta nhìn mặt trời rồi đứng dậy, đi vài vòng mới tới tiểu viện của Đơn Ưng, lúc này Vân Thọ vừa mới mở cửa, đang chuẩn bị chậu cơm cho Vượng Tài.
Lưu Tiến Bảo lấy từ sau lưng ra hai cái bầu rượu một lớn một nhỏ để trên bàn, một cái là rượu trắng, một là rượu nếp, hắn lui ra, đóng cửa vào từ bên ngoài rồi nhảy tường vào lại.
Vân Diệp đổ vào chậu đậu của Vượng Tài ít canh móng giò, nó khoái món này, phì mũi một cái rồi bắt đầu ăn.
Chủ tớ ba người không nói không rằng vùi đầu ăn uống, một cái chậu móng giò lớn đủ ba người ăn, không định để lại cho đám Tân Nguyệt, cái chậu này phải hủy thi diệt tích.
Vân Thọ ăn tới mồm đầy mỡ, cái miệng nhỏ mà uy lực kinh người, Vân Diệp mới ăn một cái, Vân Thọ đã cầm tới cái thứ ba, buổi sáng Vân Thọ không ăn gì cả, trước khi ăn nó không ai định uống rượu.
Vân Diệp no tới rên hừ hừ rồi, Vân Thọ cũng bắt đầu hâm nóng rượu nếp trong bát, Vân Diệp tiếc nuối nhìn hai cái móng giò còn lại trong chậu, đẩy Lưu Tiến Bản:
- Ăn cả đi, hầu gia ta ăn uống kém nhiều rồi, nếu như trước kia, ăn năm cái móng giò chẳng là gì.
Nói rồi cầm bầu rượu tu một ngụm, cuộc sống của tiểu môn hộ mới thích hợp với mình, bản chất tiểu thị dân không phải biến thành hầu gia mà thay đổi được, chẳng trách người ta bảo quý tộc phải qua ba đời mới thành.
Một đám người từ Lũng Hữu trở về, rất cơ mật, nhưng Vân Diệp biết, hoặc có lẽ Lý Nhị muốn để Vân Diệp biết, tuy chẳng lo bí mật của mình bị phát hiện, nhưng cảm giác được người khác hoàn toàn thừa nhận thật tuyệt vời.
Nhìn nhi tử cúi đầu uống rượu nếp từng chút một, lại nhìn Lưu Tiến Bảo đấu tranh với móng giò, Vân Diệp mỉm cười, bí mật nên chỉ mình mình biết là tốt nhất.
Tân Nguyệt biết trượng phu và nhi tử đang ăn vụng trong tiểu viện kia, không thấy Vượng Tài đâu lại hận nghiến răng nghiến lợi, trong nhà muốn ăn gì chẳng có, sao phải trốn đi ăn vụng?
Là nữ nhân thông minh, Tân Nguyệt biết tốt nhất là giả câm giả điếc, người thông minh như phu quân sao không hiểu bản thân làm thế không che giấu được người nhà. Cái tiểu viện đó là do mình hàng ngày an bài nha hoàn quét dọn đấy ạ, nàng chỉ bất mãn trượng phu không mang theo mình.
Nam nhân kỳ quái, Lý Dung tới cũng đến đó vài lần, đợi khi Vân Hoan mười tuổi nói không chừng cũng đi, tức là nơi đó thuộc về nam nhân, ít nhất Vân Mộ được cưng nhất nhà lại chưa từng được tới.
- Không cần an bài cơm nước cho hầu gia và thiếu gia nữa.
Tân Nguyệt bảo với nha hoàn:
Lý Uyên đúng là chết không đúng lúc, làm toàn bộ cưới hỏi giữa huân quý bị dừng lại, hôn sự của Tiểu Đông cũng dừng rồi, Hứa Kính Tông bảo ba bà mai tới giải thích. Nói ra thì Hứa gia cũng rất muốn đón Tiểu Đông về, nhưng gặp phải quốc tang đành phải thế, cha con Hứa gia đều là quan viên, đây là việc chẳng đặng đừng, mong vân gia không nghĩ nhiều.
Tiểu Đông còn dễ, hoãn tới năm sau là được, Tiểu Nha thì phiền rồi, bị trì hoãn tới ba năm sau, cái đại tang khốn kiếp, Tiểu Nha đã mười bảy, ba năm nữa là hai mươi. Tân Nguyệt lòng như lửa đốt, nhưng Tiểu Nha lại cười lớn, với nàng mà nói đây là tin cực tốt, nàng không hề muốn tới cái Tề Châu rách nát kia.
Lý Hữu biểu hiện không giống người khác, kiên trì vì hoàng gia thủ hiếu ba năm năm, hành động này được triều đường trên dưới khen ngợi ầm ầm, đất phong mở rộng một trăm dặm. Quyền Vạn Kỳ vì dạy dỗ Tề vương có công mà tiến liền ba cấp, Âm phi cũng tấn thăng một cấp.
Quyền Vạn Kỳ say khướt một trận, bẩm báo với hoàng đế, nói Tề vương tuân thủ quy củ, giữ trọn lễ pháp, coi như giáo dưỡng xong, không cần mình nữa, xin về Hoằng Văn Quán tiếp tục dạy học, đế chấp thuận.
Bốn mươi dặm quanh Hiến lăng đều là hoàng lăng, hộ dân trong hoàng lăng có chức trách trông coi lăng mộ, lợi ích lớn nhất là bọn họ không phải nộp thuế, bất kể thu được bao nhiêu đều là của mình, hơn nữa thu nhập càng cao, càng chứng tỏ thế nước hưng thịnh, hoàng gia còn thưởng thêm.
Lý Hữu biết mình không giống Lý Khác, trong huyết mạch hắn mang tội lỗi, muốn thông qua đường chính thống giành được công tích là không thể, muốn trừ hậu họa cho con cái phải ra sức ở mặt hiếu nghĩa, tuy canh hoàng lăng ba năm, mình sẽ phải chịu không ít khổ sở, nhưng trong ba năm này tuyệt đối không ai nghĩ tới đàn hặc mình, nghi vấn huyết mạch cũng không được hỏi, cho dù Âm gia có tội tày trời, là đứa con thứ năm của Lý gia, thủ hiếu hoàng lăng, chỉ có thể tán dương.
Đứng ở thế bất bại là mục đích của Lý Hữu, giờ mục đích đã đạt được, đất phong cũng tăng gấp đôi, mình không cần sớm rời Trường An, mẫu thân không tới mức cô đơn, đây là kết cục tốt nhất.
Còn Tiểu Nha tới thăm y săn bắn ở khu vực hoàng lăng đơn thuần chỉ là một lạc thú cuộc sống, tới lúc này Tiểu Nha mới thấy một Lý Hữu hoàn toàn mới, kiếm pháp của hắn cực tốt, một mình có thể đối phó với mấy gia tướng. Bản lĩnh xạ tiễn của hắn càng cao kinh người, chim bay trong rừng cũng không thoát được mũi tên của hắn.
Bất tri bất giác Lý Hữu đã thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng về anh hùng của Tiểu Nha, huống hồ anh hùng này hoàn toàn thuộc về một mình nàng, thế là số lần nàng tới hoàng lăng càng thêm liên tục, làm Âm phi sợ tới hoa dung thất sắc, chỉ sợ xảy ra chuyện, còn phái Mai di theo sát hai n gười, chỉ cần có chỗ vượt lễ pháp là ho lớn hoặc có chuyện bẩm báo.
Vân Diệp hôm nay ở thư viện xử lý mấy tên học sinh khốn kiếp, vì chúng lấy một con gấu mèo nhỏ làm bóng đá, tuy Vân Diệp cũng từng làm thế, nhưng đó là lúc tức giận, bình thường tuyệt đối không làm như vậy. Trừng phạt rất nặng, khiến cho Hồng Thành cũng khó hiểu, Vân Diệp coi gấu mèo là quốc bảo, nhưng ở Đại Đường, gấu mèo chỉ là dã thú, so với lợn rừng chạy nhông nhông trong rừng chẳng khác gì.
Hủy Tử công chúa bình an sống tới mười ba tuổi, mặc dù mặt còn xanh xao, người gầy gò, thấy con gấu mèo bị người ta lấy làm bóng đá tập tễnh đi quanh nàng, Hủy Tử lần đầu tiên trong đời nổi giận.
Toàn Trường An đều biết Hủy Tử công chúa là người pha lê, không thể đụng vào, một khi xảy ra chuyện sẽ bị người cha hùng mạnh của nàng xé xác, bốn tên bị phạt đun nước rất biết điều ngồi xuống ôm đầu, công chúa điện hạ cầm gậy trúc đánh bay một tên, đá một tên khác lăn xuống đốc, hai tên khác bị võ lực cường hãn của công chúa làm sợ sùi bọt mép ngất xỉu.
Lúc này Hủy Tử mới hài lòng đưa gấu mèo đi tìm cái ăn, nàng vừa đi, bốn tên khốn kiếp liền lập tức sống lại, đây là biện pháp học sinh thư viện tổng kết ra để đối phó với Hủy Tử.
Hết cách rồi, Hủy Tử không để ý tới sức khỏe, nhất định muốn tới thư viện học, công chúa khác thì có thể lờ đi, Cao Dương bị Tiểu Nha đánh là chuyện sướng khoái lòng người. Nhưng Hủy Tử thì khác, nàng bản tính hiền lành ở đâu cũng khiến người ta thích, lại thêm sức khỏe không tốt, yếu ớt như đóa hoa trong gió lạnh, cả thư viện đuề thương nàng, hi vọng tiểu cô nương có thể sống thọ thêm một ít.
Không khí ở thư viện rất hợp với Hủy Tử, vì để nàng vui vẻ hơn một chút, học sinh vào Tần Lĩnh thực tập đều chuyên môn mang về loại hoa lan mới, gặp quả lạ cũng mang về một ít, tên nào cho rằng mình tài cao tám đấu tướng mạo anh tuấn còn làm mấy bài thơ con cóc ca ngợi vẻ đẹp của Hủy Tử.
Hủy Tử là khách quen trong dược lư của Tôn Tư Mạc, Lão Tôn định điều dưỡng cho sức khỏe của Hủy Tử tốt lên trước, nhưng phát hiện cách này không ăn thua, tim của Hủy Tử quá yếu, không chịu được áp lực lớn. Muốn có sức khỏe tốt, trước tiên phải có thân thể khỏe mạnh, thể trọng tăng lên, tổng lượng huyết mạch tăng lên, tim sẽ không chịu nổi. Lão Tôn đành tìm đường khác, đó là khống chế thể trọng của Hủy Tử, hiện giờ xem ra không tệ.
Tới kỳ thi cuối kỳ rồi, học sinh thư viện tức thì trở nên căng thẳng, mỗi năm vào thời điểm này luôn có rất nhiều chuyện khủng bố xảy ra, như ai đó bị cha hắn treo lên lấy thắt lưng quật, ai đó suốt kỳ nghỉ đông khổ không kể siết, ăn thức ăn cho lợn ôn bài, ai đó hôn sự bị hủy...
Vân Diệp lượn lờ quanh trường thi, y phát hiện chuyện gian lận chẳng khác gì đời sau, khoa văn còn đỡ, văn chương không thể sao chép, toán học thì quá thảm, người Đường học toán vô cùng vất vả, tất nhiên không tính loại yêu nghiệt như Lý Thái.
Lúc này kẻ cắn bút, đứa nghiến răng, rồi gây ra như gà gỗ.
Người Đường nhìn thế giới bằng cảm tính chứ không phải là lý trí, bọn họ từ nhỏ tiếp nhận giáo dục là dùng cảm tính nhìn thế giới, "tóc trắng ba nghìn trượng," "thác đổ ba nghìn xích," "nghìn chén không say, " " THÔN KÌNH", cảm tính tới cực điểm, nên sinh sai lệch, thế giới vi mô với họ mà nói là sự thống khổ, họ thà nhìn hoa trong sương còn hơn tiếp nhận sự thực tàn khốc.
Còn toán học thì vừa vặn không cần mấy cái đó, đại khái, khả năng, có lẽ, không thuộc về toán học, không làm rõ không phải toán học.
Vân Diệp thấy hết sự thống khổ của bọn họ, chẳng trách trình độ què quặt của mình lại thành toán học tông sư, đúng là không có gì đáng kiêu ngạo hết, mà là một loại bi ai, cho nên ánh mắt y nhìn học sinh trở nên băng giá, khiến kẻ muốn gian lận càng bất lực.
- Thư, luận, bi, ký, tự, biểu, truyện, tán, phú, hịch, chiếu, sớ. Các loại văn thể các ngươi đều nắm thành thạo, vì sao không giải nổi đề toán đơn giản? Vì mấy thứ kia các ngươi làm quan cần dùng tới, còn toán học thì có hay không cũng được à?
- Cho các ngươi biết, các ngươi nhầm rồi, sau này làm quan, con số là bộ phận cấu thành trọng yếu, muốn làm một tên quan ngu dốt hồ đồ thì không cần toán học, vì biết toán học mới khiến các ngươi hiểu tương lai địa phương phải quản lý có ưu thế nào, chỗ yếu nào. Giờ tĩnh tâm lại suy nghĩ cho kỹ, đây là đề đơn giản nhất.
Lý Cương từ ngoài cửa sổ nhìn thấy cảnh này, gật đầu hài lòng rời đi, Vân Diệp tĩnh tâm lại dạy học làm lão tiên sinh vô cùng thỏa mãn, không tới triều đường dơ bẩn nữa, ông coi đó là cải tà quy chính, giáo dục mới là thứ nên được coi trọng.
Quan tâm tới thi cuối kỳ không chỉ có thư viện, Lý Nhị cũng cực kỳ coi trọng, lần nào ông ta cũng xem bảng xếp hạng, đồng thời đưa ra phê duyệt trọng yếu. Nhất là hạnh kiểm thì ông ta càng trọng điểm chú ý, bình xét của thư viện hết sức chuẩn xác, mỗi lần Lý Nhị muốn dùng một học sinh thư viện đều xem xét hồ sơ học sinh, ông ta không chỉ nhìn bề ngoài, mà còn tìm hiểu toàn diện về tố chất người mình muốn dùng. Hiện hồ sơ quán đang được khẩn trương xây dựng, sau này lý lịch của quan viên không thể vứt ở lại bộ mặc cho mối ăn nữa.
Ông ta cũng không vì học sinh lần nào đó không thi tốt mà vứt bỏ, ông ta phát hiện bảng liệt kê này vô cùng thực dụng, vì thế trên bàn quan lại có thêm một công tác kỳ quái, đó là điền bảng biểu.
Khi tuyết rơi đầy trời thì kỳ nghỉ đông của thư viện đã tới, trừ học sinh vùng ngoài tiếp tục ở lại thư viện, học sinh có thể về nhà đều vội vã trở về, thư viện có tốt cũng không bằng nhà mình.
Thế nhưng trong gió tuyết có một đội nhân mã từ núi xa từ từ đi tới, đại hán đi đầu ngực phanh ra, mặc cho gió thổi vào, người ông ta dường như rèn bằng thép, một cãi mũ da hổ đội lệch trên đầu. Theo sau ông ta là một ông già mặt có vết sẹo khủng bố, ông ta dùng áo da buộc chặt mình, tự hồ không quen với cái lạnh mùa đông. Trong xe ngựa có một phụ nhân kiều mỵ thò đầu ra cửa sổ hứng thú nhìn vùng đất Quan Trung.
- Trọng Kiên, vào Quan Trung là tới địa bàn của Vân Diệp, lão phu rất lo y làm khó, đám huân quý này cực kỳ vô sỉ, lão phu không hiểu vì sao ngươi lại mạo hiểm lên bờ.
Lão già đã hỏi câu này không dưới mười lần, là hải tặc, ông ta có sự sợ hãi trời sinh với Trường An.
Hán tử đi đầu cười sang sảng:
- Lão Hồ, ở Dương Châu, Lĩnh Nam đúng là toàn huân quý vô sỉ, nhưng tới Quan Trung, bọn họ chính là lương dân tuân thủ pháp luật nhất trên đời. Ông nói không sai, bọn họ đúng là vô sỉ, trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, nhưng ta giữ luật pháp, y làm được gì, lão tử tuy giết nhiều người, nhưng không dính máu người Đường, nhiều thuyền người Đường nhận ân huệ của chúng ta.
- Huống hồ đại ca ta là Lý Tịnh, Vân Diệp gặp còn phải gọi một tiếng bá bá, sợ y làm cái gì, ta thậm chí còn muốn đưa ông tới nhà y ăn một bữa, mẹ nó, cơm nhà y đúng là cả đời không quên được.
Nghe vậy Hồ Đông Hải cũng yên tâm, hải vực của người Đại Thực rất khó sống, người Đại Thực, người Tích Lan, lại còn có cả người Oa, người Cao Ly nhắm vào vùng biển giàu có ấy, khiến hải chiến liên miên.
Người khác đều có căn cứ hải quân, chỉ Cầu Nhiệm Khách là không có, bọn họ tuy có nô lệ tác chiến dũng mãnh, nhưng chiến thuyền tổn thất một cái là ít đi một cái, nên Cầu Nhiệm Khách dần dần rơi xuống hạ phong. Cao Sơn Dương Tử thậm chí liên thủ với người Đại Thực và Tích Lan chuẩn bị diệt Cầu Nhiệm Khách. Dưới tính hình như thế, lại không có ngoại viện, bại là cái chắc, Cầu Nhiệm Khách bố trí đám hải tặc trên hòn đảo bí mật, bản thân đi hội kiến Lý Tịnh hi vọng có được chút chi viện.
Hồ Đồng Hải vốn phải ở lại khống chế thủ hạ, nhưng Cầu Nhiệm Khách không thèm để ý, thủ hạ toàn là người không nhà để về, trừ mình không ai thu giữ họ. Nên rất yêu tâm mang theo thủ hạ tinh nhuệ nhất tới nam hải, trừ một phần tâm tư trọng yếu là muốn đưa Hồ Đồng Hải theo bên cạnh, như vậy mới đảm bảo đoàn hải tặc của mình không sinh biến, dù mất hết thủ hạ chứ ông ta không muốn trải qua chuyện huynh đệ tương tàn.
Đội ngũ như thế muốn xuyên qua châu phủ không phải chuyện dễ dàng, nhưng có thương đội nhà Lý Tịnh yểm họ, không ai truy cứu.
Vào Quan Trung, Cầu Nhiệm Khách liền nhớ ra là cuối năm rồi, lênh đênh trên biển không có khái niệm xuân hạ thu đông gì cả, nhìn nhà nhà hộ hộ thay áo mới sực tỉnh năm mới đã tới.
Bá Kiều không một bóng người, dương liễu hai bên bị những người tiễn biệt bẻ trụi, hai con khoái mã phóng tới, một đen một đỏ, không phải Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ thì là ai?
Không đợi chiến mã dừng bước, Lý Tịnh nhảy xuống, giang hai tay ôm chặt Cầu Nhiệm Khách, Hồng Phất Nữ cũng nhảy xuống ngựa đợi hai bọn họ ôm nhau xong mới thi lễ:
- Nhị ca có khỏe không?
Cầu Nhiệm Khách nắm tay Lý Tịnh run run nói:
- Khỏe, khỏe lắm...
Khách khứa của Vân gia rất đông, Hàn Triệt dẫn hàm nô đi rồi, nhưng Hi Đồng dãn nhi tử tới, Đơn Ưng cũng dẫn Đại Nha và hai đứa con về. Lý Ảm vì bái tế tổ phụ cũng dẫn Thì Thì về Trường An, năm nay vương tước bên ngoài đều về kinh, Lý gia chuẩn bị tế tự quy mô lớn, sau khai xuân tiến hành, tế tự là hoạt động trọng yếu nhất Đại Đường.
Vinh Hoa từ Lạc Dương về Trường An không ở trong Vân gia, mà ở trong dịch xá do Hồng lư tự cung cấp, rốt cuộc nàng giành được địa vị sứ tiết chính thức.
Quà năm mới tặng Vân gia rất kém, chỉ có một tấm thảm treo thôi.
Năm nay gấu da gấu bắc cực rất nhiều, Đơn Ưng và phụ tử Hi Đồng đi phương bắc một chuyến, thấy biển nóng, thấy được cực quang, giờ Hi Đồng mới biết cực quang năm nào cũng xuất hiện, không giống như trước kia Điền Tương Tử nghĩ cực quang vì ông ta tới bắc cực mới xuất hiện.
Do mục đích chuyến đi này vô cùng rõ ràng, chuẩn bị cũng đầy đủ, nên họ săn được rất nhiều gấu, bắt một loại động vật kỳ quái sừng to làm lao lực, mang da về Trường An bán, chẳng mấy chốc Trường An xuất hiện nhiều thứ lông lá trắng xóa, đó là đám huân quý khoác da gấu bắc cực lên người.