Dược Hương Trùng Sinh

Chương 141: Rời đi

Edit: QR2

Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, những lời này làm Cố Ngư đang giơ nắm đấm sững sờ.

“Ta lại không muốn liên lụy cùng một chỗ với những thứ cứt chó như các ngươi.” Cố Ngư chợt cười, thuận tay đấm thêm một quyền lên mặt Cố Hải.

Nhân cơ hội này Cố Thập Bát Nương đập bình sứ vào đầu huynh ấy.

Cố Ngư kêu một tiếng, từ trên người Cố Hải rớt xuống.

“Thập Bát Nương, đừng đánh.” Cố Hải nói.

“Tin rằng một mình huynh không đánh lại hai người bọn muội.” Cố Thập Bát Nương nhìn Cố Ngư đang nằm bên cạnh Cố Hải, hừ mạnh, bỏ lại bình sứ.

Trải qua trận đánh nhau vừa rồi, hình như hai người cũng mệt mỏi, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không tiếp tục đánh nhau.

Ánh nắng chiếu qua bông hoa hải đường bên song cửa sổ, khắc họa thành một cái bóng kì lạ trên người hai người.

“Thật là không phân rõ phải trái đó Trạng Nguyên gia à…” Cố Hải cười khổ, lấy tay sờ cổ, chợt phát ra tiếng hút khí: “Ta còn chưa trách huynh thấy chết không cứu, huynh còn trả đũa…”

Tên tiểu tử này ra tay thật độc ác, quay đầu nhìn Cố Ngư, thấy huynh ấy bị thương cũng không nhẹ, vết máu từ đầu vai đang chảy ra.

“Các ngươi là thứ cứt chó…” Huynh ấy lầm bầm, đôi mắt hẹp dài khép lại, khóe miệng cười khẩy, chợt đưa tay chống đất đứng dậy.

“Những thứ cứt chó như bọn ngươi đừng hòng làm khó ta…” Cố Ngư phất tay cười ha ha rồi sải bước đi.

“… Tiêu diệt, đốt sạch, không còn gì còn lại, sạch sẽ…”

Tiếng cười nhanh chóng biến mất ngoài cửa.

Cố Thập Bát Nương đỡ Cố Hải, nhìn cánh cửa đang mở sắc mặt nặng nề.

“Muội thấy huynh ấy không chỉ hận chúng ta…” Nàng nhỏ giọng nói.

Ý tứ của những lời đó, rõ ràng huynh ấy hận không thể hại chết cả tộc, suy nghĩ này thật là cuồng vọng.

Những người thấp kém không thể rời khỏi sự che chở của gia tộc mà người quyền cao chức trọng cũng giống vậy, không thể xa rời sự che chở của gia tộc, người trước thì vì sinh tồn, người sau là vì đạo đức, mà đạo đức đối với những người này mà nói, là gốc rễ của sự sinh tồn.

“Huynh ấy thua thiệt vì vậy, chẳng lẽ còn phải khăng khăng một mực?” Cố Hải xoa mặt đau rát, cau mày nói.

Hai huynh muội liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài.

“Thật sự huynh không hiểu nguyên nhân vì sao huynh ấy lại ghen ghét chúng ta…” Có Hải lắc đầu cười khổ.

“Huynh ấy đoán được…” Cố Thập Bát Nương cau mày nói.

Cố Hải giơ tay lắc đầu, cắt đứt lời nàng: “Không, huynh cảm thấy cũng không phải như thế…”

Vừa nói chuyện vừa đi đến bàn ngồi xuống, Cố Thập Bát Nương khó hiểu, giúp ca ca sửa lại mái tóc tán loạn.

“… Theo lời muội nói, ngày hôm đó ở ngoài cửa phủ thúc bá, huynh ấy nói những lời đó là vì phát hiện huynh có gì đó cổ quái mới có thành tựu ngày hôm nay, Thập Bát Nương, huynh đậu Giải Nguyên, muội là dược sư, người ngoài nhìn thấy nghĩ chúng ta trải qua không tệ, nhưng đối với Cố Ngư mà nói, chuyện này đáng để hâm mộ ghen ghét sao?” Cố Hải nói tiếp, nhìn Cố Thập Bát Nương đang chải tóc cho mình qua gương đồng.

Cố Thập Bát Nương lấy thuốc ra, vừa cẩn thận lau vết thương cho ca ca vừa gật đầu.

“Huynh ấy được tam nãi nãi dìu dắt, nhảy một phát thành người bề trên…” Nàng vừa nói vừa nhịn không được cười thành tiếng: “Những thứ khác không nói, chỉ nói tiền tài, chính là muội phải bán mấy năm thuốc mới đủ, cũng không thể so sánh tiền tài với huynh ấy…”

“Tiền là vật ngoài thân có gì đáng để so.” Cố Hải cười nói, không khỏi nhếch miệng vì rượu thuốc làm đau xót.

“Gọi Bành thúc thúc đến xem một chút.” Cố Thập Bát Nương lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da môt chút, tay chân Cố Ngư nhỏ gầy, làm sao tổn thương huynh được.” Cố Hải lắc đầu đứng lên: “Lại nói tài học vấn…”

Nói đến đây liền buông lỏng: “Còn cần phải so sao?”


Một người đứng đầu huyện phủ, một người đứng đầu cả nước.

“Huống chi huynh ấy là tự học thành tài, huynh được phụ thân dạy vỡ lòng, từ nhỏ đến lớn đều học ở học viện được thầy chỉ bảo…” Cố Hải đưa tay cầm lấy áo ngoài Cố Thập Bát Nương đưa tới, cười nói: “Nếu phải ghen ghét thì huynh ghen ghét huynh ấy mới đúng...”

Cố Thập Bát Nương gật đầu như có điều suy nghĩ, cho đến nay hận thù của Cố Ngư đối với bọn họ, nàng đều diễn giải theo nguyên nhân nàng sống lại, thay đổi số mạng của Cố Hải, nhưng xét về biểu hiện của Cố Ngư, huynh ấy cũng không biết chuyện nàng sống lại, chuyện hận thù này cũng có chút không giải thích được.

“Huynh cũng không sợ huynh ấy, chỉ là huynh ấy....” Cố Hải day day trán: “Thật là khiến người khác nhức đầu...”

Lần này ca ca đi xa, không biết khi nào mới có thể trở về, ngoài miệng không nói nhưng thật sự trong long không bỏ được mẫu thân và mình.

Cố Thập Bát Nương hiểu tâm tư của ca ca, nàng khẽ mỉm cười, kéo tay ca ca.

“Ca ca, thế nào? Ngồi qua đại lao Hình bộ rồi, ngược lại lá gan lại nhỏ đi sao?” Nàng cười nói.

Lúc mình ngồi tù, người đau khổ nhất chính là mẫu thân và muội muội, Cố Hải cũng biết muội muội bôn tẩu khắp nơi cầu Văn Quận Vương, chuyện này cuối cùng mới chuyện lớn hóa nhỏ.

Ý Cố Thập Bát Nương là ngay cả chuyện hắn ngồi tù lớn như vậy mà muội ấy còn không sợ, còn có thể sợ một Cố Ngư.

“Thập Bát Nương, muội có oán trách huynh không?” Cố Hải cầm tay muội muội, áy náy hỏi.

Cố Thập Bát Nương lắc đầu: “Ca ca làm đúng, làm sao muội lại oán ca ca được...” nàng vừa nói vừa cười: “Muội chỉ đau lòng ca ca... Muội tuyệt đối không sợ, muội muốn ngộ nhỡ không cứu được huynh, thật ra cũng không có gì, muội cùng mẫu thân tìm một sợi dây thừng, một khắc đã chết, người một nhà chúng ta lại được đoàn đoàn viên viên...”

Mắt Cố Hải chợt đỏ, nước mắt nhịn không được muốn trào ra.

“Thập Bát Nương...” Cố Hải muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nghẹn ngào không thành tiếng, chỉ là nắm thật chặt đôi tay của muội muội.

Một lúc sau, để hóa giải không khí nặng nề này, Cố Hải cười lớn nói: “Thật ra trong tù huynh cũng không phải chịu tội...”

Cố Thập Bát Nương biết ý định của huynh ấy nên cũng cười hỏi: “Hả? Không phải nói đại lao giống như phủ diêm vương sao? Có các loại hinhg phạt mà mọi người không hề nghĩ đến....”

“Đúng là có thật. Huynh cũng đúng lúc gặp được...” Cố Hải cười nói, nhìn vẻ mặt rõ ràng khẩn trương của Cố Thập Bát Nương: “Chỉ là, thật đáng tiếc, huynh chỉ dừng lại ở việc ăn hèo...”

Hắn nói đến đây chợt dừng lại, nhíu mày như nghĩ đến chuyện gì đó.

“Thế nào?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

“Huynh muốn nói có lẽ Văn Quận Vương đã sớm giúp huynh rồi...” Cố Hải trầm tư một lúc rồi nói.

“Chuyện thế nào?” Cố Thập Bát Nương cũng ngoài ý muốn.

“Một lần huynh bị ăn hèo...” Cố Hải nhớ lại, tự giễu: “Thật ra thì đúng là huynh chưa từng chịu đựng qua...” Cố Hải tự nói, sợ Cố Thập Bát Nương khó chịu: “... Huynh sắp hôn mê, mơ màng thấy có một người vọt vào, ngăn chuyện dụng hình... Sau đó huynh chỉ bị mắng, bị giáo huấn lại không bị...Mà mấy người đồng khoa... Thập Bát Nương muội cũng nhìn thấy...”

Cố Thập Bát Nương im lặng, ngày ấy khi đón Cố Hải khỏi ngục giam, Cố Hải đi ra nhưng ba tiến sĩ đi cùng huynh ấy đều bị mang ra ngoài, còn có một người hơi thở yếu ớt, mắt thấy chắc là không được rồi.

“... Nói như vậy, là Văn Quận Vương phái người thu xếp trong tù, cho nên ca ca mới không bị tra khảo?” Cố Thập Bát Nương nói, nếu thật sự như vậy, nàng có chút lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

“Huynh cũng không rõ lắm, người kia sau đó có tới một lần nữa...” Cố Hải nhớ lại: “Chỉ là huynh cũng không nhìn rõ bộ dạng của hắn...”

“Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng nên đi cám ơn Văn Quận Vương...” Cố Thập Bát Nương nói.

Cố Hải gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, ánh nắng chiều đang bị bóng đêm từng tí cắn nuốt, nghĩ tới chuyện cũ, trong lòng ngũ vị tạp trần, nghĩ đến chuyện Lý đại học sĩ bị phán tử hình nhưng vì thể diện được hoàng đế ân chuẩn ban rượu độc, Cố Hải nhanh chóng nắm tay thành quyền.

Những thứ tặc nhân này, chẳng lẽ mắt ông trời bị mù nên không bắt được, ngược lại bắt người hiền lành lương thiện, thiên lý ở đâu, thiên lý ở đâu...

Một ánh sáng xanh chợt lóe, Cố Hải nghĩ mình bị hoa mắt, ngây ngẩn hồi lâu, chỉ thấy khung cửa lay động.

Đây là ông trời nhắc nhở hắn không được nói năng xằng bậy sao?

“Động đất rồi.” Cố Thập Bát Nương sợ hãi kêu lên, đẩy Cố Hải, hai huynh muội vọt ra khỏi phòng.

Nhưng lúc này, toàn bô kinh thành đều cảm nhận được chấn động.

Văn Quận Vương ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay cầm bút, theo sự chấn động, mực nước rơi trên trang giấy trắng tinh.


Ngoài cửa mọi người la hét, bỏ chạy toán loạn, thị vệ và nội thị đều vọt vào phòng, nhưng ngay lúc này, mặt đất ngừng rung động, trừ việc mọi người kinh hoảng chưa tan, hình như mọi thứ cũng không có gì khác thường.

“Quận... Quận Vương...” Người hầu quỳ đầy đất muốn xin hắn lập tức đến chỗ an toàn.

“Quận Vương... Động đất rồi.” Mưu sĩ kiêm lão sư vẻ mặt kích động, lần đầu tiên ông thiếu lễ độ bắt ống tay áo Văn Quận Vương, tay run run không ngừng.

“Ừ.” Văn Quận Vương để bút xuống, lạnh nhạt nói, ánh nến khắc họa cái bóng mờ nhạt trên mặt hắn.

“Vậy... Vậy mau trốn thôi...” Người đàn ông nhỏ giọng nói. 

“Trốn cái gì mà trốn...” Hình như Văn Quận Vương cười cười, một lần nữa cầm bút lên: “Không bằng các người đi xem một chút tiểu tử kia còn sống hay đã chết, nếu như hắn chưa chết, cái gì ta cũng tránh được, nếu như hắn đã chết, vậy ta cái gì cũng tránh không thoát...

Cuối tháng năm, ở An Tây Tín Châu phát sinh động đất, nhà cửa sụp đổ vô số, chết gần mười ngàn người, đối với nước Đại Chu vừa được an bình mà nói, thật sự là chuyện lớn tổn thương nguyên khí, trong triều quan viên hủy tất cả nghỉ phép, toàn lực đi cứu tế, mà ngày Cố Hải nhậm chức cũng sớm trước thời hạn.

Ngoài thành, Cố Hải bị vô số người vây quanh, cười nói từ biệt, uống vô số ly rượu, nhận vô số thư đưa tiễn, đến lúc mọi người đều say, ngồi hoặc nằm ngay tại chỗ, Cố Hải mới có thể nói chuyện với Cố Thập Bát Nương.

Nhận tin Tào thị vẫn đang trên đường tới, nhất định không thể nhìn thấy nhi tử của mình.

“Chờ ca ca thu xếp ổn thỏa bên đó, muội và mẫu thân sẽ đi qua.” Cố Thập Bát Nương biết trong lòng Cố Hải khổ sở, cười an ủi.

Bởi vì phải đi nhậm chức ở biên giới Đại Kim với Đại Chu, ngày ngày không yên ổn, Cố Hải cự tuyệt đề nghị cùng đi nhậm chức với Cố Thập Bát Nương và mẫu thân, liên tục khuyên can họ mới đồng ý đi sau mấy ngày.

“Muội muôi, muội thay mặt mẫu thân nhận lạy của huynh.” Cố Hải vén áo quỳ xuống.

“Nhi tử bất hiếu...”

“Nhi tử khiến mẫu thân lo lắng...”

“Nhi tử khiến mẫu thân sợ hãi...”

Hắn trịnh trọng khấu đầu ba lần, ngẩng mặt lên đã hai hàng lệ nóng.

Cố Thập Bát Nương cũng khóc không thành tiếng, đưa hai tay đỡ Cố Hải dậy, hai huynh đệ lưu luyến lau lệ.

Mà ở một nơi khác, trên đường quan lộ, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi, gió chiều xuyên thấu qua tấm màn mỏng, thổi rèm hai bên cửa sổ bay lên, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo của Cố Ngư.

Trên mặt còn mấy vết xanh tím, cũng không phá hoại vẻ đẹp, ngược lại làm hắn giảm mấy phần âm nhu, tăng thêm vài phần anh khí.

Gió cuốn theo tiếng nói tiếng cười từ bên kia tới, cùng với ngâm thơ xướng khúc tiễn đưa, càng làm Cố Ngư cô đơn lẻ bóng.

Từ khi tin tức mình được làm huyện lệnh truyền ra, chúng tinh phủng nguyệt một đi không trở lại, đại yến tiểu yến cũng không có tin tức, ngược lại khắp nơi đều là chê cười, hả hê xem náo nhiệt.

Nhưng với người lõi đời như Cố Ngư mà nói, đó là chuyện thường tình như cơm bữa mười mấy năm qua, căn bản là không có chút ảnh hưởng nào.

Đời chính là như vậy, nếu ngươi tốt thì mọi người nâng ngươi lên, hận không đào tim móc phổi ra cho ngươi, nhưng nếu ngươi xấu thì người người hận không được bỏ đá xuống giếng, muốn đạp ngươi xuống bùn, chỉ như vậy họ mới có thể phát tiết những ghen ghét đố kị lúc ngươi hơn họ.

“Ngư nhi, thật đúng phúc là họa, họa là phúc, chuyện Hải Ca nhi đã chứng minh chuyện này, hôm nay nó đã thành tấm gương sáng, nhận được vô số lời khen ngợi, mà con...” Lời Cố Thuận An vang lên bên tai Cố Ngư, tiếng thở dài kia mang theo vài phần bất đắc dĩ cũng có mấy phần thất vọng: “Chỉ là vẫn là câu nói kia, họa là phúc, con còn trẻ, lên quá nhanh, đứng quá cao cũng không phải là chuyện tốt, hôm nay ra ngoài, làm đến nơi đến chốn, luyện tập một phen, chuyện tương lai vẫn chưa định được...”

Đúng, Cố Ngư hắn không phải hết rồi, tất cả giờ mới bắt đầu, Cố Hải ngươi chờ xem, tất cả những người này... Các ngươi hãy chờ xem.

Cố Ngư nhấc màn xe, vung cây roi dài trong tay, đánh bộp vào thân ngựa, con gnwaj bị giật mình nhanh chóng chay đi, hạ phong từ từ bên tròn, sa mỏng màu xanh đen, bóng xe cô đơn đi về một phía, trong xe bóng dáng thiếu niên kiên quyết mà tiêu sái.

Bóng dáng Cố Hải đã không nhìn thấy lâu rồi, những văn nhân sĩ tử cũng đã tản đi, Cố Thập Bát Nương vẫn đứng dưới cây liễu ngóng nhìn.

Bầu trời có mấy tiếng sấm, bắt đầu có hạt mưa rơi xuống.

Linh Bảo che dù đứng bên người nàng, nhìn Cố Hải phương xa mặt cũng buồn bã.

“Hay là muội đi cùng thiếu gia..” Nàng nói thầm.

Cố Thập Bát Nương lấy lại tinh thần, nhìn nàng cười: “Đợi tìm được Linh Nguyên, chúng ta cùng đi, tất cả mọi người đều đi.”

Linh Bảo biết nàng thông cảm, không biết nên cười hay nên khóc.

“Tiểu thư, muội có thể tìm được ca ca không?” Nàng chăm chú nhìn Cố Thập Bát Nương.

Cố Thập Bát Nương nhìn vẻ mặt nàng, có chút không hiểu nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu: “Có thể, nhất định có thể.”

Nét mặt Linh Bảo giãn ra, cười giống như hoa mùa hè nở rộ.

“Tiểu thư nói có thể là có thể.” Nàng giống như để xuống tảng đá lớn trong lòng, nhẹ nhõm nói.

Cố Thập Bát Nương thấy buồn cười: “Chẳng lẽ ta là người đoán đâu trúng đó...” lời đến miệng lại sợ phá hư cảm xúc của Linh bảo vội vàng nuốt xuống.

Linh Bảo cũng không để ý, vẻ mặt kiên định gật đầu: “Tiểu thư đúng là như vậy, tiểu thư nói Linh Bảo mệnh tốt, quả nhiên Linh Bảo mệnh tốt, bằng không cũng không gặp tiểu thư, tiểu thư nói thiếu gia nhất định không có việc gì, quả nhiên thiếu gia gặp dữ hóa lành, bình an vô sự, bây giờ tiểu thư nói Linh Bảo nhất định có thể tìm được ca ca là nhất định có thể...”

Cố Thập Bát Nương không biết nên nói gì, chỉ đành cười mà không nói.

“Chúng ta về thôi, mua  căn nhà tốt một chút, đợi mẫu thân ta đến, liền thu dọn tốt rồi yên ổn ở lại.” Nàng cười nói, kéo Linh bảo xoay người.

Nàng đã quyết định không trở về Kiến Khang, thứ nhất là thất vọng vì gia tộc làm người ta đau khổ, thứ hai là báo đáp ân tình của Vương Nhất Chương, thứ ba là muốn ở kinh thành va chạm xã hội, từ khi chính thức bái Lưu Công làm sư phụ đến nay cũng được một năm rồi, nàng không thể nào luôn trốn tránh giao tiếp với mọi người, như vậy chẳng phải là bôi nhọ danh tiếng của Lưu Công sao.

“Tốt.” Linh Bảo cũng rất vui, ngẩng đầu lên lại thấy tiểu thư ngưng cười, theo tầm mắt nhìn thấy trong con mưa bụi, có một chiếc xe ngựa đã dừng lại, người đàn ông trung niên đang nhảy xuống.

“Cố nương tử, tìm chỗ nào nói chuyện đi.” Ông ta bước qua, sắc mặt trầm trầm nói.