Dược Hương Trùng Sinh

Chương 217: Mở màn

Edit: QR2

"Cái gì? Cố Ngư tố cáo phủ Bình Dương Hầu!"[QR2][diendanlequydon]

"Kiện lên Đại Lý Tự? Xin xem xét lại việc lập thái tử phi?"

Tin tức này nhanh chóng lan truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều trừng to hai mắt, hít vào một hơi.

"Điên rồi! Thậm chí có người dám kiện Hầu phủ! Dám chất vấn quyết định lập thái tử phi của hoàng tộc!"

"Đây là người nào?"

Trong lúc nhất thời, chuyện Trạng Nguyên đậu tam giáp phải làm huyện lệnh oanh động lúc trước được nhắc lại, tên tuổi Cố Ngư, Cố Ngậm Chi lại được nổi tiếng khắp Đại Chu, chẳng qua lần trước là cười nhạo, lần này lại là khiếp sợ.

"Hắn đang làm cái gì? Tố cáo vương hầu! Chất vấn quyết định của hoàng tộc!"

Tất cả mọi người bị sự to gan lớn mật Cố Ngư làm cho khiếp sợ.

Vương hầu trong triều Đại Chu vốn không có nhiều, phủ Bình Dương Hầu này còn có huyết thống vương hầu trong hoàng thất, ngay cả một đại quan đương triều, trước mặt một vị hầu gia cũng không dám càn rỡ, chứ đừng nói người này còn nghi ngờ hoàng tộc.

"Những người Cố Gia này, thật là…”

Nghĩ đến Cố Hải chỉ là cống sĩ đã dám buộc tội Chu Xuân Minh, nghĩ đến Cố Thận An trên triều đình dám công khai nói lên ý kiến bất đồng với Chu Xuân Minh, dĩ nhiên người sau vẫn bị mọi người cho rằng bị động kinh, nhưng mà bây giờ xem ra… Phải nói rằng thật sự không thể nắm bắt được suy nghĩ của người Cố gia…

"Tại sao phủ Bình Dương Hầu lại chọc tới hắn?"

"Không phải tiểu tử này luôn ở Dương Châu sao?"

"Nghe nói hình như làqQuận chúa Bạch Ngọc có chút mâu thuẫn với muội muội của Cố Ngư…”

"Bởi vì chuyện này sao?"

Càng điều tra kỹ lưỡng tin tức, mọi người càng không thể tưởng tượng nổi, bao che cũng không đến mức này chứ?

Tới kinh thành thăm Thẩm lão Quốc Công, thuận tiện nhìn xem có thể tìm được cơ hội làm Cố Thập Bát Nương chịu ấm ức hay không. Thẩm Tam phu nhân nghe được tin tức này, kinh hãi đến mức da đầu tê dại.

"Chuyện này… Chuyện này… Cả nhà bọn họ đều điên hết rồi sao? Đây là chuyện đùa sao?" Thẩm Tam phu nhân im lặng thật lâu, bà chợt nghĩ đến thời gian trước đã sai người phát tán tin tức có liên quan đến Cố Thập Bát Nương, nhịn không được rùng mình.

Trên đời này tuyệt đối không được chấp nhặt với kẻ điên, chấp niệm còn sót lại tận đáy lòng Thẩm Tam phu nhân đối với Cố Thập Bát Nương vào giờ khắc này cũng tan thành mây khói.

Thật may là lúc đầu không cho nữ nhân này vào cửa… Bà chợt cảm thấy may mắn cũng cảm thấy có chút sợ hãi, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc cuối đông, kinh thành thật sự vô cùng náo nhiệt, Chu Xuân Minh bị ám sát bỏ mình, Chu gia truy đuổi hung thủ, diệt sạch không tha, trong triều quần ma loạn vũ*, trong lòng các quan viên bàng hoàng, các thế lực ngoài sáng và trong tối đấu đá khắp nơi, mà lúc này đột nhiên nhảy ra chuyện tố cáo vương hầu chỉ vì một chút mâu thuẫn của tiểu nữ nhi, chuyện này làm ao nước vốn đã đục ngầu bị quậy đến mức càng ngày càng đen.

*Quần ma loạn vũ: Những người xấu xa, nắm quyền hành trong tay,đang múa may trong triều đình.


Đây chỉ là một trò đùa hay là một cơn bão táp, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Đại Lý Tự, tất cả mọi người mơ hồ cảm thấy, mây đen trước khi bão táp đến đang nổi lên.

Đến tận lúc ngồi trong đại sảnh, Bình Dương Hầu cũng khó có thể giấu được phiền não, nếu như không phải là vì ngại mẫu thân còn đang ở trước mắt, hắn đã kéo nghịch nữ này qua, đánh cho một trận từ lâu rồi.

Hắn không ngờ rằng nữ nhi luôn có chút kiêu căng của mình thế mà lại rước lấy phiền toái lớn như vậy.

"Đây mà xem là chuyện lớn gì?" Lão phu nhân Bình Dương Hầu nghiêm mặt nói.

"Thưa mẫu thân." Bình Dương Hầu cúi đầu đáp: "Thật ra thì vốn không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà không ngờ…”

Không ngờ cố tình người nhà người ta lại nhìn thấy, thấy thì cũng thôi đi, đổi lại là người khác có gia cảnh như thế, cũng không có chuyện gì, lại không nói vốn dĩ tôn ti khác biệt, huống chi tương lai cũng muốn vào cung, sao có thể chỉ vì một chút chuyện nhỏ này đã trở mặt với nhau. Vậy mà người ta lại tố cáo với Đại Lý Tự, lúc này chỉ sợ chuyện đã truyền khắp kinh thành, hắn có thể tưởng tượng được giờ phút này chuyện mà mỗi nhà đàm luận đều là về Bình Dương Hầu hắn! Mà sau đó không biết có bao nhiêu chuyện linh tinh truyền ra, hắn làm sao có thể ra cửa gặp người!

Lão phu nhân Bình Dương Hầu nghe vậy cũng thở dài, trên mặt khó nén được phiền não.

Đối với chuyện nữ nhân Cố Tương này trúng tuyển đông cung, căn bản lão phu nhân cũng không để trong lòng, mặc dù lúc cháu gái tới mượn Chung phu nhân có nói ra mấy câu, nhưng bà nghĩ cháu gái mình dù là dung mạo hay gia thế đều là nhân tuyển tốt nhất, hai người vốn không có khả năng so sánh.[QR2][diendanlequydon]

Đối với loại người như vậy, không cần cố ý lôi kéo cũng không cần cố ý đề phòng, hoàn toàn coi như không thấy là được rồi.

Nhưng không ngờ quận chúa Bạch Ngọc tự mình hành động, biến quan hệ không quen vô hại của hai bên thành quan hệ bế tắc.

"Ca ca Cố Hải của Cố Tương này nguyên bản chính là một người cứng đầu cứng cổ đã náo loạn nhiều lần với Chu đại nhân… Cố Ngư này, nghe nói cũng không phải là một người hiền lành…” Bình Dương Hầu trầm giọng nói.

"Vậy thì thế nào? Nữ nhi cũng chỉ hỏi nàng mấy câu, nàng không nói, nàng còn lý sự?" Quận chúa Bạch Ngọc từ trong ngực tổ mẫu ngẩng đầu lên, khóc lóc nói: "Để cho nàng đi kiện đi! Đi kiện đi! Nữ nhi mà phải sợ nàng hay sao? Ngược lại nữ nhi muốn nhìn xem, đến lúc đó là ai sợ ai?"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Bình Dương Hầu vỗ bàn, quát lên.

"Ngươi đập cái gì mà đập!" Lão phu nhân cau mày nói.

Bình Dương Hầu vội cúi đầu bồi tội.

"Yến Yến…" Lão phu nhân vuốt vai của Quận chúa Bạch Ngọc, vừa cưng chiều vừa nghiêm túc nói: "Ta hiểu, con luôn cảm thấy địa vị của nàng ti tiện, cho nên trong lòng tức giận, nhưng con cũng không nghĩ xem, một cô nương ti tiện như thế lại có có thể trúng tuyển vào Đông cung, thế nào lại là kẻ đầu đường xó chợ?"

Quận chúa Bạch Ngọc thật sự muốn tức chết rồi, rõ ràng nàng cũng không hề làm gì cả, thế nào cuối cùng lại giống như nàng đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo.

"Rõ ràng là tiện tỳ này có liên quan với tặc nhân, Đại Lý Tự bọn họ không đi tra hỏi nàng, ngược lại tới đây bàn luận thị phi với con?"Lông mày quận chúa Bạch Ngọc dựng thẳng, chợt đứng lên, khóc lóc nói: "Được thôi, cháu phải đi đến Đại Lý Tự tranh luận một phen…”

"Ngồi xuống!" Lão phu nhân vươn tay ôm nàng vào ngực, nhỏ giọng an ủi: "Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ Yến Yến của chúng ta sẽ không vô duyên vô cớ tìm người gây sự…”

"Nãi nãi…"Quận chúa Bạch Ngọc nằm trong ngực lão phu nhân khóc lớn.

"Mẫu thân, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, bên Đại Lý Tự…” Bình Dương Hầu cau mày nói.

"Bên Đại Lý Tự cũng không cần quản, phủ Bình Dương Hầu chúng ta vẫn chưa đến mức cùng một đám tiểu nhi hồ đồ…” Lão phu nhân trầm giọng nói: "Để cho hắn náo đi, nhất động không bằng nhất tĩnh, không cần để ý đến hắn…”


"Mẫu thân nói rất đúng, là nhi tử nóng nảy rồi…" Bình Dương Hầu bình phục lại cảm xúc, đứng dậy lên tiếng.

Cửa chính phủ Bình Dương Hầu vẫn đóng chặt, cửa sau vẫn đóng mở như trước đây, lúc này nơi này khác hẳn với ben ngoài, nhìn qua cực kỳ yên bình.

Một nơi khác cũng yên bình không kém chính là hoàng cung, lúc chạng vạng, gió bắc lạnh lẽo, bốn năm thái giám nghe lệnh, mỗi người ôm một chồng tấu chương đi vào tẩm cung của hoàng đế.

Bên trong phòng ấm áp như mùa xuân, Long Khánh đế khoác áo bào mỏng màu vàng đang nhận trà nóng thái tử dâng lên.

"Ngươi cũng ngồi đi." Sắc mặt hoàng đế vẫn tái nhợt như cũ, nhưng nhìn qua tinh thần rất tốt.

Văn Quận Vương lên tiếng đồng ý, vâng lời ngồi xuống ghế tròn bên cạnh, hoàng đế cũng không nói thêm gì nữa, nhìn đám thái giám đặt tấu chương trên bàn dài.

"Mấy ngày nay tấu chương trình lên càng ngày càng nhiều hơn…” Hoàng đế chợt cười nói, đẩy tấu chương ra, thái giám đứng bên cạnh vội dâng khăn lông nóng lên.

Thái tử lập tức đứng dậy.

"Lúc này nhi tử đúng là không bằng lão tử…” Hoàng đế nhận khăn lông nóng phủ kín mặt, sâu kín cảm thán một câu.

Lời này không có đầu không có đuôi, nhưng thái tử vẫn hiểu rất rõ. Lúc Chu Xuân Minh nắm giữ nội các, tất cả văn thư hay tấu chương đều phải qua tay hắn, sàng lọc một lần mới có thể đưa đến trước mặt hoàng đế, vài chục năm tích lũy uy quyền, tấu chương hoàng đế có thể thấy càng ngày càng ít, tất nhiên, chuyện này cũng không có nghĩa là vị hoàng đế này thật sự mắt mù tai điếc.

Hôm nay Chu Xuân Minh không còn ở đây, mặc dù nhìn qua khí thế Chu đảng vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng mất đi người quyết định, nội bộ cũng không giống xưa nữa, hơn nữa gần đây luôn tập trung truy bắt thanh tẩy, khiến cho các quan viên trong triều đình loạn đấu, tấu chương cũng tuôn ra giống như hồng thủy, có tốt, có xấu, có bi thương, có khóc lóc, có tán dương, có cả thẳng thắn chửi nương nó, ngư long hỗn tạp, tình cảnh tất nhiên không giống như lúc ban đầu, một người nhưng có thể che trời.

"Mấy ngày nay cũng mệt chết đi rồi." Hoàng đế nhìn về phía thái tử, mỉm cười ôn hòa hỏi.

"Chỉ hận không thể vì quân phụ phân ưu." Văn Quận Vương vội cúi đầu đáp.

Hoàng đế cười: “Chỉ có hai phụ tử chúng ta, cũng đừng nói những lời giả dối…" Hắn tự tay đẩy tấu chương trước mặt ra: "Những thứ này trẫm nhìn đã mấy chục năm, náo tới náo lui cũng chỉ có một cái đạo lý…”

Nụ cười của hắn từ từ trở nên lạnh lẽo, kết hợp với khuôn mặt vì bệnh lâu ngày đã trở nên trắng bệch kia, nhìn có vẻ vô cùng bí hiểm.

"Thiên hạ này chỉ có một chủ nhân, chỉ có một người có thể nắm giữ quyết định sống chết cuối cùng… Bây giờ là trẫm… Tương lai…" Hoàng đế nhìn thái tử: "Chính là ngươi…"

"Nhi thần xin ghi nhớ lời quân phụ dạy bảo." Thái tử khom người, nghiêm chỉnh đáp.

"Nói một chút chuyện mới mẻ đi…” Hoàng đế chợt chuyển đề tài, cười nói: "Lần này nha đầu phủ Bình Dương Hầu đụng vào thiết bản rồi…”

Thái tử mỉm cười: "Tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi có chút lỗ mãng, phụ hoàng không cần lo lắng, có thái hậu và hoàng hậu từ từ dạy dỗ là được."

Hoàng đế cười ha ha, ánh mắt sâu kín lướt qua khuôn mặt của hắn: "Trải qua lần hăm dọa này, tất nhiên nha đầu kia sẽ nhớ lâu một chút, nếu người nào nhớ lâu, ngày sau đi lại sẽ cẩn thận hơn nhiều… Ngươi yên tâm, trẫm giao giang sơn cho ngươi, thế nào cũng phải an bài cho ngươi thật tốt…"

"Nhi thần vô năng, mọi chuyện đều khiến phụ hoàng phí tâm…" Thái tử cúi đầu đáp, trong giọng nói hình như có chút nghẹn ngào.

Từ nhỏ Văn Quận Vương đã không được Tú Vương yêu thích, chỉ sợ lớn như vậy vẫn chưa được hưởng qua cái gì gọi là tình thương của phụ thân, hoàng đế biết rõ điểm này.

"Ngươi đã làm vô cùng tốt rồi…" Hoàng đế cũng hơi cảm động nói, không khí trong phòng trầm xuống, hoàng đế mỉm cười: "Ngược lại Cố Ngậm Chi làm trẫm thật bất ngờ… Trẫm còn nghĩ hắn là người bạc tình, không ngờ đó lại là người không phân trên dưới, thế mà lại liều mạng náo loạn ra chuyện này…”

Trong miệng hắn nói lời trách cứ, giọng nói rơi vào trong tai thái tử cũng không thấy có chút trách cứ nào, ngược lại hình như có chút thưởng thức.

"Nên phạt vẫn phải phạt, luật lệ Đại Chu ta cũng không phải để giỡn chơi…" Thái tử nhỏ giọng đáp.

"Không vội, trước tiên hãy xem một chút tiểu tử này dâng sớ viết như thế nào, cùng lắm thì nói bên ngoài không cần kết thù, bên trong không cần đối đầu với người thân, nói hay lắm cũng chỉ có thế mà thôi, cũng không khó để giải thích…” Hoàng đế cười ha ha, cũng không có nói rõ nhưng ý trong đó cũng không nói mà rõ ràng, hắn đưa tay: "Lấy tới."

Lập tức thái giám đứng bên cạnh lấy ra một quyển tấu chương từ trong chồng tấu chương, cung kính đưa cho hắn.

"Chữ viết của tiểu tử này rất bình thường, vừa nhìn đã biết nền móng không vững chắc…" Hoàng đế đưa tay nhận lấy, vừa mở ra vừa cười nói, nhưng lúc ánh mắt của hắn lướt qua từng hàng chữ thì nụ cười trên mặt dần dần thu lại, vẻ mặt nhẹ nhõm tùy ý cũng biến mất, sắc mặt từ từ mà trở nên nặng nề.

Phát hiện vẻ mặt hoàng đế biến hóa, trong mắt Văn Quận Vương hiện lên sự lo lắng.

Mà lúc này Bình Dương Hầu nhận lấy bản sao tấu chương do người trong Đại Lý Tự đưa tới, cũng từ từ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hắn nhìn tấu chương ngắn ngủn không tới hai ngàn chữ trong tay, chữ viết không được coi là phong lưu, nhưng mà từng chữ từng chữ như lưỡi đao sắc bén mang theo sát khí đập thẳng vào mặt…