Dược Hương Trùng Sinh

Chương 218: Khởi xướng

Edit: QR2

"Nghiêm trọng như thế thật sao?" Lão phu nhân Bình Dương Hầu ngưng trọng hỏi.[QR2][dienndanlequydon]

Bình Dương Hầu gật đầu, nhờ quan hệ cá nhân nên hắn mới nhận được tấu chương sao chép kia, mặc dù đã thiêu hủy, nhưng từng chữ từng chữ vẫn giống như đã khắc sâu trong tim của hắn, chỉ cần nhớ tới tim đều không nhịn được đập nhanh hơn.

Trên trang giấy mỏng manh đấy, chữ chữ như đao, giống như gió to sóng lớn, lần này quận chúa Bạch Ngọc tranh giành tình cảm chỉ là chuyện nhỏ nhưng dưới ngòi bút của hắn, đã hoàn toàn trở thành chuyện bại hoại kỷ cương, đại nghịch bất đạo.

“… Tất cả là do quận chúa Bạch Ngọc nghi ngờ thần muội có liên quan đến kẻ ám sát Chu đại nhân, đây là chuyện mà ngay cả quan phủ cũng không truy cứu, nghi ngờ thần muội làm chuyện mờ ám, hối lộ bất chính, vì thế vô cùng căm giận, bắt hỏi thần muội… Quận chúa thân là  quý nữ của Bình Dương Hầu, là thái tử phi do thánh quân khâm định, những chuyện như vậy tự bản thân phải ngay thẳng, giáo hóa (giáo dục cảm hóa) thiên hạ bằng sự hiền lương thục đức, nhưng mà vì tư lợi của bản thân, chỉ nghe những lời đồn đãi đã tin tưởng như vậy, lại nhất thời vì tranh giành tình cảm, thay mặt triều đình thực hiện pháp luật, bắt nạt tú nữ đã được triều đình tuyển định, làm nhục gia đình Cố thị, nguyên cớ do đâu…? Thần dâng thư hay Bình Dương Hầu dâng thư tự biện cũng thế, chỉ là thần từ chối, thần không muốn có người điên đảo thị phi, mê hoặc thánh ngôn, hay là đóng cửa không thấy, tự coi mình có địa vị khinh thường dâng sớ, nhưng bên ngoài lại mất hết liêm sỉ, bỏ ngoài tai những lời trách móc, bại hoại kỷ cương… Thần vì tình cảm thân nhân, căm phẫn mà dâng sớ, nhưng không dám bởi vì chuyện liên quan đến bản thân mà tránh né hay nhân nhượng, có hay không đều xin nghe theo sự dạy dỗ sai bảo của hoàng thượng…”

"Đây là hắn cường điệu vu oan!" Lão phu nhân nghe nhi tử kể lại, mặc dù chỉ là phụ nhân trong gia trạch, nhưng mà từ những gì nghe được bà cũng cảm thấy khí thế hào hùng phá sông mà đến, phỉ báng quân thượng, mê hoặc thánh ngôn, chụp cái mũ lớn thế này, lão phu nhân cả đời sống an nhàn sung sướng, ngày cả hoàng đế cũng cho mấy phần mặt mũi nghe vậy cũng lập tức nổi giận.

"Không phải là vu oan…" Bình Dương Hầu lắc đầu: "Ngay cả một chữ cường điệu hắn cũng không dùng, hơn nữa cũng không trốn tránh sự thật là hắn nổi giận do thân nhân bị làm nhục, nhưng cố tình mỗi chữ mỗi câu đều chạm đến kiêng kỵ của bệ hạ. Mẫu thân, mặc dù đế tâm (suy nghĩ của hoàng thượng) không thể suy đoán…"

Nhưng mấy chục năm qua, đối với bệ hạ, những người như bọn họ cũng ít nhiều có hiểu biết, dùng một câu đơn giản để khái quát, chính là không thể suy đoán.

Long Khánh đế đăng vị thái tử nhiều năm, đầu tiên là đấu với tiên đế vài chục năm, cuối cùng dựa vào ưu thế tuổi tác để chiến thắng, chưa ngồi vững được bao lâu đã gặp chuyện Đại Kim xuôi nam, mấy năm đấu đến hồ đồ ngay cả quốc đô cũng mất rồi, từ đó về sau tính tình quỷ dị phát triển đến cực hạn, kiêng kỵ nhất chính là triều thần tự chủ trương, thao túng đế vương làm việc.

Chu Xuân Minh khắp nơi lấy hoàng thượng làm đầu, lấy suy đoán thánh ý là nguyên tắc tối cao, tất nhiên được hoàng thượng nghĩ là thần tử trung thành nhất, hiểu thánh ý nhất, cuối cùng một tay che trời, hoành hành vô kị. Hôm nay Chu Xuân Minh bị ám sát, Hoàng đế càng đa nghi, hơn nữa lòng nghi ngờ này luôn không giải thích được, bất kỳ hành động nào khiêu chiến hoàng quyền, thao túng triều chính đều sẽ bị phóng đại, có câu nói người nói vô tình người nghe cố ý, nếu chuyện này bị hoàng thượng nổi lên nghi ngờ, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.

Bình Dương Hầu nhìn lão phu nhân nói nhỏ: "Mẫu thân… Hắn đang kích thích lòng nghi ngờ của hoàng thượng…”

Lão phu nhân không nói gì, hiển nhiên bà cũng biết nếu như hoàng thượng nghi ngờ sẽ có hậu quả gì, có quá nhiều ví dụ bày ra trước mắt.

"Làm gì nghiêm trọng như vậy…" Giọng nói của bà hạ thấp, chầm chậm nói, nhưng trong lòng cũng đồng ý với suy nghĩ này của nhi tử.

"Mặc kệ có nghiêm trọng như vậy hay không, chúng ta cũng không thể mạo hiểm như vậy, phải làm cho vụ án này dừng lại, quyết không để Đại Lý Tự tra xét…" Bình Dương Hầu nghiêm túc nói.

"Ta biết rồi, không phải là muốn mềm mỏng hay sao, đi đi, đi đi..." Trên mặt lão phu nhân buồn bực, nhưng vẫn gật đầu, khoát tay: "Coi như nha đầu kia may mắn…"

"Ngươi thật sự kiện bọn họ với Đại Lý Tự rồi hả?" Cố Thập Bát Nương nhìn Cố Ngư trước mắt, trên mặt khó nén kinh ngạc.

Cố Ngư đang nhìn bình hoa sứ trắng trên bàn, thu hồi tầm mắt, xoay người mỉm cười.

"A, mặc dù là đánh vào mặt của nàng, nhưng đối với muội cũng có ảnh hưởng không tốt, nhưng mà…" Hắn khẽ mỉm cười nói: "Trên đời này vốn không có chuyện song toàn, để xả giận chịu thiệt một chút cũng là chuyện bình thường, muội muội sẽ không trách ta chứ."

"Dĩ nhiên là không…” Cố Thập Bát Nương lắc đầu, ảnh hưởng đến danh tiếng đối với nàng mà nói căn bản là chuyện bình thường, nàng đứng dậy thi lễ, "Lần này thật sự cám ơn đường ca…."

Cố Ngư cười không nói.

Cố Thập Bát Nương cũng không nói gì nữa, là cúi đầu một cái thật sâu.

"Không cần khách khí, nói cảm ơn cũng thật giả dối…" Cố Ngư cười nhạt, vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy: "Đây là một vài loại thuốc viên bổ dưỡng, mỗi loại ta muốn mười phần."

Cố Thập Bát Nương nhận lấy, mở ra xem, thấy trên tờ giấy viết chữ chằng chịt, ước chừng mười loại thuốc, vả lại tất cả đều là những vị thuốc danh quý (nổi tiếng và quý giá), cũng không phải là nhằm vào một loại bệnh nào mà chỉ có tác dụng bồi bổ, những thuốc này rất thịnh hành trong giới quan lại quyền quý.


Cố Thập Bát Nương mỉm cười nhìn hắn.

"Thế nào? Đưa không nổi à?" Cố Ngư hơi nhíu mày nói.

"Đưa nổi…” Cố Thập Bát Nương cười nói, vẫy vẫy mảnh giấy trong tay: "Chỉ là, nguyên liệu…"

"Nguyên liệu cũng do ngươi cấp…” Cố Ngư đáp.

Vẻ mặt Cố Thập Bát Nương lập tức đau khổ, bất kỳ một nguyên liệu trong này không có trăm lạng bạc là mua không được…

"Ta phải cầm nhà…” Nàng nói thầm một câu, cất tờ giấy vào, chần chờ một lúc nghiêm túc nói: "Vậy thì đến đây thôi sao…?”

"Hả? Ngươi nói vậy nghĩa là sợ?" Cố Ngư chắp tay cười hỏi, ánh mắt lướt qua mặt Cố Thập Bát Nương, có chút tự giễu nói: "Hay là lo lắng cho ta, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của ta?"[QR2][dienndanlequydon]

Cố Thập Bát Nương cười, chợt nhìn hắn hỏi:"Tiểu Ngư, tại sao?"

"Cái gì tại sao?" Cố Ngư a một tiếng, cười hì hì nhìn nàng.

Cố Thập Bát Nương lại cười, lắc đầu: "Không có gì."

Cố Ngư cười ha ha, giơ một ngón tay ngoắc nàng.

"Vậy ta hỏi ngươi…" Hắn nói: "Ngày đó, những lời ngươi nói, đều là những lời nói thật lòng?"

"Ngày đó?" Cố Thập Bát Nương cười nói: "Nói cái gì?"

"Là cho rằng ta vì những người tổn thương mình mà để chính mình liên lụy là không đáng giá…" Cố Ngư nhìn nàng cười nhạt nói: "Vẫn nên giống ngươi trở thành ân nhân cứu sống toàn tộc…”

"Nếu ta nói câu kia là thật hay câu kia là giả ngươi có tin không?" Cố Thập Bát Nương nhếch miệng cười.

"Không tin." Cố Ngư cười nói, lắc đầu.

"Cho nên…" Cố Thập Bát Nương đứng dậy, châm thêm trà, đưa cho hắn, cười nói: "Thật giả thì có sao, nhìn kết quả là được rồi."

"Cho nên, kết quả ta muốn đã có, sau này sẽ theo ngươi…" Cố Ngư cười nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, đặt ly trà vào trong tay nàng, nắm chặt: "Cáo từ…”

Nhìn hắn thản nhiên thi lễ, đi ra ngoài, Cố Thập Bát Nương ở phía sau lại gọi hắn.

"Cám ơn ngày đó ngươi đã ở đó…” Nàng mím môi, lại thi lễ thật sâu.

Khi đó tất cả những cảm xúc tích tụ sụp đổ, cho dù trước đó cố gắng thế nào đi nữa thì có ích lợi gì, trên đời này vượt qua một ngọn núi cao, luôn có một ngọn núi cao khác đè lên, không ngừng không nghỉ ngọn núi sau lại cao hơn ngọn núi trước, nàng thất vọng đau khổ, vô dụng mờ mịt, trong nháy mắt đó thậm chí nàng đã nghĩ, sống như vậy thì có ích lợi gì?

Khi đó đột nhiên người này xuất hiện, tuy giễu cợt nhưng lại đưa tay qua.

Cố Ngư không ngừng bước chân, chỉ là khoát tay, bước ra khỏi cửa, đi tới trong viện chợt dừng lại, xoay người sải bước quay trở lại, sắc mặt có chút trầm trầm.


"Thật sự muốn lưu lại dùng cơm?" Cố Thập Bát Nương nháy mắt mấy cái, cười hỏi.

"Thập Bát Nương!" Cố Ngư đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Lúc nãy ngươi nói ngươi không có tiền?"

Cố Thập Bát Nương sững sờ, chợt cười lên, lúc xem xong phương thuốc, nàng nghe những nguyên liệu chế thuốc kia cũng muốn mình mua, đã oán trách một câu, trên thực tế, câu ấy là không thật sự muốn oán trách, thật sự là nàng không có tiền, từ lâu đã không có tiền…

"Ngươi, cái xú nha đầu này…" Cố Ngư thông suốt, chỉ có một chút tin tức lộ ra như vậy nhưng tất cả mọi chuyện lúc trước hắn đều có thể suy nghĩ rõ ràng, hắn cắn răng, nhìn tiểu cô nương trước mặt đang cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói gì cũng vô dụng, liền ngẩng đầu lên, nặng nề điểm ba cái trên trán nàng.

"Đau!" Cố Thập Bát Nương cau mày, đưa tay che trán lại.

"Những loại thuốc kia mỗi loại đưa thêm cho ta mười phần!!!" Cố Ngư từ trong kẽ răng nặn ra những lời này, lại giơ tay chọc cái trán của nàng: "Hiện tại, lập tức, ngay lập tức, ta muốn!!!"

"Được, được…” Cố Thập Bát Nương thiếu chút nữa bị hắn chọc gãy đầu, luôn miệng đáp ứng, nhìn thấy Cố Ngư sải bước đi vội vàng nói: “Ở lại ăn bữa cơm đi, cơm rau dưa, đừng ghét bỏ…"

Cố Ngư quay lưng giơ quả đấm với nàng, vòng qua tường hoa không thấy.

Tiễn Cố Ngư đi, nụ cười trên mặt Cố Thập Bát Nương dần dần biến mất, nàng từ từ đi tới cửa, hít sâu một hơi toàn không khí lạnh lẽo vào ngực làm đầu óc tỉnh táo thêm mấy phần.

Lúc nãy lời Cố Ngư nói đã tiết lộ cho nàng biết, dâng tấu chương lên Đại Lý Tự là chuyện hắn muốn làm, đã làm xong rồi. Mặc dù người đánh cờ vẫn còn tiếp tục, nhưng mà bước kế tiếp quân cờ hạ ở chỗ nào đã không có quan hệ gì với hắn. Tuồng vui phủ Bình Dương Hầu này muốn hát tiếp hay muốn kết thúc, chính là chuyện của Cố Thập Bát Nương nàng.

Đếm khuya, Tào thị dẫn theo một tiểu nha hoàn đi đến ngoài cửa viện, thấy trong phòng Cố Thập Bát Nương đèn vẫn sáng, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy in trên cửa sổ, Tào thị dừng chân lại.

"Phu nhân?" Tiểu nha hoàn đang bưng cháo trong tay, hỏi.

"Trở về thôi, đừng quấy rầy tiểu thư…" Tào thị nói nhỏ.

"Nhưng phu nhân cũng đã nấu xong…" Tiểu nha hoàn không hiểu hỏi.

"Đi thôi, cháo này ta ăn…" Tào thị nói nhỏ: "Ta ăn cho khỏe mạnh, thật tốt, tốt hơn bất cứ chuyện gì…”

Giọng của bà vừa giốnhg như đang cười vừa giống như đang khóc, trong bóng đêm mờ mịt, ngọn đèn nhỏ lung lay nhìn không rõ, tiểu nha hoàn a một tiếng, không hỏi thêm nữa, xoay người đi theo Tào thị.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

"Tiểu thư, tiểu thư, phủ Bình Dương Hầu phái người tới rồi!"

Một nha hoàn hốt hoảng bước nhanh đến bẩm báo.

"Đã tới sao." Cố Thập Bát Nương mở cửa, bước ra: "Cuối cùng cũng đã tới!"

Chỉ một lát sau, ở trong phòng khách, Cố Thập Bát Nương nhìn thấy một nam một nữ khí thế bất phàm.

"Bái kiến Cố tiểu thư…" Thấy Cố Thập Bát Nương bước vào, hai người vội mỉm cười, khom người chào hỏi.

Thái độ so với lúc hai ma ma đến đây cung kính hơn nhiều.

Cố Thập Bát Nương gật đầu, ánh mắt nhìn tất cả hộp quà lớn nhỏ bày trong phòng, khóe miệng mỉm cười.

"Cố tiểu thư, chúng ta phụng mệnh lão phu nhân, đặc biệt đến đây để an ủi Cố tiểu thư…” Phụ nhân mập mạp mỉm cười, khom người, nói.

"Là đến để an ủi sao?" Cố Thập Bát Nương đưa tay đỡ Tào thị đến chỗ ngồi chính giữa, ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống, nhìn phụ nhân kia cười một tiến:, "Không phải tới để nói lời xin lỗi?"

Sắc mặt của phụ nhân và nam nhân ngẩn ra, nhưng rõ ràng trước lúc tới đã được phân phó qua, trong lòng đã có chuẩn bị, vội thu hồi ngạc nhiên, tiếp tục tươi cười.

"Đúng, đúng, tiểu thư nói đúng lắm, lão phu nhân chính là có ý này…" Phụ nhân khom người, nói.

"Nếu là ý này, vậy thì còn có chút thành ý…”  Cố Thập Bát Nương cười, ngắt lời bà, ánh mắt nhìn những lễ vật kia, nói: "Sĩ khả sát bất khả nhục, các ngươi coi ta là người thế nào?"

Nàng nói chuyện, vẻ mặt vốn đang mỉm cười từ từ mà trở nên lạnh lẽo: "Người đâu, ném những thứ này ra ngoài cho ta! Cố Tương ta vẫn chưa đến mức phải bán tôn nghiêm của mình để đổi lấy đồ người ta bố thí!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt phụ nhân và nam nhân đại biến, trợn mắt nhìn Cố Thập Bát Nương.