Dược Hương Trùng Sinh

Chương 106: Ly biệt

Cố Hải biết Thuận Hòa đường là của Thẩm gia, nhưng hắn cũng không biết đây không phải là lần đầu tiên Cố Thập Bát Nương gặp Thẩm An Lâm trong kiếp này.

Quá trình thu mua Thuận Hòa đường toàn bộ do Bành Nhất Châm đứng ra thay mặt, nếu có thể, hắn hi vọng đời này muội muội không cần gặp lại người này, chỉ có không gặp, mới có thể quên đi, quên cơn ác mộng lặp đi lặp lại kia đi.

Người này sao đột nhiên lại xuất hiện trước mặt họ? Là ngoài ý muốn? Hay là có nguyên nhân khác? Hoặc chính là duyên phận? Có lẽ nào đây chính là vận mệnh an bài?

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cố Hải là đem muội muội che chắn ở phía sau mình.

“Cố nương tử.” Thẩm An Lâm lập tức chấp tay nói.

Những lời này làm Cố Hải sửng sốt, hắn quay sang nhìn muội muội, nhưng không thấy muội muội không khống chế được cảm xúc như trong dự đoán, thần sắc lạnh nhạt, chẳng qua trong mắt có thêm vài phần hàn ý.

“Thẩm công tử.” Cố Thập Bát Nương nhàn nhạt đáp, lời ít ý nhiều, trong đó có ý tứ không muốn tiếp chuyện.

Bọn họ đã từng gặp qua, Cố Hải lập tức hiểu ra, chợt thấy thoải mái hơn, nhớ lại Thẩm An Lâm một đời kia chính là bộc lộ tài năng đạt được chức vị đại tướng quân, nhất định có thể phát hiện Bành Nhất Châm không phải là chủ nhân đích thực thu mua Thuận Hòa đường.

Người ở Kiến Khang này, muốn tra một ai đó không phải là việc khó, huống chi người này ít nhiều lại có quyền thế.

“Vị công tử này chắc hẳn là Cố Giải Nguyên?” Thẩm An Lâm xuống ngựa, hướng Cố Hải mỉm cười chào hỏi.

Không dự đoán được vị sĩ tử đáng ra phải khiêm tốn hữu lễ, tầm mắt người nọ lại đảo qua người mình, hàn ý trong đó làm Thẩm An Lâm không khỏi ngẩn ra.

Huynh muội hai người bọn họ có vẻ mặt tương tự, hơn nữa lại có loại ánh như nhau trong lúc này.

Loại ánh mắt này đối với Thẩm An Lâm mà nói, vô cùng quen thuộc.

Lạnh nhạt, chỉ có lạnh nhạt.

Theo lí thuyết thì Cố Thập Bát Nương sẽ giới thiệu Thẩm An Lâm một chút, sau đó Cố Hải hoàn lễ hàn huyên vào câu, như vậy bọn họ sẽ coi như là đã nhận thức nhau.

Nhưng hai người trước mắt này không một ai có ý giới thiệu, không có ý chào hỏi cho có lệ, hai đôi mắt lạnh nhạt thờ ơ đảo qua hắn, giống như trước mắt không có ai.

Không chịu nỗi trò chuyện như vậy, tầm mắt Thẩm An Lâm lướt qua người hai huynh muội bọn họ, chợt cười, chắp tay, nhưng cái gì cũng không nói thêm nữa, xoay mình lên ngựa phi đi.

Không nghĩ đến hắn như vậy đã đi rồi, Cố Hải cùng Cố Thập Bát Nương cũng hơi bất ngờ, hai người liếc nhìn nhau, chợt cùng bật cười.

Việc này ngẫm lại, quả thật có chút buồn cười.

Tay đưa lên ngăn Cố Hải đang muốn nói chuyện, Cố Thập Bát Nương cười: “Ca ca, huynh yên tâm.”

Cố Hải nhìn nàng sắc mặt bình thản, thấy thế tâm mới chậm rãi thả lỏng, hắn yên tâm, muội muội của hắn nay có gì phải lo lắng.

Nhìn bóng dáng hai người song song rời đi, Thẩm An Lâm ghìm ngựa đứng ở xa nụ cười bên môi tản đi, thay vào đó là đôi chân mày hơi nhíu lại.

Một người có địch ý với mình có thể lí giải do hành động bên ngoài, nhưng hai người xa lạ này, có chút không đúng.

Thẩm An Lâm tuy rằng không đoán được rốt cục nguyên nhân do đâu, nhưng lúc này hắn khẳng định, hai huynh muội này cùng hắn nhất định có khúc mắc, hoặc là có khúc mắc cùng Thẩm gia..

Qua mười lăm tháng ba, ngày Cố Hải khởi hành đã đến.

“Tiểu tử, cái này đi học trung học.” Lưu Công cười tủm tỉm ném cho Cố Hải một cái hộp.

Cố Hải cuống quít đón lấy, cảm giác hai tay nặng trĩu, có thể thấy được giá trị xa xỉ bên trong, vội vàng khom người thi lễ.

“Ta không dám đâu, ngươi nay thấy lão quan gia cũng không cần lễ lớn như vậy,..” Lưu Công cười ha ha, nghiêng người né tránh.

Không chỉ Cố Hải, lúc này ngay cả Tào thị cùng Cố Thập Bát Nương đều đi tới, thi lễ cảm tạ, tuy rằng ai cũng chưa mở lời, nhưng trong đó lại có một loại tình cảm tha thiết không thể nói bằng lời.


Lưu Công khụ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, “Nhà các ngươi là người đọc sách nghi thức xã giao nhiều lắm, khiến lão nhân gia ta không được tự nhiên đây, đi thôi đi thôi..”

Hắn xoay người đi rồi, thân hình so với lúc trước hơi có chút khom xuống.

“Lão nhân gia năm nay thọ bao nhiêu?” Cố Hải nhịn không được, hỏi.

Cố Thập Bát Nương lắc đầu, niên kỉ cụ thể của Lưu Công chỉ sợ không có người biết, chỉ đoán là bảy mươi hay là hơn một trăm.

“Thập Bát Nương, dù chưa gọi thầy, nhưng phải đối đãi như cha.” Cố Hải xoay lại dặn dò, thần sắc trang nghiêm.

Cố Thập Bát Nương mỉm cười gật đầu: “Ca ca yên tâm, muội đã suy tính hết rồi.”

Linh Bảo sửa sang lại hành lí cho tốt rồi mang ra, từng cái từng cái cho Tào thị xem, lựa các loại quần áo phù hợp đem theo.

“Lễ mừng năm mới thiếu gia cũng không trở về sao?” Linh Bảo nhìn thấy quần áo mùa đông, không khỏi thắc mắc.

Tào thị vừa làm vừa nói: “Thi hội tháng tám, thi đình qua tháng ba năm sau, nếu bái sư thuận lợi, thi hội đỗ thì càng phải học tiến hơn, không dám trở về, lễ mừng năm mới có thể về, nên phải mang theo quần áo mùa đông.”

Linh Bảo gật đầu, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, lại chạy đi hỏi người đi cùng thiếu gia.

“Mua hai cái sai vặt, đều biết chữ.” Cố Thập Bát Nương cười nói.

“Nhưng vẫn không bằng một cái tiểu nha đầu.” Tào thị ở một bên cau mày nói.

“Hay là để ta đi cùng thiếu gia đi.” Linh Bảo nói.

Cố Thập Bát Nương trừng mắt nhìn nàng, “Ai cho phép ngươi từ việc?”

Linh Bảo chu miệng lên, nàng tự nhiên biết Cố Thập Bát Nương là không muốn cho nàng làm nha hoàn.

“Linh Bảo thận trọng, ở lại hiệu thuốc bắc hỗ trợ, như vậy ta mới yên tâm.” Cố Hải cười nói.

Linh Bảo nghe thế mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, gật gật đầu.

Mười tám tháng ba, mưa phùn khắp nơi, hai chiếc xe ngựa từ ngõ nhỏ Cố gia chậm rãi chạy ra, phía sau là mọi người giương ô đi theo, đi đầu bên phía nam nhân là Cố Trường Xuân, còn lại là Hoàng Thế Anh cùng Tào thị và nữ nhân trong nhà.

Người qua đường cước bộ vội vàng đều nhìn bằng ánh mắt tò mò, tầm mắt rơi vào hai cỗ xe ngựa liếc mắt đã biết không tầm thường kia, tại trạm dừng lại có hai thiếu niên phong thái tuấn dật.

“Các vị thân tộc xin dừng bước.” Cố Ngư chấp tay thi lễ nói.

Các nam nhân còn nói vài câu chúc mọi điều may mắn tốt lành, xong liền lui ra phía sau, nhường chỗ cho các nhóm nữ nhân trong gia tộc tiến lên.

Hoàng Thế Anh nhìn Cố Ngư rồi lại quay sang Cố Hải, trên mặt tràn đầy vui mừng, tha thiết dặn dò: “Mặc dù có bái thiếp của bằng hữu cũ, nhưng tiên sinh tính tình lạnh nhạt, còn phải xem có cơ duyên bái thầy hay không, và chờ xem vận may của mỗi người, không được tự cao tự đại, nhất định phải khiêm tốn cẩn thận, mới không uổng công học tập ở trường lớp.”

Cố Ngư và Cố Hải vội vàng khom người thi lễ nói vâng, Hoàng Thế Anh thấy thế mới vừa lòng gật đầu, thối lui vài bước, Tào thị đã sớm khóc sưng hai mắt bước lên phía trước, mới nói một câu Hải ca nhi đi ra ngoài phải bảo trọng liền nghẹn ngào không thể nói tiếp nữa.

Cố Hải vỗ về đầu vai của nàng thấp giọng an ủi.

Cố Ngư trên mặt mỉm cười đứng một bên, đang cùng vài người trẻ tuổi trong tộc trò chuyện, ánh mắt lơ đãng tựa hồ lướt qua người hai mẹ con bọn họ, một tia bi thương trong mắt chợt lóe lên.

Học vấn thành tài, tên đề bảng vàng, quan to lộc hậu, công thành danh toại hết thảy hắn đều có khả năng đoạt được, nhưng còn mẫu thân, hắn đời này sẽ không bao giờ có được nữa, rõ ràng thiếu niên kia cái gì cũng không bằng hắn, lại cố tình có được những thứ mà hắn không có..

“Ngư thiếu gia.”

Một giọng nữ mềm nhẹ truyền vào tai hắn, Cố Ngư quay đầu, nhìn thấy Cố Thập Bát Nương một thân quần áo mùa xuân tím nhàn nhạt mỉm cười đi đến gần, các thiếu niên bên cạnh biết ý liền bỏ đi ra xa vài bước.

“Thập Bát Nương nữ hồng không tốt, một chút tâm ý nho nhỏ mong rằng Ngư thiếu gia không ghét bỏ.” Nàng đưa lên một đôi vớ bông.


Vớ bông xanh ngọc, chất liệu tinh xảo, mặt trên thêu một đóa hoa.

Hắn cũng không có nhận, cúi đầu nhìn, chỉ vào đóa hoa nói: “Đây là cái gì?”

Câu hỏi này có chút không khách khí, Cố Thập Bát Nương không thấy khó chịu, ngược lại càng tươi cười hơn.

“Là hoa quế.” Nàng cười nói.

(Dân gian còn gọi quế là loài cây may mắn. Trong khoa cử mà đỗ đạt thì gọi là “Hái” bẻ cành Nguyệt quế”, “Bẻ cành quế ở cung trăng”.)

“Vậy sao?” Âm điệu Cố Ngư kéo dài, khóe môi hơi nhếch nhẹ.

“Cái này chỉ là hình tượng trưng thôi.” Cố Thập Bát Nương mỉm cười.

Cố Ngư cười nhẹ không nói gì, đưa tay tiếp nhận, “Làm phiền ngươi rồi.”

“Dù sao cũng là đường ca của ta, đây việc ta nên làm.” Nàng thấp giọng nói, hơi hơi thi lễ lui ra.

Cố Ngư cười, vớ bông trong tay truyền đến cảm xúc mềm mại, chỉ cảm thấy trong lòng như bị kim châm, thân đường ca sao? Thân nhi tử, thân huynh đệ thì sao? Trong mười mấy năm nay, cái gọi là thân nhân của hắn đã từng làm cho hắn một đôi giày sao…

Ý nghĩ chợt đến, trong tay như cầm hòn than nóng bỏng, liền ném qua cho gã sai vặt.

“Thiếu gia?” Gã sai vặt thân thủ tiếp được, không nghe thấy chỉ thị, ngẩng đầu chờ ra lệnh.

Cố Ngư im lặng một khắc, quay đầu lại nhìn gã sai vặt cùng đôi vớ trong tay, thấp giọng “Thu lại đi.”

Sau khi Cố Hải đi rồi, thời gian tưởng như chậm nhưng lại trôi rất nhanh, đảo mắt cái là đã một tháng trôi qua, tài nghệ của Cố Thập Bát Nương sau khi được Lưu Công chỉ dẫn nhanh chóng tăng lên, hiệu thuốc bắc làm ăn ngày càng thịnh vượng.

Cố gia trong ngõ nhỏ, cỏ non lên xanh biếc một mảng trong nhà, đông đảo tôi tớ lui tới bên trong, quét tước tô điểm hoa và cây cảnh cho khuôn viên.

Một tiếng vang trước cửa chính, chiếc xe ngựa tiến vào.

“Phu nhân đã về.” nhóm vú già lập tức bước ra đón.

Tào thị mặc một thân vải bông bóng sắc màu lan được vú già đỡ xuống xe, Cố Thập Bát Nương không có theo xuống cùng, mà ngồi tại chỗ nói: “Nương, ta đi ra xem hiệu thuốc bắc.”

Từ khi Cố Hải vào kinh, Tào thị ngoại trừ mỗi tháng đều đi dâng hương bái Phật một lần, càng ít ra khỏi cửa, ảnh hưởng từ sau hành vi của Cố Thập Bát Nương, trong tộc mời gặp mặt, nàng cũng mất tự nhiên đi nên đều chậm rãi khướt từ, nàng làm việc kín kẽ, khiến cho mọi người muốn gặp mặt làm thân cũng khó mà làm.

“Buổi tối nhớ về sớm, a đúng rồi, ta đã làm canh bổ, mang cho Lưu lão nhân gia đi.” Tào thị nói, một mặt phân phó người mang đến, “Con không cần phải nói hắn dạo này ho khan dữ dội, ta có cho một ít bách hợp vào…”

Cố Thập Bát Nương nở nụ cừi, muốn nói về dùng dược còn sợ Lưu Công hắn không biết hay sao? Bất quá nàng cũng thu lại nụ cười, ở cùng mấy ngày nay, xác thực phát hiện Lưu Công có chút không ổn.

Nàng chau mày bước vào hiệu thuốc bắc, nhìn Bành Nhất Châm đang kê đơn thuốc đưa cho bệnh nhân, Linh Bảo đứng ở quầy thu ngân tính tính toán tán, dược liệu trên giá vẫn trống rỗng như cũ.

“Thập Bát Nương đến rồi sao.” Cả hai đều cười chào hỏi.

“Ngươi đã bắt mạch cho ông ấy chưa?” Cố Thập Bát Nương hỏi, nháy mắt hướng về phía nội đường.

Bành Nhất Châm hiểu ý nàng, lắc lắc đầu, “Lão nhân kia… Khụ..lão tiên sinh tính tình cổ quái vô cùng, ta còn chưa nhắc đến, hắn liền trừng mắt, ta cảm thấy sớm đừng nên nhắc tới thì hơn..”

Chân mày Cố Thập Bát Nương càng nhíu lại vài phần.

“Ta nói Thập Bát Nương ngươi cũng đừng quá lo lắng, lão nhân gia ông ấy chính là người trong nghề, làm sao có thể để người khác xem bệnh cho chính mình được?” Bành Nhất Châm trấn an nói.

Đoạn thời gian này Lưu Công tựa hồ ho vô cùng nặng, vì thế Cố Thập Bát Nương muốn hắn xem bệnh uống thuốc, bị Lưu Công vô thanh tức giận mắng, nhưng nàng vẫn lo lắng khôn nguôi, Bành Nhất Châm cảm thấy nàng lo sợ không đâu, tuy rằng thầy thuốc cùng dược sư bào chế là hai cái nghể, nhưng nhân vật như Lưu Công đây hơn phân nửa đại phu chỉ sợ không theo kịp hắn.

Cố Thập Bát Nương đáp một tiếng, cười cười, Linh Bảo đem một ít đơn thuốc được đặt giao cho nàng..

“Có mấy vị thuốc không có..” Cố Thập Bát Nương đảo qua một lượt, nói “Nhờ Linh đi mua cho ta..” Nói tới đây dường như nhớ đến hình như hai ngày nay không trông thấy Linh Nguyên, “Ca ca ngươi đâu?”

Ngẩng đầu mới phát hiện sắc mặt Linh Bảo không đúng, tựa hồ có chút tâm thần không yên

“Ca ca?” Nàng lấy lại tinh thần, hơi do dự, “Hắn cùng bọn Xuân đại ca ra ngoài rồi..”

Huynh muội bọn họ trên đường chạy nạn quen biết được Xuân đại ca, ở lẫn vào nhau tại thành Kiến Khang này, dựa vào nghề đánh xe cho người khác mà sống, ngày Linh Nguyên trở thành tôi tớ, khi đi mua dược liệu Linh Nguyên sẽ gọi bọn họ, xem như huynh đệ lúc hoạn nạn, cảm tình với nhau tốt lắm.

Cố Thập Bát Nương lơ đễnh nghe rồi gật đầu, đem đơn dược liệu đưa cho Linh Bảo, “Ngươi có gặp bọn họ thì đưa họ đi mua đi.”

Linh Bảo dạ một tiếng, Cố Thập Bát Nương đi vào trong, làm thuốc cả buổi, vừa thuyết phục được Lưu Công uống canh bổ, lại nghĩ xem phải nói thế nào hắn mới cho Bành Nhất Châm bắt mạch, chợt nghe tiếng khóc của Linh Bảo từ xa truyền đến.

“Tiểu thư, tiểu thư, ca ca, ca ca không thấy đâu nữa..” Nàng một mạch chạy nhào đến, quỳ xuống đất khóc lớn.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

( Kiến thức về đông y nhé: Bách hợp có tên gọi là cây tỏi rừng. Cây có hình dáng giống hoa loa kèn. Củ là bộ phận được sử dụng làm thuốc. Chủ trị: Ho lao, thổ huyết, đau tim, phù thũng, đau cổ Họng, đau bụng)