Dược Hương Trùng Sinh

Chương 140: Liên lụy

Edit: nnttrang

Thời điểm màn đêm bao trùm xuống, bốn phiến đại môn phủ của đại thần triều Đại Chu – Chu đại nhân đóng chặt hai bên là hai thạch sư thủ vệ, bên trong thắp lên đèn lồng sáng trưng như ban ngày, càng phát ra vẻ trang trọng mà uy nghiêm.

Kiệu Văn Quận vương dừng lại trước cửa Chu phủ, một nam tử trung niên từ trên kiệu bước xuống.

Gia đinh tiến lên gọi cửa, khuôn mặt dữ tợn kèm theo khó chịu khi bị quấy rầy của người gác cổng sau khi nhìn thấy mặt mũi tên gia đinh lập tức biến thành một nụ cười tươi tắn hòa nhã như gió xuân.

“Đại nhân mời mời.” Hắn vội vàng mở đại môn, cung kính cúi người thi lễ.

Nam tử trung niên cũng không liếc hắn một cái, cất bước mà vào, phía sau hắn, đại môn từ từ đóng lại.

Mà lúc nam nhân này bước vào đại môn Chu phủ, Chu đại nhân ngồi trong thư phòng, nhìn một thiếu niên đang quỳ trước mặt.

“..Nói như vậy, ngươi cùng cái Cố Hải đó nhận thức nhau?” Chu đại nhân không nhanh không chậm trả lời.

“Dạ, phụ thân đại nhân.” Thanh âm thiếu niên hơi khàn khàn.

“Cho nên ngươi mới dùng chiêu bài của ta, khiến cho thúc phụ của ngươi đối xử tử tế với Cố Hải đúng không?” Chu đại nhân vẫn chậm rãi nói tiếp, nhưng trong giọng nói đã có mấy phần lạnh lẽo.

“Phụ thân đại nhân, van cầu người, người tha cho hắn một mạng đi.” Thiếu niên dập đầu liên tục, thanh âm nghẹn ngào.

“Tha cho hắn? Ngươi muốn ta tha cho hắn thế nào?” Chu đại nhân cười cười, “..cũng không phải là ta muốn lấy mạng hắn..”

Hắn nhìn thiếu niên trước mắt vẫn như cũ liên tiếp dập đầu, “..Huyễn nhi, đây là quyết định của hoàng thượng, là cha không thể ra sức giúp..Mau dậy đi, chớ có hồ nháo, mấy ngày nay ngươi để cho hắn không bị dụng hình, so với hai tiến sĩ đã bị dịch bệnh mà chết đã là không tồi, coi như ngươi cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ..”

Thiếu niên được gọi Huyễn nhi kia nghe vậy khóc thành tiếng, liên tục dập đầu, trong miệng van cầu phụ thân đại nhân van cầu người, trên trán máu bầm thành một mảng.

Sắc mặt Chu đại nhân trở nên vô cùng tức giận, vỗ tay xuống bàn một tiếng bốp.

“Càn rỡ! Ngươi đây là muốn làm cái gì?” Hắn nghiêm nghị nói.

Hắn còn chưa dứt lời, đã nghe bên ngoài có người bẩm báo

“Lão gia, Hồ tiên sinh đến.”

Lời này khiến cho Chu đại nhân lập tức thu hồi tức giận, đứng dậy, vuốt phẳng quần áo, “mau mời..”

Thiếu niên vẫn dập đầu như cũ thấp giọng khẩn cầu.

“Đi xuống!” Chu đại nhân quát hắn.

Thiếu niên cũng biết dưới tình huống này nói gì thêm nữa cũng là vô ích, chỉ đành phải đứng dậy lui ra ngoài.

Nam tử trung niên được người hướng dẫn khoan thai bước đi dưới ánh đèn lồng mà đến, vừa vặn giáp mặt với thiếu niên kia.

Bên dưới đèn lồng sáng tỏ, là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, có góc có cạnh, đáng tiếc chính lên trên khóe mắt có một vết sẹo phá hư mỹ cảm toàn thân, lúc này sắc mặt thiếu niên buồn bã, đôi mắt đỏ hoe, trên trán còn có vết máu bầm.

Nhìn bộ dáng như vậy, chắc hẳn tâm tình Chu đại nhân không hảo.. Trong lòng nam tử trung niên thoáng qua ý niệm như vậy, không khỏi nhìn thiếu niên thêm mấy phần, suy đoán thân phận của hắn.

Dáng vẻ của hắn có chút chật vật, nhưng trên người ăn mặc đắt tiền, không giống như kẻ ăn người ở..

“Huyễn thiếu gia..” Gia đinh cung kính thi lễ với thiếu niên.

Nghe xưng hô này, nam tử trung niên chợt giật mình.

Chu đại nhân chức cao vọng trọng mười mấy năm, là một cái nhân vật chỉ cần hắt hơi cũng khiến người người trong thiên hạ khiếp sợ run rẩy, nhưng nam nhân mọi người sợ hãi này lại là một kẻ sợ vợ, đến nay chỉ có một mình Tôn thị, mà Tôn thị không có mang, hắn cũng không có cưới thêm thiếp thất, mà nhận con trai của huynh trưởng Tôn thị làm con thừa tự.

Nhưng thiếu niên này không phải là nhi tử mọi người đều biết, đứa con thừa tự kia tên Khải Thư, năm nay đã hai mươi bốn tuổi, giữ chức quan Cư hành Mật sách lang.

Mà thiếu niên trước mắt này bất quá chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, chắc là nghĩa tử còn lại mà Chu đại nhân mới nhận gần đây.

Cái nghĩa tử này vốn là tôi tớ của Chu Khải Thư, không biết làm sao lại lọt vào mắt mẫu tử Chu Khải Thư cùng Tôn thị, khiến cho họ thuyết phụ Chu đại nhân, nhận hắn làm nghĩa tử, cái nghĩa tử này không giống Chu Khải Thư ngang ngược ngông cuồng, ngược lại làm việc vô cùng khiêm tốn, vì vậy không nhiều người biết đến hắn.

“Thì ra là hắn..” nam tử trung niên gật đầu một cái, lại liếc nhìn thiếu niên một lần nữa.

Nghĩa tử xuất thân là tôi tớ, xem ra mặc dù có danh nghĩa tử, nhưng địa vị vẫn là tôi tớ.

Vị Huyễn thiếu gia này đi ra ngoài một đoạn, dừng chân lại, xoay người hướng thư phòng quỳ xuống.

Đây là làm sai chuyện sao? Nam tử trung niên hơi có chút ngạc nhiên, Chu đại nhân đã đi đến, thuận tay khép cửa lại, ngăn cách tầm mắt của hắn.

“Hồ đại nhân, đêm khuya đến đây có việc gì sao?” Chu đại nhân ôn thuần cười nhìn nam tử trung niên.

“Là như vậy..” Nam tử trung niên cũng không khách sáo, thấp giọng nói những lời của Văn Quận Vương.

Chu đại nhân quả nhiên thông suốt, nhìn ánh nến chập chờn trầm mặc một khắc.

“Quận Vương cùng hắn là quen biết cũ, lúc còn ẩn giấu thân phận mà kết giao, mối quan hệ lẫn nhau cũng rất tốt, cho nên..” Nam tử trung niên vội thấp giọng giải thích.

Chu đại nhân cười, giơ tay lên ngăn lại lời của hắn.

“Đã như vậy, lão phu nể mặt đánh cược nói một tiếng với Thánh thượng…” Hắn nói, một mặt vỗ tay nam tử trung niên, lộ ra nụ cười hàm ý.

Nói đến đây trong lòng mọi người cũng đã hiểu ý lẫn nhau, nam tử trung niên cũng cười vỗ tay hắn, nói vậy làm phiền Chu đại nhân.

Đại thần gia không tiện ở lâu, hai người qua loa nói mấy câu, nam tử trung niên liền cáo từ, Chu đại nhân cũng không lưu hắn lại, tự mình tiễn ra ngoài.


Vì tránh tai mắt, Chu đại nhân chỉ đưa hắn đến bức bình phong, nghe tiếng kẽo kẹt của cỗ kiệu đi rồi, mới xoay người trở lại. 

Trong sân thư phòng, thiếu niên ở nơi đó vẫn quỳ như cũ, một thân bóng đêm bao phủ, giống như tượng đá.

“Đứng lên.” Chu đại nhân đi ngang qua hắn thấp giọng quát.

“Phụ thân đại nhân, tánh mạng nhi tử là do hắn cứu, không thể trơ mắt nhìn hắn bỏ mạng…” Thiếu niên lại khấu đầu khẩn cầu, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng.

Chu đại nhân hừ một tiếng, ngắt lời của hắn.

“Nếu ngươi còn dài dòng thêm một câu, thì ngươi cũng chỉ có thể đền mạng cho  hắn…” Hắn không nhanh không chậm nói.

Thiếu niên đang dập đầu nhất thời không kịp phản ứng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Chu đại nhân.

“Phụ thân..” Hắn lẩm bẩm gọi, trên khuôn mặt bi thương nôn nóng bị phủ lên một tầng kinh ngạc, “Người, Người…”

“Ta cái gì?” Chu đại nhân hừ một tiếng, nhíu mày, phất tay áo bước qua hắn, “Cho nên nói vô tử vô nữ cũng là nhẹ thân nhất, tiết kiệm hơi sức quan tâm các ngươi…”

Thanh âm của hắn có chút bất đắc dĩ cũng có chút đắc ý khó phát giác, nói xong câu đó, cũng đã đi vào trong thư phòng.

Thiếu niên quỳ thẳng tắp nơi đó, tựa hồ qua thật lâu, mới hiểu được ý tứ những lời này, nhất thời mừng rỡ như điên, đập đầu bang bang trên đất, căn bản không cảm thấy đau đớn.

“Đa tạ phụ thân đại nhân, đa tạ phụ thân đại nhân..” Hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu như vậy.

Thời điểm Cố Thập Bát Nương tỉnh dậy đã là hai ngày sau.

Nàng nằm trên một chiếc giường trải đệm vô cùng mềm mại, trên người mặc áo ngủ bằng gấm cũng mềm mỏng không kém, sa trướng thêu hoa vàng lấp lánh những tia sáng len lỏi, trong nháy mắt không biết mình đang ở đâu.

Nhưng rất nhanh sau đó nàng chợt ngồi dậy, đưa tay kéo sa trướng, ánh sáng nhất thời ập vào bên trong.

“Tiểu nương tử tỉnh.”

Hai thị nữ nghe tiếng vội bước đến, mỉm cười nói, một người dâng trà, một người mang xiêm áo.

Cố Thập Bát Nương không có thời gian giả ngốc, mặc quần áo thực nhanh.

“Tiểu nương tử ngủ thật say." Hai thị nữ hầu hạ nàng khoát ngoại sam trêu đùa nói.

Cố Thập Bát Nương chỉ cảm thấy nội tâm hốt hoảng, không biết là do cơn đói vì ngủ suốt hai ngày, hay là đối với kết quả sắp đến mà hoang mang.

Bất kể kết quả thế nào, những gì phải đối mặt sớm muộn gì cũng đến.

Dười ánh nắng rực rỡ, bên trong đình viện thanh xanh mướt,  Cố Thập Bát Nương đã quỳ một lúc lâu, cuối cùng cũng có tiếng bước chân truyền đến.

“Sao còn chưa đi? Ngủ đủ rồi, còn muốn chờ một bữa ăn no bụng nữa đúng không?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ trên cao, vạt áo màu đỏ thẳm chằng chịt hoa văn ngay trước mắt.

Cố Thập Bát Nương không kìm được nước mắt dâng lên.

“Đa tạ Quận vương…” Nàng dập đầu trên mặt đất, nức nở nói.

“Tạ ơn?” Văn Quận vương nhàn nhạt cười, ánh mắt quét qua đỉnh đầu tiểu cô nương, “Không dám, ta còn phải cảm tạ ngươi mới đúng chứ?”

“Tiểu nữ không dám…” Cố Thập Bát Nương cúi đầu.

“Ngươi còn có cái gì không dám..” Văn Quận vương chậm rãi nói, một mặt cất bước từ từ lướt qua nàng.

Cho đến khi hắn đã đi rất xa,  Cố Thập Bát Nương mới ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng hào hoa phú quý đó lẫn vào trong tán lá xanh biếc.

Lời nói dối vụng về nửa thật nửa giả này, rốt cục đem lại một phần sinh cơ cho nàng, mặc dù biết lời tiên đoán này sẽ có tác dụng, nhưng nàng không hoàn toàn tin tưởng vào tác dụng này.

“Bất kể là vì điều gì, chỉ cần ngươi chịu ra tay, chính là đại ân nhân cứu sốn  Cố Thập Bát Nương này..” Nàng dập đầu một lần nữa, thấp giọng nói.

Bên ngoài đại môn Văn Quận vương, đám người Bành Nhất Châm vẫn ở chỗ cũ, ngẩn ngơ ngồi tựa vào xe ngựa, trên mặt mỗi người đều là mờ mịt trống rỗng.

Cửa kẽo kẹt một tiếng, ánh mắt bọn họ cứng ngắt theo thói quen nhìn sang, lần này, một bóng dáng nho nhỏ gầy gò xuất hiện trước mắt.

Nhưng người nào cũng không nhúc nhích, vẻ mặt trơ trọi.

Đây là ảo ảnh, giống như trước kia, chỉ cần bọn họ bước về phía đó, bóng dáng nhỏ bé gầy yếu này sẽ tan biến đi.

“Mọi người, mọi người, luôn ở đây…”  Cố Thập Bát Nương vừa mừng vừa sợ lại xen lẫn nỗi buồn, tăng nhanh cước bộ chạy đến.

Sắc mặt Bành Nhất Châm cùng mấy người chấn động.

“Là thật!” Linh Bảo là người thứ nhất nhảy dựng lên, nhào tới, “Đích thị là tiểu thư đi ra rồi..”

Vừa nói chuyện vừa khóc lớn.

“Là ta, ta đã đi ra rồi.” nước mắt Cố Thập Bát Nương cũng rơi xuống theo.

Đám người Bành Nhất Châm lúc này mới vui mừng, vây quanh  Cố Thập Bát Nương, vành mắt đều ửng đỏ.

Trở lại khách điếm, nhìn bộ dáng tiều tụy của Bành Nhất Châm và Linh Bảo, trong lòng  Cố Thập Bát Nương khổ sở.

“Tiểu thư, bọn họ có đánh người không?” Linh Bảo vội kiểm tra sắc mặt nàng.


Sắc mặt gầy yếu nhưng sáng láng, hai mắt có hơi sưng húp.

Ngủ rất tốt..  Cố Thập Bát Nương có chút ngại, nói ra chỉ sợ không ai tin, thật ra chính nàng cũng không ngờ, thế nào sẽ thiếp đi ở đây.

Lúc ấy Văn Quận vương phất tay áo bỏ đi, cũng không để lại lời nào, tâm tình căng thẳng cùng cực của nàng đột nhiên được thả lỏng, trong lúc ngẩm lại những lời vừa rồi của mình để suy đoán các loại hậu quả thì ngủ không hay.

“Thập Bát Nương, chuyện như thế nào?” Bành Nhất Châm liên tục do dự, không nhịn được cuối cùng cũng hỏi ra.

“Ca ca hắn..” Tầm mắt  Cố Thập Bát Nương nhìn hướng đại lao, dường như nói với Bành Nhất Châm cũng như nói với chính mình, “Ổn rồi…”

Trong đại lao lúc này, Cố Hải cùng một người râu tóc tán loạn ngồi đối diện nhau, trước mặt họ còn bày một bàn rượu cùng thức ăn đơn giản.

“..Lão sư, đệ tử kính người một chén nữa…” Cố Hải nói xong ngẩng đầu lên uống cạn.

“..Tiểu tử, ngươi uống, còn ta uống cái gì…” Lão giả râu tóc bạc trắng cười nói, một mặt đưa tay giữ lấy bầu rượu nho nhỏ, tựa như sợ người khác đoạt đi, giữ thật chặt trong tay.

“..Dương Châu vạn tuyền..” Hắn nhìn bầu rượu trong tay, “…Hảo rượu, hảo, nhưng quá nhạt, nếu đổi thành Tô Châu thì chỉ cần ba chén..”

“..Lão sư muốn uống, ta đi mua đến cho người…” Cố Hải nghẹn ngào nói.

Lão giả cười lên, ném bầu rượu lên tường, bầu rượu rơi xuống vỡ tan.

“Không cần, cái này chỉ uống vào lúc vui vẻ…” Hắn nói, nhấp nháy đôi mắt mấy cái, “Chờ thanh minh năm sau, nếu như ngươi đến viếng lão phu ta, nhớ đem đến ba chén là đủ rồi…”

Cố Hải nghe vậy cúi đầu nức nở.

“..Khóc cái gì..” Lão giả quát lớn, “nhìn bộ dáng râu tóc tán loạn của ngươi kìa, còn ra thể thống gì..”

“Lão sư..” Tiếng nức nở của Cố Hải lớn hơn, “Đệ tử ấm ức thay người…”

“Ủy khuất cái gì? Lão phu chết không phụ nguyện vọng một đời, bất khuất, rất cao hứng..” Lão giả cười nói, một mặt gắp thức ăn bỏ vào miệng mà nhai, “Ngươi cũng đừng trách ta hẹp hỏi, cơm chặt đầu này ngươi không được ăn rồi..”

“..Lão sư..” Cố Hải cúi đầu quỳ xuống đất khóc lớn.

“Bộ dạng ngươi thật không có tiền đồ mà!” Lão giả ném mạnh đôi đũa xuống bàn, nghiêm túc nhìn về phía Cố Hải, “Ngươi gọi ta một tiếng lão sư, thì nghe ta nói.”

Cố Hải cố kìm tiếng khóc, đôi mắt đỏ nhìn về phía lão giả.

“Thứ nhất, sửa đổi tính tình kích động dẫn đưa ngươi đến địa ngục đi, thứ hai, cẩn thận chính khí cương liệt của ngươi..” Lão giả trầm giọng nghiêm nghị nói, mang theo mấy phần thương tiếc nhìn về phía Cố Hải, thanh âm cũng dần hòa hoãn xuống, “Hảo hảo, chỉ làm những chuyện đủ khả năng cũng không phải là phụ sở học cả đời, cũng không cần phải giống lão sư mới coi là đạo quân tử..”

“Đệ tử nhớ kĩ lời lão sư.” Cố Hải cúi thấp người trên mặt đất nghẹn ngào nói.

Mấy ngày sau, Cố Hải ra khỏi đại lao, triều khảo kéo dài lâu nay cuối cùng cũng tiến hành, mà Cố Hải vẫn có tư cách dự triều khảo, tin tức này khiến cho tứ phương chấn động, đưa tới vô số suy đoán về chính sự triều cục.

Hết thảy những thứ hỗn loạn náo nhiệt kia không hề quấy nhiễu đến huynh muội Cố gia, triều khảo rất nhanh có kết quả, mà kết quả này lại một lần nữa dẫn đến xôn xao.

Đầu tiên chính là Cố Hải được phân bổ làm Huyện Lệnh phủ Nam Chương huyện Tương Dương, vốn là nhị giáp sẽ được phân bổ ở kinh thành lục bộ chờ làm chánh quan, chỉ vào những thứ hạng thấp nhất mới bị đưa đến làm nha môn các địa phương cấp tỉnh, nhập vào hàng thất phẩm tiền trình(hàng thấp nhất trong đường danh lợi). Dĩ nhiên, Cố hải có được bước đường như vậy, coi như cũng đã ngoài dự đoán của mọi người, theo người ta dự đoán, hắn chắc phải là một cái bị ghẻ lạnh đợi phân bổ, không ngờ rằng lại vừa vặn có một vị trí còn thiếu.

Bất quá nghĩ đến việc bị đưa đến Nam Chương huyện, coi như cũng hiểu được ý tứ Hoàng đế.

Nam chương là huyện phụ cận phân cách giữa Đại Kim và Đại Chu, hôm nay không có Diệp tướng quân ở đó, Đại Kim khí diễm phách lỗi, nơi này thật sự không tốt sống qua ngày…

Trước đây Cố Hải dâng sổ con chỉ trích Chu đại nhân tham sống sợ chết, như vậy Hoàng đế muốn cho kẻ không tham sống sợ chết như hắn đi học hỏi kinh nghiệm, tránh cho đứng nói chuyện không đau thắt lưng.

“Đừng lo lắng, thật ra so với việc sống ở Kinh Thành tốt hơn nhiều lắm..” Cố Hải cố giải thích với  Cố Thập Bát Nương, sợ nàng lo lắng.

Cố Thập Bát Nương gật đầu, còn chưa kịp nói, bang một tiếng, cửa phòng bị đá văng.

“Cố Hải, ngươi là cái đồ sao chổi!!!” 

Một tiếng tức giận mắng to, Cố Ngư đánh một quyền lên mặt Cố Hải, hắn hùng hổ khí thế, Cố Hải bất ngờ không kịp đề phòng, ngã lăn ra.

Cố Thập Bát Nương thuận tay nắm bình sứ trên bàn, mà Cố Ngư vấp chân Cố Hải lại ngã nhào tới, hai thiếu niên vật nhau trên đất, nhất thời không phân biệt được,  Cố Thập Bát Nương không cách nào hạ thủ, chỉ sợ ngộ thương Cố Hải.

“Đều là ngươi hại ta! Đều là ngươi hại ta!!!”

Lăn lộn mấy vòng, Cố Ngư cuối cùng chiếm thế thượng phong, vung quyền đánh Cố Hải.

“Ta hại ngươi?” Cố Hải trở qua trở lại hai cái, lại đè hắn xuống dưới, không chút khách khí đấm liên tiếp, “Ta làm hại ngươi thế nào, ta bị nhốt trong tù, muốn tạo quan hệ với Trạng nguyên công như ngươi cũng không có cơ hội..”

Hắn nói lời này có ý khác, chính là sau khi Cố Hải ra ngoài, mới biết Cố Ngư vốn có đặc quyền xá tội cho mình, nhưng Cố Ngư chậm chạp ngâm không làm, dĩ nhiên, Cố Hải cũng không phải để ý hắn không đi cầu xin cho mình, mà thất vọng đối với cách làm của hắn.

“Ngươi cái mãng phu này, nếu như không phải ngươi làm việc ngông cuồng thì tại sao ta lại gặp sự cố như thế này!!” Cố Ngư đương nhiên nghe ra ý tứ của hắn, trong lòng dâng lên cơn tức giận, một cước đá văng Cố Hải.

“Đều là ngươi hại ta, đều là ngươi hại ta!” Hắn lại nhào tới một lần nữa tức giận đấm đá. (hụ, hụ, Ngư ca đáng yêu quá, *cuốn gói đồ đạc*, tạm biệt Văn ca, em về đội anh Ngư đây, *chùi máu mũi*)

Lúc này Cố Hải mới ý thức được ý tứ hắn nói gì.

Đây cũng chính là sự kiện oanh động thứ hai sau khi trải qua triều khảo, Trạng nguyên không cần tham gia triều khảo, trực tiếp vào Hàn Lâm viện làm một cái Hàn Lâm lão gia, nhưng lần này Trạng nguyên Cố Ngư ngoài ý muốn bị phải đi Nhất Châu làm Huyện Lệnh, lí do tuổi còn nhỏ cần được rèn luyện thêm.

Chuyện trước nay chưa từng có này truyền ra lập tức dẫn đến vô số lời bàn tán, dĩ nhiên không ai tin lí do hoang đường đó, nguyên nhân chính vẫn nhanh chóng được lan truyền đi.

Chuyện thật chính là do Cố Hải, kể từ khi Văn Quận vương phải người chuyển lời với Chu đại nhân, không lâu sau đó Chu đại nhân liền vào cung, lúc ấy còn có mấy quan viên cũng ở đó, thượng nghị đại sự triều đình, lúc mọi người đang định cung tiễn hoàng đế, Chu đại nhân liền đứng ra nói.

“Trong đại lao, những Tiến sĩ kia bệ hạ coi có thể thả ra hay không?” Lão đại nhân trực tiếp nói thẳng.

Lời này khiến cho những vị quan viên ở tại chỗ lúc này cũng không khỏi hít mấy ngụm khí lạnh, Lý đại học sĩ bị kết án tử hình, hơn nữa Hoàng đế cũng lên tiếng kiên quyết không khoan dung Tiến sĩ gây chuyện lần này, nghe ý tứ chính là mấy vị Tiến sĩ kia thế nào cũng phải phụng bồi Lão sư lên đường cùng nhau, sao Chu đại nhân đột nhiên nói ra những lời này? Đây không phải là bất tuân ý chỉ sao? Chu đại nhân xưa nay tinh thông nịnh hót không phải là đột nhiên bị hồ đồ đi?

Nhưng thật sự mấy quan viên lại bị thất kinh một lần nữa.

Hoàng đế nặng nề hừ một tiếng, “Tiểu tử gia chỉ sợ còn bất tri kì tội!”

Sắc mặt Hoàng đế rất khó coi, giọng nói cũng rất trầm, nhưng ý tứ những lời này cũng thật rõ ràng xem những Tiến sĩ này như hài đồng ngỗ nghịch, cũng bất đồng với tội trạng Lý đại học sĩ.

Quả nhiên đúng như dự đoán, thì ra Hoàng đế cũng không muốn lấy mạng mấy Tiến sĩ này, Chu đại nhân vì đoán trúng thánh tâm mà cao hứng, nhưng đồng thời có chút tư vị không đúng, cảm thấy Hoàng đế làm như vậy với mình có chút không hảo giống trước đây..

Nhớ ngày đó ở Khu Mật Biên Viện Trương Toàn thượng thư đã từng hồ ngôn với ta, ta cách chức hắn đến Chiêu Châu coi như đã rất nghiêm khắc, nhưng Hoàng đế vẫn như cũ bất bình vì ta, lại cách chức Trương Toàn đến An Viễn Khứ, trong mắt mọi người An Viễn Khứ chính là nơi một đi chính là không thể trở lại, quả nhiên Trương Toàn đã chết tại đó.

Lần này xem Hoàng đế tỏ ra vô cùng tức giận như vậy, lại chẳng qua chỉ là sấm to mưa nhỏ..

Nhưng lúc này Chu đại nhân không thể kháng lại lời của Hoàng đế, cho nên tự mình nói theo ý tứ, Hoàng đế cũng thuận pha hạ lư thả những Tiến sĩ này ra.

Chuyện đến đây coi như kết thức, nhưng không biết tại sao Hoàng đế nổi hứng, nói đùa với lão đại nhân, hỏi hắn có phải thu chỗ lợi từ kẻ nào, cho nên thay người ta nói tốt với mình.

Chu đại nhân cũng không có giấu giếm, nói những lời trung hiếu tín nghĩa của Văn Quận vương ra.

Hoàng đế nghe nói Văn Quận vương từng quen biết Cố Hải, lại nghe nghĩa tử Chu đại nhân cũng nguyện đổi mạng cứu Cố Hải, cảm động quả nhân cô gia tịch mịch chí tình, cho mời Văn Quận vương, biểu dương một phen trước mặt mọi người.

Tạm thời không đề cập đến việc Văn Quận vương là có toan tính gì, đảo mắt một cái lại nói Hoàng đế nghĩ đến những ngoại nhân như họ chỉ là người qua đường còn có thể vì Cố Hải cầu xin như thế, thế nào Trạng nguyên Cố Ngư thân là đồng tông huynh đệ đến nay không có lời nào.

Vì vậy Hoàng đế rất tức giận, cảm thấy Cố Ngư tránh họa không để ý đến huyết thân, viết một chiếu thư đày hắn từ một cái Trạng nguyên đi làm thất phẩm Huyện lệnh, lấy cớ trải thế gian bách thái, thấm nhuần nhân tình ấm lạnh.

Cố Hải cũng có nghe chuyện này, mặc dù bị Cố Ngư đánh ngã xuống đất, nhưng lại cười ha ha đứng dậy.

“Ta hại huynh? Huynh sai rồi, đây là huynh tự hại chính mình.” Hắn cười to, một tay trụ quả đấm Cố Ngư đang rơi xuống, “Đồng tông đồng tộc, cái gì gọi là thân tộc? Chính là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, huynh cho rằng ta gặp họa ngươi đứng nhìn hả hê là được sao?”